Cuộc chiến bí mật tại Bắc Việt

 

Lâu rồi mình có mua một cuốn sách về cuộc chiến bí mật tại Việt Nam do CIA và nha kỹ thuật Việt Nam thực hiện trong bóng tối. Tác giả là một cựu nhân viên tình báo Mỹ, chuyên lấy khẩu cung, làm việc tại Việt Nam, Lào, Thái Lan,.. tên Sedgwick Tourison do Naval institute special warfare series xuất bản. Ông này nói thông Thạo tiếng Việt không cần thông dịch viên. Giải ngủ ông ta làm thông dịch viên việt ngữ ở toà. Lấy vợ gốc á châu tên Peng.


Mình có đọc 4 cuốn sách của ông Trần Quốc Hùng, cựu điệp viên Việt Nam Cộng Hoà được huấn luyện rồi đưa ra Bắc, bị bắt, đi tù. Theo ông kể trong Thép Đen với bí danh Đặng Chí Bình, khi ông ta đổ bộ lên bờ, chôn cất các thứ rồi lần mò về đến Hà Nội, tiếp xúc với một phụ nữ trong công viên tại Hà Nội trước khi vào gặp ông cha trong nhà thờ để đưa thư của linh mục Hoàng Quỳnh. Sau đó thì phát hiện bị công an theo dõi. Sau này ông ta khám phá ông cha trong nhà thờ đợi xưng tội, nhận lá thư của ông là người của Hà Nội. Ngày nay, thấy hình bóng các công an nhận tốt nghiệp đi làm sư trù trì quốc doanh khắp Việt Nam, nghe nói còn sang Hoa Kỳ và âu châu.


Trong cuốn sách của ông Tourison, ông Hùng kể là khi ông ta đổ bộ xuống miền Bắc và lần mò về Hà Nội thì có cảm tưởng bị theo dõi ngay từ đầu. Có lẻ Hà Nội biết trước nhưng để xem ông ta liên lạc với ai trước khi bắt. Mình đọc hai cuốn đầu, còn 2 cuốn sau thì đâu 20 năm mới đọc sau khi ông Hùng viết tiếp. Mình đoán một số chi tiết, có thể được lấy từ cuốn sách của ông Tourison, vì ông này liên lạc và phỏng vấn các cựu biệt kích, nhảy Bắc, bị cầm tù sau được thả và kể lại đầy đủ chi tiết.

Toán Eros sau khi tốt nghiệp bằng dù tại Củ Chi. Tháng 2 năm 1962. Từ trái đứng Hà Trọng Thương, (chết trong tù), Hà Công Quân, truyền tin, Phạm Quang Tiêu, hàng dưới từ trái Phạm Công Thương, Thái và Phạm Công Dũng. Hình ảnh cung cấp do Phạm Công Thương và Phạm Công Hà, chắc anh em


Cuốn sách nói về các vụ nhảy toán xâm nhập của biệt kích và điệp viên Việt Nam Cộng Hoà ngoài Bắc. Những Kinh Kha của Việt Nam Cộng Hoà ra đi không biết có ngày về. Khởi đầu thành công vì có người đi đến 11 lần mới bị bắt nhưng sau khi điệp viên nhị trùng Ares, Phạm Chuyên mà mình có kể được thả ra Bắc thì các toán biệt kích nhảy ra Bắc bị thâu tóm hết. Hà Nội không tin các điệp viên của họ sau khi thắng cuộc như Phạm Chuyên được thăng chức tặng căn nhà cũng như ông Ẩn cũng lên tướng, cấp nhà ở nhưng rồi để vào viện bảo tàng lịch sử chiến tranh Việt Nam. 


Khi bị bắt các biệt kích được lệnh đánh điện cho Sàigòn biết nhưng lâu lâu có bỏ tín hiệu cho biết đã bị đối phương khống chế nhưng không hiểu lý do nào CIA vẫn tiếp tục thả các toán biệt kích ra Bắc. Có thể muốn kéo dài sự sống của các biệt kích ở tù. Có thể người Mỹ có ý đồ chính trị của họ, phái Lôi Hổ đi phá hoại rẻ hơn là đem máy bay ném ở Bắc Việt. người Mỹ đánh giặc như đánh nhẹ nhàn, không phủ đầu. Hà Nội có thể xử tử các người này nếu tin rằng không còn ai được phái đi miền Bắc. Họ có nhắc đến ông Kỳ bay chuyến đầu tiên thả toán biệt kích ngoài Bắc. 

Toán Swan ở Sàigòn tại căn nhà bí mật năm 1962. Từ trái Nông Công Định, bị xử tử, Lý A NHi tử trận, Đàm Văn NGô, Đàm VĂn Tôn, Nông Văn HInh
Bản đồ chỉ địa điểm xâm nhập các toán biệt kích Lôi Hổ Việt Nam trên 500 người. Số bị chết số sống sót trở về sau 75 độ 300 người. Rảnh mình sẽ kể từng toán một bị bắt ra sao..


Khởi đầu tác giả kể về các cuộc nhảy toán được quân đội đồng mình hay đúng hơn OSS, tiền thân của CIA sử dụng trong thế chiến thứ hai. Khi quân đội Đức quốc xã chiếm đóng hết Âu châu và tìm cách tiêu diệt hòn đảo Anh quốc nhỏ bé. 


Đức quốc xã cho điệp viên biệt kích của họ xâm nhập vào Anh quốc để phá hoại hay tìm tin tức, đa số đều bị bắt. Có một trường hợp một điệp viên của Đức quốc xã khám phá ra các chiến xa máy bay đậu ở phi trường đều làm bằng gỗ để khiến phi cơ Đức quốc xã chụp hình lầm tưởng nơi đổ bộ Normandie của quân đội đồng minh được nhà văn Ken Follet kể trong một tiểu thuyết của ông ta và được quay thành phim. 


Khi Đức quốc xã chiếm đóng Pháp quốc, có một vị đại tá pháp tên Charles de Gaulle không biết làm gì ở Anh quốc. Đang ngồi buồn gải háng thì quân đội đồng mình bảo ông ta thành lập một chính phủ lưu vong gọi là France Libre. Mỗi ngày làm đài radio, phát thanh về nước pháp để dân chúng tin tưởng tổ chức kháng chiến. Từ đó OSS thả dù các điệp viên xuống các vùng ở Âu châu để giúp đỡ tổ chức kháng chiến chống sự xâm lăng Đức quốc xã. 

Toán Bell từ trái Đèo Văn Hôm, Lý Văn Chổi, Lô Văn Pieng, Lữ Thế Toàn, Cấm Văn Cai, Lô Văn Pieng do cựu cảm tử quân 
.


Toán Atlas từ trái NGuyễn Hữu Hồng, Từ Đức Khải (tử trận) Nguyễn hỮu Quang, Trần vIệt Nghĩa


Dạo mình ở pháp thì cứ nghe trên truyền hình phỏng vấn các cựu người kháng Chiến cũ. Mình hay hỏi mấy thằng bạn Tây là mày làm gì trong chiến tranh như mấy ông Tây kháng chiến cũ hay kêu ´que faisais-tu pendant la guerre ? ´ trong khi tao cực khổ kháng chiến. Có lần xem ông nghệ sĩ Coluche, hỏi mấy ông kháng chiến cũ muốn huy chương kháng chiến, ông ta thảy cho mấy ông này huy chương mua ở chợ trời khiến họ ngọng luôn. Kháng chiến Tây như dân cm30 của Sàigòn, sau 30/4/75 mọc ra như nấm xem tường ai cũng chống Mỹ ngụy. Có bạn bè họ hàng gì có tham gia hay giúp đỡ ai trong thời gian bị Đức quốc xã chiếm đóng là được ghi nhận có công với kháng chiến, tặng huy chương anh hùng kháng chiến. 


Có vụ một người cầm đầu kháng chiến ở pháp dạo Âu châu bị chiếm đóng tên Jean Moulin, bị phản nên bị bắt, cứ khiến báo chí truyền thông nói hoài nhất là khi họ bắt được Klaus Barbie, tên đồ tể của thành phố Lyon, đem ra tòa xử tội. Chắc nay hết rồi. Có người kêu chính Francois Mitterrand là tên tội đồ. Hình như Jean Gabin có đóng trong một phim nói về nhân vật này. Có ông luật sự gốc Việt khá nổi tiếng chuyên cãi dùm cho mấy người như Klaus Barbie, đưa ra nhiều thuyết khá vui.


Các toán biệt kích được nhảy xuống vùng bị tạm chiếm ở âu châu, bị bắt khá nhiều như trường hợp 14 người hòa Lan. Vấn đề là các người này chết trong khi mấy trăm biệt kích người Việt được người Mỹ huấn luyện rồi nhảy toán hay đổ bộ ra Bắc bị tóm hết vào những năm cuối cùng của chương trình 34 Alpha. Cái khó của cia hay bộ quốc phòng của Hoa Kỳ là mấy trăm người lính biệt kích bị Hà Nội bắt nhốt, bỏ tù có người bị trên 30 năm, được thả. Nếu họ chết thì khỏe cho người Mỹ nay như hồn ma hiện về khiến Hoa Kỳ chới với. Nếu mình không lầm thì họ được bồi thưởng. Các hồ sơ của mấy toán sinh Bắc nhảy Bắc, đa số là người gốc miền Bắc vào Nam rồi được huấn luyện, cho về địa phương làng của mình để móc nối, tạo dựng một mạng lưới chống đối Việt Cộng như Việt Cộng đã làm tại miền nam. 


Một trong những gì họ bị ngọng là các từ miền bắc dùng sau mấy năm đất nước chia đôi. Như mình khi đọc báo Hà Nội ngày nay.


Như trường hợp ông Trần Quốc Hùng, bí danh Đặng chí Bình, bị tù 18 năm rồi được thả về nam rồi vượt biển sang Hoa Kỳ. Người Mỹ phỏng vấn ông ta tại trại tỵ nạn chới với. Nghe nói ông ta được đền bù lương bổng trong suốt thời gian bị tù nên mua một chung cư cho thuê tại Dorchester, MA. Hình như ông ta mới qua đời. Mình định sang BOston để xin gặp ông ta cuối tháng qua khi đi ăn cưới. Ông ta là bệnh nhân của người bạn mình.


Ông Tourison phỏng vấn các điệp viên và biệt kích được thả và sang Hoa Kỳ để viết lại tài liệu về cuộc chiến bí mật của Hoa Kỳ tại Việt Nam. Để kiểm chứng các tài liệu bí mật được giải mã sau 30 năm. Ông ta kể một cựu biệt kích nói người Mỹ sang Việt Nam, nói chúng tôi giúp đẩy lui làn sóng đỏ, phải xây dựng một quốc gia dân chủ tự do, chúng tôi yêu quê hương nên học tập để được nhảy Bắc hy vọng giúp làm xụp đỗ chế độ cộng sản. Đúng là các ông trả tiền nhưng chúng tôi vì tinh thần yêu nước, yêu tự do mới dám ra đi. Các ông phủi tay khi bắt tay được với Trung Cộng, buôn bán bỏ mặt chúng tôi trong tù khi ký kết với Hà Nội vấn đề tù binh Mỹ còn tù binh người Việt chúng tôi thì bỏ mặt. Các ông ký kết với Hà Nội bắt ông Thiệu ký như bán đứng đồng minh. 


May là điệp viên X92 đã báo cáo lại nên ông Thiệu hăm dọa không ký nhưng cuối cùng ký hiệp Định Paris như ký sự bức tử của Việt Nam Cộng Hoà sau đó 3 năm. Không viện trợ xăng súng đạn thì lấy gì mà đánh với Việt Cộng. 


Đồng ý trong xã hội miền nam lúc bấy giờ có tham nhũng vì tiền mấy ông viện trợ khiến nhiều người nắm quyền tham đưa đến nhiều người chán nản nhưng không thể nào nói chúng tôi không chiến đấu vì nhảy Bắc là xem như ít có ngày về, dữ nhiều hơn lành. 


Trong Thép Đen, ông Đặng chí bình có nhắc đến một điệp viên bị tù như ông kể có lần nằm ngủ ngoài sân thì nghe ông Ngô đình Nhu và ông Trần Kim Tuyến nói về một người được cài trong bộ chính trị. Ông ta không biết là họ cố ý để ông ta nghe vì nếu bị bắt thì khai, gây nghi ngờ trong tập đoàn trung ương hay là sự thật. Miền Nam thua cuộc nên không bao giờ biết được. 



Có một ông, để mình viết xong rồi sẽ dò lại tên của nhân vật rồi cập Nhật hóa sau vì họ đã hy sinh tuổi thanh niên họ, ở tù lâu hơn ông cụ mình nên rất xứng đáng được nhắc đến sự hy sinh của họ như lời cảm ơn đến gia đình họ. Ông ta lo về truyền tin. Khi bị bắt ông ta khai là để liên lạc với đại tướng võ nguyên giáp và một số đông cán bộ khác của Hà Nội. Xem là nhóm xét lại (revisionist) vì dạo ấy ông Giáp đi Liên Xô thường xuyên nên sau đó các cán bộ được ông ta khai, bị thất sủng và ông Giáp được gửi sang Bắc Kinh. Có lẻ vì vậy và con đường chính trị của ông Giáp đuối luôn từ đó. 


Khi người Pháp rời khỏi miền Bắc sau hiệp định Geneva thì họ có để lại một hệ thống gián điệp của họ, được huấn luyện làm việc từ lâu, ít nhất từ khi họ trở lại Đông Dương để giải giới quân độ Phù Tang. rồi không biết lý do nào ông Ngô Đình Nhu và bác sĩ Trần Kim Tuyến có được danh sách này. Họ cử các điệp viên ra Bắc để móc nối. Nghe kể là họ chôn vàng và tiền bạc lên trên $750,000 đô năm 1954.  


OSS của Hoa Kỳ năm 1943, có cho người liên lạc với người Việt để giúp họ đánh thắng Nhật Bản. Họ có liên lạc với mấy nhóm người Việt chồng Tây trong đó có một tấm ảnh của ông hồ gặp đại diện oss ở biên giới hoa việt. 


người Mỹ không tin nhóm của Đảng Đại Việt, lý do họ thân Nhật Bản   Người Nhật hứa với họ là sau khi chiến tranh kết thúc, họ sẽ để Việt Nam độc lập. Việt Nam quốc dân Đảng thì thuộc thành phần chủ nghĩa quốc gia, chống pháp vừa chống Nhật. Chủ trường của họ dựa theo đảng quốc dân của Nhóm Tưởng Giới Thạch.  Người pháp muốn trừ khử Việt Nam quốc dân đảng tương tự nhóm cộng sản của ông hồ cũng muốn tiêu diệt Việt Nam quốc Dân đảng. Chỉ còn nhóm của ông hồ là người Mỹ tin tưởng do đó mới cung cấp súng đạn cho nhóm ông hồ. Từ từ nhóm ông hồ thủ tiêu các nhóm nồng cốt của đại Việt và Việt Nam quốc dân đảng và năm 1945 cướp chính quyền chớ không ai bầu cả. Đọc hồi ký của ông Văn Cao, ông ta kể lại khi xưa là đại úy đặc công được lệnh thủ tiêu các nhóm không cùng ý tưởng với ông hồ. Ông ta có kể vào một chỗ hút thuốc phiện để giết ông nào quên tên của nhóm Đại Việt. 


Những người do pháp huấn luyện về tình báo thời đó có Phạm Xuân Ẩn , Phạm Chuyên (Ares),… mấy người này sau này được Mỹ huấn luyện. Có người được gửi đi Hoa Kỳ học cho nên khi họ nói ông Ẩn có sang Hoa Kỳ học đại học hay chỉ để học về tình báo. Mình đọc đâu đó Hà Nội bỏ tiền cho ông ta đi học ở Hoa Kỳ. Ông Lý Văn Bưởi có kể ông ta có trong danh sách được đi mỹ học nhưng không hiểu lý do nào, không được đi. Có thể ông Ẩn được mỹ cho Hoa Kỳ học chương trình mật vụ không phải báo chí như đồn đải.


Nhân vật Ares được kể là một nhân vật tình báo của Hà Nội, kêu bất mãn chạy vào nam. Thường là được đưa về miền trung để đàn em ông Ngô đình Cẩn hỏi cung. Nếu thấy tốt thì họ huấn luyện cho trở lại miền Bắc còn ai mà họ nghi ngờ thì gửi vào Sàigòn để điều tra thêm. Do đó họ nghĩ là người ta biết Ares Phạm Chuyên là người của Hà Nội đưa vào nên tương kế tựu kế họ huấn luyện ông này rồi gửi ra Bắc lại. Nếu có tin tức gì hay thì tốt không thì cũng chẳng sao. Ông này vẫn được người Mỹ dùng trong vòng 10 năm trước khi bỏ luôn. 


Lý do là các biệt kích hay điệp viên miền nam bị bắt, không ai bị trả khảo về Phạm Chuyên cả. Nhưng có lẻ một số toán biệt kích bị tóm cổ là để tiếp tế cho Ares. Nếu mình không lầm thì trong Thép Đen, tác giả có nhắc đến Ngô Thế Linh, hay tên gì khác làm đại uý, người chuẩn bị cho các cuộc nhảy toán là người của Hà Nội. Cho nên nhảy toán xuống là thấy công an đợi chờ từ lâu, tóm hết. Có một ông biệt kích trước khi chết có kể lại cho đồng đội bị bắt là chính ông nào thêm Thuy, không có bỏ dấu vì viết tiếng anh. Sau này ông này kêu Sàigòn chở vợ con ông ta ra Bắc vì đã yên bề sống mạnh ở miền bắc.


Tình báo miền nam có ba phe do ông Nhu và ông Tuyến kiểm soát một do ông Lê Quang Tung nắm đầu và lãnh chúa miền trung Ngô đình Cẩn. Sau 1963 mình nghe họ nói xấu về ông Cẩn nên đem ra bắn nhưng theo ông Tourison thì ông này rất thông minh. Ông này kiểm soát miền trung. Không có vụ xuống đường biểu tình. 


Được biết là tình báo mật vụ dưới thời ông Diệm rất giỏi họ bắt và tiêu diệt mạng lưới nằm vùng của Hà Nội rất nhiều còn lực lượng võ trang của Việt Cộng ở miền nam chỉ còn lại độ 3,000 người. Có lẻ nhờ chương trình ấp chiến lược. 


Tình báo Mỹ và Việt Nam Cộng Hoà không có gián điệp của họ đào tạo tại miền Bắc nên họ phải dựa vào người theo đạo thiên chúa giáo vì nhất chúa nhì cha thứ ba Ngô tổng thống. Vấn đề là nhà thờ Việt Nam có ba ông giám mục; Pháp Diệm, Bùi Chu, và Sàigòn. Ba ông này thì một mình một cõi nên cũng khó mà chiêu dụ. Mình thấy mấy linh mục ở nam Cali cũng không hợp tác với nhau dù ai cũng phụng sự chúa cả.

 

Có một biệt kích bị bắt kể là họ hỏi ông ta liên lạc với tên Chương để làm gì. Ông ta kêu không biết ai tên Chương cả. Cho thấy Hà Nội biết rõ công tác của toán. 1 người tù ngoài Bắc kể là ông ta khi xưa trước 1954 là một chủng viện thừa sai. Sau này ông ta bị bắt vì muốn vượt tuyến. Hà Nội bắt ông ta theo dõi các người trong nhà thờ. Cứ hai tuần lại gặp để báo cáo ai nói gì, cha giảng gì, nhưng rồi cuối cùng sau 2 năm họ cho đi tù. Ông tu xuất kêu tôi làm việc cho họ suốt hai năm để rồi vẫn bị tù. Tôi phản bội chúa, cha , con chiên. 


Vấn đề kỹ thuật là bản đồ. Người Pháp họ vẽ bản đồ Việt Nam dựa theo trung tâm là Paris còn người Mỹ sử dụng bản đồ vẽ theo trung tâm luân đôn nên nhiều khi các toán nhảy dù xuống cách xa mục tiêu cả mấy cây số. Nhưng đa số các tóm nhảy xuống là bị tóm ngay vì công an đang núp xung quanh địa điểm được thả.


Hiệp định Geneva ký kết với điều kiện là sau hai năm sẽ có tổng tuyển cử hai miền. Vấn đề là thủ tướng Mendes France của pháp gấp thời gian nên ký kết là hai miền được chia ở vỹ tuyên 17, đáng lẻ ông ta nên đòi ký ở vĩ tuyến 16 vì từ vỹ tuyến 16 đến 17 có sự khác biệt hai triệu người. Do đó năm 1956, chính phủ Ngô. Đình Diệm không muốn có cuộc tự sát chính trị vì miền Bắc sẽ thắng chắc chắn. 


Một trong những nguyên nhân chính mà ông Diệm không muốn người Mỹ tham gia cuộc chiến vì nếu người Mỹ cho lính đổ bộ vào Việt Nam, Trung Cộng sẽ xem đó là mối đe dọa an ninh của họ sẽ cho quân vào miền Bắc với chiêu bài chống đế quốc xâm lược Mỹ như đã làm tại Triều Tiên. Lính tàu mà vào thì khó đuổi ra. Khi xưa ông hồ phải đi quyên vàng của nhân dân để đưa cho tướng lữ Hán mới chịu rút quân tàu phù về tàu. Tương tự ngày nay khi quân đội NATO huấn luyện quân đội Ukraine ngay sát bên biên giới của Nga khiến họ lo ngại nên đem quân đánh Ukraine. Từ Ukraine họ có thể bắn hỏa tiễn Đến Mạc Tư Khoa như chúng ta thấy ngày nay. 

Tác giả cho biết lầm lỗi lớn nhất của Hoa Kỳ là lật đỗ ông Diệm vì bao nhiêu cơ sở chống cộng sản một chốc một chiều bay hết sau cái chết của ba cái chết của anh em họ Ngô. Ngày nay chúng ta hiểu rõ các đấu tranh xuống đường chống chính phủ Ngô Đình diệm đều bị Hà Nội giựt dây. Cảnh sát chỉ lo đàn áp biểu tình không có thì giờ để lo phản gián lục soát cán bộ nằm vùng. Ông Lê Quang Tung, với em trai bị giết ông Cẩn cũng vậy như trao cho Hà Nội một món quà khiến họ gia tăng đánh phá miền nam rồi đổ quân vào miền nam qua con đường 559, lấy tên ngày 19 tháng 5 năm 1959 mà sau này họ gọi là đường mòn Hochiminh. Hình như 19 tháng 5 là sinh nhật chính thức của ông hồ. 


Sau khi ông  Kennedy bị ám sát thì cuộc chiến bí mật được bộ trưởng  quốc phòng MacNamara chuyển qua bộ quốc phòng. Không để CIA nắm quyền nữa. Ông này lại thích các con số. Cho rằng gia tăng các cuộc xâm nhập vào miền Bắc thì có mất tổn thất đó nhưng sẽ có những lỗ hổng và như thế sẽ thành công. Thế là thành lập chương trình 34 do quân đội Mỹ lãnh trách nhiệm. Gia tăng tuyển mộ và đóng căn cứ ở Long Thành khiến một biệt kích kêu là khi ông ta đến căn cứ thì thất vọng vì quân đội Mỹ tuyển mộ người Việt nhưng không bảo mật danh tính của họ. Trước đây khi huấn luyện CIA còn chia từng toán riêng để không biết nhau dấu kín trong căn nhà ít ai để ý đến nay thì lộ mặt ra hết. Việt Cộng chỉ cần cho người đứng gần đó chụp hình là biết ai là biệt kích. Ông Colby CIA tại Sàigòn kêu không khả thí nhưng bộ trưởng MacNamara không trả lời và quân đội Mỹ phải theo lệnh ông ta. 


Ông Đặng chí Bình có kể là người huấn luyện ông ta tên ông Phan hay là Francois là người của Hà Nội. Khi bị bắt họ đưa hình chụp hai người thì ông ta ngọng hết chối cãi. 


Sau khi ông Diệm bị giết thì có một số biệt kích cho rằng ông Diệm bị giết mà người Mỹ không làm gì cả để cứu thì họ những tên lính quèn chắc không ai để ý đến. Một số đào ngủ sau đó. 


Đánh điện mật các biệt kích hay điệp viên sử dụng loại để đệ thất hạm đội nhận được xem như ở Phi Luật Tân Đài Loan nhận thì Hà Nội chắc chắn là biết của kẻ thù. Trong khi đó họ chưa phá được mật mã của Hà Nội để có thể dò là tin tức. Một trong những yếu tố quan trọng của đệ nhị thế chiến là quân đội đồng minh đã giải mã được mật mã của quân đội Đức quốc xã. Trên Netflix có chiếu một phim về một giáo sư Anh quốc đã tìm ra vụ này khi làm việc với cơ quan phản gián Anh quốc. 


Việt Nam Cộng Hoà và người Mỹ gửi các toán cảm tử ra bắc trong mục đích phá hoại để ngăn cản sự đột nhập của bộ đội, phá hoại tại miền nam nhưng thất bại vì hậu cần không có. Họ dựa vào các giáo dân nhưng có đến 1 triệu người vào nam, thêm bị kiểm soát chặc chẽ như trường hợp ông tu xuất bị tù, dù làm điềm chỉ viên cho công an Hà Nội nhưng vẫn bị tù khi không còn sử dụng. Xem như chiến dịch bí mật thất bại hoàn toàn. Bộ quốc phòng vẫn tiếp tục thi hành. Ngày nay chúng ta thấy các sư đều được huấn luyện bởi công an. Sư nào mà không vào đảng là cho đi tù.


Ngay chính người Mỹ tham gia cuộc chiến cũng đặc câu hỏi, biết các toán bị bắt ngay khi xuống đất nhưng tại sao người Mỹ vẫn tiếp tục gửi các toán này liên tục suốt một thời gian đến khi Nixon, rút quân kêu trong danh dự. Không tìm kiếm xem ai là người nằm vùng của hơn trong tổ chức.


Có thể cấp cao hơn họ dùng các toán như vậy để thương lượng với Hà Nội ở Paris, cũng có thể để xét nghiệm các hệ thống truyền tin của Hoa Kỳ. Mạng người Việt quá rẻ, họ không về càng tốt, không có ai biết được. Không ngờ mấy chục năm sau, họ sống sót trở về, buộc Hoa Kỳ phải trả món nợ xương máu .giúp họ và gia đình định cư tại Hoa Kỳ. Cuộc chiến chỉ dùng để thương lượng, buôn bán là chính. Anh chết khi ra trận, họ sẽ xưng tụng anh là anh hùng nhưng tiền bạc thì họ bỏ vào túi.


Hôm nào mình kể tiếp sự tai hại khi giết chết ông Diệm. Đó lầm lỡ lớn nhất của Hoa Kỳ trong cuộc chiến Việt Nam.


(Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Đường là tử thần


Năm 1967, một nghiên cứu khoa học cho thấy nguyên nhân của bệnh tiểu đường và bệnh tim mạch, không phải vì chất béo hay cholesterol như người ta lầm tưởng. Nghiên cứu khám phá đường gây các plaques trong mạch máu. Ngoài ra tiêu thụ nhiều tinh bột đưa đến bệnh tim mạch.


Tại sao nghiên cứu này không được thông báo cho dân chúng biết. Chúng ta sống trong một chế độ tư bản nên kỹ nghệ đường, thực phẩm phải bảo vệ quyền lợi của họ.


Theo một bài báo được đăng trên JAMA Internal Medicine, cho biết một tập đoàn kỹ nghệ gọi Sugar Research Foundation (SRF) muốn bác bỏ những tài liệu cho rằng Đường là nguyên nhân đưa đến các bệnh tim mạch.


SRF mướn 3 khoa học gia nổi tiếng của đại học Harvard, mỗi người được trả $65,000 để viết bài đăng trên các báo y khoa, cho biết cholesterol và chất béo là nguyên nhân của các bệnh cấp tính mà người Mỹ bị dính. Kết quả là hàng triệu người Mỹ chết.

Dr. Frederick State, chủ tịch Harvard’s Department of Nutrition,  Dr. Robert Gandy, người tiên phong về nghiên cứu dinh dưỡng và Dr. Mark Hegsted, một cố vấn khoa học cho cơ quan USDA. Nghe nói là 60% các người đứng đầu cơ quan USDA là cựu nhân viên của các công ty dược phẩm và thực phẩm.


Chương trình tài trợ bởi SRF để đăng trên tạp chí về y khoa để các khoa học gia, dùng để tham luận. Các bài viết cho thấy các nghiên cứu về dinh dưỡng, cho rằng nên loại chất béo ra khỏi chế độ dinh dưỡng của người Mỹ để chống lại bệnh tim mạch đang gia tăng tại Hoa Kỳ.

Đường đến từ nhiều loại, nước ngọt là nguy hiểm nhất. Trà sữa, cà phê sữa,…


Trong bài báo đăng trên JAMA, Stanton Glantz, Cristin Kearns và Laura Schmidt, đồng tác giả cho rằng từ 50 năm qua, kỹ nghệ đường đã định hướng các cuộc tranh luận khoa học. Họ cho biết là không được phỏng vấn các nhân vật liên quan đến vấn đề định hướng. Họ không muốn nói là đường đưa đến các bệnh tim mạch, có lẻ sợ bị thưa kiện, họ chỉ chú trọng đến các định hướng dư luận của SRF.


Không có tài liệu xác định SRF đã biên tập những gì các khoa học gia đăng trên cáo tập san năm 1967 nhưng có nhiều chứng cớ khiến người ta nghĩ SRF định hướng kết luận của mấy bản tin được đăng trên các tạp chí khoa học. Điển hình năm 1954, họ tìm thấy bài diễn văn của chủ tịch SRF, quả quyết đây là một cơ hội thương mại rất tốt. Nếu chúng ta có thể định hướng người Mỹ phải hạ giảm tiêu thụ chất béo thì họ phải thay thế chế độ dinh dưỡng, giúp người Mỹ tiêu thụ đường gia tăng gấp 3 lần trước đây.


Đến đầu thập niên 60 của thế kỷ trước, SRF được tin các tài liệu nghiên cứu về đường khá tiêu cực như phó chủ tịch SRF John Hickson, ghi trong một tài liệu. Ông ta đề nghị thực hiện các nghiên cứu do chính chúng ta tài trợ để có thể xuất bản, bác bỏ các tài liệu không có lợi cho SRF.


Chương trình này gặp trở ngại, kéo dài lâu hơn dự định vì các nghiên cứu được cập Nhật hoá nhiều hơn, cho rằng đường đưa đến bệnh tim mạch. Cuối cùng nghiên cứu của SRF được xuất bản năm 1967. Sau đây là nguyên văn của 1 phần lá thư của ông Hickson, phó chủ tích SRF: "Let me assure you this is quite what we had in mind and we look forward to its appearance in print,".

Cơ quan y tế của Hoa Kỳ cho hay 96 triệu người Mỹ bị tiền tháo đường. Chúng ta biết là từ trước kia cholesterol được xem là cao là trên 236, các công ty dược phẩm hạ xuống 200 khiến ai cũng bị tiền tháo đường ngay con nít và phải uống thuốc, làm giàu cho các công ty dược phẩm bán thuốc tiểu đường mà chúng ta biết thuốc này sẽ đem đến các hệ luỵ khác..

Mình đi bác sĩ, đường của mình không cao, bác sĩ đề nghị mình uống thuốc tiểu đường để phòng ngừa bệnh tiều đường. Nếu uống thì xem như uống cả đời, cứ 3 tháng đến gặp bác sĩ để họ kê toa, lấy tiền cho vợ họ đi mua sắm. Lương y như ác mẫu. Năm nay mình chưa đi bác sĩ nên thư ký của nhà thương cứ nhắn tin, gọi đủ trò. Lý do là mỗi năm mình được nghe đâu $10,000 về bảo hiểm Medicare nên bác sĩ muốn kêu lại khám đủ trò để họ vớt hết số tiền $10,000 y tế mà chính phủ dành cho người trên 65 tuổi.


Nghiên cứu của SRF được xuất bản, nhằm giảm thiểu ảnh hưởng các nghiên cứu cho rằng đường có thể gây nên bệnh tim mạch. Họ cho các tài liệu hơi mập mờ vì cách thử nghiệm. 3 ông tiến sĩ kia dùng một phương cách khác để thử nghiệm, nhằm để chỉ trích các kết quả của những nghiên cứu không có lợi cho Đường.


Có một ông bác sĩ nhi khoa, nghiên cứu về hậu quả của đường, viết sách, ông ta đi học thêm luật khoa để thưa kiện các công ty đường như khi xưa, người ta khuyến khích hút thuốc, bác sĩ quảng cáo thuốc lá.


Có một nghiên cứu cho rằng tiêu thụ ít đường và ăn thêm rau cải, được họ chỉ trích cho rằng không khả thí. Một nghiên cứu cho chuột bạch ăn ít chất béo và nhiều đường, được chỉ trích vì đó là chuột trong khi dinh dưỡng của con người khác với chuột. Họ cho rằng các nghiên cứu có kết quả khá mập mờ, cho rằng hạn chế tiêu thụ chất béo là cách tốt nhất để tránh bệnh tim mạch.


Các công ty thực phẩm định hướng các nghiên cứu về Đinh dưỡng có lợi cho họ. Năm 2015, New York Times có nhận được các email liên kết công ty CoCa-Cola tài trợ các nghiên cứu về dinh dưỡng có lượng cho họ, giảm thiểu các hệ quả của đường đưa đến bệnh béo phì, cho rằng trẻ em ăn kẹo có một sức khoẻ bình thường.


người Mỹ tiêu thụ đường từ năm 1822 đến 2005


Mình có xem một phim tài liệu, họ cho biết là khi có một khoa học gia hay bác sĩ nào nói chuyện ở các buổi hội thảo có đề tài bất lợi cho kỹ nghệ thực phẩm là họ gửi các khoa học gia của họ. Ngồi hàng ghế đầu rồi đặt những câu hỏi khiến các người tham dự nghi ngờ về những gì diễn giả vừa nói về nghiên cứu của họ. Họ có phỏng vấn một ông về hưu, ông ta chỉ trả lời là được trả lương rất cao.


Ngày nay, chúng ta thấy hậu quả của sự định hướng khoa học quá dã man. Sự thật về đường và hệ quả đưa đến bệnh tiểu đường và bệnh tim mạch bị dấu kín từ bao nhiêu năm.


Hậu quả là các lương y như từ mẫu, khuyên bệnh nhân ăn đường, bớt ăn mỡ. Từ khi mình ăn bớt đường và tinh bột thì giảm được 20 cân anh. USDA khuyên người Mỹ không ăn bơ mà ăn Marguerine, mà ngày nay ai nấy đều biết là Margarine làm nghẹt mạch máu. Sau đó người ta ăn ít chất béo thì được thay thế bởi các loại thức ăn có đường và muối. Kết quả là người Mỹ tiêu thụ gấp 3 các loại đường ngọt. Nếu bác nào đọc trên nhãn hiệu của thức ăn, thấy họ đề số lượng đường thí dụ Sugar 16g, thì lấy 16 chia cho con số 4, ra 4 muỗng cà phê đường. Nhiều khi họ phả thêm với muối nên ăn không thấy ngọt lắm.

Lấy thí dụ hộp này đồ đại hàn, vợ mình mua về nhưng khi đọc tổng số đường là 17g, gồm 12g đường hoá học 24% là mình khóc, hết dám đụng. Xem như 17g/4 = 4.25 muỗng cà phê đường cho một gói. Uống thấy không ngọt lắm vì họ pha muối (sodium) 59g, hơn gấp 3 số đường. Chúng ta mua mấy đồ tưởng là tốt cho sức khoẻ nhưng toàn là đường và muối trộn khi chất béo cơ thể cần thì chỉ có 1g. Chán Mớ Đời 


Năm 1980, chỉ có 1 trong 50 người Mỹ có vấn đề tiểu đường ngày nay là 1 trong 3 người, xem như 33% người Mỹ bị tiền tiểu đường. Bệnh tiểu đường đã giết độ 3.2 triệu người mỗi năm.

Khi xưa, người ta trả tiền cho bác sĩ đẻ quảng cáo thuốc lá, khuyến khích bệnh nhân, người Mỹ hút thuốc và đã thấy hậu quả. Các bác sĩ, tiến sĩ khoa học được trả lương để làm bồi bút đưa đến đại dịch bệnh béo phì, tiểu đường, cao mỡ, cao máu như ngày nay xẩy ra khắp thế giới và trong 50 năm qua vô hình trung giết trên 158 triệu người Mỹ.


Từ khi cuộc nghiên cứu định hướng đường tốt hơn chất béo của mấy ông thần Harvard, người ta ước đoán có trên 158 triệu người Mỹ chết vì hậu quả của sự dấu nhẹn các nghiên cứu bất lợi cho kỹ nghệ đường. Bà Obama và thị trưởng New York, Bloomberg tìm cách ngăn cản không cho bán nước ngọt trong trường học và chai hay ly nước ngọt nhỏ hơn nhưng không thành. Mình nhớ có một tên trên đài Fox News kêu người Mỹ phải có tự do chọn lựa muốn uống bao nhiêu nước ngọt đó là tự do. Tự do chọn lựa nếu chúng ta hiểu việc làm của mình và hậu quả. Đây con nít đâu biết gì nhất là bị tuyên truyền, định hướng bởi các nhóm lợi ích.


Cách tốt nhất là chúng ta khởi đầu bằng cách ngưng ăn tinh bột và đường. Nếu thèm ăn đường thì tìm các loại như trái cây, thiên nhiên không bị kỹ nghệ hoá, hoá học.


Ai buồn đời thì vào những cái link sau đây để đọc rõ hơn. Nói chung thì đây là những suy nghĩ của một số người cho rằng các công ty dược phẩm và thực phẩm đã định hướng dư luận, đưa ra nhiều tranh cãi mà chúng ta không biết chắc chắn. Chỉ có chúng ta đọc tài liệu rồi tự đưa kết luận tin vào các tài liệu nào rồi định hướng các bảo vệ sức khoẻ của mình. Đừng tin vào ai cả.

Đây là nghiên cứu của ông John Yudkin về ảnh hưởng, hậu quả của đường. Cuốn sách này được xuất bản năm 1972 nhưng gấu đó bị cộng đồng khoa học đánh tơi bời nên mất tích. Mới được tái xuất bản gần đây, sau khi ông Yudkin qua đời từ lâu. Ông ta bị các bồi bút của các công ty dược phẩm đánh tan nát và chết trong cô đơn. Nay có một bác sĩ Mỹ ở Cali, tên là Robert Lustig, học thêm về luật để kiện kỹ nghệ đường, mới giúp thiên hạ hiểu thêm về hậu quả của đường. Từ trước đến nay, chúng ta chỉ nghe không ăn chất béo. Để mình đọc xong sẽ bình dân học vụ lại cuốn sách này.


Nếu xem hình xưa tại Hoa Kỳ như đại nhạc hội Woodstocks, chúng ta thấy thanh thiêu nữ Mỹ dạo ấy gầy còm, khác với ngày nay, to béo. Mình nghĩ đó là ảnh hưởng về dinh dưỡng. Dạo mình chưa lấy vợ, gầy đói, tới nhà ai cũng nhảy vào ăn dù chưa được mời. Lấy vợ sau 6 tháng là to béo, bác sĩ kêu cholesterol cao thế là ngọng. Mình làm cái thùng nước gạo của vợ. Vợ ăn chút xíu rồi đưa cho mình ăn, kêu ăn bỏ tội. Mình sợ kiếp sau, vợ đầu thai làm con heo để ăn đồ bỏ mứa nên phải ăn đưa đến to béo. 


Sau 20 năm làm thùng nước gạo, mình không nghe lời bác sĩ, tự tìm sách đọc để tự cứu mình, và đã xuống 20 cân. Cứ tưởng tượng mỗi ngày phải vác thêm 20 cân trên người thì cơ thể sẽ có vấn đề. Các bác nên tìm sách báo để đọc, xem cái nào hợp với mình thì chú tâm vào đó. Nhất quyết không làm thùng nước gạo cho vợ nữa.


https://www.foodpolitics.com/2016/09/sugar-industry-funding-of-research-1967-style-with-many-lessons-for-today/


Nguyễn Hoàng Sơn