Từ Vienna đến Athens 2018

Mình viếng thăm lần đầu xứ Hy Lạp năm 1982, sau khi ra trường, xem như 36 năm. Dạo ấy mình đi xe buýt từ Paris, chạy qua xứ Nam Tư, đến Thésalonik, từ đó mướn xe hơi Avis, dạo ấy chỉ có hai công ty Avis và Hertz cho thuê xe, nay thì bú xua la mua, lái xe chạy vòng quanh xứ Hy Lạp, đi tàu qua đảo Creta nguyên một tháng trước khi đi tàu qua Ý, Thuỵ Sĩ .
Năm nay tính không đi Hy Lạp, bổng bắt được tin cô bạn ngày xưa, nay lấy chồng ở xứ Hy Lạp này nên bay tới thăm luôn tiện cho đồng chí gái xem kiến trúc đẹp thật sự là sao. Đi có 3 ngày, phải mất một ngày đi viếng thành phố Delphi, nơi các vua của xứ thần thoại Zeus,…nói về các lời sấm tiên tri. Kiếm được một người lái xe sáng đi chiều về rồi nên cũng đỡ lo.
Nói chung thì dân ở Vienna cũng hút thuốc mệt thở, đàn ông chơi sang, hút xì gà kiểu thời thượng. Phụ nữ thì tương đối không có béo phì như ở Hung gia Lợi. Người dân có vẻ hiền lành, mình bị trễ xe điện thì họ tự động đứng lại bấm nút mở cửa cho mình lên rồi mới đi. Dừng xe nhường cho bộ hành qua đường dù chả có dấu hiệu Stop gì cả. Mình thấy nhiều người phi luật tân đi làm ô sin ở đây, ở tiệm bánh Sacher thì có phục vụ viên người Phi biết nói tiếng Anh nên chủ mướn. Lai rai có vài tiệm ăn Á Đông, vừa bán sushi, vừa bán mì xào, đủ trò. Đối với dân sở tại là á đông tương tự người Việt cứ gom đồ ăn Ý, Tây, Đức là một.

Tiền bạc không mang lại hạnh phúc?

Lâu lâu mình nhận email từ bạn bè gửi đến với bài viết của những thiền sư hay triết gia đương đại, như ai đó đang xeo phì lại những cụm từ, sáo ngữ mang đầy tính chất “thiền” hay “triết lý” như “đời là vô thường”, “hãy tu mau kẻo trể” còn cao siêu hơn thì kêu “có tiền để làm gì?”…. Lâu lâu gặp họ thì thấy họ cũng son phấn, áo quần hàng hiệu, chê bà này trách mụ kia đủ trò, khiến mình ngơ ngơ ngác ngác.
Đi Nhật Bản và Việt Nam về, lùng bùng trong đầu không hiểu cái gì sẽ giúp mình mạnh khoẻ và vui vẻ, để tiếp tục đi trên đường đời. Mình phải đầu tư thời gian và sức lực vào môi trường nào để đạt được hạnh phúc và có một thể lực tốt.
Có một nghiên cứu về giới trẻ ngày nay, hỏi họ những gì quan trọng nhất trong đời, thì trên 80% cho biết là mục đích chính trong đời là làm giàu. 50% của nhóm này cho biết có một điểm quan trọng khác là được người nổi tiếng.
Ở âu châu rồi qua Hoa Kỳ, khiến mình bị chới với vì mức độ nhịp sống của người Mỹ quá nhanh, luôn luôn tranh nhau để đạt những gì họ ham muốn. Lần đầu tiên xem truyền hình là chới với, họ nói nhanh rồi quảng cáo ào ào. Mình có cảm tưởng là họ cố gắng lao động rất nhiều, ít nghỉ hè như ở âu châu, luôn luôn tiến tới để đạt những thành quả, mộng tưởng của họ. Bên tây người ta cứ xem đi nghỉ hè ở đâu còn người Mỹ thì chả thấy nghỉ hè gì cả.

Vẽ = viết

Dạo còn vẽ, đúng ra khi chưa lên xe bông, bồi dưỡng chức năng nghiệp vụ làm chồng của đồng chí gái, mình hay có cuốn sổ tay bên cạnh để ghi lại những quang cảnh khi mình chứng kiến trong ngày hay ghi lại những điểm hay vừa đọc của bài báo, cuốn sách. Có thì giờ thì ngồi vẽ vài tiếng đồng hồ dù trời lạnh hay mưa gió, nắng nôi.
Mỗi tấm tranh như ghi lại những giây phút ngắn ngủi trong cuộc đời mình vào một thời điểm nào đó. Mình có triển lãm bán tranh vài lần, có dạo tính bỏ nghề kiến trúc sư để làm hoạ sĩ nhưng hai người em vượt biển sang Tây nên mình đành đi làm, kiếm tiền giúp em.
Đi làm công, làm giàu cho chủ được 13 năm rồi thời thế đưa đẩy mình chuyễn nghề qua làm thầu khoán, làm thợ hồ, lợp mái nhà rồi lang bang mua nhà cũ, sửa lại cho thuê nay làm vườn. Hôm trước, đi ăn phở với vợ con, con gái thốt lên sau lưng: "cha làm vườn, mẹ thời trang" khi thấy hai vợ chồng dắt tay nhau đi ăn phở, mình bận đồ làm vườn, mang giày ủng, còn mụ vợ thì bận đồ chiến đấu trong sở mới ra. Mụ vợ mua vải về để may cái áo đầm cho con gái đi dự dạ vũ chi đó. Hai mẹ con đi mua nhưng không có cái nào vừa ý nên mua vải về để may. Mụ vợ cứ than cái máy may cũ, bị lộn xộn hoài, có bác gái nào biết hiệu gì tốt thì cho em hay, để ngày lễ Valentine sắp đến, em mua tặng cho vợ, để mụ may để tốn tiền mua sắm áo quần. He he he.

Nói chuyện với người thân

Cách đây độ 6 năm, có cặp vợ chồng quen, anh chồng du học trước mình mấy năm. Con họ đi hướng đạo cùng đoàn với con tụi này nên mỗi lần đi cắm trại, bọn này hay cắm lều cạnh nhau, nấu ăn chung khá vui. Một hôm mình nhìn sắc mặt của anh ấy hơi lạ nên nhắc chừng là nên tập thể thao, vận động tay chân. Anh ta nói biết, sẽ cố gắng tập thể dục rồi một năm sau thì được tin anh ta bị bệnh ung thư phổi.
Mình ghé lại nhà thăm thì khám phá ra chị vợ đang bị khủng hoảng tinh thần vì lâu nay, mọi việc trong nhà đều do anh chồng lo. Chị ta không lái xe trên xa lộ được, chỉ có chạy đường trong thành phố, chỉ chở con đến trường và chạy đi chợ Việt Nam là xong. Mình mua tặng cái máy định vị để chị bỏ trong xe, để tìm đường khỏi lạc rồi lơ mơ ra sao không biết sử dụng nên con gái lớn vớt luôn.
Mình nhớ trước khi lấy vợ thì cuối tháng tiền điện nước, xe cộ, bảo hiểm,… là tự động mình phải viết ngân phiếu để trả đến khi cứoi vợ thì "Đùn" cho vợ theo văn hoá việt, cứ để vợ làm cho chắc ăn. Vợ kêu còn dư tiền để đầu tư cổ phiếu, mình không màng đến, cứ để đồng chí gái luôn luôn sáng suốt lãnh đạo. Đến khi đồng chí gái có bầu thì mới thương vợ nên cố gắng lo trả tiền nợ,…. Rồi quen tay nên làm từ đó đến giờ.

Sư tử Hà Đông

Nhớ lần đầu tiên về thăm nhà, bị jetlag, múi giờ thay đổi nên buồn ngủ. Đang nằm mơ mơ màn màn thì nghe ngoài cửa sổ trên đường Thi Sách: “Chồng con cái đồ bị thịt, mày ở nhà có cái việc trông nhà, mà mấy cái áo bà đang phơi,… mà mày để thằng lào con lào rẩy đầy bùn thế lày. Bà tống cổ mày, xem lày xem lày…”
Mình chợt tỉnh, quái sao hôm nay loa phường phát thanh trễ thế, xem đồng hồ thì mới có 4:30 chiều. Mình bò dậy, mở hé cửa sổ, mắt lim dim vì trái múi giờ, để xem ai đang la hét thế. Mình thấy một bà đang đứng trước nhà ông Đề, khi xưa làm giám đốc trung tâm thẩm vấn, nơi giam giữ vc nằm vùng ở trên đồi ở đường Bá Đa Lộc. Nhà ông này không chơi với ai trong xóm cả, chỉ có con Thu, con gái đầu, thua mình 3 tuổi, học trường Hùng Vương, hay xuống nhà mình xách nước. Dạo ấy ông cụ mình làm ty công quản nước nên có bắt một cái vòi nước ở ngoài sân để ai trong xóm cần nước thì đến gánh hay xách về. Con Thu, không đẹp nhưng dạo đó, bụ mông nở nang khá đều đặn nên mình hay lén lén nhìn mông bụ của nó, mỗi lần nó cúi xuống hứng nước. Sau này thấy nó bồ với tên nào, hay bị nó bắt đi xách nước ở nhà mình mệt thở.

Làm di chúc lần thứ 3

Nếu mình không lầm thì đã có viết ít nhất trên 10 bài về làm di chúc, chuẩn bị cho hậu sự khi mình bất thình lình trả nhớ về không, hay lăn đùng ra chết. Có anh bạn đọc hết những bài này mà cứ hỏi mình hoài khiến nhiều khi cũng Chán Mớ Đời lên.
Lý do là anh ta chần chừ vì thật ra, ai cũng ngại nói đến cái chết, đúng hơn là sợ chết nên cố tình hoản lại dù biết cần phải làm vụ này. Lâu lâu mình nhớ đến vụ nào thì kể thế là anh bạn lại hỏi và mình biết anh ta sẽ không làm.
Thứ nhất mình không phải chuyên gia về vụ này, thứ hai mình chỉ kể những gì mình đã làm, nghe hay biết cho nên mấy bác muốn tìm hiểu thêm thì kiếm luật sư chuyên về luật gia đình để nhờ họ tư vấn. Đừng có kiếm luật sư lo tai nạn đụng xe,… mà hỏi vì họ không rành, sẽ giao cho luật sư chuyên về ngành này để làm và lấy huê hồng thêm. Nhiều khi họ phải đọc thêm thông tin để nói chuyện, giải thích cho mình rồi tính tiền mấy tiếng đọc thêm tài liệu. Đừng bao giờ trả tiền cho người khác học hỏi thêm, bồi dưỡng trùng tu tại chức. Luật sư không bao giờ lấy rẻ.
Mình bắt đầu xem báo địa phương, nay trên mạng, quảng cáo về “estates planning” rồi đi dự miễn phí. Vào đó để học hỏi thêm nhưng đừng có kêu họ làm liền vì nhiều khi không phải luật sư chuyên về môn này hay những người không có bằng nghề luật sư nhưng có học qua về luật hay kiểu phụ tá pháp lý.

Mua nhà để con đứng tên

Có người hỏi mình là sang Hoa Kỳ theo dạng đoàn tụ, mua nhà để cho người con bảo lãnh đứng tên hay sao. Thú thật mình không biết hoàn cảnh của họ ra sao nên ngọng thêm mình không phải chuyên gia nên khó trả lời. Chỉ biết là họ có con đi du học rồi lập gia đình, thích ở lại Hoa Kỳ, bảo lãnh cha mẹ sang.
Mình chỉ biết mua nhà mà để tên con thì có nhiều trường hợp xẩy ra mà mình không kiểm soát được.
Mình có ông mướn nhà kể là khi đi đoàn tụ thì có đem theo một số tiền, sang mỹ mua cái nhà trả tiền mặt để tên con gái. Một ngày đẹp trời con gái kêu là phải dọn ra vì ngân hàng sắp kéo nhà. Thú thật là hai vợ chồng lên Las Vegas đánh bài thua nên mượn nợ cấn nhà, nay trả không nổi, bị siết nhà. Hy sinh đời bố củng cố đời con thua bài.
Một trường hợp khác, một ông mễ mua được căn nhà, vợ chết, tới tuổi hồi hưu, nghe ai nói là cho thằng con đứng tên để lãnh trợ cấp. Đùng một cái thằng con lăn ra chết, cô dâu kêu mình bán cái nhà vì không đuổi ông ta được nên người muốn mua nhà không vào xem được. Xong om
Một người quen, di dân theo dạng đoàn tụ, hỏi mình là có nên chuyễn tên hai căn nhà mà họ đem tiền từ Việt Nam sang mua, chuẩn bị 5 năm sau ăn trợ cấp nhưng lại ngại lỡ con gái ly dị thì sao. Theo luật Cali thì tài sản chung nên khi vợ chồng ly dị thì phải chia tài sản ngoại trừ có làm giấy tờ riêng từ trước và người phối ngẩu phải ký chấp thuận....

Kinh dịch = phản khoa học?

Kinh dịch = phản khoa học?
Mình hay thắc mắc là Trung hoa đã tìm ra thuốc nổ vào thế kỷ thứ 9 bởi các đạo sỹ khi muốn kiếm cách làm thuốc trường sinh nhưng 10 thế kỷ sau họ lại bị người tây phương, dùng chính phát minh của cha ông họ để đô hộ dân tộc họ.
Sau này đọc tài liệu, mới hiểu là Kinh Dịch có ảnh hưởng sâu đậm trong nền văn hoá của Trung Quốc, đã cản trở người tàu phát triển các phát minh, ý tưởng của họ, hầu đóng góp vào khoa học hiện đại. Tư duy của người tàu bị hạn chế bởi Kinh Dịch nên không thể phát triển sâu rộng hơn.
Người tây phương khởi đầu với nền triết lý Hy Lạp, dần dần người La Mã mượn rồi phát triển thêm, rồi các nước tây phương từ thế kỷ này sang thế kỷ bồi đắp thêm ngoại trừ trong những năm được xem là thời kỳ đen tối của lịch sử tây phương khi bị nhà thờ Thiên Chúa Giáo áp chế. Đọc về lịch sử triết học tây phương có sự phát triển từ mấy chục thế kỷ nay còn triết học Trung Quốc thì vẫn loay hoay ở Nho Giáo từ mấy ngàn năm nay.
Đọc vòng vòng thì được biết Kinh Dịch có văn bản đầu tiên từ đời nhà Hạ (thế kỷ 21 trước công nguyên TCN), gọi là Liên Sơn nhưng bị thất truyền vào thời nhà Thương (thế kỷ 12 TCN). Đến đời nhà Chu thì gọi là Chu Dịch, đó là phiên bản của Kinh Dịch mà ngày nay người tàu sử dụng.

Nên hay không nên tái tài trợ

Có người hỏi mình nên tái tài trợ (refinance) căn nhà đang ở hay không. Cái này thì tuỳ trường hợp như tiền lời mượn của ngân hàng hiện nay là bao nhiêu và muốn ở cái nhà bao lâu.
Khi xưa, chính phủ mỹ khuyến khích người dân mua nhà nên có luật thuế vụ, được khấu trừ số tiền lời trả ngân hàng hàng năm vào lợi tức nhưng năm vừa qua luật thuế vụ đã được thay đổi chút ít. Người Mỹ được khấu trừ về cá nhân nhiều hơn từ $12,700 (vợ chồng) mỗi năm lên đến $24,000. Thí dụ: năm 2017, một cặp vợ chồng có lợi tức $100,000 thì được khấu trừ $12,700, chỉ đóng thuế trên lợi tức $100,000 - $12,700 = $87,400 còn năm 2018 thì được khấu trừ $24,000 thì đóng thuế lợi tức ($100,000 - $24,000 = $76,000), xem như giúp họ trả tiền thuê nhà nếu không có nhà.
Người nghèo cũng vui vì được khấu trừ chút đỉnh tiền thuê nhà vì trước đây là ngọng còn người có nhà thì trên nguyên tắc, không có gì thay đổi vì họ cũng được khấu trừ $24,000 như mọi người. Cho nên báo chí chửi bới là cứ chửi bới tư bản khốn nạn, bốc lộc nhân công nhưng thực tế thì có khá khá hơn xưa.
Theo thống kê thì tỷ lệ người Mỹ có nhà ít hơn xưa nhiều và xã hội mỹ, từ từ trở thành xã hội kiểu ở Âu Châu. Ở âu châu chỉ có 30% dân số là sở hữu nhà cửa còn toàn là dân mướn nhà cả đời. Ở Hoa Kỳ thì thời Bush Con có đến 67% nay đâu 60%. Theo mình thì đám tư bản muốn người Mỹ mướn nhà hơn vì dạo này người ta xây cất chung cư nhiều hơn là nhà ở.

Ngày tàn của dân chủ

Trong lịch sử nhân loại, chủ nghĩa Dân Chủ và các chế độ chính trị mang danh nền Cộng Hoà đã được khởi xướng từ trên 25 thế kỷ trước rồi bị dẹp tắc bởi các nền quân chủ chuyên chế, quên lãng để rồi được khơi lại từ khi Hoa Kỳ lập quốc, dấy lên các cuộc cách mạng đẩm máu, lật đổ nền quân chủ.
“ Liberté, Égalité, Fraternité « . Tự do , công bằng và Bác Ái là châm ngôn của cuộc cách mạng tháng 7, phá cửa ngục Bastille tại Pháp đến nay đã bị các chế độ độc tài lấn áp nhiều lần nhưng người ta tự hỏi còn được bao lâu.
Trong một cuộc gây quỹ, ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng hoà, Mitt Romney tuyên bố là trong xã hội mỹ ngày nay có 47% dân số mà chúng ta không cần để ý. Cali thì có đến 49% mà nhà sử học Do Thái Novari gọi là giai cấp vô dụng (useless class). Những người này ăn trợ cấp của chính phủ, xã hội như một loại ký sinh trùng nhưng trên thực tế, người ta không thể trách họ được vì nguyên do chính phủ không tiên liệu được vấn đề này trong cuộc cách mạng kỹ thuật 4.0.
Máy móc dần dần được dùng để thay thế con người và những nghề hợp với khả năng trình độ của họ bị biến mất hay được giao cho các nhân viên khác ở các xứ nghèo hơn sản xuất để tiết kiệm giá thành. Một người ở tuổi xế chiều mà người Mỹ kêu là qua 40 tuổi là đã đến tuổi quá tải. Công ty có thể dùng số lương của một nhân viên lớn tuổi để mướn 3 tên kỹ sư mới ra trường và mấy tên này làm việc 24/ 24 để giúp công ty làm giàu.

Công ty AT&T kêu gọi nhân viên của họ theo học các môn hàm thụ qua mạng và được trả $8,000 với điều kiện là học trong giờ nghỉ của họ. Ai không chịu khó theo học bổ túc trùng tu thì một ngày đẹp trời nhận được giấy sa thãi. Con người ngày nay phải “reinvent” đều đều để cập nhật hoá với công nghệ 4.0 vì nếu không chúng ta sẽ bị liệt kê vào giai cấp vô dụng.
Nhớ dạo ở Thuỵ Sĩ, vẽ bằng máy điện toán mới ra đời. Mình mỗi tối, ở lại sở để tự học, lâu lâu hỏi tên biết sử dụng vì tò mò. Không ngờ nhờ đó mà sau này sang Hoa Kỳ hay Anh quốc mình kiếm được lương cao nhờ biết sử dụng máy điện toán. Biết cho cố rồi trở lại nghề nông dân chất phát. He he he.
Xì trét thì con cháu của chúng ta sẽ gặp, gấp nhiều lần thế hệ của mình. Nhớ có dạo đồng chí gái bị xì trét vì cứ 3 tháng là hãng sa thãi một đám nên phải ghi danh đi học tùm lum những gì công ty thông báo. Thế hệ con cháu mình sẽ phải học tập, trùng tu tại chức liên tục mà thông tin ngày nay thay đổi như điên. Nếu không thay đổi chúng ta trở thành người tiền sử hay nói như Mitt Romney thuộc giai cấp vô dụng.
Dạo mấy đứa con còn học trung học, mình thường hỏi chúng là sau này con muốn học gì, làm gì nhưng sau này với cháu của mình thì chắc mình sẽ đặt câu hỏi khác. Cháu có khả năng học hỏi thêm suốt cuộc đời mình hay không.
Một nhân viên trong tương lai phải biết, nhất là có khả năng học hỏi hay nói như Việt Cộng là bồi dưỡng trí tuệ, hiểu biết thêm đến khi ngưng thở. Có anh bạn gửi cho bài báo nói về Elon Musk, có người kể rằng 5 năm trước đây, ông Musk không biết gì về kỹ nghệ không gian, phi thuyền nhưng khi ông ta muốn mở công ty đưa người lên không trung thì điều nghiên, tìm hiểu về môi trường không gian rất cặn kẻ.
Dạo này mình đọc sách về y khoa nhiều vì đi bác sĩ, thấy họ như cái máy. Tên bác sĩ đọc kết quả thử nghiệm của mình trong khi y tá cho mình vào một căn phòng khám bệnh rồi hắn gõ cửa bước vào hỏi lớ mớ vài câu rồi kêu đường của mày tăng cao 157 mg/ dl, phải uống thuốc, mình không chịu vì nghĩ là bị gãy chân, nằm nhà, không cựa quậy được lại thêm ăn chè của mấy học viên dưỡng sinh nấu vào tối thứ 4 nên khiến đường lên cao. Mình ngưng ăn cơm, bánh mì trong vòng 10 tuần lễ thì đường xuống 90 mg/dl. Xong om
Bác sĩ ngày nay được huấn luyện theo phương cách của công ty dược phẩm nên chỉ biết cho toa thuốc chớ không xem xét lý do bị bệnh. Có ông bác sĩ mỹ về Việt Nam theo phái đoàn y tế thiện nguyện, thắc mắc là phụ nữ ở vùng quê này không hút thuốc lá mà lại bị ung thư phổi nhiều. Tò mò ông đến nhà người dân địa phương thì khám phá ra là họ nấu củi rồi khói bay lên quyện vào mái tranh nên khói cứ dập dờn trong không gian, phụ nữ hít thở hàng ngày thì đưa đến ung thư phổi. Mình đang tìm cách làm giảm cholesterol xuống 150 thay vì 214 như 3 tháng trước bị gãy chân, khi nào xong sẽ báo cho các bác. Em thấy rất dễ như lượng đường, chỉ cần hiểu nguyên nhân gây ra là có thể tự chữa ngay, khỏi thuốc thang gì cả. Tháng tới đi thử nghiệm máu lại. Xuống 180. Xong om.
Ngày nay Algorithm, thuật toán có khả năng hiểu chúng ta hơn cả chính chúng ta. Các công ty sẽ sử dụng thuật toán để tìm ra nhân viên mà họ cần. Họ sẽ dùng thuật toán, để duyệt lại tất cả tài khoản, trương mục xã hội từ mẫu giáo đến nay của người nạp đơn xin việc. Tương tự họ đã dùng fake news để tải lên các mạng xã hội trong vụ bầu cử vừa qua và các đảng chính trị trên thế giới đều bắt đầu sử dụng để hốt phiếu, sẽ giúp cho nền dân chủ tiêu tan trong tương lai gần đây.
Hôm trước Facebook cho hay đã khoá tài khoản vài hoạt động tìm cách đánh phá cuộc bầu cử sắp tới. Thiên hạ la ó kêu mất quyền tu chính án số 1 nhưng là nơi người ta sử dụng miễn phí thì phải chịu. Ở Anh quốc, lâu lâu mình hay ghé lại Hyde Park, có một góc riêng cho người dân, ai muốn nói chửi rũa nữ hoàng,...đều không bị bắt. Vui lắm, bác nào đi Luân Đôn nên ghé lại chỗ này. Đối với mình đây mới là dân chủ và mỗi quốc gia hay tỉnh trên thế giới cần có một góc tự do ngôn luận như vậy.
Ở Việt Nam cũng có một chỗ là Hồ Gươm. Tháng trước, về Hà Nội, đi chơi ở Hồ Gươm người em họ hỏi mình Dân Chủ là Gì? Mình nói là có thể ghét Trump thì cứ chửi không sợ công an bị bắt nhờ Đệ Tứ Tu Chính Án, quyền nói. Người em họ mình nói tưởng gì thì Việt Nam mình cũng Dân Chủ như vậy, rồi đứng lại kêu to ông Trump là thằng đế quốc xâm lược, sợ bướm phụ nữ,…. Rồi kêu Dân Chủ đến thế là cùng. Xong om.
Người ta khen các nước Bắc Âu là thiên đường, đại diện cho xã hội chủ nghĩa nhưng chỉ số tự tử tại các nước này rất cao tương tự ở Nhật Bản hay Nam Hàn, tỷ lệ quyên sinh rất cao ở giới người già. Cho thấy sống ở thiên đường chưa chắc đã hạnh phúc.
Nếu đứng trên quan điểm của một người trung cổ, chúng ta nhìn vào hệ thống lưỡng đảng của Hoa Kỳ thì hai đảng này chả khác gì nhau. Họ đều sử dụng một công thức kiếm phiếu. Vận động tranh cử, được những công ty lớn hay những tài phiệt địa phương cho tiền để được đắc cử và thực thi những điều mà người cho tiền mình chỉ định. Chỉ khác là họ cho phép cử tri lựa chọn trong 2 đáp số: Cộng Hoà hay Dân Chủ. Họ tạo dựng diễn đàn để bà con chửi nhau cho vui, xem đó là một hài kịch dân chủ. Các tay tài phiệt đều cúng tiền cho cả hai bên như ông tờ rum đã cho tiền hai vợ chồng Clinton khi xưa rồi cùng lúc cho tiền các ứng cử viên cộng hoà để dùng hậu thuẩn của họ để kinh doanh. Bên nào thắng cũng được hưởng lợi. Điển hình là công ty Solyndra, cho Obama nữa triệu, lên ngôi xong thì Obama chỉ thị cho côngty này được vay 500 triệu của chính phủ bất chấp mọi rủi ro. Vay xong thì 1 năm sau công ty này khai phá sản, tổng giám đốc lãnh mấy chục triệu về hưu. Thoải mái con gà kê.
Lấy thí dụ chương trình O-zone là do các tên tài phiệt nói các chính trị gia, làm luật để tạo ra cách giúp họ làm tiền. Xây cất chỗ mới tốn tiền, vì phải xây hạ tầng cơ sở. Thôi dùng các khu nghèo, đuổi cổ dân nghèo đi chỗ khác để họ được vay tiền của chính phủ để xây cất, làm giàu cho họ. Dân nghèo như Mitt Romney kêu là giai cấp vô dụng. Nói tới O-zone, có vài người bạn gọi hỏi cho hùn với vì sau 10 năm, bán không phải đóng thuế. Để xem.
Thằng mỹ mình mướn lo vụ xin giấy tờ và có thể sẽ mướn nó lo xem công trường vì nó có kinh nghiệm về các công trường lớn, mới i-meo hôm qua, cho biết là có một tên mỹ đầu tư nhưng nay sức khoẻ yếu, con không muốn lãnh cái nghiệp của ông ta nên muốn mình mua lại đất đai của hắn ở Bakerfield, thuộc vùng O-zone, hắn cho vay lại. Chắc tuần sau lại phải chạy lên Bakerfield để xem tình hình. Người mướn nhà mình hay dọn lên vùng này.
Hôm nay mình đi gặp vợ chồng ông Ấn Độ có đất cạnh khu 5 acres của mình đang xin giấy phép xây 128 căn hộ cho người già và cựu chiến binh. Chắc chắn là không nhắc đến đất của họ trong vùng O-zone. Họ rao bán từ lâu, cho vay lại nhưng mình ngần ngừ, tính lo xong vụ 5 acres trước rồi tính nhưng nay biết nằm trong vùng O-zone thì phải thương lượng và mua ngay vì nếu họ mò ra hay tên chuyên gia địa ốc không sớm thì chày sẽ lôi ra được tin tức này. Mình sẽ mua với giá của họ, chỉ trả tiền thuế địa ốc và tiền nước còn tiền lời thì đợi khi nào mình bắt đầu xây cất rồi tính. Họ trả tiền nước từ mấy chục năm nay chắc oải lại không có lợi thu hàng tháng.
Bác nào có gặp đồng chí gái thì đừng nói vụ này nghe, cả em bị la. Đời không gì chán cứ bị vợ la về đam mê của mình. Mình thuộc loại không uống rượu, thuốc lá, cà phê, gái gú chỉ lo tìm cách làm ăn mà vẫn bị đồng chí gái la tới la lui. Bạn bè thì mỗi lần đến nhà chúng, vợ chúng làm đồ nhậu ngon số một, rót rượu bia, vui vẻ thấy chồng chén chú chén anh. Chán mớ đời. Nói vậy chớ mình vẫn thương mụ vợ mình như điên, mụ đi công tác, mình nhớ dai diếc kiểu xa mõi mắt gần mõi miệng.
Hôm trước đọc bài O-zone, một anh bạn imeo lại “Bạn ta vẫn chưa ngơi nghỉ; vẫn lăn xả vào cuộc đời với những toán tính và chuẩn bị.” Không lẻ ở tuổi 6 bó, mình lại ngưng tư duy đột phá vì người Mỹ hay nói: “ you are the architect of your future”. Có ông mỹ trên 100 tuổi, viết cuốn sách đoạt giải chi đó của đại học USC, cho rằng mỗi 5 năm ông ta tự đưa ra một kế hoạch ngũ niên như học vẽ tranh, điện toán,….
Mình về Việt Nam thấy nhiều người đồng tuổi mình, đa số là cán bộ đã về hưu từ 55 -60 tuổi. Cứ thấy họ nhậu, cà phê thuốc lá cho qua ngày. Lâu lâu ai rũ đi ăn uống thì hú nhau kéo đến nhậu một bữa hiệu “lá bồ đề” vui vẻ. Cô em gái mình về Việt Nam, mời một gia đình dùng cơm thì thấy cả chục người không quen, kéo đến dù không được mời, không hiểu văn hoá hiệu Lá Bồ Đề ngày nay tại Việt Nam vì xa Việt Nam lâu năm.
Mình có khả năng sống lâu như ông cụ mình thêm 30-40 năm mà không lẻ cứ xem đá banh, đọc sách, hứng thì viết kể chuyện ngày xưa nhưng viết hoài cũng chán mà cũng hết chuyện để nhớ. Đi chơi thì chừng 3 tuần thì lại muốn về nhà, không như dạo còn sinh viên, lang thang 3 tháng hè khắp âu châu, vẽ tranh bán, kiếm tiền độ nhật.
Đang chuẩn bị cách thương lượng với hai vợ chồng ấn độ trưa nay ở Mac Donalds.
Chán mớ đời
Nguyễn Hoàng Sơn