Bất đáo Whitney bất thành Sơn Đen


Để tập luyện leo đỉnh Whitney, mình leo núi xung quanh vùng nam Cali mỗi thứ 2, còn trong tuần thì tập Đông Phương Hội mỗi sáng. Để chuẩn bị trước ngày đi 1 tuần, mình ăn uống đàng hoàng để có sức mà lên.

Sau khi tập Đông Phương Hội 90 phút mỗi ngày, mình lái xe lên núi Baldy, leo đỉnh San Antonio trong suốt 1 tuần đến Chán Mớ Đời. Đỉnh này được xem là cao nhất vùng này nhưng chỉ có 10,000 cao bộ anh trong khi đỉnh Whitney phải lên 14,000 cao bộ. Mình nói lên đỉnh San Antonio có 2.5 tiếng mà đi với đồng chí gái thì mất 5 tiếng lên. Mình ngưng leo núi độ 2 ngày trước khi đi, để dành sức cho 3 ngày 2 đêm lên đỉnh mà mình cố leo lên từ 8 năm qua. Đã kể trong hành trình 8 năm lên đỉnh Whitney. https://www.muctimsonden.com/2024/09/hanh-trinh-leo-inh-whitney.html


Kỳ này, ra REI thì khám phá ra có được $160 tiền họ cho lại nên mình sắm một cái quần leo núi lần đầu tiên vì mình bận toàn quần làm vườn để leo núi. Phải công nhận quần leo núi, bận thấy sướng thật, nhẹ nhàng, không chật chội như quần làm vườn. Đi leo núi với mấy người bạn thấy họ bận mà thèm. Phải công nhận có quần này, leo lên không vướng, dễ dàng hơn.

Ngày 091024: sau khi tập Đông Phương Hội xong về nhà, chuẩn bị lên xe đi đến thị trấn Long Pine, ngủ lại đêm, ngày mai hẹn với hướng dẫn viên vào 7:30 sáng. Tới nơi, bò đi tiệm mua 1 galon nước để chuẩn bị cho ngày mai. Ai ngờ cả tối đó mình uống gần hết galon. Tuần vừa rồi, không hiểu sao Cali nóng kinh khủng, lên 112F, cháy khắp nơi. Mình lo sợ như mấy năm trước, bị cháy rừng, lại hoảng nên xem ứng dụng thời tiết Cali.

Sáng hôm sau, ghé Carl Jr mua một cái burito ăn và đem hai bình nước vào xin nước lạnh. Ra gặp anh hướng dẫn viên, xét hành trang. Quên đem cái nĩa và cái tô để ăn ở trại nên phải ghé vào tiệm mua. Hành trang dù đem rất ít vẫn nặng 30 cân anh, chưa kể 5 lít nước mang theo. Càng lên cao mình càng khát nước. Càng uống càng khát càng tè nhiều. Chán Mớ Đời

Trước tiệm mua cái tô và cái nĩa nhựa, phía sau là dãy núi Sierra, có đỉnh Whitney
 Sau đó bắt đầu lái xe lên bãi đậu xe ở cổng. Họ đang sửa chửa đường nên có khúc phải đi vòng. Đi vòng vèo mới tới nơi, đậu xe, khoá lại, thức ăn không để lại trong xe, vì gấu có thể bò ra đập bể xe. Mình thấy thiên hạ tải hình ảnh trên mạng vụ này. Họ có mấy tủ bằng sắt to đùng gần đó để trữ thức ăn để tránh gấu đập xe.
Chỗ cổng trại, có cái cân để xem mình đem theo bao nhiêu. Nếu nhiều quá thì bỏ lại. Mình đem theo 35 cân anh kiêm cả 5 lít nước. Dọc đường có suối nên có châm vào bình thêm mấy lần. Trung bình uống 6 lít nước mỗi ngày
Cổng lên đỉnh. Thật ra lúc xuống mới chụp chớ lúc đi lên thì không có thư giãn lắm. Kinh nghiệm lần trước

Vác ba lô đến cổng trại. Đường nhẹ nhàng lúc đầu nhưng đến khúc quẹo qua đi đường mòn John Muir đi lên thì bắt đầu khó khăn thêm. Băng suối vượt cây. Có một đoạn, anh hướng dẫn viên kêu đội mũ bảo hộ, và đeo giây lưng an toàn vào. Bảo mình đợi để anh ta chuẩn bị dây an toàn để leo qua khu khá nguy hiểm. Có hai tên Mỹ trẻ đến trước, đứng nhìn rồi lắc đầu, kêu bỏ cuộc, quay về. Mình thấy họ khôn, vì trợt chân là bay xuống núi. Năm nay nghe nói đã có 3 người làm ngoạ hổ tàng Long, bay xuống núi như Kiều Phong. Đi leo núi, quan trọng không phải đạt đến đỉnh mà trở về an toàn với vợ con kiêng cường, ở nhà đợi tin. Sáng trước khi đi, đồng chí gái nhân dân, kiên cường dậy sớm, ôm chồng, tuy không nói nhưng mình hiểu cô nàng lo lắng.

Anh hướng dẫn viên chuẩn bị dây thừng để leo qua vùng bên kia, phía sau lưng anh ta. Nhớ lần trước đi, trời mưa mà họ không làm dây thừng mà sợ. Hai tên Mỹ thấy chỗ thì lắc đầu bỏ về

Anh ta chuẩn bị xong xuôi, kêu mình lấy cái móc sắt móc vào sợi dây thừng, rồi đi theo bước chân anh ta đi. Qua xong thì anh ta quay lại lấy dây thừng, cách anh ta xếp dây thừng nơi cổ vai khá hay. Sau đó lên nữa. Còn đường này, lần trước đã đi qua nhưng dưới cơn mưa, đội áo mưa, đeo ba lô rất khó khăn.


Đến chỗ cái hồ nhỏ mà lần trước cả đám leo lên đây, đi hết nổi phải dựng lều tại đây. Đó là lỗi lầm lớn vì hôm sau thì không có cách chi mà leo lên đỉnh cho kịp giờ vì thường trung bình mất 5-6 tiếng lên và 5-6 tiếng xuống từ hồ Boy Scout. Anh hướng dẫn viên kêu nếu thấy quá 6 tiếng là anh ta bắt buộc cho quay đầu vì đi xuống rất nguy hiểm vì chân tay mệt rồi. Từ hồ này lên đến hồ Boy Scout mất 2 tiếng, và từ đó lên hồ Iceberg mất 2 tiếng rồi từ đó lên đỉnh mất 3 tiếng là xem như ít nhất 7 tiếng. Chắc chắn hướng dẫn viên sẽ cho quay đầu lại. Nên nhớ trở về quan trọng hơn là lên núi.

Nhìn lên thấy đỉnh núi phải bò lên mà Chán Mớ Đời 

Dừng chân đầu tiên, lấy thức ăn ra ăn cho có sức và uống nước. Xong xuôi đi lên nữa độ 2 tiếng thì đến hồ Boy Scout và dựng lều tại đây. Hướng dẫn viên kiếm một chỗ có tản đá to đùng để chắn gió và dựng lều. Anh ta lấy một cái bị đựng phân ra, chỉ mình cách dùng để bỏ phân và giấy vệ sinh vào, dặn đừng có tè trong đó. Sau đó cất đâu đó để khi xuống thì mang theo để bỏ thùng rác ở cổng. Tối đó gió thổi như đỉnh gió hú, lều của hướng dẫn viên bay luôn, anh ta chỉ lấy túi ngủ nằm ngủ. Mình thì cả đêm khát nước uống nước rồi bỏ ra đi tiểu mệt thở. Thường người ta lên cao trong ngày rồi đi xuống thấp ngủ qua đêm như Kilimanjaro hay Machu Pichu, đây mình lười đi lên cao vì quá mệt nên tối đó khát nước kinh hoàng.

Chiều đó, anh ta nấu tortellini, xịt bột al pesto vào ăn. Cũng phải cố nuốt để có sức cho ngày mai. Từ từ nóng lên thì cởi áo quần ấm phía trong. Nhớ đi Kilimanjaro, có mấy. Người trong nhóm, ăn không được chỉ chút cháo nên khi lên đỉnh thì không có sức, trở xuống. Đồ ăn ở Tanzania dưỡng, không ngon như ở Peru, nhưng phải nuốt cho có sức.

Sáng hôm sau, thức giấc 4 giờ sáng chuẩn bị ăn sáng oat meal nhỏ rồi 5 giờ sáng đeo đèn pin trên đầu, bận quần ấm phía trong và 3 lớp áo, khởi hành. Đi từ từ thì mặt trời mọc phía sau lưng, xem như mình đi về hướng Tây. Mặt trời mọc ở Kilimanjaro thì mình thấy đẹp nhất vì trên cao, có mây trắng phủ nguyên thành phố phía dưới. Đi đúng ngày trăng rằm nên vừa thấy mặt trăng và mặt trời.

Theo bản đồ của ứng dụng Alltrails thì chấm điểm màu xanh cạnh hồ Boy Scout là điểm xuất phát, lên đến hồ Iceberg là tổng cộng 5.38 dặm, đã đi từ cổng, đúng hơn là 6.38 dặm vì mình quen mở ứng dụng một đoạn đường khi ngưng để uống nước và ăn.

Đi độ 2 tiếng thì đến hồ Iceberg. Chỗ này tối hôm qua, có người muốn tranh thủ thời gian lên đây dựng lều ngủ. Với gió tối qua thì mình thấy khó ngủ. Hay là bay lều vì không có đến một chỗ nào để núp gió nhưng hồ này đẹp hơn hồ nơi mình dựng lều. Hồ nơi cắm trại có cây nhỏ này nọ, đây cứ xem như trên mặt trăng, chả có một ngọn cỏ.

Đường mòn leo lên đỉnh, phải bỏ gậy lại và dùng hai tay để bấu vào các thành đá để leo lên. Sõi đá trợt lắm.

Ngồi nghỉ mệt, uống nước để chuẩn bị leo lên. Anh hướng dẫn viên lấy 2 cây gậy của mình, cất tại một nơi, rồi kêu leo lên như trong phim “les canons de Navarrone”. Mình nhìn lên đỉnh thì thất kinh vì cao vời vời, toàn là đá. Đeo mũ bảo hộ và nịt an toàn vào vì khu vực này tuyết tan nên kéo theo sõi đá. Những người leo lên trước đạp đá sõi khơi khơi khiến chúng lăn xuống trúng đầu là cái bốp. Anh ta dặn mình nếu đá trùi rơi xuống mà có người phía dưới thì kêu “rock” báo hiệu cho họ. Có 2 người và một hướng dẫn viên của công ty nào đi cùng lúc với mình. Mình để họ leo lên trước theo tinh thần lội nước theo sau. Nhưng theo tình hình thì không thông minh lắm, nhất là bò lên trước vì đá sẽ lăn xuống. Nhìn bản đồ của ứng dụng Alltrails thì thấy xa độ mấy chục thước. Hỏi thì hướng dẫn viên kêu là đường kia có nhiều sõi đá nhỏ, leo lên nguy hiểm. Cho nên chỗ tụi này leo lên thì chỉ có 3 người đi trước tụi này độ 20 thước. Chớ không biết cứ đi theo lối kia khá nguy hiểm.

May quá, mình có đem theo đôi găng tay bằng da, không biết của đồng chí gái hay của thằng con dùng để tập gym. Nếu không thì đôi bàn tay không sống sót. Nắm các vách đá mà leo lên, mệt thì ngưng một tí. Cứ mỗi tiếng là hướng dẫn viên kêu ngưng, ngồi uống nước, ăn một chút để có sức leo tiếp. 3 tiếng sau thì lên đến đỉnh. Mình nghĩ trong đầu “that’s it”. Hình ảnh cái chòi làm bằng đá chơi vơi giữa trời trên đỉnh mà mình thấy, cứ ám ảnh từ 8 năm qua. Bổng nhiên nghe điện thoại kêu có tin nhắn. Hóa ra có network trên đây. Mình mở ra nhắn tin cho vợ con rồi bổng nhiên muốn khóc. Đồng chí gái người vợ nông dân kiên cường.

Ngọn núi ở bên cạnh nhưng không hiểu sao thiên hạ lại để dưới đất, thì lượm lên chụp cho vui
Có cái thùng bằng sắt, có giấy cho mình ghi danh bất đáo Whitney bất thành hảo việt, ghi tên Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Hướng dẫn viên chụp cho vài tấm kỷ niệm, cho công ty anh ta nữa để quảng cáo đã đem tên già 68 tuổi lên được đỉnh Whitney qua đường mòn Mountaineer (người thượng du). Ngồi ăn uống xong một chút lại bò xuống nhưng lòng mình bớt hồi hộp, nhẹ nhàng. 8 năm trời leo núi để đạt đến đích rồi chợt nhận ra, mình phải tìm cái đích khác để tạo hướng đi cho cuộc đời để tiếp tục sống vui vẻ bên vợ con.

Đi xuống rất khó khăn hơn là đi lên nhưng mình không lo ngại lắm. Đi lên sợ không kịp giờ ông thần hướng dẫn viên kêu quay lại nên mình gắng hết sức leo tay không. Nhìn xuống hồ Iceberg thì thất kinh, sâu lắm. Mò mò theo dấu chân anh chàng dẫn đi. Cuối cùng cùng cũng xuống. Đi tìm hai cây gậy, ngồi ăn, uống nước lấy sức lại rồi đi tiếp. Về tới lều đâu 4 giờ mấy. Mệt quá nên mình cũng không màng đến chụp hình để ghi lại. Thật ra chỉ có mình hiểu sự việc nên chả ai bắt bẻ cả. Xem như lên xuống 11 tiếng đồng hồ. 

Nếu để ý thì mình đi lên hay xuống đều xa đường mòn chỉ trong ứng dụng Alltrails nên cứ nghe điện thoại kêu bưng bưng là xa rời đường mòn. Có lẻ ngắn hơn nhưng phải lên dốc cao hơn. Theo sự giải thích của hứng dẫn viên, để tránh đường mòn có nhiều người leo lên nên đá rơi nhiều, nguy hiểm 

Mình nói không ăn chiều rồi bò vào lều ngủ một giấc 11.5 tiếng đến sáng mai. Thức dậy, anh chàng hướng dẫn viên hỏi muốn ăn sáng không. Mình ăn hai cái muffin kẹp creamcheese và bacon loại chưa nướng. Ăn cho vơi đi mùa thu lá bay. Cũng cần có chút sức để lội xuống thêm 5 tiếng nữa. Mình kêu anh ta giữ các energy bar vì mình không cần nữa. Loại này rất ngọt, mình mua để lên núi. Thường mình đem theo chà là tươi ăn khi leo núi, ít ngọt hơn và có chất bổ. Bà Mễ gọi khi lên núi là có muốn mua chà là tươi không vì tới mùa. Trên đường xuống, gặp thiên hạ đi lên, mình kêu họ gần đến nơi rồi. Khiến họ cười và cảm ơn.

Về đến cổng thì vui vẻ lắm. Như trút một gánh nặng của 8 năm tình cũ, mây bay lang thang. Mình trả đồ cắm trại cho anh hướng dẫn viên, đã boa cho anh ta hôm qua khi về đất trại. Lên xe, chạy về nhà, báo tin cho đồng chí gái. Xong om

Bây giờ thì lại phải tìm mục đích khác để tiếp tục con đường hoàng hôn đời mình. Mình dự định đi hành hương Shikoku ở Nhật Bản, có 88 ngôi chùa mà người Nhật khi xưa hay đi bộ, đến mỗi chùa để lạy Phật và Camino ở bên Tây Ban Nha cũng như Ý Đại Lợi. Không leo núi cao nhưng đồi núi vẫn đi bộ 20, 30 cây số mỗi ngày và tuỳ nơi mình chọn khởi hành, có thể 10 ngày hay 2 tháng. Đồng chí gái cũng muốn đi theo. Đi chớ vài năm nữa chân run run, chống gậy không nổi thì lại Chán Mớ Đời.

Điểm này khi mình lên gần đỉnh, còn cái nốt cho cuối cùng là đỉnh. Hình như mình chụp khi đi xuống ngồi nghỉ tại đây nên xem ứng dụng
Trên đường đi xuống buổi chiều, mặt trời lặn phía sau lưng

Định tháng 4 năm sau, cả gia đình đi Inca Trail ở Peru. Mình đi rồi nên muốn vợ con thấy cảnh bình minh của Machu Picchu. Đó là cảnh đẹp nhất mà mình thấy từ khi cha sinh mẹ đẻ ra. Đa số đến đây đi xe buýt lên nên không thể thấy mặt trời mọc từ cổng trời được. Do đó ít nhất phải đi 2, 3 ngày rồi ngày cuối thức giấc vào 3 giờ sáng đến cổng trời 5 giờ, lấy giấp phép rồi đi ra cổng trời ngồi đợi bình minh. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 



Hành trình 8 năm leo đỉnh Whitney

 Hành trình leo đỉnh Whitney 


Năm 2016, có anh bạn rủ leo núi Whitney vì anh ta được giấy phép cho 15 người. Anh ta xin cho 2 người nhưng chính phủ buồn đời, cho đến 15 người nên hỏi vòng vòng các thân hữu. Núi này mỗi năm chỉ cho phép 30,000 người viếng thăm nên phải bốc thăm. Nghe nói đâu chưa tới 1/3 là lên được. Lý do là đa số chỉ được phép 1 ngày nên phải đi lên và xuống trong ngày. Ai hên được phép nghỉ lại đêm thì dễ hơn. Đi lên 11 dậm, đi xuống 11 dậm, xem như 22 dậm trong một ngày mà đi lên gần 7,000 cao bộ anh. Phải có sức khỏe và luyện tập rất nhiều nhất là những ai bị say núi. Nghe nói có ông Mỹ nào đi lên đi xuống trong một ngày và chỉ có 3 tiếng đồng hồ. Chắc chạy. Kinh

Trên đỉnh Whitney sau 8 năm trời chuẩn bị và và 2 chuyến đi bất thành

Thế là mình ghi danh, gửi cho anh ta cái ngân phiếu mà không biết cái núi này ở đâu. Nói cho ngay mình chỉ biết núi Big Bear và Baldy vì có đưa gia đình lên trượt tuyết. Về nhà mụ vợ kêu anh đi không cho tui đi theo, thế là ghi danh thêm cho vợ vào danh sách rồi theo tham gia mấy nhóm đi tập leo núi. Toàn là giới trẻ như con cháu mình, thấy ông già 60 tuổi, chúng cũng ngại. 

Lần đầu tiên lên núi San Gabriel, cứ 5 phút mụ vợ kêu gần tới chưa. Mình bắt chước Tào Tháo, nói còn một dậm nữa khiến mụ chửi quá cờ. Đi về hôm đó, mình nghỉ mụ vợ bỏ cuộc, ai ngờ Mụ tham gia mấy nhóm đi bộ rồi họ tổ chức đi leo núi ở công viên quốc gia Yosemite. Mình đi theo, lên tới đỉnh thì bị té gãy chân. Băng bột 6 tháng. Thế là chuyện lên đỉnh Whitney đành bỏ.

 Sau đó, phải bò đến hồ bơi mỗi ngày để tập đi bộ dưới nước và từ từ chịu khó đi đứng lại để không bị tật.

Năm sau bò lại lên Yosemite mà đi lên đi xuống bình thường để không sợ nữa. Mình ghi danh leo lên núi lại nhưng không được nên mò tìm một công ty dẫn lên năm sau. Mấy công ty này thì họ mua giấy phép của chính phủ nhưng chỉ cho đi các đường mòn khác lên như Mountaineer Trail, Cottonwood, John Muir,… vậy là phải trả tiền còn không thì mỗi năm ghi danh để bốc thăm. Có ông Mỹ quen kêu ông ta xin bốc thăm hàng năm từ 10 năm qua mà chả được. Năm nay mình có ghi danh bốc thăm đi viếng khu vực Wave. Mình không còn trẻ, đợi 10 năm tình cũ nên đành trả tiền cho công ty dẫn mình lên. Thân hữu bằn tuổi mình leo núi thì xem như không có ai. Nhiều tên quen, đến vườn mình, đi từ ngoài cổng vào nhà kho độ 100 mét là đứng không nổi.

Thế là mình ghi danh đóng tiền cho một công ty. Cứ leo núi mỗi tuần vào ngày thứ 6, lý do là cuối tuần đông lắm.

 1 tuần lễ trước ngày đi, cháy rừng gần khu vực này nên họ phong toả nguyên khu vực rộng lớn để chữa cháy, công ty hoảng chuyến đi. Núi trên 10,000 cao độ anh bộ thì không có cây cối gì mọc nhưng xung quanh. Thế là họ dời lại năm sau. Nói chung luyện tập thì mình leo hầu như tất cả các núi ở vùng nam Cali. Mount San Antonio, mình có leo 1 từ cái làng Baldy vì lên núi trên 5,000 bộ anh trong một ngày, tổng cộng là 16 dậm. Xem là ngày chới với nhất vì mất 14 tiếng đồng hồ. Năm sau, lên đường hồ hởi lắm. Mình ngủ lại đêm ở thành phố Lone Pine rồi sáng hôm sau ra văn phòng để họp mặt.

Họ giới thiệu người đi chung chuyến, gồm 2 ông Mỹ thua mình mấy tuổi, đi với 2 thằng con và 1 bà thua mình mấy tuổi từ San Diego và 2 hướng dẫn viên. Cứ một hướng dẫn viên chăm xem 3 người. Họ khảo sát đồ dùng mang theo và phát cho mỗi người cái lều cá nhân, và các thứ khác như nồi nêu, mình thì họ giao cho mang cái bình ga nặng chết bỏ lên núi để nấu nước sôi cho mọi người. Chương trình đi 3 ngày, 2 đêm. Ngày đầu tiên lên đến hồ BOy Scout, cắm trại tại đây. Dựng lều rồi ăn uống, sáng hôm sau bắt đầu leo lên khu vực hồ Băng Sơn (iceberg), nghỉ một chút rồi bắt đầu leo lên đỉnh.

Đi mình dùng ứng dụng Alltrails nhưng hướng dẫn viên hay đi tắt lắm vì họ quen đường lối và tránh bị thương dù đá rơi từ trên cao khi những người đi trước đạp đá rót xuống dưới nên Alltrails hay kêu mình đi lạc đường hoài

Ai nấy cũng hồ hởi mặc dù trời bắt đầu mưa và nhìn lên núi thì mây đen bao phủ khắp dãy núi Sierra. Cả toán lái xe từ thành phố Long Pine lên cổng vào đường mòn. Cổng này dành riêng cho hai đường mòn (11 dậm) và (8.8 dậm). Đi vào độ 1 dậm thì bên trái có đường mòn dành cho đa số có phép trong 1 ngày. Nếu không có thì bị phạt trên $2,000/ người. Và tiếp tục lên theo đường mòn Mountaineer. Trời bắt đầu mưa nặng hạt, phải bận áo mưa, phủ ba lô. Không có 2 cái gậy thì không biết bao giờ đi lên được.

Chương trình lên đến hồ Boy Scout, dựng lều, nghỉ qua đêm, rồi sáng hôm sau leo lên đỉnh, mất độ 6 tiếng. Vấn đề là mưa thêm khởi hành trễ đâu 10 giờ sáng nên 4 giờ chiều mới lên đến cái hồ nhỏ cách hồ Boy Scout độ 2 tiếng leo lên. Ai cũng mệt, hướng dẫn viên hỏi muốn ngưng lại đây cắm trại qua đêm rồi sáng hôm sau 3 giờ sáng dậy lên lên đỉnh thay vì 5 giờ sáng như chương tình. Ai nấy nhất trí. Trời mưa, gió lạnh, may mình đem theo đôi găng tay ấm nếu không là tay bị đông lạnh.

Hồ Iceberg, ngay chân đỉnh Whitney.

Sáng hôm sau, thức dậy bò ra chỗ tập họp thì khám phá ra 1 ông hướng dẫn viên đã dẫn 2 tên con trai và một ông Mỹ đi trước. Mấy người này khoẻ mạnh nên một ông hướng dẫn viên dẫn đi trước. Xem như họ có khả năng leo lên được. Còn 1 bà Mỹ và ông bác sĩ có cái bụng to còn hơn cái trống chầu thì xem như không leo nổi. Bà Mỹ kêu bị say núi, bỏ cuộc. Thế là cái huông treo tòn ten. Ông Mỹ, bác sĩ bụng to và mình đi theo ông hướng dẫn viên thứ 2. 3 tiếng sau mới đến cái hồ Boy Scout thay vì 2 tiếng. Ông Mỹ bụng to thở như heo, ngồi nghỉ mệt. Ông hướng dẫn viên hỏi ông ta OK. Ông ta rên mệt quá. Nhưng tinh thần khai phóng của người Mỹ vẫn còn nên ông ta tiếp tục. Đi độ 1/2 tiếng nữa thì ông ta tuyên bố hết nổi nên bỏ cuộc. 

Ông hướng dẫn viên kêu lỡ có chuyện gì trực thăng không có bãi đáp xuống đây, phải đợi kiểm lâm lên mang xuống thì nguy hiểm. Ông ta không dám bỏ ông Mỹ bụng to lại để dẫn mình đi lên. Thế là ngọng. Mình đành đi theo họ trở về trại trong tiếng nước mắt mùa thu khóc ai trong chiều. Khi mưa thì đá bị trượt kêu ầm ầm phiá bên trái nghe cũng ớn lắm. Tương tự khi mình leo đường mòn Salkantay đến Inca Trail ở Peru cũng thấy avalanche tuyết, nơi có hai người thám hiểm người Nhật bị chôn vùi.

Về tới trại, mình bực mình vì bị bắt buộc bỏ cuộc vì người khác. Ngồi trong lều, mưa rơi nhẹ Chán Mớ Đời. Độ 1 tiếng sau thì nghe tiếng nhóm đi trước, trở lại. Họ kêu trời mưa, sợ mưa giông nên trở lại. Họ đề nghị nhổ trại, đi về nên ai cũng đồng ý rồi chạy xuống cổng về. Mình boa 2 anh hướng dẫn viên hậu hỉ khiến họ ngạc nhiên vì mấy người Mỹ dọt lẹ. Thành công hay không mình cũng không thấy có gì khác, duyên chưa đủ nên không lên được.

Gần tới đỉnh, còn độ 1 dậm nữa là có thể chụp hình, mả đáo Whitney bất thành hảo việt

Suy nghĩ lại thì mình thấy đi với một nhóm người xa lạ thì rất khó thành công. Nếu tham gia một nhóm luyện tập cả năm để đi thì sau 1 năm, ai nấy cũng có khả năng lên và biết nhau. Còn đây với một nhóm người xa lạ, ít tập luyện, chỉ tập vài tuần trước khi leo thì sát suất thành công rất ít. Bà Mỹ muốn đánh dấu 60 năm cuộc đời nên ghi tên với con gái lên đỉnh, nhưng giờ chót con gái không đi được. Ông mỹ bụng to đi với con trai để đánh dấu chuyến đi, tạo dựng kỷ niệm cha con tương tự 2 cha con kia. Bà Mỹ bị say núi dù đi lên chưa tới 10,000 bộ anh, ông Mỹ bụng to thì Chán Mớ Đời. 

Leo Kilimanjaro, trong toán cũng có hai cha con, ông cha bụng to nên qua kinh nghiệm mình biết ông ta sẽ không lên nổi. Mà thiệt, đêm leo lên đỉnh, đi được có 30 phút, ông ta thở không nổi, đi xuống. Cô con gái 23 tuổi đi thêm 15 phút, kêu thở không nổi đi xuống. Hướng dẫn viên thì chắc chắn họ nhìn người là biết lên hay không được. Không lên được thì thâu ngắn chuyến đi họ lời.

Năm ngoái, mình có ghi danh với nhóm VHC, họ xin được phép đi đường 11 dặm, có nghỉ lại qua đêm. Ai ngờ năm ngoái tuyết ngập trời, đến ngày đi mà tuyết còn dày đến 3 thước. Những người có sức và tập luyện leo núi với tuyết mới dám đi. Đành nhắn tin kêu mình rút lui.

Kỳ này, mình muốn thử lần chót, không được thì bỏ ý định leo đỉnh Whitney. Mình tìm được một công ty dẫn người lên nhưng mình chỉ xin đi riêng. Phải trả thêm mấy trăm. Như vậy mới biết sức mình lên được hay không, không đổ lỗi cho người khác. Người hướng dẫn viên theo dõi tình hình của mình. Mình thấy anh ta ghi lại khi quan sát mình. Anh ta có nói sẽ email mình và hình ảnh.

Có người leo lên được đi xuống bị trật chân. Cứu hộ đến mất 6 tiếng sau theo tin tức hôm qua.

Kỳ này đi thì không mưa. Trời nắng, anh hướng dẫn viên giao cho lều, nồi xoong và mũ bảo hộ và giây đeo an toàn. Cái này quan trọng vì các hương dẫn viên lần trước có phát cho mình nhưng không sử dụng. Đây độ 2 tiếng đồng hồ leo lên thì anh ta móc dây thừng qua một khúc mõm đá chênh vênh. Móc dây thừng vào đồ móc của dây an toàn.

Có người leo núi thấy 1 bà lô và đôi giày mà không thấy ai cả nên báo động. 

Đi lên hồ Boy Scout mất đâu 5 tiếng. Cắm trại, ăn uống ngủ sớm. Sáng hôm sau, 4 giờ sáng dậy, 5 giờ sáng đeo đèn pin bắt đầu lên đến hồ Iceberg, độ 1 tiếng sau thì mặt trời mọc. Mình thấy mặt trời mọc khi leo Kilimanjaro đẹp hơn. Lên đến hồ Iceberg, thì anh hướng dẫn viên, dấu hai cây gậy của mình tại một nơi rồi bắt đầu leo lên bằng tay không. Cuối cùng leo lên được tới đỉnh. Bổng nhiên có network mình gửi nhắn tin cho vợ con. Thương đồng chí gái, thường cô nàng ngủ đến 8, 9 sáng mới dậy mà ngày lên đường, cô nàng thức giấc vào năm giờ sáng để ôm chúc Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen đi dường bình an. 

Mình bắt đầu ý định leo đỉnh Whitney năm 2016 mà 8 năm sau mới thực hiện được. Ghi danh 4 lần. Lần cuối mới thực hiện được. Nhìn lại thì giống ở đời thường. Thành công hay không là do những người xung quanh mình và xem Duyên có đủ hay không. Thiếu những yếu tố nho nhỏ là sẽ không thành công. Đi chung với các người xa lạ, không biết trình độ của họ, họ chịu không nổi sức chịu đựng sẽ bỏ cuộc và mình phải vì an toàn của mọi người đành theo họ. Phương châm leo núi là không phải lên tới đỉnh mà trở về an toàn. Hôm qua, có tin tức, 1 cô nào lên tới đỉnh rồi khi đi xuống, mệt quá bị trật chân, đi không nổi phải đợi 6 tiếng đồng hồ để có kiểm lâm viên lên cứu hộ.


Mình thấy vui là thực hiện được ý định lên đỉnh Whitney sau 8 năm trời lận đận vì duyên chưa đủ. Trong 8 năm qua mình có đi Salkantay-Inca và Kilimanjaro. Nhưng có lẻ đỉnh Whitney là khó nhất. Con gái hỏi mình lý do. Mình nói ở Peru và Tanzania, có thợ mang đồ cho mình còn đây bố phải tự đem đồ của mình thêm 6 lít nước. Sáng nay nhận được tin nhắn con gái cho hay đã theo đám nào tập leo núi.



I am inspired to go hiking now. I found a meetup group in my age group that’s hiking this morning. I am gonna take the train soon


Có anh bạn gửi cho cái này. 


An Incredible man


He draws his sword, 

He saves lives mercilessly 

He draws this plan

He finishes it awesomely 

He draws his path

He reaches the end surely

He draws his work 

He achieves it firmly 

He draws his journey 

He makes it bravely 

He turns 68

He is still him!


Incredible Sơn Đen!



Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Kiến thức là sức mạnh

 Kiến thức là sức mạnh


Nhớ dạo mới sang Hoa Kỳ làm việc tại New York, được xem là trung tâm tài Chánh của Hoa Kỳ cũng như thế giới. Đi dự mấy tiệc mà đồng nghiệp rủ đi cho vui, nói chuyện với dân New York, ai cũng nói đến làm tiền khác với Âu châu. Tại Âu châu, thiên hạ nói đến vở kịch tiền vệ mới xem hay nghe ban nhạc nào sắp sửa nổi tiếng này nọ khiến mình cứ như con bò đội nón nhìn qua nhìn lại, mắt trố ra không hiểu gì cả. Tóm lại dân Mỹ nói đến làm tiền còn dân Âu châu thì nói đến văn hóa này nọ. Hay đúng hơn là văn hóa làm tiền để tiêu xài còn bên Tây là văn hoá, ít tiền nhưng có kiến thức để nồ thiên hạ. Cái nào cũng Chán Mớ Đời.

Dạo đó, ông Trump mới cho xuất bản cuốn “art of the deal” nên đến trưa, ra đi vòng vòng phố là thấy quảng cáo hay các tiệm sách trưng bày cuốn này. Tò mò mình mua một cuốn, đọc chả hiểu gì hết.

Một hôm đọc New York Time thấy có một bài báo nói về hai người trẻ, cùng tốt nghiệp chung một đại học, đời họ tương tự cũng có nhiều ước mơ hoài bảo về tương lai nhưng 25 năm sau khi họ đi họp bạn thì cả hai đều lập gia đình, có 3 người con. Họ làm việc chung cho một công ty sản xuất ở vùng trung Tây Hoa Kỳ từ khi tốt nghiệp đến giờ. Nhưng có một sự khác biệt. Một trong hai người đàn ông là quản lý của một bộ phận nhỏ trong công ty đó. Người kia là chủ tịch của công ty. 

Đọc đến đây thì mình nghĩ muốn làm chủ chớ đâu muốn làm quản lý này nọ. Đọc thêm thì họ kêu Điều gì tạo nên sự khác biệt. Bài báo hỏi Bạn đã bao giờ tự hỏi, điều gì tạo nên sự khác biệt này trong cuộc sống của mọi người? Không phải lúc nào cũng là trí thông minh, tài năng hay sự tận tụy bẩm sinh. Không phải là một người muốn thành công còn người kia thì không. Đọc đến đây thì mình bắt đầu thích tác giả, mình không thông minh nên chỉ muốn đi đường ngắn. Tác giả kêu Sự khác biệt nằm ở chỗ mỗi người biết gì và họ sử dụng kiến ​​thức đó như thế nào.

Và đó là lý do tại sao tác giả hình như là chủ biên của tờ báo, viết thư cho bạn và những người như bạn về The Wall Street Journal. Vì đó là toàn bộ mục đích của The Journal: Cung cấp cho độc giả kiến ​​thức – kiến ​​thức mà họ có thể sử dụng trong kinh doanh. Mình là kiến trúc sư nên đâu biết gì về kinh doanh nên đọc tới đây là thấy hơi ngọng.

Mình đọc thấy có lý quá. Mới bò sang Hoa Kỳ nên đầu óc vẫn còn ngu mà 40 năm sau vẫn ngu. Xứng danh con cháu của xứ Đại Ngu. Nên bấm bụng mua báo mỗi ngày để đọc. Vấn đề là đọc tờ báo đầu tiên là thấy oải rồi. Toàn là QE, Money market hay StocksTracker bú xua la mua mà mình chả hiểu gì cả. Có lẻ vì vậy ngày nay mình làm nông dân cho khoẻ đời.

Tác giả còn viết thêm Kiến thức là sức mạnh khiến mình càng ngu bền vững. Bên Âu châu thấy dân tình cứ xổ mấy triết gia này nọ mà có giàu mạnh như Hoa Kỳ đâu. 

Hiện tại, tác giả đang đọc trang một của The Journal. Nó kết hợp tất cả các tin tức quan trọng trong ngày với các báo cáo chuyên sâu. Mọi giai đoạn của tin tức kinh doanh đều được đưa tin, từ các bài viết về lạm phát, giá bán buôn, giá ô tô, ưu đãi thuế cho các ngành công nghiệp cho đến các diễn biến lớn ở Washington và những nơi khác.

Và có rất nhiều trang bên trong The Journal chứa đầy thông tin hấp dẫn và quan trọng hữu ích cho bạn. Một chuyên mục hàng ngày về quản lý tiền cá nhân giúp bạn trở thành người tiết kiệm thông minh hơn, nhà đầu tư giỏi hơn, người chi tiêu khôn ngoan hơn. Có các chuyên mục hàng tuần về doanh nghiệp nhỏ, tiếp thị, bất động sản, công nghệ, phát triển khu vực. Nếu bạn chưa bao giờ đọc The Wall Street Journal, bạn không thể tưởng tượng được nó hữu ích như thế nào đối với bạn.

Mình định hỏi tụi đồng nghiệp khi đi ăn trưa vào buổi trưa thứ 6 thì đùng một cái, họ kêu Black Monday, thị trường chứng khoán xuống như Tây say rượu thế là mình hết dám mon men vào thị trường chứng khoán New York.


Phần lớn thông tin xuất hiện trong The Journal không xuất hiện ở bất kỳ nơi nào khác. The Journal được in tại nhiều nhà máy trên khắp Hoa Kỳ, vì vậy bạn có thể nhận được sớm vào mỗi ngày làm việc.


Về hai người bạn cùng lớp đại học đó, tôi đã đề cập ở đầu lá thư này. Họ cùng tốt nghiệp đại học và cùng nhau bắt đầu trong thế giới kinh doanh. Vậy điều gì đã làm cho cuộc sống kinh doanh của họ trở nên khác biệt?

Kiến thức. Kiến thức hữu ích. Và ứng dụng của nó. Mình nghĩ là ứng dụng thì đúng hơn. 


Đầu tư vào thành công

Sau này mình đọc đâu đó, giải thích bài viết mà mình đọc được là một bài viết quảng cáo cho tờ báo này đã giúp bán lên đến 2 tỷ mỹ kim. Ai ngu như mình là cứ mua hàng ngày để đọc, để thu nhặt kiến thức nhưng rồi không có tiền để đầu tư nên bù trớt. Có kiến thức mà không có tiền đầu tư là ngọng. 


Bức thư kể về câu chuyện của hai sinh viên tốt nghiệp đại học bắt đầu sự nghiệp của họ tại cùng một công ty nhưng cuối cùng lại ở những vị trí hoàn toàn khác nhau—một người là quản lý và người kia là chủ tịch. Bức thư cho rằng mức độ thành công khác nhau của họ là do kiến ​​thức họ có được và cách họ áp dụng kiến ​​thức đó, nhấn mạnh giá trị của The Wall Street Journal trong việc cung cấp kiến ​​thức kinh doanh hữu ích.

Sau một tháng mua báo, mình ngưng vì chả hiểu gì cả mà tiếc tiền nên mỗi ngày đọc để khỏi tiếc tiền. Chán Mớ Đời

Sau này để dành tiền mình tập tành mua cổ phiếu thì mua đâu thua đó. Buồn đời mình đi học về chứng khoán. Ông thầy giải thích như sau; đài truyền hình mời được ông Warren Buffett nói chuyện. Hỏi ông ta nên mua gì thì ông này nói mua vàng thế là dân ngu khu đen như mình cả tin đâm đầu đi mua vàng thì công ty ông Buffett bán vàng. Thị trường bị bọn tài phiệt lũng đoạn làm giàu trong khi mình nghe lời họ mua rồi khi họ ngưng bán thì lại xuống rẻ họ lại mua vào. Chán Mớ Đời nên mình ngưng từ đó chí thú trồng bơ. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn