Người Pháp-Mỹ đã làm xụp đỗ đệ nhất Việt Nam Cộng Hoà


Hôm nay, buồn đời xem một phim tài liệu về một nhân vật dính dáng đến cơ quan CIA, được xem là người đứng sau lưng trong bóng tối để hoạch định cuộc lật đỗ chính phủ Ngô Đình Diệm. Mình nghi ngờ về các phim tài liệu này do Hà Nội thực hiện vì có rất nhiều phim đề cao về các nhân vật của Hà Nội tỏng thời kỳ chiến tranh như nhân vật Nguyễn Văn Tòng, tự Tư Cang, người điều khiển từ mật khu điệp viên Phạm Xuân Ẩn hay những nhân vật khác mà mình chưa bao giờ nghe đến. Thuyết minh bằng anh ngữ qua AI. Nhưng cũng cố xem rồi tìm thêm tài liệu của Hoa Kỳ và Pháp để đối chiếu.


Đó là ông Lucien Conein một người sinh tại Pháp nhưng đến năm 5 tuổi thì di dân sang Hoa Kỳ. Nói thông thạo anh ngữ và Pháp ngữ. Ông ta tên đầy đủ là Lucien Emile “Lou” Conein (sinh 29/11/1919 – chết 03/06/1998).

Trong đệ nhị thế chiến, ông ta gia nhập OSS, tiền thân của CIA sau này. Được OSS cho nhảy dù vào Pháp bị chiếm đóng năm 1944 để hỗ trợ Kháng chiến Pháp cùng đơn vị Jedburghs.

Ông ta giúp kháng chiến pháp phá hoại các hạ tầng cơ sở của Đức quốc xã. Ngoài ra trong thời gian này ông ta có kết nối với nhóm xã hội đen của đảo Corse, giúp chuyển súng đạn, thực phẩm được quân đội đồng minh thả dù xuống vùng tạm chiếm. Những sự quen biết này dẫn ông ta vào con đường sinh hoạt với xã hội đen sau thế chiến. Rất hợp với vai trò của CIA.


Sau đệ nhị thế chiến thì ông có những hoạt động với các tổ chức tội phạm của đảo Corse, hợp tác với Mafia của Ý Đại Lợi. Buôn bán chợ đen, với các nhóm ở biên giới Đông Âu.


Sau đệ nhị thế chiến, ông ta được CIA cử thực hiện các chiến dịch cài gián điệp vào Đông Âu do Liên Xô kiểm soát nhưng đa số bị thất bại. người Pháp không nhìn thế địa chính như người Anh quốc, trao trả lại độc lập cho thuộc địa của họ nên vẫn cố bám víu vào Đông-Dương cũng như Bắc Phi. Ông ta được cử qua Việt Nam, làm việc dưới quyền của ông Edward Lansdale, huấn luyện các người thượng và tổ chức các hoạt động chống cộng. Ông ta học tiếng Việt thâm nhập vào các nhóm tướng lãnh cũng như chính trị gia tại miền nam nhưng rất giữ kín miệng và ít ai biết đến.


Sau khi thất trận tại Điện Biên Phủ, người Pháp rút khỏi Việt Nam, để lại một chỗ hổng lớn, người Mỹ nhảy vào. Ông ta là người Mỹ duy nhất có thể nói tiếng pháp và tiếng Việt từng sát cánh với người Việt trên cao nguyên cũng như Sàigòn,… trở nên một yếu nhân rất quan trọng cho chính trị của người Mỹ tạo Việt Nam.


Ngoài ra với sự quen biết với các sĩ quan người Việt nay trở thành các sĩ quan cấp cao của quân đội Việt Nam Cộng Hoà, ông ta trở thành sự nối kết giữa người Mỹ và người Việt trong cuộc chiến và được sự tin cậy của hai bên. Có cuốn sách “người Mỹ thầm lặng”, do nhà văn Graham Greene không biết tác giả muốn nói đến nhân vật này hay ai khác.


Sau khi người Mỹ thấy lá bài Ngô Đình Diệm không còn sử dụng được nữa, muốn thay thế chính sách nên tìm cách loại khỏi chính trường của miền nam. Lúc đó với những cuộc biểu tình mà ngày nay chúng ta biết được do Hà Nội cài đặt như vụ Phật giáo Ấn Quang, … tung tin là chế độ gia đình trị này nọ,…


Năm 1963, đóng vai trò liên lạc của CIA với các tướng lĩnh Việt Nam Cộng hòa trong cuộc đảo chính lật đổ Ngô Đình Diệm. Ông chuyển 42.000 USD cho các tướng lĩnh và truyền đạt sự đồng thuận ngầm của Mỹ, dẫn đến vụ ám sát Diệm. Quá rẻ, bán nước với gái hơn 40 ngàn đô do 3 ông Dương Văn Minh, Trần Văn Đôn và Tôn Thất Đính nhận từ ông Lucien. Năm 1975, khai trước ủy ban Thượng viện Mỹ về vai trò của mình trong cuộc đảo chính chính phủ Ngô Đình Diệm. Vấn đề là ông ta không ngờ, cuộc đảo chính này đưa đến sự thay đổi liên tục các chính phủ do các tướng lãnh Việt Nam Cộng Hoà liên tiếp đảo chính.


Lucien Conein có mối quan hệ đáng kể với Phạm Xuân Ẩn, người coi Conein là nguồn thông tin mà không biết Ẩn là điệp viên Bắc Việt. Ông ta  rời CIA năm 1968, thất vọng với sự leo thang Chiến tranh Việt Nam qua vụ đảo chánh do ông ta đứng phái sau phối hợp.


Năm 1972, được Tổng thống Nixon bổ nhiệm làm trưởng hoạt động bí mật của Cục Phòng chống Ma túy (DEA). Gặp tranh cãi khi khoe là thành viên danh dự của Corsican Brotherhood, bị nghi ngờ liên quan đến buôn lậu ma túy, dẫn đến nghỉ hưu năm 1984.

Ông ta biết là từng được cân nhắc tham gia vụ đột nhập Watergate (1972) nhưng từ chối, sau đó tuyên bố “nếu tham gia, chúng tôi đã làm đúng”.

Xem tài liệu thấy hình ảnh, tìm thêm tin tức của người Mỹ thì thấy đúng nhưng từ trước đến nay, nói đến các nhân viên CIA tại Sàigòn, chúng ta chỉ nghe đến những người khác còn ông này thì lần đầu tiên được nhắc đến. Kể lại đây, nếu bác nào có thêm tài liệu thì cho em xin.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Hắn sơn tử

Con ngựa Trung Cộng thành Troie


Dạo này thấy tin tức FBI bắt người Tàu làm gián điệp, mấy nghiên cứu gia người Tàu đem vi khuẩn nguy hiểm vào Hoa Kỳ hay phụ tá của thống đốc new York làm gián điệp này nọ khiến mình tò mò tìm tin tức các phỏng vấn mấy phóng viên người Mỹ về vụ này thì thất kinh. 


Ngoài ra xem podcast của người Tàu chống Trung Cộng tại hải ngoại thì cũng chới với, với những tin tức mà nay chính phủ Trump phải thanh lọc để hủy chiếu khán của sinh viên Trung Cộng tại Hoa Kỳ.  Theo bà Lei, du học sinh Trung Cộng, ở lại sau vụ thảm sát Thiên An Môn thì Trung Cộng có độ 30,000 cán bộ được huấn luyện để được gửi ra Hải ngoại, làm gián điệp hay móc nối các người ngoại quốc tại Trung Cộng, làm gián điệp cho họ.


Cách đây mấy năm có xem phim tài liệu về Úc đại lợi nói về cựu thủ tướng Úc đại lợi sau khi về hưu làm việc cho Trung Cộng, lobby này nọ. Ngoài ra sinh viên tàu được tổ chức như các tổ của đảng cộng sản tại Úc đại lợi. Mọi người đều theo dõi hành vi của các sinh viên khác để báo cáo lại cho tổ trưởng. Nếu không nghe lời thì sẽ bị kêu về , hết học.


Hôm nay xem một phim tài liệu nói về sinh viên ngoại quốc đến từ Trung Cộng, làm gián điệp cho Trung Cộng. Khởi đầu, Trung Cộng liên lạc các đại học, xin thành lập các trung tâm văn hoá mang tên Viện Khổng Tử, họ trả tiền hay thành lập các phân khoa về văn hoá của tàu. Họ sẽ gửi giáo sư sang Mỹ, và trả lương,… họ tổ chức các hội sinh viên và nghiên cứu gia của Trung Cộng trong các đại học, để lên tiếng yêu cầu trường dẹp các chương trình chống Trung Cộng như diễn thuyết về nhân quyền Tây Tạng, Uyghur. Có nhiều trường phải chìu họ vì được cho tiền. Cũng như việc đàn áp Phá Luân CÔng, hay bán nội tạng các tù nhân chính trị,.. lại có tin Trung Cộng dính dáng bơm tiền vào cuộc bầu cử 2020. Nên nhớ phó tổng thống Al Gore dính dáng đến vụ chùa tàu ở vùng này, hình như Thiên Lại tự thì phải. Chùa này to lắm, có tên người Tàu móc nối ra sao rồi bỏ trốn về Trung Cộng. Không thể nào dẫn độ về Mỹ được.


Hiện tại Cali có đến trên 50,000 du học sinh đến từ Trung Cộng. Mỗi năm có trên 275,000 sinh viên từ Trung Cộng. Có nhiều người được Trung Cộng chỉ thị học môn gì, nhất là các môn hay nghiên cứu trong đại học. Sau này du học sinh về Trung Cộng thì đem theo kiến thức, về Trung Cộng. Họ được cài đặt học ngành gì, đại hoc nào,…


Trước đây, các sinh viên của Đài Loan sang Hoa Kỳ học tập. Đa số trở thành tiến sĩ, nên tường đại học M.I.T thường được gọi là trường Made In Taiwan. Một số đông du học sinh Đài Loan ở lại, làm việc cho Hoa Kỳ. Cách Hoa Kỳ lấy máu xám của ngoại quốc nhưng vấn đề ngày nay du học sinh đến từ Trung Cộng, là những con ngựa thành Troie , được đưa vào các đại học và họ sẽ quan sát nghiên cứu để lấy tin tức của Hoa Kỳ, ở Silicon Valley, ở đại học hay trong các công ty quan trọng nhất làm về các chương trình quốc phòng như G.E.,…


Họ cho biết có bắt giữ từ 2008 độ trên 10 người Mỹ gốc tàu làm gián điệp cho Trung Cộng. Nhất là bắt được hai người đã bán tin tức cho Trung Cộng về các người Tàu nằm vùng cho Hoa Kỳ tại Trung Cộng. Năm 2008 đến 2010, có 20 người được CIA móc nối tại Trung Cộng, kiếm tài liệu cho cơ quan an ninh bị mất tích. Tương tự trong thời chiến tranh lạnh, ông Almes, trưởng văn phòng phản gián của CIA, bán tin tức các điệp viên nằm ở Liên XÔ, khiến mấy người này bị bắt và xử tử hết.


Họ giải thích là có một website, người Tàu cứ vào đánh cái gì đó rồi hiện ra login. Người làm cho CIA bán tin này cho Trung Cộng. Nên trong vòng vài tháng 20 người Tàu làm gián điệp cho Hoa Kỳ bị bắt và mất tích.

Họ cho xem trên trang nhà của toà đại sứ Trung Cộng, có liệt kê các tổ chức trong các đại học Hoa Kỳ đến khi ông Trump lên, FBI bắt khá nhiều gián điệp của Trung Cộng nên họ đã xoá danh sách này. Cho thấy Trung Cộng đã cho du học sinh sang Hoa Kỳ học và tham gia trong các chương trình nghiên cứu tại đại học. Nhờ vậy mà cuộc phát triển công nghệ của họ tiến nhanh. Chỉ có vấn đề là họ dụng tốc bất đạt, tuy hoành tráng nhưng dễ hư như máy bay phản lực cơ bán cho không quân Pakistan, bị bắn hạ trong cuộc chiến chớp nhoáng giữa Ấn Độ và Pakistan, cách đây 2 tháng.

Người ta cho rằng cuộc thế chiến thứ 3 đã khởi phát qua cuộc chạy đua trí tuệ nhân tạo. Nhiều người cho rằng người Tàu đã dẫn đầu như Deepseek, Huwei,… qua cuộc chiến 10 ngày tại trung đông, chúng ta thấy ngày nay, không phải có đông binh sĩ là chiến thắng như khi xưa dàn trận kiểu cộng sản, tấn công biển người, áp đảo tinh thần đối phương. Nướng binh sĩ như kiểu Liên Xô, Trung Cộng hay Bắc việt. Chỉ cần mấy cái Drone đã sát hại các đầu não của chế độ Ba Tư. Hay chỉ cần đem một loại vi khuẩn nào độc hại hay bắn qua Drone là ngọng.

Ngoài ra, Trung Cộng còn chế các loại ma tuý, thuốc lắc để nhờ các nhóm băng Đảng của Mễ Tây Cơ bán qua biên giới Hoa Kỳ. Qua ngỏ Mễ Tây Cơ cũng như Gia-nã-đại. Nếu không ngăn chặn thì độ 10 năm nữa Hoa Kỳ sẽ bị đầu độc bởi thuốc ma tuý, sẽ không còn  cứu vãn được nữa. Đó là an ninh quốc phòng, cần phải ngăn chận. Muốn một quốc gia mất ý chí, chỉ cần giúp họ băng hoại là đủ như khi xưa, người Anh quốc bán thuốc phiện cho người Tàu hay người Pháp bán thuốc phiện cho người Việt. Theo tài liệu của người Pháp thì khi họ đô hộ Việt Nam vào cuối thế kỷ 19 thì Việt Nam có đến 50% đàn ông bị nghiện thuốc phiện vì nhóm Hảo Hớn, tàn dư cua nhà MInh với phong trào “phản Thanh phục Minh” đã đột phá tư duy, buôn bán thuốc phiện để gây quỹ làm kháng chiến chống nhà Thanh.


Mình nghe kể mấy ông như Nguyễn Hải Thần chạy qua tàu nằm bàn đèn, mơ đánh pháp kháng chiến. Tiền thiên hạ đi quyên góp để gửi sang tàu cho mấy ông hút thuốc phiện hay nhạc sĩ Văn Cao có kể là khi xưa ông ta là đặc công, được lệnh của Đảng Cộng Sản vào mấy tiệm hút thuốc phiện để ám sát mấy người chống pháp thuộc các Đảng phái khác.


Nếu liệt kê các đại biểu quốc hội Hoa Kỳ nhận tiền của Trung Cộng thì chắc đếm không xuể. Mình nghĩ trong tương lai họ sẽ dùng chiêu của thượng nghị sĩ MacCarthy  khi xưa để thanh lọc sự ảnh hưởng của Trung Cộng và có lẻ người Mỹ sẽ mất đi phần nào tự do phát biểu.


Để hôm nào mình kể tiếp vì xem nhiều phim tài liệu quá nên đầu óc chưa tỉnh lắm.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Hắc sơn tử

Tìm lại bạn Đà Lạt xưa

 

Đậu tú tài xong thì nộp đơn xin du học, mấy tháng sau nhận được nghị định của nha du học do Hùng Con Cua từ Sàigòn gửi lên. Bạn bè gọi Hùng Con Cua vì con của tiệm thuốc Thiên An Đường ở đường Duy Tân, kế tiệm bánh mì Vĩnh CHấn, tiệm có logo hình 2 con Cua. Đậu tú tài xong hắn về Sàigòn ghi danh học đại học, còn mình thì ghi danh học đại học Đà Lạt. Hùng con cua gửi thư, ông đưa thư nhét dưới cửa nhà làm sao las thư bầu dưới ghế salon nên cả tuần sau mấy đứa em mới thấy dưới ghế. Mấy quá nếu không thì chả biết gì. 


Trong danh sách của nghị định thì có hắn, thằng Nguyên, 4 chị em Chử Nhất Anh và mình là dân học trường Văn Học Đà Lạt. Xem như năm đó trường Văn Học có đến 7 học sinh được du học. Nhớ nghị định có danh sách được đi du học rất ít. Mình nhận được nghị định thì ngày mai chạy về Sàigòn, làm giấy tờ như sổ thông hành ở bộ nội vụ, đợi cả ngày rồi sau đó chạy qua toà lãnh sự Pháp để xin đóng cái dấu chiếu khán . Xong xuôi chạy qua hãng Air France để xem giá tiền và chuyến bay rồi đi xe đò chạy về Đà Lạt. Hai hôm sau ông cụ mang tiền về Sàigòn mua vé sau đó thì một tuần sau mình lên đường đi Tây đến 20 năm sau mới trở lại Đà Lạt. Kinh


Sau này hỏi ra mới khám phá là mình di du học trước tiên trong đám bạn bè học chung ở Văn Học. 1 tuần sau đó mới đến Hùng COn Cua, 2 tuần sau mới đến thằng Nguyên. Mình lên giáo hoàng học viện Đà Lạt để chào ông cha Louis Leahy, người Gia-nã-đại đã dạy mình đàm thoại anh ngữ suốt 2 năm trời, hôm đó thằng Nguyên đi theo. Tên này xin đi du học ở Gia-nã-đại nhưng chưa có chiếu khán nên ông cha Leahy mới viết thư cho toà đại sứ Gia-nã-đại ở Tân Gia Ba. Dạo đó Gia-nã-đại không có lãnh sự ở Việt Nam, chắc đánh nhau nên dùng toà đại sứ ở Tân Gia BA. Thế là 2 tuần sau hắn có chiếu khán dọt luôn đi Ottawa. Cho thấy quen mình cũng có lợi. 3 tháng sau hai anh em họ Chử mới lên đường qua Mỹ, rồi sau đó hai chị em Chử Nhất Anh. độ 1 tháng sau thì Sàigòn mất. Kinh.


Mình đi Tây quá nhanh, lúc về Sàigòn đã thấy biểu ngữ đả Đảo Việt Cộng chiếm Phước Lòng, sợ cấm xuất ngoại, đôn quân nên chỉ có vài người bạn học biết. Lúc đó mới hiểu là bạn tưởng thân nhưng hoá ra chúng ganh tị, chỉ mong mình không được đi. Vì khi có sổ thông hành mời chúng đi ăn giã từ, mới khám phá ra chúng bàn tán với nhau là nếu không được đi du học chắc mình sẽ này nọ, Chán Mớ Đời. Qua Tây chưa kịp định tình, lo cho cái thân, chỗ ở đàng hoàng thì mấy ông kẹ vào Đà Lạt. Thế là mất tin tức gia đình nên bạn bè cũng đành gác lại. 


Thư đầu tiên nhận được của bạn bè ở hải ngoại là của thằng Nguyên. Đi sau mình hai tuần còn Hùng Con cua thì mất tích dù có gửi thư sau này khi gặp lại bác và cô của hắn, khách sạn Cẩm Đô tại bên Tây. Bác và cô của nó hiến nhà nước khách sạn Cẩm Đô to đùng ở góc đường Phan Đình Phùng và cầu Cẩm Đô, để được đi Tây. Qua Tây, hai người, quen với mẹ mình ở Đà Lạt, đi kiếm mình đúng lúc mình đang đi làm việc ở Ý Đại Lợi. Sau hè về mới khám phá ra nên đi kiếm thăm. Được cho ăn mì Cẩm Đô lại. Ngon vô cùng. 10 năm trước thì gặp lại Hùng Con Cua ở nhà mình. Sau đó hắn cũng biệt tích giang hồ. Nghe nói về Việt Nam hay Thái Lan có vợ khác. Dạo sinh viên cũng có đi thăm gia đình bác Phấn, bạn tù với mẹ mình, tiệm thuốc Tây Mình Tâm, đường Duy Tân, mướn bằng dược sĩ của ông dượng mình. Khi gia đình chú vượt biển qua Tây rồi sau đó qua Mỹ. Mình có duyên gặp lại gia đình chú thím ở Cali đâu 45 năm sau. 


Thư thằng Nguyên viết, kêu mày học dốt sao lại chạy vào học kiến trúc. Thế là ngọng. Mà đúng thật, khi xưa mình học cực dốt, chỉ có một điều là thi đâu đậu đó nên bạn bè không hiểu lý do. Rồi trời ị trúng đầu , được đi Tây. Thế thôi. Thằng Đa hay kể là nhờ nó chở xe đạp Đến nhà du học, xin đơn rồi nạp đơn. Nhớ lại thấy thương hắn, trời nắng đạp xe chở mình đi ở Sàigòn.  mình là số trời ị trúng đầu. Sau này lấy vợ được trời ị cho một mụ vợ xinh đẹp rồi về già sợ mình ngủ khó khăn, đi học đàn hát về tối đánh đàn ru mình ngủ, mỗi đêm. 


Mẹ mình giải thích là mình đậu cao được du học vì bà cụ lén lấy phiếu báo danh thi Tú tài đem ra am Mệ Cái đường Nguyễn Công Trứ cúng và am Cô Bảy (sohier) cúng. Thế là cô BẢY và Cậu Chín độ nên đậu, cải số đi lính. Về Đà Lạt mình có ghé am mệ Cai cúng nhưng am cô Bảy thì không còn dấu tích nữa. 


Thư thứ 2 là của thầy Chử Bá Anh từ Hoa Kỳ. Mình thấy có tờ báo in roneo thời đó, tìm bạn và người thân của người Việt di tản sau 75 nên viết thư tìm kiếm bạn bè người thân, hy vọng gia đình đọc được hay ai ở Đà Lạt biết tin tức gia đình mình. Mình viết thư trả lời thì sau đó có Chử Nhất Anh và Chử Tứ Anh viết thư hỏi thăm đều đều. Từ họ lại khám phá ra Minh Trang, học chung khi xưa, mà bạn bè hay gọi Ma soeur vì rất nghiêm, dân Nguyễn Bá Tòng Sàigòn lên Đà Lạt học. Sau này mình qua Mỹ chơi đi gặp lại cô nàng. Ra về đối tượng một thời nói bạn anh sao giống bạn của má em. Cô nàng lấy chồng lớn tuổi hơn nên phải ăn bận như bà Phán trong phim Xuân Tóc Đỏ. Sau này đi hỏi vợ cho mình. Dặn đừng có giới thiệu tooi là mẹ ông nhé. 

 

Từ thằng Nguyên, lại lòi ra tên Đổ Quý Dân nên có điện thoại hỏi thăm vài lần khi làm hè cho ngân hàng, khỏi tốn tiền điện thoại viễn liên. 


Năm 1986, buồn đời từ Luân Đôn, mình sang Hoa Kỳ du lịch vì hãng TWA khuyến mãi đi 10 nơi tại Hoa Kỳ với $50 một chuyến. Mua vé $500 đi được 10 thành phố. Dạo ấy kiến trúc Hoa Kỳ được xem là đỉnh cao của thế giới nên mình đang làm việc tại Luân Đôn, bay qua đi chơi một tháng hè để viếng xem các tòa nhà chọc trời.  Gia đình mình thăm đầu tiên là gia đình thầy Chử BÁ ANh ở Virginia. Thấy mình còn lông bông, độc thân vui tính nên Chử Nhất Anh xúi Chử Tam Anh giới thiệu cô sinh viên nào cho mình. Dạo ấy hắn đang làm luận án tiến sĩ ở MIT. Ở chơi Virginia được vài ngày thì mình bay qua San Diego, nơi ông thần Chử Nhị Anh đang làm việc. Ở chơi ít ngày rồi bay lên San Francisco, San Jose. Có ngụ lại nhà thằng Dân. Mình mò niên giám của thành phố San Jose thì tìm ra số điện thoại của thằng Dân nên gọi điện thoại. Hắn nhận ra mình nên gọi điện thoại cho công ty TWA lấy vé đi San Jose. Hắn đón mình ở phi trường với con trai đầu của tướng Lâm Quang Thi khi xưa học Yersin. Từ hắn mới điện thoại cho thằng Nguyên, ở Gia-nã-đại. Hai tên này hàng xóm với nhau. Nên mình mới có ý định bay qua Gia-nã-đại thăm thằng Nguyên. Không có trong chương trình. Mình thấy đổi chỗ ở và nước làm việc nên mất liên lạc. Sau này cũng mò niên giám ở Quận Cam, từ Chicago mình mò ra được Võ Hoàng Đa, Con bác Chín chụp hình và bác Thanh, cô mụ nhà bảo sanh Hiền Chi, đường Phan Đình Phùng. 


Rồi bay đi Saint Louis thăm cô bạn người Mỹ khi xưa có thời đi chơi mấy nước ở Âu Châu chung 1 năm sau khi mình ra trường ở Âu châu, hiện đang theo học kiến trúc ở đây. Cô này có bố làm giám đốc ngân hàng, sau trung học buồn đời, bay qua Paris ở một năm, có bà nội trả tiền, rủ mình đi chơi với cô ta vì đi một mình ngại. Mình mới ra trường, chưa có việc nên đi. Sau này cô nàng rủ mình sang Hoa Kỳ sinh sống nhưng mình có em vượt biển sang pháp nên đi làm ở Luân Đôn. Rồi đi Chicago, bú xua la mua.. sau đó bay đến Boston thăm Chử Tam Anh. Hắn giới thiệu mình hai cô người Việt rất xinh, thế là động lực giúp mình qua Mỹ làm việc để kiếm vợ. 


Sau đó bay qua Ottawa thăm gia đình thằng Nguyên. Vụ này ngoài chương trình vì qua thằng Dân mới tìm lại thằng Nguyên.  Sau này thằng Nguyên và vợ có qua Cali thăm gia đình mình mấy lần đến khi qua đời. Tên Nguyên này mình tình cờ quen thân vì kiếp trước mắc nợ hắn. Có lần trong lớp rủ nhau đi ăn chè, tên này thì học chung nhưng không bao giờ đi chơi với nhau. Mình cũng chả biết nhà nó ở đâu. Bổng nó chạy lại kêu cho đi ké. Thế là phải chở 3. Hắn ngồi giữa nên lớ quớ ra sao vì thằng Đa, ngồi cuối đã bỏ chân lên cái đồ gác chân. Thế là buồn đời hắn bỏ chân hắn vào bánh xe. Nghe rẹt rẹt mình ngừng xe lại thấy chân hắn máu me như bị Việt Cộng pháo kích.  


Thế là mình phải chở hắn lên nhà thương băng bó. Mỗi tuần phải qua nhà hắn ở Tăng Văn Danh, chở lên nhà thương thay băng bó cái chân. Thậm chí lúc đầu phải chạy qua nhà nó chở đi học rồi chở về mất mấy tháng đến khi chân nó lành. Lên nhà thương nghe ai xúi, hắn nghe lời cắt bì da đầu. Được cái là tên này rất hiền, tâm tốt như Đào VĂn Quý. Thế là phải chở lên nữa, đi cà nhắc này nọ, rên đau lắm mày ơi nên thân từ đó.


 Hắn bơi giỏi nên dạy mình bơi trong đập Đa Thiện rồi hai thằng mơ màng đi du học nên thân. Hắn có anh đầu du học ở Gia-nã-đại nên mỗi lần vào nhà, xem hình anh hắn, để tóc dài đến rốn. Hình ảnh tuyết mùa đông này nọ. Được cái sau 75, mình đang ở Paris thì anh hắn có viết thư, kêu mình di dân sang Gia-nã-đại dù chưa bao giờ gặp mình. 


Mình có kỷ niệm khá vui với thằng Nguyên, khi gặp lại là hắn nhắc đến. Số là hai thằng muốn đi du học nên tìm cách đàm thoại thêm anh ngữ. Mình thấy quảng cáo trong đường Yagut có người Mỹ, đạo Tin Lành họ dạy anh ngữ nên bò lại. Hôm đó họ giảng đạo về lễ Phục Sinh, nói là Chúa Giê Su chết rồi 3 ngày sau sống lại khiến hai thằng nhìn nhau, sợ vãi ra quần bỏ chạy hết dám tiếp tục học đàm thoại. Sau đi bơi ở đập Đa Thiện, tình cờ gặp ông cha Louis Leahy, dạy ở Giáo hOàng Học Viện, rủ mình đến mỗi thứ 4 để đàm thoại anh ngữ. 30 Phút nói tiếng Việt và 30 phút nói tiếng anh cho ông ta tập nói tiếng Việt. Sau này mình mò trên mạng thì được biết cha qua đời tại Nam Dương và được chôn tại đó. Sau này nó lấy vợ, cô nàng mạc khải theo đạo Tin Lành nên muốn thằng con trai sau này làm mục sư khiến hắn chỉ biết lắc đầu.


Năm 1992, mình về thăm gia đình ở Đà Lạt. Mình có gặp lại Đào VĂn Quý, nhà ở Tăng BẠt Hổ, cạnh Nguyệt vọng Lầu. Anh chàng này khi xưa, học giỏi lắm, đậu tú tài pháp với mention Assez Bien, học khoa học Sàigòn rồi sau 75 chạy xe thồ. Em của anh Đào Văn Sơn, đai đen Nhu Đạo, học với cậu Ân trong Lasan Adran. Tập võ với mình ở ngã ba chùa mỗi sáng với anh Minh, rể ông Xu Huệ. Đi kiếm Nguyễn Đình Tài, Nguyễn Hùng nhưng không gặp, lại gặp Lê HÙng Sơn, chuyên gia đánh bi-da. Hình như anh chàng này học ban A, chỉ biết mặt nhưng không thân lắm. Chỉ nhớ khi Nguyễn Hùng khao ăn đậu tú tài thì mình có gặp tại bữa tiệc. Đi kiếm Ngô Văn Thuỷ thì không gặp, chỉ gặp ông anh phi công A37, ở tù ra, chuẩn bị đi H.O. 


Chỉ có sau này khi gặp mặt lại nhóm học sinh cũ của trường Văn Học Đà Lạt xưa, mình mới tìm ra trên trang nhà của trường vài tên quen khi xưa và còn nhớ mình nên khi về Đà Lạt, có liên lạc thì ca sĩ ngân hàng tổ chức bữa cơm họp mặt. Nói chung chả ai nhận ra mình trừ vài người học chung lớp 11B và 12B khi xưa vì mình làm trưởng lớp và Cái Bớt Một Thời. Mấy cô nhìn mình như bò đội nón. Có cô tự xưng là Kim Anh khiến mình như ngỗng ị. Ca sĩ ngân hàng hiểu ý nên kêu Phạm Thị GÁi đó, nay đổi tên Kim Anh. 


Thời xưa tên Phạm Thị Gái, đến thời cách mạng, cho rằng tên Gái có vẻ phân biệt giai cấp, nam nữ nên đổi tên là Kim Anh. 50 năm sau gặp lại làm sao mình nhớ vì to béo hơn xưa, lại đổi tên. Mình thì nhớ tên Phạm Thị Gái, được chúng bạn gọi là Gái Đen. Tự xưng là Gái Đen thì nhớ, đây lại chơi tên Kim Anh. Ban B con gái ít lắm nên mình nhớ tên hết. Mình kể vụ đi nghỉ hè ở Ninh Chử và Nha Trang năm 1973 với Trần Văn Tiến trong lớp thì cô nàng lắc đầu không nhớ. Chán Mớ Đời. Mình hỏi có nhớ Võ Hoàng Đa không, cô nàng kêu không trong khi tên này kể là sau 75, có phát triển tình cảm hữu nghị với nhau, có đưa cô nàng mỗi ngày về nhà gần Mả Thánh. Lúc đưa Gái Đen về dưới mưa thì không sao đến khi đi về lại thì sợ ma chạy không kịp trối. Trong mấy cô chỉ có Cái Bớt Một thời là còn nhớ mình. Đó là điểm chính.


Vui nhất là gặp lại thầy Lưu Văn Nguyên, người đã khuyên mình đi du học thay vì đi lính. Có gặp lại thầy Phạm Văn An, dạy việt văn khi xưa. Thầy Hồ Thanh Tâm khi xưa dạy sử thì có gặp lại tại Hoa Kỳ. 


Gặp lại bạn học, chỉ kể chuyện đời xưa chớ cũng không biết nói chuyện gì vì đa số là Đảng viên. Mấy người học chung khi xưa, được chia ra làm hai nhóm: nhóm Đảng viên, làm ăn khá và nhóm không theo chế độ mới nên gặp nhau chung trong nhà hàng có cái gì không được bình thường lắm. 


Sau này về Đà Lạt, mình chỉ gặp một anh bạn khá thân khi xưa, tuy là Đảng viên nhưng vẫn nói chuyện được. Vào Đảng vì thời thế. Không có ai thì anh ta có thể tâm sự được nhất là lên xe phải rút cái máy quay video ghi âm nơi kính hậu để có bằng chứng khi xe đụng mình. Anh ta kể những chuyện khi xưa mình chả nhớ gì cả như khi anh ta bị thương hàn, mình chở anh ta lên bệnh viện cấp cứu này nọ. Hóa ra mình có số chở thiên hạ đi nhà thương. 


Anh ta nhờ mình tìm hai người bạn học xưa. Huỳnh Kim Sang và Phạm Minh Tuấn. Mình đều tìm được cả hai nhưng chỉ gặp lại Huỳnh Kim Sang ở Houston, còn Phạm Minh Tuấn, nhà ở giếng ông Ba Tây trên Thi Sách thì chỉ nói chuyện được 2 phút qua điện thoại, sau đó nghe vợ ngồi bên cạnh bảo cúp và không bao giờ gọi lại. Tương tự Nguyễn mInh Dũng đánh bóng bàn khi xưa, con hai bác Thừa số 49 đường Phan ĐÌnh Phùng. Mình có nói chuyện điện thoại nhưng không bao giờ gặp lại hình như hắn không muốn gặp lại. Vì có hẹn mấy lần rồi cuối cùng hắn huỷ cuộc hẹn. Cuộc đời có duyên thì gặp lại.


Nói chung khi xưa, cũng như ngày nay, mình ít bạn lắm nhất là lấy vợ xong thì chỉ ăn theo diện của vợ. Có lần được đồng chí gái hỏi anh không có bạn học khi xưa, mình nói là có đi học đâu mà có bạn. Bạn bè thân khi xưa rất ít. 1 số cũng bỏ cuộc chơi sớm nên chỉ còn đếm trên ngón tay. Nay chỉ còn vài người bạn quen thời du học khi qua Tây, qua Ý Đại Lợi. Mình định mỗi năm về Paris, Ý Đại Lợi thăm bạn bè cho vui đến mai sau hết đi được thì còn chút gì để nhớ. 


Sau này có mấy người làm quen trên mạng cũng khá vui. Như về Sàigòn hồi đầu năm, có gặp anh chàng làm bờ lốc cho mình. Anh ta đọc bài của mình nhiều nên hiểu, ngồi nói chuyện mấy tiếng đồng hồ. Hay qua Úc, gặp một cặp vợ chồng quen trên mạng, nói chuyện rất thân tình hay hai người ở Sydney. Hay ở bolsa, lâu lâu có người hú mình đi ăn miến gà, ăn mì Nhật Bản, uống cà phê muối thay vì đường, nói chuyện cũng vui. Tuy gặp lần đầu nhưng có cảm tưởng quen rất thân vì đọc stt của nhau từ lâu nên có gì kết nối nhanh. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Hắc sơn tử

Sinh viên Trung Cộng dùng AI để lừa AI


Hôm qua ra ngân hàng, trong khi đứng đợi đến phiên mình, mình ghé lại máy làm cà phê và trà. Lấy cái ly nhựa, rồi nhấn nút theo loại cà phê mình muốn thì cà phê tự động làm một tách cà phê tuỳ theo những gì mình chỉ định. Đó là cà phê tự động.


Biết đâu một ngày nào đó, khi mình đến ngân hàng, thì máy cà phê tự động pha một ly cà phê cho mình theo gu của mình ưa thích mà trí tuệ nhân tạo đã biết trước. Lúc đó chúng ta bắt đầu sống cuộc sống được trí tuệ nhân tạo hoá. Máy móc đều có tất cả các dữ liệu về chúng ta, sở thích này nọ đều được ghi nhận trong máy móc cũng như nhà cầm quyền đều lưu giữ hết. Cuộc sống lúc đó ra sao? Có chán chường hay không vì chúng ta không có sự thay đổi hay khám phá mới lạ. Thí dụ một người uống cà phê lần đầu thích loại Expresso, thế là máy móc cứ tự động pha expresso mỗi khi họ đến gần máy cà phê.


Mình thử sử dụng các ứng dựng trí tuệ nhân tạo để xem sao. Thấy họ làm video một ông thợ mộc người Mỹ, hát kêu gọi vợ con đã bỏ ông ta đi, rất giống khiến mình tò mò cũng làm theo. Trí tuệ nhân tạo làm bài thơ ca tụng 35 năm khói lửa, nội chiến từng ngày với kẻ nội thù rồi mình hỏi làm bài hát dựa trên bài thơ thì lại được chuyển đến một ứng dụng khác. Làm bài hát nghe cũng nức nở lắm nhưng mình keo kiệt nên không trả tiền nên chỉ cho mình nghe nữa bài hát, gửi cho vợ. Mấy đứa con kêu hay quá cỡ.

https://www.mureka.ai/song-detail/74636129796098

Không hiểu sao mình cảm thấy sao sao đâu á. Như đã ăn cắp hay lừa dối như khi xưa đi học copy bài tập của bạn trong lớp này nọ. Như có lần làm bài tập cho một đề tài, ông thầy chia ra từng nhóm rồi mình chả làm gì cả, mấy tên kia giỏi làm hết bài tập, mình được điểm cao. Xong om. Tuy mừng được điểm cao nhưng có gì đó khiến mình cảm thấy ốt dột, không tự hào lắm.


Ngày nay đi học, sinh viên hay học sinh có thể sử dụng trí tuệ nhân tạo để làm bài tập, viết văn cho mình. Nếu vậy chúng ta có cần đến trường đóng học phí hay học sinh, sinh viên có thể mang nhiều mặc cảm vì như gian lận. Đưa đến vấn nạn lương tâm cắn rức vì nhờ trí tuệ nhân tạo làm dùm. Đạo đức lương tâm sẽ lên án chúng ta. Chúng ta sẽ khắc khoải về sự thành công, sáng tác của chúng ta. Chúng ta sẽ tìm mọi cách để biện minh cho sự việc. Người đời có thể không biết nhưng chính chúng ta sẽ biết là không đúng và sẽ đeo đuổi suốt cuộc đời. Như trong cuốn sách “tội ác và hình phạt”.


Các khoa học gia đang tìm cách giải thích, xem trí tuệ nhân tạo do con người thành lập sẽ đưa chúng ta đi đến đâu trong tương lai. Trí tuệ nhân tạo như đứa con tinh thần. Chúng ta biết lúc còn bé, con chúng ta rất dễ thương nhưng khi chúng đến tuổi dậy thì thì sẽ tạo ra nhiều phiền toái cho chúng ta. Do đó trí tuệ nhân tạo trong tương lai, chúng ta chưa biết được kết cục ra sao. Có gây phiền toái hay đem lại hạnh phúc. 


Hôm trước, đọc một bài báo kể về việc sinh viên ở Trung Cộng đang lấn cấn vì sử dụng trí tuệ nhân tạo để nghiên cứu cũng như làm bài tập và khi ra trường thì đại học thông báo sẽ scan bài tập của họ từ 4 năm qua để xem họ tự làm bài tập hay sử dụng trí tuệ nhân tạo khiến sinh viên chới với. Sẽ tóm lược sau đây.


Một tuần trước thời hạn nộp luận án, Xiaolin, cô sinh viên năm cuối chuyên ngành văn chương Đức, đã nhận được thông báo: Trường đại học của cô sẽ yêu cầu tất cả sinh viên năm thứ tư đều phải qua cuộc thử nghiệm ra xét nội dung trí tuệ nhân tạo. Bất kỳ luận án nào được đánh dấu là có hơn 30% nội dung do AI tạo ra sẽ bị từ chối và không được tốt nghiệp. Thế là ngọng.

Xiaolin không lo lắng vì cô đã tự viết bài luận dài 16 trang, chỉ sử dụng ChatGPT và DeepSeek để chỉnh sửa một vài đoạn văn. Nhưng để an toàn, cô đã trả 70 nhân dân tệ (10 đô la) để chạy nó qua một trong ứng dụng kiểm tra mà trường cho biết sẽ sử dụng. Cô chới với khi nó đánh dấu một nửa bài luận của cô là do AI tạo ra. Chán Mớ Đời 

Cô sinh viên than là vô lý, cô ta có cảm tưởng như một người vô tội được đưa lên chỗ treo cổ.


Trên khắp Trung Cộng , hàng chục nghìn sinh viên như Xiaobing đang bị đàn áp học thuật, lại gây ra sự gia tăng trong việc sử dụng AI: Nhiều sinh viên đang chuyển sang các công cụ AI để đánh lừa các bài kiểm tra nhằm phát hiện nội dung do AI tạo ra. Sợ trí tuệ nhân tạo phát hiện nên họ phải dùng trí tuệ nhân tạo để đánh lừa. Chán Mớ Đời 


Hơn một chục trường đại học bao gồm Đại học Phúc Châu, Đại học Tứ Xuyên và Đại học Giang Tô được xếp hạng cao, gần đây đã giới hạn nội dung do AI tạo ra trong các bài luận cuối kỳ ở mức từ 15% đến 40%. Luận văn tốt nghiệp là bắt buộc và nếu không vượt qua được các bài kiểm tra có thể dẫn đến việc bị đuổi học hoặc tốt nghiệp trễ. Mình ngạc nhiên vì Trung Cộng nổi tiếng làm hàng nhái, đồ giả, bằng giả này nọ. Họ bất chấp đạo đức miễn sao là đạt được mong muốn của mình. Không biết có phải lý do đó mà nhà trường bắt đầu khám xét việc thi cử ra trường ngày nọ.


Các trường đại học lập luận rằng áp dụng các quy tắc này để ngăn chặn hành vi gian lận trong học thuật, thì sinh viên lại cho rằng các nền tảng này có lỗi và không đáng tin cậy. Ai đúng ai sai. Nhiều sinh viên chỉ sử dụng AI một cách hạn chế hoặc không sử dụng AI đã báo cáo rằng họ trượt các bài kiểm tra. Trên mạng xã hội, sinh viên đã chia sẻ sự thất vọng về việc "làm cho bài viết của mình trở nên đơn giản hơn" để tránh bị nghi ngờ, biến tác phẩm mà họ tự hào thành những câu văn vụng về, trẻ con. Khi các bản chỉnh sửa thủ công không hiệu quả, nhiều người dùng đến các công cụ hỗ trợ AI được thiết kế để viết lại văn bản và đánh lừa các hệ thống phát hiện.


Các trường đại học chủ yếu dựa vào các công cụ do Cơ sở hạ tầng tri thức quốc gia Trung Quốc (CNKI), Wanfang Data và Chongqing VIP phát triển. Các công ty công nghệ học thuật từ lâu đã bán các công cụ phát hiện đạo văn. Nhưng một số nền tảng tương tự, bao gồm Chongqing VIP và PaperPass, cũng cung cấp dịch vụ giảm thiểu AI để giúp sinh viên vượt qua các cuộc kiểm tra, tạo ra một vòng lặp lợi nhuận.


Nhớ khi xưa, làm luận án ra trường, mình viết xong phải nhờ cô bạn, Catherine, học trường Cao Đẳng Thương Mại sửa lại. Cô này cứ sửa tiếng Tây của mình khi nói chuyện còn viết thì sửa mệt thở luôn. Năm ngoái về pháp, gặp lại, cô nàng vẫn quen tính, sửa tiếng Tây khi mình nói chuyện như xưa. Vui. Tương tự khi mình gặp lại anh bạn người Hoà Lan. Quen khi xưa, làm việc tại Thuỵ Sĩ. Anh ta muốn học cách nói tiếng pháp trong khi mình muốn thực tập nói tiếng đức nên ra luật. Anh ta nói tiếng pháp với mình trong khi mình trả lời tiếng đức. Ngày nay gặp lại nhau hay viết cho nhau đều quen thói. Nhớ có lần mình và anh ta đi xe lửa từ Paris về Lausanne, trong xe lửa anh ta nói tiếng pháp trong khi mình trả lời tiếng đức nên Tây đầm xung quanh chả hiểu gì cả, hai tên ngoại quốc nói tiếng khác nhau lại hiểu nhau. Chán Mớ Đời 


Sinh viên từ tám trường đại học cho rằng họ bối rối trước các chính sách "đột ngột" và cảm thấy bị áp lực phải trả tiền cho các dịch vụ AI để tốt nghiệp. Một số chuyển sang các nền tảng quảng cáo "viết lại hoàn toàn bằng con người" của sinh viên sau đại học, tốn hàng trăm nhân dân tệ (gần 100 đô la). Những người khác dựa vào các chatbot AI rẻ hơn để sửa đổi từ vựng và cú pháp. Họ nói rằng kết quả là hỗn hợp: Một số dịch vụ giúp họ vượt qua quá trình phát hiện, trong khi những dịch vụ khác lại gây ra lỗi lớn. Thay vì khuyến khích sinh viên viết hay như Lâm Ngữ Đường, đây họ khuyến khích sinh viên viết như Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen , chả đầu chả đuôi khiến nhiều người chê bai đủ thứ. Viết như nông dân, bình dân học vụ. Họ quên một điều mình là nông dân 100%. Chán Mớ Đời 


một sinh viên đại học đến từ tỉnh Phúc Kiến, đã trả khoảng 500 nhân dân tệ (70 đô la) cho một gia sư hứa sẽ chỉnh sửa thủ công. Trong khi điểm AI của cô giảm, nội dung trở nên không mạch lạc. Các thuật ngữ chính bị hiểu sai và các cụm từ bị hoán đổi bằng các từ đồng nghĩa không phù hợp.

"Rõ ràng là cô ấy đã sử dụng một công cụ AI để chỉnh sửa tác phẩm của tôi thay vì tự mình viết lại", Dede chỉ ra một lỗi: Một tham chiếu đến "ba con dao", một vật trang trí tóc truyền thống của phụ nữ Phúc Kiến, đã được đổi thành "ba lưỡi dao" - một chuỗi ký tự vô nghĩa.


Một sinh viên khác cho biết một dịch vụ hỗ trợ AI đã thay đổi từ "bán dẫn" (semiconductor) trong bài viết của cô thành "0,5 conductor", một lỗi vô nghĩa mà cô thấy buồn cười. Kiểu Võ Chí Công kêu Một Răn, Một rắc (Iran, Iraq). Có thể là gú gồ dịch.


Xiaobing đã thử mọi cách để vượt qua mà không cần sự trợ giúp của AI: chỉnh sửa lại các lập luận của bài luận, viết lại câu, hoán đổi từ. Nhưng điểm nội dung AI của cô vẫn ở mức trên 50%. Cuối cùng, cô đã phát hiện ra một mẹo, đột suất tư duy: thay dấu chấm bằng dấu phẩy. Các câu trở nên lan man, nhưng điểm của cô đã giảm hơn 20%.

"Cảm giác như bạn bị phạt vì viết quá hay", cô nói. Cô tốt nghiệp vào giữa tháng 6 với luận án mà trường của cô cho là 2% do AI tạo ra.


Việc sử dụng các công cụ phát hiện AI không đáng tin cậy đã gây ra cuộc tranh luận ở Hoa Kỳ và các nơi khác. Nhưng Trung Quốc nổi bật vì các trường đại học lớn đã áp dụng chúng nhanh chóng như thế nào, mặc dù sự nhiệt tình với AI đang gia tăng rộng rãi.


Một số giáo sư lo ngại rằng cuộc đàn áp này dạy cho sinh viên những bài học sai lầm. “Vấn đề lớn hơn là những công cụ này khiến sinh viên cảm thấy việc sử dụng AI là điều đáng xấu hổ”, một giáo sư truyền thông, yêu cầu giấu tên để tránh hậu quả về mặt chuyên môn. “Giống như cách chúng ta luôn tránh giáo dục giới tính. Khi không thể thảo luận một cách trung thực về một vấn đề nào đó, thì không thể xử lý đúng cách”. 


Một số trường đại học đang kêu gọi có lập trường ôn hòa hơn. Vào tháng 5, Đại học Nam Kinh đã ban hành thông báo thừa nhận giới hạn của máy dò AI và kêu gọi các nhà giáo dục không nên chỉ dựa vào kết quả. 

Yanzi, một chuyên gia kinh doanh, ban đầu lo sợ máy dò AI sẽ đánh cắp công trình của mình. Nhưng sau khi các bạn cùng lớp phàn nàn về kết quả dương tính giả, cô đã kiểm tra luận văn do mình tự viết thông qua CNKI. Nó đánh dấu hơn 30% là do AI tạo ra. 


Cô đã thử viết lại từng dòng một, nhưng vẫn thất bại. Khi thời hạn còn bốn ngày nữa, cô đã đầu hàng và chi 16 nhân dân tệ (2 đô la) cho một công cụ khởi nghiệp AI hứa sẽ sửa đổi văn bản để vượt qua quá trình phát hiện của AI. 


“Thật đáng sợ,” ám chỉ đến rủi ro không tốt nghiệp. Trước khi có chính sách mới, cô ấy chưa từng nghe nói rằng việc sử dụng AI trong bài tập ở trường là điều không được phép. Cô ấy nói rằng học sinh thường xuyên sử dụng AI một cách công khai. “Một số giáo viên thậm chí còn khuyến khích chúng tôi sử dụng AI để nghiên cứu,” cô ấy nói.


Dù không muốn đi nữa, con người rất lười nên khi đi học, chắc học sinh cũng như sinh viên sẽ làm bài tập ở nhà với trí tuệ nhân tạo nhưng khi đi thi, không có máy điện toán, internet thì chỉ biết cắn bút ngáp ngáp như mình khi xưa. Chán Mớ Đời 

https://flip.it/MpWBvS

Lúc đầu mình hồ hỡi mò mò học AI nhưng rồi thấy  phải Trả thêm tiền cho các ứng dụng khác nên lười học thêm. Để xem sang năm có thể các ứng dụng phát triển hơn mò tiếp để cho đầu óc về già bớt ngu, không trả nhớ về không sớm. 

https://www.cnet.com/deals/early-fourth-of-july-under-25-2025-07-02/


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn