Showing posts with label Ngẫm và nghĩ. Show all posts
Showing posts with label Ngẫm và nghĩ. Show all posts

7 ngày đợi mong


Mình thuộc dạng ngu lâu dốt sớm nên từ bé, đi học được thầy cô, bạn học xem là cực ngu vì mình hay hỏi bậy bạ, không dính dáng đến bài học, thầy cô hay tránh trả lời khi đưa tay lên. Điển hình là tại sao người ta gọi những ngày trong tuần như thứ 2, thứ 3, thứ 4, thứ 5, thứ 6, thứ 7 rồi ngày Chúa Nhật hay Chủ nhật … nên hay bị bạn bè học chung kêu sao mày dốt thế, thậm chí ngày nay gặp lại bạn học xưa, chúng vẫn còn kêu mặt mày sao ngu lâu thế, ngu có truyền thống như đã ghi khắc trong tâm khảm chúng.
Mình thắc mắc, hỏi tại sao người ta gọi thứ 2, 3, 4, 5, 6, 7 mà không bắt đầu bằng Ngày Thứ 1 rồi ngưng ở Ngày Thứ 7 thay vì chơi Chúa Nhật hay Chủ Nhật. Lớn lớn một chút thì bắt đầu phân biệt có người theo đạo Phật như gia đình mình, cũng có nhà theo đạo chúa nên họ gọi Ngày Chủ Nhật, (ngày tự chủ) thành Ngày của Chúa để nhắc họ đi Lễ, cầu nguyện Chúa. Sau này đi kiếm vợ thì gặp cô nào kêu Chúa Nhật là biết ngay em là người có đạo nên tìm cách trốn ngay, nếu không lại nghe giảng mình là đứa con hoang đàng của Chúa, bỏ chúa, phải trở về đạo.


May mình được đi Tây nên hỏi lòng vòng thì thầy giáo hay bạn bè, hình như họ có sự đồng thuận, mình hỏi cái gì, thay vì kêu mình ngu thì họ trả lời nếu biết còn không thì kêu mình kiếm tự điển mà tra, không suy diễn như người Việt, kêu mình là đồ ngu, ăn chi mà ngu rứa. Chán Mớ Đời

Ở với Tây Đầm thì lại khám phá ra là sau cuộc cách mạng máu lửa 14/7/1789, vào năm 1793, các lực lượng cách mạng, đổi cách tính giờ và ngày… nói chung là mình chỉ học về phương diện chính trị của cuộc cách mạng này nhưng về những thay đổi về văn hoá, khoa học thì ít nghe ai nói đến.

Vào viện bảo tàng, thì khám phá người Pháp tính thời gian, thay vì 24 tiếng như ngày nay, họ đổi thành một ngày có 10 tiếng và 10 ngày trong tuần thay vì 7 ngày đợi mong như bài hát nào khi xưa, mình hay nghe mấy cô trong lớp hát e e. Mình chỉ đợi mong 5 ngày đi học chóng qua, cuối tuần đi chơi còn mấy cô này lại hát 7 ngày đợi mong đi học cả tuần nên mình chả hiểu con gà kê gì cả. Lớn lên mới hiểu mấy cô đợi mong thằng bồ dẫn đi ăn quà.

Rồi người Pháp còn chơi một tiếng có đến 100 phút, 1 phút có đến 100 giây đồng hồ khi họ đổi hệ thống Metric. Mình viếng đủ loại viện bảo tàng của Tây vì sinh viên được miễn phí. Vào mùa đông, phòng ô sin của mình không có sưởi, nên cuối tuần cứ phải bò vào mấy viện bảo tàng từ sáng đến đóng cửa để tránh lạnh, thấy mấy cái đồng hồ thời sau cách mạng, đã ngu lâu dốt sớm, lại cảm thấy ngu bền dốt vững như đồng chí gái hay nhìn mình như thầm hỏi: “Mi ăn chi mà ngu rứa?”

Họ giải thích hệ thống giờ 10/100/100: thí dụ làm việc được 70% trong ngày, xem như 7 tiếng thay vì 16 tiếng 48 phút theo kiểu 24/60/60.


Dân tây dạo đó ít học nên tính giờ theo 60 phút 60 giây thì họ như bò đội nón nên các nhà Hàn Lâm đề nghị hoàng đế Napoleon đổi thành hệ thống này như hệ thống hoá về cách tính đo lường các khoảng cách như mét (mètre), cây số (kilométre) hay kí lô (kilogramme), cà ram (gramme), hay lít (litre) cho có vẻ Cartésien hơn. Nông dân có thể bắt chước Descartes kêu “je plante donc j’existe” ngày nay thì “tôi lai chim là tôi hiện hữu”. Chán Mớ Đời
Nhưng chỉ mấy năm sau, là họ đổi ngược lại vì thay đổi giờ giấc kiểu mới, làm đồng hồ mới tốn tiền. Cứ mỗi năm các xứ tây phương đổi giờ mùa đông, mùa hạ là cha con chửi bới nên Âu châu mới bỏ vụ đổi giờ bắt đầu năm tới. Cơ thể con người cần được ngủ 8 tiếng hay 1/3 thời gian của mỗi ngày. Họ chia 3.3 tiếng đồng hồ của thời Napoleon thì làm sao ai canh cho đúng.

Cùng có thể bác sĩ quen đếm nhịp tim đập nay bảo họ đếm cách khác thì chỉ có điên mà thôi. Thay vì 120 nhịp mỗi phút nay lại bác sĩ đếm 120 nhịp cho 100 giây đồng hồ. Đang đếm phải xem đồng hồ chỉ 100 giây hay mỗi giây là 1.2 nhịp thì bác sĩ tổn thọ trước khi chữa bệnh cho bệnh nhân. Nhiều khi quen với một hệ thống , chúng ta lại sống theo lối đếm này cũng quen. Tương tự khi mình sang làm việc tại Anh quốc, dân ở đây tuy sử dụng hệ thống metric nhưng khi giao tiếp họ vẫn quen sử dụng hệ thống Imperial như gọi “half Pint” khi vào Pub uống bia,….khiến mình cũng lộn xộn đến khi sang Hoa Kỳ thì từ từ mới quen.

Họ vẫn giữ hệ thống đo lường theo hệ số 100 (metric system) như kilo, mét, hectare,… để làm khác đi với hệ thống đo lường của Anh Quốc mà người Mỹ hay gọi và còn sử dụng đến ngày nay “Imperial system”. Khi mình qua mỹ thì họ có nói sẽ sử dụng hệ thống metric trong vài năm tới mà khắp nơi thế giới dùng nhưng mấy chục năm rồi vẫn vậy. Thật ra đổi hệ thống sẽ mất rất nhiều tiền. Điển hình, xe bị hư phải thay phụ kiện. Xe cũ theo hệ thống imperial mà chỉ bán đồ theo hệ thống metric là ngọng. Cửa nhà hư mà đi thay thì tìm đâu ra với hệ thống metric. 

Tương tự, khi xưa người ta chạy xe hay cởi ngựa bên trái vì người ta thuận tay phải nên đeo kiếm bên trái, dễ rút kiếm bằng tay phải nếu bị tấn công bất thình lình. Xem xi nê, nếu để ý thì các hiệp sĩ đạo đều đi bên trái. Ông thần Napoleon lại thuận tay trái nên bắt binh lính đi duyệt binh phải, từ đó người ta lái xe bên tay phải trong khi ở Anh Quốc, xứ Phù Tang,… vẫn còn đi bên trái như mấy trăm năm về trước.

Trở lại vụ ngày thứ tự trong tuần. Mình có cái tật là đột suất nhớ cái gì thì viết cái đó nên chạy lòng vòng. Mình khám phá lý do người ta gọi Ngày thứ 2 là vì Ngày Chủ Nhật hay Chúa Nhật được xem là Ngày thứ nhất trong tuần. Vấn đề là tại sao ngày chủ nhật là ngày thứ nhất.

Cái này phải lội ngược về lịch sử của Trung Á, mấy thiên niên kỷ trước mà khi xưa lúc học về lịch sử, mấy ông tây bà đầm làm mình điên điên về Asiemineure, với các thành phố Babylon, dân Assyrie,… họ chỉ nói khống khống, chả có hình ảnh gì cả, ngoài cái bản đồ. Sau này sang Tây mới học lại lịch sử nghệ thuật thì mới hiểu con gà tồ. Năm nay được đi chơi mấy vùng này nên mới giác ngộ cách mạng những gì ông tây bà đầm khi xưa giảng.

Nền văn minh Babylon được xem là cao nhất thời ấy. Mình có kể vụ này rồi khi họ bắt người Do Thái đem về xứ họ làm nô lệ, nên Do Thái Giáo chịu nhiều ảnh hưởng của nền văn minh này như Đại Hồng Thuỷ của Noah, tương tự trong Epic of Gilgamesh, hay ngày nghỉ của Do Thái là ngày Sabbath, sử dụng hệ thống 7 ngày trong tuần đưa đến Cựu Ước kể về Thượng Đế Toàn Năng thành lập thế giới trong 6 ngày thêm một ngày để nghỉ vì không biết dùng ngày còn lại để làm chuyện gì … cho thấy các sử gia hay mấy ông cố đạo, chỉ quy nạp rồi suy diễn nhưng chưa có thực nghiệm nên cứ khi kẹt là ngưng, chế đại ra câu trả lời. Con chiên lại tin như thần.

Họ đã biết đọc thiên văn trước mấy ông tàu, tìm được 7 cái sao trên trời: Sun (mặt trời), Mercury, Venus, Moon (mặt trăng), Mars, Jupiter và Saturn. Do đó người ta đoán là nền văn minh này sử dụng hệ thống 7 ngày cho chu kỳ của một tuần lễ dựa theo 7 ngôi sao của ngành thiên văn học của họ. Có mấy ông thần tin Kinh Dịch, Âm Dương Ngũ Hành nên gượng ghép cho là ngoài mặt trời và mặt trăng, 5 ngôi sao kia tượng trưng cho ngũ hành, để chứng minh văn minh của Tàu là siêu việt. Cứ suy diễn nhưng không kiểm chứng nên người Tây Phương không ai tin. Trong khi đó nền văn minh Aztec ở Mễ Tây Cơ thì tính đến 13 ngày một chu kỳ cho mỗi tuần, giờ giấc cũng khác. Khi nào rảnh kể tiếp vụ này. Mỗi lần chặt cây trong vườn, ông thợ gốc Guatemala nói đợi đến ngày rằm mới chặt chúng, sẽ giúp cây mọc lại khỏe mạnh nên mình đánh chìu theo. 

Gần đây âu châu người ta phải xét lại định nghĩa của một kí lô gram vì nghe nói hơi sai biệt sức nặng mà người ta sử dụng từ thời Napoleon đến độ một hạt bụi.

Cứ theo thánh kinh thì người sinh sống trong nền văn minh Hy-La sử dụng một tuần 7 ngày đến khi ông hoàng đế Constantin của đế chế La Mã, trở về đạo Thiên Chúa Giáo. Năm 321 sau Chúa Giáng Sinh, ông hoàng đế này ban lệnh ngày chủ nhật là ngày đầu tiên trong tuần còn ngày thứ 7 là ngày nghỉ Sabbath như người Do Thái thường dùng từ mấy ngàn năm nay.

 Lí do là ngày ông Giê Su sống lại, sau 3 ngày đã tắt thở, khởi đầu cho một tương lai mới, một tuần lễ mới. Người La Mã dùng tên các thần linh của họ để đặt tên cho mỗi ngày. Từ anh ngữ cho những ngày dựa vào các cỗ ngữ của Anh Quốc, chịu nhiều ảnh hưởng của người Bắc Âu và Đức quốc, bị ảnh hưởng của La Mã.


Ngày thứ 1: Sunday là ngay của thần Mặt Trời đến từ Sunnandæg đến từ cụm từ la tinh dies Solis hay Thần Mặt Trời. Các xứ la tinh thì gọi là Dies dominicus, ngày của Chúa , Tây gọi là Dimanche, Jour du Seigneur, để nhớ đến ngày Chúa Giê Su sống lại mà người ta tưởng niệm hàng năm qua ngày Phục Sinh.

Ngày thứ 2: Monday được xem là ngày của Thần Mặt Trăng, là em của Thần Mặt Trời (Moon God hay Mōnandæg). Theo tiếng La Tinh thì Mặt trăng là Lunae. Tây gọi là Lundi (Lun từ Lune, mặt trăng và di là ngày)

Ngày Thứ 3: Tuesday, được mang tên theo một Thần của người Bắc Âu tên Týr. Tiếng La Tinh gọi ngày thứ 3 là dies Martis, theo thần Chiến Tranh, Mars. Tây gọi là Mardi (Mar là Mars, di là ngày)

Ngày thứ 4: Wednesday đến từ tiếng anh cổ điển Wōdnesdæg, tên của thần Odin của người bắc Âu, đến từ tiếng la tinh dies Mercurii, đến từ thần Mercury, tây gọi là Mercredi (Mercure và Di).


Ngày thứ 5: Thursday đến từ Þūnresdæg or Thunor , thần Thor . Tiếng La Tinh là dies Iovis, nhưng chữ I trong hy lạp lại trở thành “j” trong anh ngữ như thần Jupiter. Tây gọi là Jeudi.


Ngày thứ 6: Friday hay Frīgedæg khi xưa, gọi theo bà vợ của thần Odin, tên Frigg, tượng trưng cho cái đẹp,tình yêu và sinh sản mà tiếng La tinh gọi là Venus, la tinh gọi là dies Veneris và tây gọi là Vendredi.


Ngày thứ 7: Saturday or Sæturnesdæg có tên la tinh là dies Saturni gọi theo thần La mã Saturn. 

 

Ngày nay có nhiều nước ở miền nam âu châu như Tây Ban Nha gọi ngày thứ 7 là Sabado, có nguồn gốc từ Sabbath, cũng là ngày mà người Do Thái gọi là ngày nghỉ, tương tự tiếng Ả Rập Yaum as-sabt , cũng gọi tương tự là ngày nghỉ. Người Do Thái bị đuổi ra khỏi xứ họ thì có hai nhánh, một theo hướng Bắc lên Đông Âu, Nga Sô còn nhánh kia thì theo về phía Tây Ban Nha, nơi co người Do Thái cự ngụ rất đông đến khi bà hoàng hậu Isabella tống người Maure và Do Thái ra khỏi nước họ nếu không chịu trở về đạo như mình.


Đến năm 1988, hiệp hội chi ở Âu châu quyết định ngày thứ 2 là ngày đầu tuần.

Hồi nhỏ nghe bà cụ nói về giờ Ta, có 12 tiếng nhưng mỗi giờ lại là 2 tiếng của người Tây Phương, lại làm mình khư khư khó hiểu nên lại tìm tài liệu đọc. Lần sau kể tiếp.

Nói chung những cái thắc mắc hồi bé khiến mình hay bị lộn xộn đầu óc. Lớn lên từ từ đi kiếm sách báo đọc để tự giải mã các câu hỏi vớ vẩn. Chán Mớ Đời


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

 

 



Xưng hô Mày và Tao

Hôm nay, có một anh khi xưa học chính trị kinh doanh Đà Lạt, từ Pháp gọi điện thoại làm quen. Anh ta hơn mình 4 tuổi mà cứ xưng “toi” với “moi”, khiến mình nhớ đến hai anh bạn, dân Marie Curie và Yersin Đà Lạt. Anh chàng học Yersin thì cứ toi với moi khiến anh chàng Sàigòn kêu hôm qua tao đi xe lửa, tao leo lên toa, tao đái trên đầu toa. Nói chuyện gần 2 tiếng đòng hồ, anh ta kể về những kỷ niệm tại Đà Lạt, tán gái ra sao,…hôm nào rãnh mình tóm tắc lại. Lâu lâu nói chuyện với dân cựu Đà Lạt khá vui.

Hôm trước, có nhiều người còm kêu mình bất lịch sự khi xưng mày tao với người ngoại quốc. Mình có kể đi ăn với ông thợ rồi mình xưng mày tao với ông ta. Họ kêu là dịch sang tiếng Việt không ổn. Mình thì không sợ thằng Tây nào cả. Ngoại quốc mà cà chớn mình chửi ngay, không bao giờ khúm núm trước ngoại quốc.

Ông thợ nhỏ tuổi hơn mình, khi mình nói chuyện với ông ta bằng tiếng Mễ thì “tu y yo” thay vì “usted y Yo”. Mình nói chuyện với người thuê nhà thì dùng “Usted” để gọi họ, dù họ nhỏ tuổi hơn mình. Tiếng Tây thường gọi là “tutoyer” như (toi et moi) hay vouvoyer (vous et moi), tiếng Đức cũng dùng Du hoặc Zie và Ich để chỉ định người đối thoại lớn tuổi, thân mật hay lịch sự cũng như tiếng Ý “tu, voi”.

Tiếng anh thì giản tiện hơn chỉ có “you” nhưng thật ra nếu để ý khi dùng từ You, có rất nhiều cách để gọi vì trong cái giọng có chứa một tinh thần tôn trọng người lớn tuổi hơn hay thân mật với người đồng hay nhỏ tuổi.

Mình thấy một bài viết trên trang Đức ngữ, nói về cách chào hỏi của mỗi vùng của xứ này rất khác nhau cho một câu chào hàng ngày. Cụm từ chào thường nhật “guten tag“ mà mỗi địa phương nói cách khác nhau như “tagchen” ở vùng Sachsen hay vùng Bayern là “servus”,  hay “gunn tach” ở vùng Rheinland,… một người ở Bayern có thể kêu người ở vùng khác là bất lịch sự khi chào họ Gutten tag. Hay ngược lại. Chắc không. 

Bản đồ xứ Đức sau khi thống nhất, chỉ có một cụm từ “guten tag” là mỗi vùng nói cách khác.

Khi mình ở Thuỵ Sĩ, vùng Basel thì viết Đức ngữ nhưng họ nói phương ngữ của họ, gọi là Basideutch lên Zurich thì lại nghe một phương ngữ khác, họ gọi là Zurideutch. Mình chỉ biết học thêm rồi tuỳ người mà nói chuyện, đâu dám kêu họ bất lịch sự.


Tương tự sang Ý Đại Lợi cũng vậy, ở vùng Torino thì họ nói phương ngữ của họ của vùng Piemonte, chạy vài trăm cây số đến vùng Brescia thì họ nói chả hiểu gì cả. Chưa nói đến vùng Catalunya nếu mình nói tiếng Castillana thì dân địa phương không trả lời. Đến vùng Basque cũng mù tịt vì họ nói phương ngữ của họ. Mình đang chuẩn bị đi chơi với vợ vùng này. Hy vọng kỳ này giới trẻ được âu châu hoá, không còn khừng khừng như khi xưa.

Gái Ý Đại Lợi mỗi vùng có một cách chạy theo thời trang

Người Việt cũng lâm vào tình trạng này. Có nhiều người bị dị ứng khi mình gọi vợ mình bằng đồng chí gái hay đồng chí vợ. Có người kêu mình ngôn ngữ mình dùng không hợp với sở thích của họ. Có lẻ những người này chưa bao giờ đọc sách của nhà văn Dương Thu Hương, bà ta gọi đồng chí cái đồng chí đực.  Có người cho rằng mình phải viết thuần tiếng Việt, mình bắt chước bà Dương Thu Hương viết tiếng Việt, chỉ đổi từ “cái” thành “gái” cho bớt mùi cách mạng. Mình chỉ ghi lại những gì mình nghĩ, một nông dân ở miền nam Cali, đâu có bằng cấp, trí thức, lịch sự như họ. Họ chém gió nào là mình bất lịch sự đủ trò vì mày tao với bạn bè của mình.


Mỗi lần gặp lại bạn học cũ khi xưa, mình rất vui vì gọi nhau mày tao, chửi thề đủ trò như thời còn đi học, thấy có gì thân quen, sướng cái mồm. Gặp mấy ông nào, không thân lắm khi xưa thì họ hay xưng tên và tôi khiến mình mất hứng, thấy có chút gì xa cách. Chỉ một anh bạn xưa là mình phải xưng tên với anh chàng vì khi xưa anh chàng này rất hiền, không bao giờ thấy chửi thề như mình. Mấy tên bạn thân khi xưa gặp lại mình biết ai còn xem mình là bạn một thời qua cách xưng hô. Mày và tao hay ông và tôi.


Cách xưng hô không thông thường vì có chút gì nối kết tuỳ đối tượng. Bạn bè thân quen thì mày tao có vẻ thân thương còn tôi với ông thì mình không cảm nhận được tình cảm. Có mấy ông bạn gốc Huế thì xưng Ôn với tui cũng vui hay mấy ông bắc cầy thì bác với em cũng thân thiện.


Ở Bolsa mình có anh bạn học thời xưa, có tiệm ăn Ghiền Mì Gõ, nay sắp ra thêm hai tiệm ăn khác. Anh này mỗi lần gặp là mày tao với nhau nên mình hay gặp, ăn bún bò của mụ vợ anh ta nấu. Mình mê nhất là món cơm hến của vợ anh ta.

Mình đọc đâu đó cho biết sáng thức giấc, việc đầu tiên là xem những gì đẹp suốt 20 giây đồng hồ thì trong ngày, mọi việc sẽ đẹp thông suốt nên tải mấy tấm ảnh phụ nữ đẹp để xem mỗi sáng.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

 

Việt Nam không còn nước sạch

Đang ngủ nơi Salon, bổng thức giấc vì trên đài truyền hình nói đến đề tài “how did Vietnam run out of  Clean Water “ khiến mình thất kinh của đài truyền hình CNA của Tân Gia Ba. Có lần mình xem một phóng sự về Sàigòn tại sao đất lún, nước ngập khi trời mưa. 


Hôm qua, mình có ăn cơm với mấy giáo sư cũ ở Sàigòn khi xưa, có một giáo sư đại học khoa học, từng làm cho RAND nên bị đi cải tạo 3 năm. Khi về thì có làm việc với Việt Cộng. Ông ta nói mấy ông ngoài Bắc nói rất hay nhưng trên thực tế thì không biết gì cả. Ông ta có giúp Hà Nội xây một nhà máy, ông ta được cử đi xem các mõ dầu của Việt Nam nhưng Việt Nam không biết khai thác. Ông ta kể có quen một ông tiến sĩ đi học ở Liên Xô về. Một hôm ông ta có mua lọ thuốc liên Xô nên nhờ ông này giải thích. Ông tiến sĩ kêu đọc không được dù đi học ở Liên Xô. Ông ta thú thật là học qua thông dịch. Có ai kiểm chứng dùm mình vụ này. Ông giáo sư cho biết là Việt Cộng phá nát hết vì họ không biết gì ngoài nói hay.


Sông Đáy do báo Hà Nội lên tiếng. https://laodong.vn/su-kien-binh-luan/o-nhiem-vo-dich-song-nhue-song-day-doc-den-do-khong-the-tuoi-rau-829085.ldo


Những hình ảnh trên màn ảnh mình đã thấy cách đây 20 năm tại Trung Cộng. Nước ô nhiễm người dân bị ngộ độc vì sử dụng nước thải môi trường,… nhà máy khiến người chụp hình bị bắt vì tải lên mạng. Không ngờ ngày nay lại nhìn thấy tại Việt Nam. Mình về quê, sông Đáy của quê mình nay hôi thối, bao nhiêu chất dơ đều chảy vào đó, về Đà Lạt nơi mình sinh ra thì cũng te tua với sự phát triển khóc liệt vô tổ chức. Xuống Sàigòn thì cách đây mấy năm sau khi đi viếng Cần Thơ, Cao Miên mình có đọc tài liệu về sông Cửu Long, ở thượng nguồn có đến hơn 160 cái đập nước mà người dân thành lập để giữ nước dùng và phát điện thì ở hạ nguồn Việt Nam xem như hết hy vọng sống còn. Người dân bỏ quê làng ra đi , lên Sàigòn, ra Hà Nội, làm dâu xứ Đài, xứ Hàn,…


Đây xem tường trình phóng sự của một đài truyền hình ngoại quốc, chắc chắn là bị kiểm duyệt rất nhiều. Những hình ảnh người dân bị bệnh truyền nhiễm vì sử dụng nước bị ô nhiễm, nằm mất thần ở bệnh viện khiến mình buồn vì có thể phòng ngừa, tránh được nhưng tại sao lại xẩy ra. Chắc chắn không có đài truyền hình nào tại Việt Nam dám đưa những hình ảnh này lên để cảnh báo, giúp người dân ý thức để bảo vệ môi trường cũng như tương lai sức khoẻ y tế cộng đồng.


Họ chiếu ở ngoài ruộng, nông dân không có nước từ sông ngoài vì thượng nguồn chận nước nên đào giếng xuống sâu hơn 100 mét để bơm nước tưới cây, nuôi cá, nuôi lươn,… nước ở 100 mét hết thì phải đào thêm đưa đến tình trạng đất lún.

Hiện tượng đất lún khi chúng ta bơm nước của mạch nước dưới đất. Bớt nước thì đất nặng nhất là xây cất cao tầng thì lún xuống. Đất khu vực Sàigòn được xem là lún nhanh nhất trên thế giới. Thủ đô Jakarta, Nam dương bị lún, nay họ phải chuẩn bị xây một kinh đô mới vì trong 20 năm tới sẽ bị ngập trong nước.

Mình có viếng một trang trại ở miền Nam Cali, họ dùng nước giếng để tưới. Năng lượng mặt trời để bơm lên. Họ phải có 3 cái giếng đào cách nhau hơi xa vì các túi nước bị bơm lên sẽ cạn nhanh, do đó. Lại bơm giếng kế tiếp rồi kế tiếp tỏng khi đó hy vọng nước ở giếng đầu có thể đầy lại từ nguồn nước ngầm đến.


Ở Sàigòn, đất lún thì chính phủ làm đường cao lên thì nước ngập vào nhà dân. Dân có tiền thì nâng nhà lên thì khiến đường bị ngập. Được biết Sàigòn là thành phố bị lún nhiều nhất thế giới. Mình về Sàigòn, chạy xe ngang khúc Nguyễn Hữu Cảnh, thấy nhà cao tầng cứ xây bú xua la mua như ở Hương Cảng. Đất thì càng ngày càng lún, nước dơ không biết xử lý ra sao hay cứ đổ xuống sông Sàigòn. Có dạo mình định mua một căn hộ tại Sàigòn rồi đọc sách báo và xem phóng sự này thì bỏ giấc mơ đó vì Đà Lạt còn lụt thì Sàigòn thấm thía gì.

Nông dân xịt thuốc sâu, chỉ có 30-40% là hiệu lực với cây lá, còn lại thì rơi xuống đất, chảy ra mương đưa đến sông ngòi làm môi trường gọi ô nhiễm.


Phù sa không về như xưa vì bị chận phía thượng nguồn nên người dân phải sử dụng phân bón hoá chất. Hóa chất đâu 60% rớt xuống đất rồi theo nước tưới chảy ra sông lạc, làm ô nhiễm nước, người dân quê dùng là ngọng.


Mình đi Ai Cập, viếng thăm cái đập Assan mà khi xưa các nước, thân liên Xô hô hào, xem đó là cái gương học tập vì được Liên Xô xây cất vì mấy ông Mỹ không chịu. Ngày nay, hỏi người dân Ai Cập, họ không dám chửi thẳng nhưng đại ý là kêu anh hùng Nasser là thằng ngu. Mấy ngàn năm, sông Nile chảy từ miền Nam lên miền BẮc đổ ra biển Địa Trung Hải, kéo theo phù sa, đã biến các vùng xung quanh Sông Nile thành vựa lúa của xứ này, đưa đến một nền văn minh rất cao. Nay ông nội Nasser nghe lời cố vấn Liên Xô xây cái đập, thêm tượng đài hữu nghị đủ trò để du khách đến chụp hình, ngược lại thì cái đập chận hết phù sa, điện của cái đập cung cấp không tới 20%. Nông dân Ai Cập phải dùng phân bón do mấy ông Tây bà đầm bán để trồng rau cải, vô hình trung phá hủy môi trường, bị ô nhiễm vô tội vạ.

Con sông Nile hay sông tại Việt Nam, có đồng bằng vào mùa khô
Đây là khi mùa mưa đến, phù sa được nước kéo về làm ngập cả vùng. Khi nước trôi đi thì để lại phù sa để trồng trọt. Có lẻ vì vậy khi xưa, người ta nói miền nam chẳng cần làm ăn gì cả vì lúa tự động mọc, cá nhiều ăn không hết,… này không có phù sa kết về thì đói, bỏ xứ mà đi. Ngay Biển Hồ ở Cam Bốt, khi xưa học địa lý kêu rất trù Phú, nay đi câu cá cũng ít thấy.


Nghe nói người Nhật Bản có thử nghiệm xử lý nước dơ của sông Tô Lịch ở Hà Nội, bị mấy ông cán bộ nhà nước thọc gậy bánh xe vì không có gì để ăn như Việt Á. Hay giải cứu máy bay. Mình nhớ về Hà Nội, đi ngang hồ Thái Bạch để chỉ cho mấy đứa con nơi ông McCain bị bắn rơi thì chúng nó chỉ cá chết nổi lình bình trên hồ. Chắc tên giặc lái McCain bị bắn rơi xuống, sợ quá nên tè và ị trong hồ nên cá chết đến ngày nay.


Ngoài ra Việt Nam cũng như Cao Miên có vấn nạn là thạch tín rất độc cho cơ thể nên họ phải dùng phèn để khử thạch tín trước khi dùng nhưng không hết. Từ từ về già sẽ bị ngộ độc và bị ung thư hay đủ thứ bệnh. Nghe nói có đến gấp 300 lần số lượng mà WHO quy định.

Thạch tín sông ngòi Việt Nam quá cao gấp 300 lần quy định của WHO, nguồn của Ntional Institutes of HEALTH 


Nông nghiệp Việt Nam cần đến 70% số lượng nước mà nay thì xem như là mệt. Có một tiến sĩ người Việt cho hay là khi mùa khô thì phía thượng nguồn họ chận nước để giữ nước dùng thì phía hạ lưu Việt Nam không có nước nên bị hạn Hán, khi mùa mưa đến thì phía thượng lưu để bảo đảm an toàn của đê hồ của họ nên xả nước theo quy trình khiến vùng hạ lưu đã bị ngập lại thêm nước nên chỉ có lội nước trong thành phố như Sàigòn. 


Mình có chứng kiến cảnh này ở Hội An khi về thăm quê của vợ. Xe hồi chiều đậu trước khách sạn, mình kêu khách sạn gì mà xây cao, phải leo lên 1.5 mét thang cấp đến sáng hôm sau, muốn ra phố thì ghe chạy vào đậu ngay cửa khách sạn, mình chỉ bước lên ghe để họ chèo ra phố, nơi có gò cao hơn một tí. Họ cho biết mấy ông cán bộ xây đập để biến điện bán cho dân chúng, sợ đập của họ bị vỡ nên xả nước theo quy trình, không cần báo cho dân biết trước để chuẩn bị.

Kinh hoang tại Việt Nam, rác trôi lềnh bềnh


Thấy trong phim, chiếu một bà, cầm cục phèn khua cái lu nước vài vòng rồi lấy cái thau nhỏ để múc lớp nước trên để dùng. Trong phim kể nông dân phải mua nước trong chai về uống, còn nước sông thì để rữa sơ sơ còn nước mưa hứng dùng để nấu ăn. Có lẻ vì vậy, có bà cán bộ nào tuyên bố; muốn chống lũ ngập, mỗi nhà phải mua cái lu hứng nước. Khi lu đầy nước thì sao?


Nhà máy thả nước dơ, ô nhiễm xuống sông, người dân cũng xả rác đủ thứ xuống sông. Trước khi có nước thượng nguồn về, nước ròng đủ trò nên kéo đi hết. Nay không có nước thì ngọng. Không bệnh hoạn là không phải người Việt. (Còn tiếp)


Viết tới đây thấy chán quá nên ngưng. Hồi nào buồn đời, kể tiếp. Mình có tải video, ai buồn đời thì xem.


Nguyễn Hoàng Sơn 




Hoa gì Kỳ lạ?

Hôm nay, lễ độc lập của Hoa Kỳ, cũng là ngày kỷ niệm mình lên xe bông mấy chục năm về trước. Sáng đi ăn phở với vợ con xong thì vợ đi họp mặt bạn học cũ Trưng Vương tới khuya mới về. Mình ở nhà mò mò trên mạng tin tức thì thất kinh.


Thiên hạ bỏ hình ái nữ của Tập Sến sáng, Tập Minh Trạch du học tại xứ tư bản dẫy chết. Hình như khi xưa ông ta có sang Hoa Kỳ ở nhà người Mỹ vài tháng trong vụ trao đổi học sinh ngoại quốc. Mình hay làm vụ này khi xưa, con mình chạy qua Đức quốc, Nhật Bản ở nhà thiên hạ trong mùa hè rồi con họ chạy qua nhà mình ở lại.

Ái nữ của ông Tập Cập Bình, du học tại Hoa Kỳ . Nghe nói ở Trung Cộng, cuối năm thí sinh thi vào đại học rất khó như thể khi xưa, thế hệ mình rớt là đi lính.

Thế này là thế nào? Tại sao giáo dục Trung Cộng là ưu việt, ngay ông đầu não của Trung Cộng lại gửi con sang xứ Cờ Hoa để học. Nghe nói học Harvard.


Nhớ khi xưa, ở Pháp mình nghe nói con gái của Staline lại chạy sang Mỹ định cư vào năm 1982. Lâu lâu lại thấy báo chí lên tiếng về bà. Mình đã ngu lại càng ngu bền vững. Mình đoán là chắc ông bố chết nên sợ bị thủ tiêu nên chạy qua Mỹ. Mấy ông mỹ này cũng lạ, con của kẻ thù mà vẫn đón tiếp nồng hậu. Như ông nhà văn Aleksandr Solzhenitsyn, nổi tiếng, được Hoa Kỳ cho tá túc đến khi Liên Xô sụp đỗ thì về lại xứ ông ta. Đặc biệt ông này cứ chửi Mỹ khi còn sinh sống tại xứ Hoa Kỳ nhưng vẫn được tiếp đãi nồng nàn. Người Mỹ vẫn chửi nước Mỹ như điên. Có chị quen, cứ khen bên tây, chửi Mỹ, không dám hỏi sao không sang tây mà ở.

Con gái của nhà độc tài Staline. Bà này nhiều chồng, sau này mê một ông cộng sản ấn độ nhưng đảng không cho lấy nên xin tỵ nạn ở toà đại sứ Hoa Kỳ ở Ấn Độ.

Lại nghe nói con gái của ông Fidel Castro, Alina Fernández qua Hoa Kỳ định cư dù cha mình hăm doạ đánh cho mỹ cút, làm gác dan với Việt Nam cho nhân loại ngủ. Được cái là cô này không dám ở Florida, nơi cộng đồng người tỵ nạn Cuba khá đông.

Con gái của Fidel Castro định cư tại Hoa Kỳ. Bà này lại chống cộng, dùng giấy tờ giả để chạy qua Tây Ban Nha rồi qua Hoa Kỳ sinh sống. Bà có viết cuốn hồi ký thì bị bà dì hay cô kiện tụng Chán Mớ Đời  

Nghe nói các ông lớn ở Việt Nam, có tài sản ở Hoa Kỳ, có người đứng tên hộ để khỏi bị lộ.


Ngày nay, khắp thế giới đều nói Hoa Kỳ, không còn vĩ đại như xưa nữa. Ông Trump ra tranh cử với khẩu hiệu làm Hoa Kỳ trở lại vĩ đại. Xưa là khi nào, phải có cột mốc. Xứ này chưa tới 300 năm nên lịch sử rất ngắn ngủi.


Điều gì làm cho Hoa Kỳ vĩ đại nhứt trên thế giới?


Ngày nay, người ta cho biết người tù ở Hoa Kỳ đông nhất thế giới. Đa số là dính dáng đến sì ke ma tuý. Đi thi Olympic, học sinh mỹ thua xa mấy anh ba tàu, Ấn Độ,…về toán, khoa học,…


Mỗi năm Trung Cộng sản xuất 3.5 triệu cử nhân, tiến sĩ. Ấn Độ có đến 3.5 triệu kỹ sư ra trường hàng năm. So sánh thống kê thì Hoa Kỳ thua xa Trung Cộng và Ấn Độ. Vấn đề là Hoa Kỳ vẫn có nhiều người đoạt giải Nobel về khoa học, văn chương hàng năm. Xem trên mạng thì Hoa Kỳ có đến 406 người Mỹ đoạt giải Nobel, so với Nhật Bản 32, Trung Cộng 8. Việt Nam có 1 là ông Lê Đức Thọ về Nobel hoà bình với ông Kissinger rồi 2 năm sau, khi Hoa Kỳ rút quân thì xâm chiếm Việt Nam Cộng Hoà đến nay.


Có ông giáo sư Ý Đại Lợi, đoạt giải Nobel với một giáo sư khác ở Hoa Kỳ. Chính phủ Ý Đại Lợi kêu gọi ông ta về, cho nhà cho cửa, lương cao,…nhưng ông ta từ chối khiến người Ý tức giận khiến ông ta phải giải thích là ở Ý Đại Lợi, với tinh thần cổ điển của xứ này thì ông ta sẽ không làm được gì dù có lương cao. Lý do đó ông ta dọn qua Hoa Kỳ làm giáo sư đại học vừa nghiên cứu khoa học. Ông cho biết môi trường làm việc tại đại học của Hoa Kỳ là ước mơ của tất cả mọi người thích nghiên cứu khoa học.

Nếu ở Trung Cộng là họ làm cáp treo cho du khách viếng thăm chụp hình, còn xứ này thì để như vậy, bảo vệ môi trường.

Có chị bạn gốc tàu cho biết là khi đến sinh sống tại Hoa Kỳ, chị ta thấy xứ này rộng lớn mà không tàn phá man rợ như ở Trung Cộng. Đất đai còn nhiều và được bảo vệ môi trường trong khi ở xứ chị ta thì đất bị sa mạc hoá một cách kinh khủng với sự phát triển quá nhanh để đánh đổi sự tàn phá môi trường mà có lẻ sẽ không bao giờ cải tổ được. 


Chị ta cho biết dùng WeChat gửi tấm ảnh mà thiên hạ ở ngoài Trung Cộng thấy lan tràn có tấm biểu ngữ chống cô lập hoá trong vụ covid thì tài khoản bị khoá 4 tháng trời mà chị ta chỉ gửi cho ông anh, và bố mẹ. Nếu ở Trung Cộng là mệt.


Khi đi thăm viếng các công viên quốc gia, chị ta thấy mọi người trên thế giới đều được đến viếng, bất chấp người Mỹ, người Pháp, người âu châu, Ấn Độ, … ai nấy đều trả giá đồng đều, không phân biệt mà lại rẻ. Một chiếc xe cho 7 ngày chỉ trả có $30. Có chỗ để gia đình ăn uống ngoài trời miễn phí, thưởng ngoạn phong cảnh. Đúng là thiên đường.

Hôm qua ghé nhà chị ta ăn cơm. Căn nhà nhìn ra biển xa xa, giá trên 2 triệu. Ở Trung Cộng chắc chắn vợ chồng anh ta sẽ không bao giờ ở được một căn nhà như vậy


Hôm qua ghé nhà chị ta ăn cơm, nhà to đùng ở trên đồi cao của thành phố Orange Hill, nhìn ra biển. Đó là giấc mơ Hoa Kỳ cho mọi người trên thế giới. Anh chồng, gốc nông dân sang đây học, rồi mở công ty. Vai năm sau bán cái đùng, bỏ túi mấy chục triệu rồi cứ đi mua nhà cho thuê. Xong om


Chị ta cho biết người Tàu giàu có, đảng tịch cũng di cư qua Hoa Kỳ hay Gia-nã-đại rất nhiều. (Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo phơi nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn