Tại sao không cho bán thuốc ngủ

 Thuốc ngủ có tốt cho sức khoẻ


Dạo này mình đang tập luyện đi bộ để tháng tới đi bộ trên con đường hành hương từ thành phố Lucca đến La mã (Ý Đại Lợi) 3 tuần lễ, mỗi ngày trung bình độ 25-35 cây số. Mình để ý đi bộ ban ngày thì có vấn đề ngủ khó vì dậy sớm.  Nhưng ngược lại nếu đi bộ buổi chiều trước khi đi ngủ từ 6-8 giờ như hôm qua đi 6.4 dặm độ gần 10 cây số thì về nhà đi ngủ thì một giấc tới sáng 5:33 sáng. Không phải thức giấc nữa đêm. Phải lật đật chạy ra tập Đông Phương Hội dù trễ 30 phút. Mình nói với đồng chí gái chiều nay nên đi bộ với mình vì cô nàng có vấn đề ngủ ngáy. 



Ngủ đúng giấc đầy đủ là điều quan trọng nhất cho sức khỏe của chúng ta nhất là khi về già và khi giấc ngủ bị gián đoạn thì có nhiều vấn đề khác xuất hiện như nhồi tim, bệnh tâm lý, tại nạn xe cộ, bệnh tháo đường, mất trí nhớ,… hôm đến nhà thăm ông Greg ở Soldotna, Alaska ông ta nói không nên ở Alaska vào những tháng mùa đông vì rất có thể bị trầm cảm vì khí hậu.


Bệnh mất ngủ là bệnh dịch của xã hội ngày nay. Người ta giải đoán là vì công việc, nhiều lo toan cho cuộc sống vội vã,… Một phần sự quan trọng của giấc ngủ không được hiểu chính xác, điển hình giấc ngủ rất quan trọng cho việc học hành nhưng đa số học sinh, sinh viên ngày nay lại mất ngủ. Một phần các loại thuốc ngủ khiến não bộ khó có thể giúp ngủ an giấc được. Nhớ khi xưa, khi còn đi học. Mỗi lần có charrette là mình phải thức khuya vẽ cho mình hay cho đám đàn anh xuyên đêm. Thường thì mình bò lên cái bàn độ 2 giờ sáng, ngủ một giấc 2 tiếng đồng hồ rồi thức dậy, khoẻ hẳn ra và tiếp tục vẽ. Chớ cứ ngồi vẽ thì buồn ngủ lắm.


Ngày nay đi ngủ trễ là sáng hôm sau đừ đứ cả người. Tuần rồi đi ăn sinh Nhật ai chả biết, chưa bao giờ gặp. Đồng chí gái kêu đi their đi vợ vui nhưng đến 11 giờ đêm mới ngủ nên sáng hôm sau mệt quá, phải bò dậy đi tập Đông Phương Hội. 


Có một bài viết trên mạng do một bác sĩ ngoài luồng viết về thuốc ngủ hay đúng hơn thuốc an thần khá quan trọng nên mình tóm tắc sau đây:


Vào năm 1965, có một loại thuốc ngủ được bán cho công chúng tại Âu châu rất hiệu nghiệm cho nhiều trường hợp mất ngủ và giúp người uống thuốc tăng cường sức khỏe. 
Vấn đề là thuốc này rẻ nên khi đến Hoa Kỳ vào những năm 1990, nghĩa là 25 năm sau. FDA và truyền thông ra chương trình suốt 10 năm để hạ bệ loại thuốc này. Tương tự như họ đánh xập thuốc ivermectin mà mình có kể lần trước rồi. Có anh bạn, bác sĩ đọc bài này rồi mò trên mạng được tài liệu của FDA đánh dập loại thuốc này rồi gửi cho mình. Kiểu đưa tài liệu tuyên truyền của Việt Cộng cho mình đọc. Chán Mớ Đời 


Hôm trước mình khám phá ra AI cũng sai như điên. Mình mới xem phỏng vấn của một ông thần ở Việt Nam rồi hỏi AI thì kêu ông ta chết từ thời Bảo Đại, sinh ngoài Bắc này nọ trong khi ông ta sinh tại Quảng Nam. Cho nên phải cẩn thận khi kiếm tin tức trên AI. Phải rà đủ nơi. 


Mình không thích tìm tài liệu trên các ứng dụng A.I., trí tuệ nhân tạo. Lý do là tuỳ công ty, họ thu nhặt các tài liệu theo đường lối , định hướng của họ nên lại thiếu sót những gì chỉ trích, tiêu cực về vấn đề. Mình cần đọc cả 2 phía để có một nhận định riêng. Cũng như đọc tin tức của nhóm chống đối ông Trump và nhóm ủng hộ ông Trump thay vì cứ điên cuồng chống hay ủng hộ. Tương tự tập ở Đông Phương Hội giờ đầu tập nội công Hồng Gia (cương) và giờ sau tập Thái Cực Quyền (nhu). Thật ra tập Thái Cực Quyền tuy là như bề ngoài thấy nhu nhưng nếu tập lâu năm thì sẽ thấy cái cương đi theo cái nhu. Từ cái nhu có thể chuyển qua cái cương dễ dàng.


Chiến dịch đánh loại thuốc này thành công vì ít ai biết đến loại thuốc này nhất là không có quảng cáo hay các rối loạn về giấc ngủ mà người ta bị có thể chữa nhanh chóng được. Đọc bài của mấy bác sĩ ngoài luồng, nói về sự thương mại hoá của dược phẩm cũng như y khoa tại Hoa Kỳ. Họ có nói đến vấn đề thuốc ngủ được bán tại Hoa Kỳ.


Tương tự ngày nay thuốc Ozempic mà mình có mua cổ phiếu được đẩy mạnh lúc đầu khi chưa được FDA chấp thuận nhưng rồi có tin tức tiêu cực, các công ty khác đánh tơi bời nên cổ phiếu xuống. Mình phải bán dù có lời khi lên 20%. Nay nghe nói bị kiện  may quá đã bán. 


Một trong những chủ đề chính mà bác sĩ này đã cố gắng minh họa trong bài viết là bệnh mãn tính đã gia tăng đáng kể từ 150 năm qua tại Hoa Kỳ. Nếu y khoa hiện đại tân tiến hơn thì phải giúp giảm suy các bệnh mãn tính, đây lại ngược lại. 


Có một khái niệm được đưa ra đáng để ý, tương đối chưa được đánh giá đúng mức trong Y học Hiện đại, Allopathy (Phương pháp Đối chứng) bởi vì, không giống như hầu hết các hệ thống y học khác trong lịch sử, phương pháp khoa học của chúng ta để hiểu về cơ thể không thừa nhận khái niệm "sức khỏe" bẩm sinh của cơ thể, và do đó, hầu hết các phương pháp điều trị Đối chứng đều dựa trên việc làm những gì có thể để ổn định (ví dụ: trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU) hoặc thay đổi cơ thể (ví dụ: thông qua phẫu thuật) và sau đó hy vọng cơ thể cuối cùng sẽ tự khắc phục được. Ngược lại, hầu hết các hệ thống y học khác tập trung vào những gì có thể làm để tăng cường khả năng phục hồi bẩm sinh này (sức khỏe) và tin rằng bằng cách đó, vấn đề hiện tại sẽ tự giải quyết.


Vụ này khác với đông y, tìm cách cân bằng cơ thể. Lâu rồi mình có xem một phim bộ đại hàn nói về vị y sĩ nữ đầu tiên của xứ Triều Tiên. Vua đau là họ tìm các loại rau quả để nấu ăn cho vua dùng để trị bệnh. Ngày nay, chúng ta cần chữa trị gấp nên cứ uống thuốc cho mau. Nhưng lại đưa đến các hệ quả xấu khác. Một mặt các công ty dược phẩm cần bán thuốc cho nhiều. Nhất là càng lâu càng tốt. Do đó đưa đến chương trình nuôi bệnh nhân. Xem vì tò mò mà cũng vì cô diễn viên đẹp như gái Hàn rồi sau đó nghe cô ta tự tử chết. Chán Mớ Đời 


Mô hình Allopathic cho phép tạo ra một số lượng lớn các phương pháp điều trị và dịch vụ chẩn đoán đắt tiền cho mỗi người. Chúng ta thích đi bác sĩ của mấy nhà thương lớn vì có máy móc tối tân để chẩn đoán bệnh tình. Vấn đề là các dịch vụ này, bác sĩ làm nhiều khi không cần thiết để kiếm tiền. Vì lợi nhuận cao, nó chắc chắn khuyến khích những người ủng hộ độc quyền toàn bộ thị trường y tế và các chuyên gia chăm sóc sức khỏe ưu tiên tạo ra và sử dụng các liệu pháp của nó. Ngược lại đi khám bác sĩ lớn tuổi có kinh nghiệm thì khi nghe mình nói về bệnh tình là họ dựa theo kinh nghiệm lâm sàng để chữa trị ngay. Cho đúng thuốc hay cách chữa bệnh. Mình có ông anh vợ, làm bác sĩ, có nhiều người lớn tuổi thích lắm, kêu anh ta chữa bệnh giỏi. Mình hỏi anh ta thì anh ta nói, chỉ là tâm lý. Nhiều người lớn tuổi ở nhà buồn nên lâu lâu kêu con cháu chở đi bác sĩ để tâm sự nói chuyện với ông anh vợ mình. Nói được xong thì vui vẻ, ra về hết bệnh. Vui lòng bệnh nhân đến, vừa lòng bệnh nhân đi.


Trong khi mấy bác sĩ khác, cứ vô là họ cho làm test đủ thứ để làm tiền. Điển hình có lần, đồng chí gái đi bác sĩ về tim mạch, bảo hiểm của công ty kêu đi thì đi. Sau đó nói mình, mình gọi lấy hẹn rồi đến ngày bò tới. 9:00 sáng, thấy người ngồi đông như quân nguyên. Mình hỏi bác sĩ bận bệnh nhân, cô thư ký nói bác sĩ đang ở phòng mạch trên Los Angeles. Thế là ngọng. Mình đợi 30 phút sau đó kêu trả tiền co-pay lại rồi về. Hóa ra ông thần này có 2 hay 3 phòng mạch. Cứ kêu thư ký làm giấy tờ xong, rồi bắt bệnh nhân đợi đến 12 giờ ông ta từ trên phòng mạch trên Los Angeles chạy về. Bắt bệnh nhân đợi chết bỏ. Mình đi bác sĩ của mình thì cũng cho làm test. Biên lai về được bảo hiểm trả. Bác sĩ của đồng chí gái lấy $12,500 trong khi bệnh viện của bác sĩ mình lấy có $2,000. Đồng chí gái sợ quá nên cũng chả trở lại. Khi có dịp đi nhảy đầm hay thấy tên bác sĩ này nhưng không dám chào. Cùng một loại test. Họ gắn ba cái chip trên người mình rồi kêu chạy bộ trên máy để họ đo nhịp tim. Thế thôi. Có anh bạn bác sĩ kêu là đi họp hội y sĩ người Việt tại Bôn Sa, có ông bác sĩ chỉ mặt kêu sao không thấy anh giới thiệu bệnh nhân. Hóa ra các bác sĩ ở vùng này giới thiệu bệnh nhân cho nhau để kiếm tiền chung. Anh bạn làm cho Kaiser Permanente nên đâu có thể giới thiệu bệnh nhân cho ai khác. Vợ mình quen một đống bác sĩ, lâu lâu hay gặp nhau ăn uống hát hò. Mấy người có phòng mạch riêng, lợi tức trên 2 triệu mỗi năm. Họ không nói rõ nhưng úp mở nên đoán chừng đó.


Một trong những chứng rối loạn tâm lý căn bản tồn tại trong văn hóa Tây phương là nhu cầu kiểm soát mọi thứ và tin rằng mình biết chính xác những gì đang xảy ra. Chính vì vậy, văn hóa của Tây phương có xu hướng mặc định áp dụng các phương pháp và mô hình chi phối tự nhiên thay vì hòa hợp với nó và từ chối chấp nhận sự không chắc chắn vốn có mà việc tin tưởng vào con đường tự nhiên đòi hỏi. Như trường hợp mình đã kể về anh bạn học xưa, làm luận án tiến sĩ ở MIT. Anh ta dùng trực giác nhưng người Mỹ kêu không được. Do đó, việc tin tưởng vào sức khỏe của cơ thể để chữa bệnh trái ngược với triết lý văn hóa mà Allopathy xuất phát. Mình có xem phỏng vấn một bà bác sĩ dạy đại học y khoa Harvard, cho biết ngày nay họ bắt đầu để ý chữa bệnh cùng lúc với tâm bệnh, thay vì chia tách ra làm hai bệnh lý khách nhau.


Việc biết một liệu pháp có thực sự "hiệu quả" hay không rất khó khăn, đặc biệt là nếu sự thay đổi chỉ có thể được quan sát trong một thời gian dài. Vì lý do này, hầu hết các nghiên cứu y khoa đều dựa trên việc liệu một sự thay đổi rõ rệt có thể được quan sát liên tục ở bệnh nhân hay không (ví dụ: hạ huyết áp) và hy vọng rằng sự thay đổi đó sẽ mang lại lợi ích lâu dài thay vì đánh giá tiên lượng lâu dài của những người được can thiệp bởi y khoa. Chính vì vậy, nghiên cứu y khoa thường thiên về việc đánh giá các phương pháp điều trị tạo ra sự thay đổi rõ rệt (ví dụ: thuốc) hơn là các phương pháp tăng cường sức khỏe cơ thể và dẫn đến sự phục hồi dần dần. Như đình dưỡng tập thể dục, ngủ ngáy này nọ.  Cứ bệnh nhân vào là cho thuốc, thuốc này không khỏi thì cho thuốc khác. Nếu bệnh nhân của ông anh vợ đi bác sĩ khác thì họ deed đầu làm test rồo kê toa thuốc. Kêu ba tháng sau trở lại. Trong khi ông anh vợ biết người già ở nhà buồn nên chỉ muốn gặp ai trò chuyện, trút bầu tâm sự về con cháu. Chả cần thuốc men gì cả. 


Mình chưa bao giờ đi bác sĩ, nghe một bác sĩ khuyên mình hay hỏi mình có tập thể dục, chơi thể thao. Nhiều ông bụng to như trống chầu. Có anh bạn bác sĩ gọi điện thoại hỏi giờ giấc đến tập Đông Phương Hội. Anh ta đến tập ngày đầu tiên rồi hỏi có quay video để ở nhà tập thêm này nọ. Tập được một lần rồi trốn luôn, kêu mệt quá. Đi leo núi với vợ chồng mình, anh ta thở không nổi dù nhỏ tuổi hơn mình. Ngược lại có anh bạn bác sĩ khác thì thể thao, làm về giải phẫu thẩm Mỹ. Cuối tuần là đi trượt tuyết, chèo thuyền, leo Machu Pichu với mình. Trẻ tuổi hơn mình còn ai cở tuổi mình thì đều nằm nhà.


Mụ vợ mình có vấn đề ngủ ngáy nên mình phải tìm tài liệu đọc để xem có thể giúp mụ vợ ngủ nhanh và tốt nếu không sáng hôm sau là mụ hành mình mệt lắm. Các bác chịu khó đọc vì em đọc rồi ghi lại đây để hiểu về giấc ngủ. Em thì không có vấn đề này nhưng mụ vợ lại cứ ngáy bên tai nhưng sáng hôm sau kêu ngụ không đụ. Dù tối qua bắt em trả bài mệt thở. Anh vợ mình kể, đi vượt biển, sang Hoa Kỳ có 4 con. Gặp cán bộ xã hội kêu đủ rồi, lên kế hoạch ngưng đẻ đi. Về nhà nói bà vợ, kêu 4 đựa đụ rồi, bà vợ kêu đụ khi mô? Thế là thêm 2 đứa ra đời.


Xã hội Hoa Kỳ ngày nay, khiến chúng ta phải đối mặt liên quan đến giấc ngủ, một thị trường "điều trị" khổng lồ đã xuất hiện từ mấy thập kỷ qua. Đáng tiếc là, giống như nhiều vấn đề khác trong y học hiện đại, chúng ta càng đầu tư nhiều tiền vào vấn đề này thì nó càng trở nên tồi tệ hơn. Chỗ nào béo bở thì các công ty dược phẩm ùa vào để kiếm tiền. Dạo này thấy luật sư quảng cáo kiếm thân chủ bị bệnh thận vì họ thắng công ty dược phẩm nghe nói lên đến 12.5 tỷ Mỹ kim. Mình có kể vụ này rồi. Ai buồn đời thì tìm trên bờ lốc. 



Mình có kể vụ PFAS gây ung thư, có vài người cự mình là không đúng. Nay các tổ hợp luật sư đang đi kiếm thêm thân chủ bị ung thư lá thận vì hai công ty 3M và Dupont đồng ý trả 12.5 tỷ Mỹ kim. 12.5 tỷ Mỹ kim so với họ thì không bao nhiêu vì mỗi năm họ bỏ túi mấy chục tỷ suốt 50 năm trước khi bị cấm sử dụng PFAS.

Mặc dù thị trường thuốc hỗ trợ giấc ngủ trị giá gần 65 tỷ đô la mỗi năm (và đang tiếp tục tăng), 50-70 triệu người Mỹ vẫn mắc chứng rối loạn giấc ngủ và nhiều người khác phải chịu đựng những tổn hại về thể chất và tinh thần mà việc thiếu ngủ gây ra cho cơ thể và não bộ mỗi ngày. Trên toàn cầu, "nền kinh tế giấc ngủ", bao gồm tất cả mọi thứ, từ giường, gối đến thiết bị y tế, đạt doanh thu khổng lồ 432 tỷ đô la mỗi năm. Chỉ riêng trong năm 2020, hơn một nửa số người Mỹ cho biết giấc ngủ của họ trở nên tồi tệ hơn do đại dịch Covid và 76% người Mỹ thừa nhận đã mua thuốc hỗ trợ giấc ngủ để giúp họ dễ ngủ, ngủ ngon hoặc cải thiện chất lượng giấc ngủ ban đêm. Mình mua giường cho đồng chí gái, có đồ bấm để lên cao thấp xuống như trong nhà thương để mụ vợ tìm tư thế tốt để ngủ. Mình thì mùa hè nằm dưới đất ngủ cho mát, khoẻ lưng, chỉ mùa đông leo lên giường, đắp chăn.


Toàn bộ trò lừa đảo này bắt nguồn từ thực tế là hầu hết thuốc ngủ là thuốc an thần, không phải thuốc hỗ trợ giấc ngủ. Xin nhắc lại là thuốc an thần, chớ không phải thuốc hỗ trợ giấc ngủ. Điều này có nghĩa là một khi uống thuốc, chúng ta sẽ không còn ý thức nữa, nhưng vì quá trình này được thực hiện thông qua việc gây mê não, nên khả năng khởi động các chức năng phục hồi giấc ngủ của não bị suy giảm đáng kể. Kết quả là, những người uống thuốc ngủ hiệu quả bị giảm đáng kể giấc ngủ, và do đó, họ vừa mệt mỏi suốt cả ngày (vì họ không có một đêm ngủ ngon) vừa có nguy cơ cao mắc phải một loạt các vấn đề sức khỏe liên quan đến giấc ngủ kém. Đó là lý do tại sao mụ vợ ngáy bên tai nhưng sáng ra vẫn than mệt. Lâu lâu buồn đời chửi mình tại sao anh ngủ được mà tui ngủ không được. Mình chỉ biết ngọng.

Xem biểu đồ này mình mới hiểu lý do cơ thể nóng lạnh trong ngày.


Ví dụ, một nghiên cứu cho thấy những người sử dụng thuốc ngủ có nguy cơ tử vong cao gấp đôi so với những người không sử dụng (và cao gấp ba lần nếu họ sử dụng hàng ngày). Tệ hơn nữa, một nghiên cứu khác so sánh 10,529 người dùng thuốc ngủ với 23,676 người đối chứng cho thấy trong vòng 2.5 năm, những người dùng thuốc ngủ (tùy thuộc vào số lượng thuốc họ uống) có nguy cơ tử vong cao hơn 3,6-5,4 lần, và đối với những người uống ít nhất 18 viên thuốc mỗi năm, nguy cơ tử vong do ung thư tăng 7-99%. Điều này dẫn tác giả đến kết luận rằng vào năm 2010, thuốc ngủ theo toa “có thể liên quan đến 320.000-507.000 ca tử vong chỉ tính riêng tại Hoa Kỳ”. Chán Mớ Đời 


Hầu hết các loại thuốc ngủ kê đơn (ví dụ: Ambien) đều được phân loại là "thuốc ngủ an thần" và khá giống với các loại thuốc benzodiazepine thường được sử dụng để điều trị lo âu (ví dụ: Valium). Vấn đề của những loại thuốc này là chúng gây nghiện rất cao, mặc dù chúng chỉ được cho là có tác dụng ngắn hạn, nhưng người dùng thường phải sử dụng chúng vĩnh viễn (và đến lúc đó họ không thể cai thuốc mà càng ngày càng tăng liều lượng). Ngược lại, thuốc ngủ không kê đơn (ví dụ: Benadryl hoặc Unisom) thường là thuốc kháng histamine, và là cũng là thuốc an thần gây hại cho chu kỳ giấc ngủ (ví dụ: một sinh viên y khoa thường xuyên sử dụng Unisom và sau đó phải bỏ học vì dần dần bị loạn thần). Mình có đọc đâu đó Benadryl không tốt. Nhớ hồi ở Việt Nam, nghe nói sinh viên hay học sinh, học thi phải uống thuốc chống ngủ rồi lăn đùng ra chết. Hình như thuốc maxiton gì đó. Nhớ năm thi tú tài, mình thấy mẹ mình mua rể a-ti-sô Đà Lạt về uống. Ngủ như chết.


Lưu ý: rượu có cơ chế tương tự như benzodiazepine, điều này có thể giải thích tại sao nó là một loại thuốc an thần gây nghiện và ức chế chu kỳ giấc ngủ. Người ta hay uống rượu rồi nghiện vì lý do này.


Gamma-Hydroxy-Butarate


Trong khi hầu hết các loại thuốc ngủ (đúng hơn là thuốc an thần) đều không an toàn và không hiệu quả, vẫn được bác sĩ kê toa. Mình có anh vợ bà con làm bác sĩ, kêu bệnh nhân đến xin thuốc an thần, phải cho nếu không thì bác sĩ khác cũng cho. Nguy hiểm hơn là có người đến than đủ trò, để được kê toa rồi lấy thuốc đem bán. Tốt nhất nên tránh. Có chị bạn kể có người em làm bác sĩ ở bôn  sa kê toa thuốc an thần ra sao đó, bị rút bằng và bị tù mấy năm. Chán Mớ Đời 


Một loại thuốc thực sự có hiệu quả và thường mang lại kết quả kỳ diệu. Đổi lại, rất nhiều trường hợp bác sĩ kê đơn thuốc này cho những bệnh nhân mắc bệnh mãn tính với các tình trạng khó điều trị (ví dụ, giấc ngủ không phục hồi là một trong những triệu chứng điển hình của bệnh đau cơ) và họ đã gần như hồi phục hoàn toàn sau khi dùng thuốc. Chỉ nghe nói đến nhưng tác giả không đưa ra ví dụ cụ thể.


Loại thuốc đó, ban đầu được phát triển vào năm 1874, là gamma-hydroxybutyrate, và năm 1964, nó bắt đầu được bán trên thị trường châu Âu dưới dạng thuốc gây mê tĩnh mạch nhưng chưa bao giờ được ưa chuộng do các đặc tính khác thường của nó. Thuốc này được bán ngày nay tại Hoa Kỳ dưới tên Xyrem.

 Một mặt, nó là một loại thuốc gây mê tốt nhất vì:


• Nó làm chậm nhịp tim mà không gây mất huyết áp.

• Nó không gây kích ứng tĩnh mạch.

• Nó không ức chế các trung tâm hô hấp ở não.

• Nó làm giãn cơ.

• Nó gây ngủ mà không làm giảm tiêu thụ oxy. Có dạo mình lấy băng keo dán cái mồm lại để tối không há mồm, làm giảm oxy.


•Nó bảo vệ mô khỏi tổn thương do mất máu (ví dụ, trong trường hợp sốc mất máu) hoặc khỏi các tổn thương sau khi mất nguồn cung cấp máu tạm thời.

•Nó cho phép dễ dàng hạ và duy trì nhiệt độ cơ thể, đồng thời giảm nhu cầu trao đổi chất của não. Nhớ hình về nhiệt độ cơ thể ở trên. Rất quan trọng


Ngược lại:


Thời gian tác dụng của nó khá khó đoán. Trong khi văn hoá Mỹ là muốn kiểm soát từ A tới Z. 

• Hệ thần kinh trung ương vẫn hoạt động (và do đó hệ thần kinh tự chủ sẽ điều chỉnh cơ thể để đáp ứng với các kích thích bên ngoài). Vụ này rất quan trọng vì thường chúng ta lành bệnh nhờ ý chí vượt qua căn bệnh.

• Ở người lớn (không phải trẻ em), nó không đủ để gây mê toàn thân và do đó thường cần được sử dụng với một loại thuốc gây mê khác (được dùng với liều thấp hơn). Hình như có lần tên nào dùng thuốc này cho cô gái nào uống và dỡ trò tồi bại khi cô ta bị đơ. 


Vì lý do này, mặc dù nó an toàn hơn nhiều so với thuốc gây mê thông thường, nhưng nó không thực tế để sử dụng trong phẫu thuật và phù hợp hơn nhiều để sử dụng trong khoa chăm sóc đặc biệt.


Trong nhiều thập kỷ sau đó, một loạt các nghiên cứu đã được thực hiện về chất này, nơi người ta phát hiện ra rằng nó có nhiều đặc tính đặc biệt khác và độc tính rất thấp (ví dụ, nó được chuyển hóa thành succinate và sau đó là nước bên trong ty thể, LD50 của nó là 4,28 gam/kg, chưa có trường hợp tử vong nào được xác định chắc chắn là do nó gây ra, và khi con người ngủ trong 24 giờ hoặc chuột trong 5 ngày, chúng hồi phục ngay lập tức khi thuốc hết tác dụng).


Lợi ích rõ ràng nhất là nó là một chất hỗ trợ giấc ngủ mạnh mẽ (và ổn định), giúp người dùng ngay lập tức chìm vào chu kỳ giấc ngủ sâu, giúp phục hồi lợi ích của những chu kỳ này cho nhiều người đã từng mất ngủ, và khi thức dậy, họ cảm thấy hoàn toàn sảng khoái và tràn đầy năng lượng. Hơn nữa, nó thường có thể giúp mọi người cảm thấy sảng khoái hoàn toàn chỉ sau 3-4 giờ ngủ, ít có khả năng gây nghiện và không ức chế hệ thống kích hoạt lưới.


Mặc dù lợi ích của nó đã được chứng minh rõ ràng đối với những người mắc chứng rối loạn giấc ngủ, nhưng tác động của nó đối với giấc ngủ của những người tương đối khỏe mạnh vẫn chưa được hiểu rõ. Do đó vì pháp lý bác sĩ Hoa Kỳ không được phép kê toa.


Theo bác sĩ Ward Dean khi các nhà khoa học (và sau đó là công chúng) bắt đầu khám phá loại thuốc này, họ đã tìm thấy nhiều lợi ích từ GHB, bao gồm:



• Nó làm tăng đáng kể nồng độ hormone tăng trưởng (ví dụ, tiêm tĩnh mạch 2,4 gam trong 30 phút khiến nồng độ GH tăng gấp 16 lần). Khi hormone tăng trưởng chữa lành và phục hồi cơ thể (nhưng suy giảm đáng kể theo tuổi tác), điều này dẫn đến việc nhiều bệnh nhân lớn tuổi vốn yếu ớt được điều trị bằng GHB đã tăng cường đáng kể sức mạnh, sức bền, khối lượng cơ và chức năng, trong khi ở những bệnh nhân trẻ tuổi, quá trình chữa lành chấn thương cơ xương khớp được cải thiện đáng kể.


Mình nghĩ là phải cử động tập thể dục, ăn uống đi h dưỡng đàng hoàng thì họa may mới khỏe mạnh còn cứ mong uống thuốc tiên thì đến Tết congo cũng không khỏi bệnh. 


Tác giả cho biết một bác sĩ đã cho con trai tuổi vị thành niên của mình dùng GHB để tăng trưởng, và nó dường như có hiệu quả (và không có bất kỳ tác dụng phụ nào). Nhớ có chị quen, thấp người nên khi cô con gái bắt đầu lớn mà thấp nên chị ta cho uống thuốc để tăng trưởng. Mình không biết cô bé có lớn thêm hay không vì 10 năm nay không gặp lại sau khi mấy đứa con ngưng đi hướng đạo.


Thuốc này đã mang lại những kết quả đáng chú ý trong việc điều trị nhiều loại nghiện, đặc biệt là opioid, rượu và benzodiazepin, đồng thời giúp giảm bớt các triệu chứng cai nghiện của từng chất này. Ngược lại, GHB không gây nghiện.


• Nó làm tăng nồng độ dopamine trong chất niagra (do đó chống lại tác dụng của bệnh Parkinson).


• Nó hỗ trợ việc sinh nở bằng cách giúp người mẹ thư giãn, giãn cổ tử cung và bảo vệ thai nhi khỏi tình trạng suy hô hấp.


• Nó có nhiều tác dụng kích thích tình dục, chẳng hạn như giúp mọi người thoải mái hơn nhiều khi quan hệ tình dục, tăng đáng kể độ nhạy cảm khi chạm vào hoặc bị chạm vào, cải thiện khả năng cương dương và xuất tinh sớm ở nam giới, và tăng khả năng đạt cực khoái ở nữ giới.


• Giúp các cá nhân giải quyết những vấn đề mà họ thường bị hạn chế khám phá trong quá trình trị liệu (từ đó tạo điều kiện cho những đột phá trong điều trị). GHB cũng được phát hiện là đặc biệt hữu ích cho liệu pháp dành cho các cặp đôi. Khỏi tốn tiền mua Viagra.


• Có tác dụng giải ức chế như rượu nhưng khiến người dùng trở nên thân thiện hơn thay vì hung hăng.


• Nó giúp giảm lo âu tạm thời nhưng không có nhiều tác dụng phụ như benzodiazepin. Tương tự, ở Pháp, nó thường được sử dụng bởi sinh viên khi phải vượt qua kỳ thi hoặc thuyết trình trước công chúng.


Với những lợi ích đáng chú ý này và hàng thập kỷ nghiên cứu hỗ trợ việc sử dụng nó, tại sao chưa ai từng nghe đến nó?


Tác giả cho biết ngành y tế tuyển dụng ngành quan hệ công chúng (PR) để dàn dựng một chiến dịch bảo đảm lợi nhuận béo bở cho họ bằng cách gây tổn hại đến sức khỏe của mọi người.


Ví dụ, gần đây tác giả đã nêu lên cách ngành da liễu tự đổi thương hiệu thành những chiến binh chống ung thư da (một ngành kinh doanh cực kỳ béo bở đã biến da liễu từ một trong những chuyên khoa ít được ưa chuộng nhất thành một chuyên khoa được ưa chuộng nhất) bằng cách lan truyền càng nhiều thông tin sai lệch về ung thư da và sự nguy hiểm của ánh nắng mặt trời càng tốt. Điều này thực sự tồi tệ bởi vì ánh nắng mặt trời rất cần thiết cho sức khỏe thể chất và tinh thần (ví dụ, việc tránh ánh nắng làm tăng gấp đôi nguy cơ tử vong), và việc thiếu ánh nắng mặt trời gây ra thay vì ngăn ngừa căn bệnh ung thư da nguy hiểm nhất (đó là lý do tại sao hàng tỷ đô la sau đó, số ca tử vong do ung thư da vẫn tương đối không thay đổi).


Từ ngày mình theo giỏi chương trình sức khỏe của bà Barbara O’Neil, người Úc nhưng bị cấm hành nghề tại xứ Kanguru nên chạy qua Hoa Kỳ thì mình ít sử dụng kính cận. Chỉ đeo khi lái xe và lên vườn để quan sát có rắn chuông hay không. Còn thì để không nên mắt bắt đầu không lên độ như xưa. 


Đi Nam Hàn, mình thấy ngay trên máy bay, máy bay sắp đáp xuống phi trường, là họ đã đưa khăn đắp lên mặt, tiếp thị đủ trò. Cứ muốn trắng như Tây, sợ đen. Lạ đời. Tây thì muốn đen còn Á châu thì muốn trắng. Mình chỉ muốn tâm hồn mình trong trắng vì Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 


Đồng chí gái hay bắt mình xoa kem khi đi bộ vì mụ vợ tin rằng ánh mặt trời sẽ làm cháy da đưa đến ung thư. Mình thì đen tự bẩm sinh vì khi có mang mình, bà cụ uống thuốc tể của ông thầy thuốc Bắc Huỳnh Ôn ở đường Phan đình Phùng khi xưa nên chịu.


Tương tự như vậy, như nhiều người đã biết, trong suốt đại dịch COVID-19, FDA đã che giấu bằng chứng rõ ràng và không thể nhầm lẫn chứng minh lợi ích của ivermectin đối với COVID-19, tạo ra sự hoảng loạn về nó (và những nguy cơ của hydroxychloroquine) mặc dù cả hai đều là những loại thuốc cực kỳ an toàn, cũng như làm mọi cách có thể để ngăn chặn việc sử dụng ivermectin ở Hoa Kỳ (sau đó đã bị bác bỏ tại tòa án). Trong khi đó họ bắt chúng ta phải chích ngừa đủ loại mà ngày nay các bác sĩ báo động gây lộn xộn cho cơ thể và nhiều người chết. Phải đọc báo ngoài luồng mới biết. Chán Mớ Đời 


Có tên Mỹ đọc những hoạt động cứu trợ của Bút Nhóm Lửa Việt trong thời gian Covid như mua khẩu trang, làm khẩu diện và áo quần bảo hộ cho các nhà thường cũng như viện dưỡng lão. Kêu mình phải viết thư xin lỗi. Mình đâu có kêu thiên hạ chích ngừa. Chỉ đem khẩu trang tặng cho các viện dưỡng lão và cảnh sát. Xong om


Trong trường hợp của GHB, vào đầu những năm 1990, bắt đầu được đưa vào Hoa Kỳ dưới dạng thực phẩm bổ sung (chủ yếu là do những người tập thể hình nhận ra giá trị của việc nó làm tăng hormone tăng trưởng trong cơ thể). Không lâu sau, FDA quyết định rằng họ cần phải ngăn chặn nó, và rất quan tâm đến việc công khai các phản ứng bất lợi xảy ra với nó, và chỉ trong chốc lát, đã phát hiện ra 57 cuộc gọi đến trung tâm kiểm soát chất độc về nó (mà CDC đã công khai rộng rãi), bao gồm 9 trường hợp dẫn đến việc phải nhập viện ICU (nhưng không có trường hợp nào tử vong). Ngược lại, điều này rất giống với dịch bệnh kêu gọi kiểm soát chất độc dẫn đến tử vong do ivermectin và hydroxychloroquine mà chúng ta đã thấy trong suốt đại dịch COVID-19 (tất cả những điều này sau đó đã được chứng minh là trò lừa bịp—ví dụ, những bức ảnh chụp mọi người xếp hàng tại các phòng cấp cứu được cho là quá tải do ngộ độc ivermectin thực chất là những bức ảnh cũ chụp những người xếp hàng tiêm vắc-xin COVID-19). Chúng ta đa số là không rành về y khoa nên chỉ thấy hình ảnh là lo cuống lên rồi truyền miệng cho nhau dù chả hiểu sự thật. Khi xưa mình hay dính vụ này. Sau này cứ thấy Cái gì là một thêm tin tức để đọc thấy vì phán xét theo lời bàn tán của thân hữu. 


Lưu ý: một trong những đặc tính bất thường của GHB là thời gian bán hủy ngắn (thường mất tác dụng sau 3-4 giờ). Do đó, những người dùng liều cao (đặc biệt là khi kết hợp với rượu hoặc benzodiazepine) sẽ rơi vào trạng thái ngủ sâu với nhịp thở chậm nhưng dồn dập, không thể đánh thức cho đến khi thuốc hết tác dụng (điều này có thể bị nhầm lẫn với hôn mê). Ngược lại, đã có nhiều trường hợp người bệnh ngất xỉu khi dùng GHB, sau đó được người thân hoảng loạn đưa đến bệnh viện và được đặt nội khí quản trong thời gian ngắn (bởi các bác sĩ không hiểu chuyện gì đang xảy ra), bao gồm cả những trường hợp có người tỉnh dậy hoàn toàn tỉnh táo khi sắp được đặt nội khí quản và rời đi (cùng với ít nhất một trường hợp họ bị đặt nội khí quản một cách cưỡng bức).


Để ứng phó với "đại dịch" này, FDA đã quyết định phát hành một thông cáo báo chí khẩn cấp. Cách đây 35 năm. 


FDA ra thông cáo ngay


Sau đó, dựa trên thẩm quyền được "ban tặng" bởi thông cáo báo chí này (đầy rẫy những thông tin sai lệch mang tính lừa đảo), FDA đã cấm GHB trong nước, đe dọa các hiệu thuốc pha chế không được cung cấp nữa và bắt đầu khám xét những người cung cấp (điều mà họ không có thẩm quyền pháp lý để làm). Nhiều vụ bắt giữ trong số này cuối cùng đã được đưa ra tòa, nơi FDA đã sử dụng một loạt các chiến thuật cực kỳ vô đạo đức. Ví dụ, khi cố gắng truy tố các cá nhân cung cấp GHB, họ lập luận rằng "không có bằng chứng" nào cho thấy GHB có bất kỳ công dụng hợp lệ nào hoặc có bất kỳ bằng chứng nào về tính an toàn, nhưng đồng thời, họ từ chối để tòa án thừa nhận hàng thập kỷ bằng chứng cho thấy điều ngược lại hoặc thực tế là đã có 15 đơn xin thuốc mới đang được nghiên cứu về GHB đã được nộp cho họ (mỗi đơn đều chỉ ra rất nhiều bằng chứng thực sự tồn tại). Để tham khảo, các IND đó dành cho:

Lưu ý: điều này tương tự như việc "không có bằng chứng" nào cho thấy ivermectin có hiệu quả đối với COVID-19 mặc dù hàng chục thử nghiệm đã chứng minh điều ngược lại.


Do các chiến thuật của FDA quá nghiêm trọng (ví dụ: hành vi sai trái của bên công tố, che giấu bằng chứng với bên bào chữa, thiếu cơ sở pháp lý cho việc truy tố, gài bẫy, hoặc khám xét và thu giữ bất hợp pháp), các tòa án cấp cao dần dần đứng về phía bị cáo và bắt đầu lật ngược các bản án. Về phần mình, FDA chuyển sang cố gắng thuyết phục các cơ quan lập pháp tiểu bang cấm GHB (vì về mặt chính trị, FDA không thể làm như vậy ở cấp Liên bang).


Lưu ý: cùng lúc đó, FDA cũng đang bịt miệng hàng nghìn nạn nhân của thuốc chống trầm cảm SSRI (Prozac mới được phát hành là một trong những loại thuốc bị khiếu nại nhiều nhất trong lịch sử FDA), bịt miệng chính nhân viên của mình khi họ cố gắng lên tiếng, thực hiện các nghiên cứu gian lận để bảo vệ thuốc và bất chấp sự giám sát của Quốc hội đối với hành vi của họ với SSRI. Trước đây tác giả đã viết một bài báo ghi lại câu chuyện này vì cảm thấy nó là một trong những tiền lệ tốt nhất để dự đoán những gì họ sẽ làm với vắc-xin COVID.


Khi Rohypnol (“Roofies”) mới du nhập vào Hoa Kỳ và nỗi sợ hãi bắt đầu gia tăng về việc sử dụng nó như một loại thuốc hiếp dâm khi hẹn hò (vì nó khiến người nhận không thể chống cự lại vụ tấn công và có khả năng quên đi), nỗi sợ hãi về Roofies đã được đặt cạnh GHB. Đổi lại, truyền thông bắt đầu rêu rao rằng nước Mỹ đang phải đối mặt với làn sóng hiếp dâm từ một loại thuốc im lặng, không mùi, không màu, khiến người ta không thể chống cự hoặc thậm chí không thể nhớ đến việc bị tấn công tình dục. Song song đó, những từ ngữ này (có thể đã được kiểm tra nhóm tập trung) bắt đầu tràn ngập những câu chuyện về GHB: "nguy hiểm", "có khả năng gây tử vong", "gây ảo giác", "gây nghiện", "bất hợp pháp", "được thiết kế", "hiếp dâm khi hẹn hò", "ma túy".


Lưu ý: Rohypnol đã tránh được lệnh cấm sau này mà GHB phải đối mặt là nhờ nhà sản xuất đã vận động hành lang thành công để nó được tự do.


Chẳng bao lâu sau, một vài phụ nữ trẻ được xác định đã bị cưỡng hiếp khi đang sử dụng loại thuốc này và sau đó tử vong vì tác dụng phụ của nó. Truyền thông đã làm mọi cách để thổi bùng sự hoang mang (ví dụ, xem bài báo này của Time hoặc bài báo này của San Francisco Chronicle hoặc xem xét những trích dẫn sai lệch rõ ràng này):


Rất nhiều người [sử dụng GHB] bị đau tim, ngừng tim." —Trung sĩ Michael Lewis, Cảnh sát Atlanta.


• "GHB, loại ma túy mới trong các bữa tiệc, có thể gây tử vong mà không báo trước." —Steven Frazier, CNN


• "GHB làm chậm nhịp thở — làm giảm oxy. Một sự mất kiểm soát có thể ngắn ngủi —có thể mãi mãi." —David Lewis, CNN


Lưu ý: một trong những vụ việc phi thường nhất là việc Hiệp hội Luật sư Tennessee công bố một bản tuyên thệ được cho là của giám định viên y khoa đã thực hiện khám nghiệm tử thi Elvis, tuyên bố GHB đã giết chết anh ấy (mặc dù khi bị chất vấn, họ nói rằng đó chỉ là một "bài tập học thuật").


Sử dụng chiến dịch gây sợ hãi này, FDA đã dần thuyết phục từng tiểu bang cấm nó, và vào năm 2000, để tưởng nhớ hai nạn nhân của GHB, Quốc hội đã thông qua "Đạo luật Cấm Thuốc Hiếp dâm Hillary J. Farias và Samantha Reid năm 2000". Luật đó đã đưa GHB vào danh sách thuốc loại I (trong khi cocaine chẳng hạn, là thuốc loại II), do đó bỏ qua các biện pháp bảo vệ mà GHB được hưởng từ Đạo luật DSHEA năm 1994 (vì GHB được sản xuất tự nhiên trong cơ thể và được tìm thấy với một lượng nhỏ trong thịt và rượu vang). Tuy nhiên, điều đáng chú ý là luật ("khẩn cấp") cũng bao gồm một miễn trừ đặc biệt cho một chế phẩm dược phẩm của GHB, thay vào đó được xếp vào loại thuốc loại III (mà vi phạm toàn bộ cơ sở của việc lập lịch trình vì một thứ chỉ có thể là lịch trình I nếu không có mục đích sử dụng y tế nào được chấp nhận).

Lưu ý: việc lập lịch trình này cũng gây khó khăn rất lớn cho việc tiến hành nghiên cứu về GHB trong tương lai.


Khi xem xét những sự kiện này, có ba điều quan trọng cần lưu ý.


Thứ nhất, toàn bộ đại dịch bao gồm:


• Một cơ sở dữ liệu an toàn (được sử dụng để theo dõi những loại hình này) cho thấy GHB chiếm chưa đến 0,1% các loại thuốc được đề cập trong các báo cáo của Khoa Cấp cứu.


• Năm 2006, sau khi Cảnh sát Anh kiểm tra 120 vụ tấn công tình dục, họ xác định 119 vụ trong số đó liên quan đến rượu (thường ở mức độ nguy hiểm), 57 vụ đã sử dụng thuốc kê đơn bất hợp pháp hoặc thuốc được kiểm soát (ví dụ: cocaine), và chỉ có 2 vụ đã sử dụng GHB (có thể có hoặc không có vai trò trong vụ tấn công).


• Một bài tổng quan tài liệu năm 2010 xác định rằng GHB đã được phát hiện trong khoảng 0,2-4,4% các vụ tấn công tình dục được báo cáo và do đó không gây ra đại dịch hiếp dâm như sự cường điệu của truyền thông đã đồn đoán.


Lưu ý: tài liệu chi tiết nhất mà tôi tìm thấy về đại dịch GHB (nhỏ) có thể được tìm thấy tại đây.


Thứ hai, điều này hoàn toàn vô lý vì:


•GHB rất mặn và do đó dễ nếm (chứ không phải là một loại thuốc cưỡng hiếp lén lút), đặc biệt là ở liều lượng đủ để gây mê ai đó.


•Nếu GHB thực sự là một loại thuốc cưỡng hiếp hiệu quả, điều cuối cùng bạn muốn làm là quảng cáo rộng rãi nó cho những kẻ hiếp dâm tiềm năng.


•Hầu hết các tuyên bố về GHB đều mâu thuẫn rõ ràng với hàng thập kỷ nghiên cứu về nó (ví dụ, các chuyển động cơ nhỏ do thuốc gây ra được gọi là co giật mặc dù các nghiên cứu điện não đồ nhiều lần cho thấy chúng không đi kèm với chuyển động co giật trong não, trong khi giấc ngủ sâu ngắn ngủi mà nó gây ra được gọi là "hôn mê").


•Thay vì đưa ra bằng chứng, truyền thông chắc chắn đã lặp lại các luận điểm của chính phủ.


Cuối cùng, mỗi nạn nhân GHB được công bố rộng rãi (không ai trong số họ từng bị tấn công tình dục) đều có một câu chuyện mâu thuẫn với việc GHB là nguyên nhân gây tử vong của họ, bên cạnh nguyên nhân rõ ràng gây tử vong khác ngoài GHB (ví dụ: cục máu đông trong tim và tiền sử gia đình mắc bệnh tim gây tử vong hoặc vô tình bị rơi xuống đầu khi đang ngủ). Điều này bao gồm hai nạn nhân bị hiếp dâm hẹn hò mà luật cấm GHB được đặt theo tên. Tương tự như vậy, số lượng nhỏ các báo cáo trường hợp được sử dụng để mô tả GHB là nguy hiểm đã đưa ra một lập luận rất yếu về tính chất nguy hiểm của nó. Ngược lại, có rất nhiều nạn nhân của nhiều loại thuốc béo bở trên thị trường, nhưng chúng ta không bao giờ nghe nói về họ vì các nhà sản xuất của chúng tài trợ cho cả giới truyền thông và giới chính trị.


Lưu ý: phần lớn hai phần trước được lấy nguồn từ cuốn sách mà Tiến sĩ Dean Ward đã viết về GHB, một số trong số đó có thể được tìm thấy trong một tuyên bố ngắn gọn của ông.


Phụ lục—sau khi xuất bản bài viết này, tôi được yêu cầu làm rõ cách Roofies (Rohypnol), thông qua vận động hành lang, đã có thể tránh được lệnh cấm (trừng phạt) mà GHB phải đối mặt. Tóm lại, Rohypnol (flunitrazepam) là một loại benzodiazepine được fluor hóa (có thể là do được fluor hóa) có tác dụng rất mạnh lên hệ thần kinh trung ương dẫn đến việc nó được sử dụng như một loại thuốc gây mê và hỗ trợ giấc ngủ. Khi flunitrazepam được sử dụng trong y tế vào năm 1974, nhà sản xuất Roche đã quyết định đưa sản phẩm này ra thị trường trên toàn thế giới—nhưng vì lý do nào đó không xin FDA chấp thuận tại Hoa Kỳ (đó có thể là lý do tại sao phải mất một thời gian để nó vào được Hoa Kỳ). Khi các dự luật về thuốc hiếp dâm (chống GHB) bắt đầu được lưu hành ở cấp tiểu bang, điều này đã dẫn đến một kỳ tích vận động hành lang đáng chú ý. Trích lời Tiến sĩ Ward Dean


Nghe có vẻ khó tin, nhưng ở Hawaii, GHB được phân loại hợp pháp là thuốc hiếp dâm khi hẹn hò, trong khi Rohypnol® (một loại thuốc benzodiazepine thương mại cực mạnh, tương tự Valium và Xanax) đã bị loại bỏ khỏi luật vào phút chót, rõ ràng là do áp lực từ nhà sản xuất Hoffman-La Roche. Điều này xảy ra mặc dù Rohypnol được công nhận rộng rãi là được sử dụng cho mục đích hiếp dâm khi hẹn hò (Nó mạnh hơn nhiều so với GHB, và vì cần liều lượng nhỏ hơn, nên dễ dàng bỏ vào đồ uống của người khác mà không bị phát hiện). Không có lực lượng tương đương nào sẵn sàng đứng lên bảo vệ GHB, nên nó không bao giờ có cơ hội.


Sau khi đọc tuyên bố của Ward Dean, tác giả đã xem lại văn bản luật quốc gia về thuốc chống hiếp dâm khi hẹn hò, và quả nhiên, bằng cách nào đó, nó không có trong luật. Sau đó, đã kiểm tra lịch trình của Flunitrazepam trong DEA và phát hiện ra nó thuộc nhóm IV (là nhóm ít nghiêm trọng nhất và cũng là nhóm của cả Valium và Xanax). Từ đó, suy ra rằng Rohypnol đã bị loại khỏi các dự luật về cưỡng hiếp để bảo vệ thị trường quốc tế.


Lưu ý: trong thập kỷ tiếp theo, Rohypnol dần dần bị rút khỏi thị trường, nhưng cho đến ngày nay vẫn được coi là hợp pháp ở nhiều quốc gia.


Hậu quả


Do thảm họa này, việc tiếp cận GHB trở nên khó khăn hơn rất nhiều, và nhiều bác sĩ điều trị tích hợp hàng đầu vào thời điểm đó đã tỏ ra phẫn nộ với FDA vì họ thấy GHB mang lại nhiều lợi ích cho bệnh nhân của họ và điều trị được nhiều căn bệnh vô cùng khó khăn. Ví dụ, một trong những đồng nghiệp (khá nổi tiếng)  khá thiên tả và theo phản xạ phủ nhận quan điểm cho rằng có thể tồn tại bất kỳ âm mưu phối hợp nào, nhưng ngay cả họ cũng phẫn nộ về những gì đã xảy ra với GHB và tin rằng những câu chuyện về các vụ cưỡng hiếp bằng GHB hoàn toàn là một trò lừa bịp.


Trong trường hợp của riêng tác giả , thỉnh thoảng có bệnh nhân yêu cầu cung cấp thuốc, và tôi buồn bã phải giải thích rằng nếu giúp họ tiếp cận thuốc, có thể gặp rắc rối hơn nhiều so với việc trở thành một kẻ buôn bán cocaine tầm thường. Tuy nhiên, trong khi GHB bị cấm, thì chế phẩm dược phẩm natri oxybat (Xyrem) lại không bị cấm.


Lưu ý: các loại muối GHB khác (ví dụ: kali oxybat) với các đặc tính hơi khác nhau cũng tồn tại.


Thật không may, do tình huống đặc biệt mà việc phân loại kép mang lại, Xyrem cực kỳ đắt đỏ (chi phí khoảng 60.000 đến 100.000 đô la một năm), hầu hết các bác sĩ không thể kê đơn, và rất khó để đủ điều kiện được kê đơn vì người ta phải đáp ứng các tiêu chí của chứng ngủ rũ nghiêm trọng. Tuy nhiên, do tính chất thay đổi cuộc sống của nó, mọi người vẫn chọn cách chịu đựng rắc rối khi mua thuốc rồi tự trả tiền (vì bảo hiểm thường không chi trả).


Lưu ý: Tác giả không biết có loại thuốc dược phẩm nào khác dễ tổng hợp (và đã có từ hơn một thế kỷ) có giá tương đương. Ví dụ, trong khi cocaine là một loại thuốc đắt tiền, Xyrem lại có giá cao hơn đáng kể so với số tiền một người nghiện thông thường chi trả trong một năm.


Vì có bằng chứng mạnh mẽ ủng hộ việc sử dụng GHB cho nhiều tình trạng khác (ví dụ, nó là một phương pháp điều trị nghiện rượu an toàn và hiệu quả cao), nhiều người đã cố gắng thuyết phục FDA thay đổi quan điểm rằng nó chỉ là một "loại thuốc hiếp dâm nguy hiểm" trong nhiều năm qua. Hãy xem xét điều gì đã xảy ra với bệnh đau xơ cơ (một căn bệnh theo truyền thống là không thể chữa khỏi và ảnh hưởng đến ít nhất 4 triệu người Mỹ):


Lưu ý: GHB chỉ được phê duyệt một công dụng duy nhất (vào năm 2021 sau nhiều năm vận động hành lang) là điều trị chứng ngủ rũ vô căn, một tình trạng rất giống với chứng ngủ rũ.


Vì GHB dễ tổng hợp và về cơ bản cho phép mọi người say xỉn mà không bị nôn nao (đồng thời hoạt động như một chất kích thích tình dục hiệu quả), nên nó đã trở nên rất phổ biến trong giới tiệc tùng (nơi mà ở một mức độ nào đó, nó vẫn được sử dụng). Tương tự, vì một số nhóm bệnh nhân đang phải đối mặt với những thách thức đáng kể (ví dụ: do PTSD) thấy GHB giúp ích rất nhiều cho họ, nên tác giả thỉnh thoảng nghe nói họ tìm cách để có được nó.


Lưu ý: việc GHB là một lựa chọn thay thế vượt trội hơn rượu cho thấy ngành công nghiệp rượu cũng bị đe dọa bởi sự sẵn có của nó.


Trong nhiều năm, tác giả đã nói chuyện với rất nhiều người đã sử dụng hoặc kê đơn thuốc này. Nhìn chung, họ đều nói rằng:


"Tôi không nghĩ nó là một loại thuốc hiệu quả để cưỡng hiếp khi hẹn hò—rượu mạnh hơn nhiều."


“Khi sử dụng GHB, cảm giác chạm vào nhau thật tuyệt vời và nhiều người thường chỉ muốn ôm nhau.


Tôi đã thấy một vài người sử dụng nó nhiều lần trở nên hơi nghiện.”


“Hầu hết các vấn đề với GHB đến từ việc những người xung quanh bạn không được cảnh báo rằng bạn có thể ngất xỉu trong vài giờ, liều lượng thuốc không phù hợp hoặc pha trộn với rượu, thuốc benzodiazepin hoặc thuốc kháng histamine.”


“Tôi chưa bao giờ gặp vấn đề gì với nó.”


“Nó cực kỳ hữu ích cho giấc ngủ, vì vậy tôi chỉ sử dụng liều lượng hạn chế của mình khi thực sự cần được nghỉ ngơi và tỉnh táo vào ngày hôm sau.”


“Đây là một loại thuốc đáng chú ý, nhưng tôi đã thấy nó gây mất trí nhớ, nghiện, các vấn đề về đường hô hấp và trầm cảm ở những người sử dụng, vì vậy cần được kê đơn phù hợp.”


“Hiệu quả rất khác nhau tùy thuộc vào liều lượng bạn sử dụng.”


“Việc giải phóng hormone tăng trưởng là một vấn đề lớn.”


“Hãy chắc chắn rằng bạn không bao giờ sử dụng nó khi đang lái xe.”


Lưu ý: nhiều người trong số này cũng đồng tình với quan điểm của Bác sĩ Ward Dean.


Ngược lại, khi tác giả xem xét các báo cáo ẩn danh trực tuyến, tôi thấy nhiều người có trải nghiệm tích cực đáng kể, trong khi những người khác lại báo cáo trải nghiệm tiêu cực, mặc dù không tốt bằng những gì thường thấy thuốc ngủ truyền thống gây ra, nhưng vẫn cho thấy GHB cần được sử dụng một cách có trách nhiệm dưới sự giám sát của bác sĩ chuyên khoa. Tuy nhiên,  chưa từng sử dụng hoặc kê đơn GHB, vì vậy mọi chia sẻ của tác giả ở đây đều xuất phát từ những gì đồng nghiệp và bệnh nhân chia sẻ.


Nhìn chung, một trong những điều phi thường nhất về câu chuyện GHB là rất nhiều lợi ích được khám phá qua nhiều thập kỷ nghiên cứu mà nó nhận được sau đó đã được cộng đồng nghiên cứu giấc ngủ phát hiện ra là nhờ giấc ngủ lành mạnh. Điều này một lần nữa minh họa cho việc nghiên cứu mà chúng ta thực sự cần đã tồn tại nhưng lại bị chôn vùi do gây bất tiện cho ngành công nghiệp dược phẩm. 


Hơn bất cứ điều gì khác, câu chuyện GHB cho thấy tầm quan trọng của việc không nên quá thiên vị. Ví dụ, trong khi nhiều bác sĩ có định kiến mạnh mẽ với bất kỳ liệu pháp “tự nhiên” nào (ví dụ: không dùng thuốc), tác giả lại ngược lại và thường tránh sử dụng thuốc dược phẩm vì thường xuyên thấy tác hại của chúng lớn hơn lợi ích. Tuy nhiên, thỉnh thoảng lại tìm thấy những loại thuốc đặc biệt (ví dụ: DMSO) mà tác giả xem xét kỹ lưỡng và cuối cùng sử dụng trong suốt quá trình hành nghề y của mình. Đáng buồn thay, như cuộc chiến chống lại ivermectin đã cho thế giới thấy, động lực chính đằng sau hầu hết các loại thuốc là tiền, và kết quả là, bất cứ khi nào một loại thuốc thần kỳ thực sự được phát hiện (có khả năng cạnh tranh với các loại thuốc hiện có), y học lại tìm cách chôn vùi nó, bất kể có bao nhiêu bằng chứng ủng hộ nó.


Vì chúng ta có thể sẽ không bao giờ có được GHB, nên thay vào đó, chúng ta phải xem xét các lựa chọn khác để cải thiện giấc ngủ. Một trong những phương pháp đã được thử nghiệm và chứng minh hiệu quả nhất là thay đổi các tín hiệu mà cơ thể nhận được để nó có thể tự ngủ.


Nói một cách ngắn gọn, có ba quá trình diễn ra:


1. Trong suốt cả ngày, não chuyển hóa ATP thành adenosine khi năng lượng được hấp thụ từ ATP. Khi có quá nhiều adenosine trong não, nó sẽ phát ra tín hiệu khiến bạn cảm thấy mệt mỏi và bắt đầu chu kỳ giấc ngủ (có lẽ vì nó đóng vai trò là chất đại diện cho các sản phẩm thải chuyển hóa khác).



2. Cơ thể có một chu kỳ hoạt động trong ngày được gọi là nhịp sinh học. Ví dụ, hãy xem xét điều gì xảy ra với nhiệt độ của cơ thể:


Nhịp sinh học này tự duy trì, báo hiệu cho cơ thể khi nào cần đi ngủ và cũng phản ứng với các tín hiệu từ môi trường. Vì vậy, điều lý tưởng nhất là đi ngủ vào cùng một thời điểm mỗi ngày và bảo đảm các tín hiệu hàng ngày mà cơ thể nhận được phải nhất quán về thời gian và khớp với những tín hiệu báo hiệu cơ thể đi ngủ đúng giờ (ví dụ: lúc 10 giờ tối mỗi ngày). Đáng tiếc là, cuộc sống hiện đại liên tục ngăn cản điều này xảy ra, và kết quả là chúng ta thường nhận được tín hiệu từ nhịp sinh học báo hiệu mình đang ngủ mặc dù đáng lẽ phải thức. Thường vào lúc tối 9 giờ trở đi, cơ thể mình thấy lạnh. Nay mới hiểu. Hôm trước đi chơi với đồng chí gái thì đến 12 giờ mới ngủ thấy mệt đừ. 


3. Giấc ngủ là một quá trình hoạt động tiêu tốn nhiều năng lượng. Chính vì vậy, nếu nhu cầu ngủ yếu và có những rào cản đáng kể đối với giấc ngủ (ví dụ: tổn thương liên quan đến tuổi tác ở các vùng não khởi phát giấc ngủ), chúng ta thường không thể (hoặc rất khó) đi vào giấc ngủ, điều này sẽ tạo ra một vòng xoáy đi xuống (vì thiếu ngủ làm giảm khả năng duy trì sức khỏe của não).


Lưu ý: một trong những rào cản phổ biến nhất mà tác giả gặp phải đối với giấc ngủ ở bệnh nhân là tắc nghẽn dịch não tủy (nhiều trường hợp đáp ứng với điều trị giúp phục hồi điện thế zeta sinh lý và do đó tăng cường lưu thông máu khắp cơ thể; không may là đối với người cao tuổi, điện thế zeta sinh lý trở nên tồi tệ hơn theo tuổi tác). Tương tự như vậy, tác giả thường thấy trường điện từ (có thể do tác động tiêu cực của chúng lên điện thế zeta hoặc ức chế quá trình mã hóa bộ nhớ) tạo ra rào cản đáng kể đối với giấc ngủ của một số người. Vì vậy, những bệnh nhân nhạy cảm hơn thấy việc giảm tiếp xúc với trường điện từ (ví dụ: bằng cách tắt cầu dao điện vào ban đêm, tắt WIFI, đặt điện thoại gần giường ở chế độ máy bay, sống ở khu vực có trường điện từ thấp hoặc cắm trại ở vùng chết của trường điện từ) giúp ích rất nhiều cho giấc ngủ của họ. Mình không bao giờ để máy điện thoại cạnh bên giường. Đi ngủ để điện thoại dưới nhà. Mụ vợ thì luôn luôn để bên cạnh nên nhiều khi tỏng đêm tối, có bạn của mụ khó ngủ hay nhắn tin nghe lóc cóc.


Có dạo mình cho mụ vợ uống niacin thru mụn kêu ngủ ngon. Vấn đề là uống cái này vào như ăn ớt cay nên sex làm giãn nở mạch máu giúp máu lưu thông làm ấm người vì tối thì nhiệt độ cơ thể giảm nên cảm thấy dễ chịu mà ngủ. Lúc đầu mụ vợ thấy râm râm nên sợ không tiếp tục. Mình hay uống khi ngủ trễ. 


Do đó, điều trị chứng mất ngủ là kết quả của việc cải thiện một hoặc nhiều yếu tố này và hy vọng rằng điều đó sẽ giúp bạn ngủ ngon.


Lưu ý: cần xem xét thêm các vấn đề khác nếu vấn đề thực chất là không thể duy trì giấc ngủ (ví dụ: hạ đường huyết phản ứng).


Nhiệt độ:


Lưu ý: một người đã chia sẻ với tác giả rằng giai đoạn phục hồi sức khỏe nhất trong cuộc đời họ là khi họ trải qua mùa đông trong một căn nhà gỗ trên núi tuyết không có gas hay điện, và mỗi đêm họ ngủ trước lò sưởi (để không bị lạnh), rồi thức dậy giữa đêm vì lạnh (vì lửa đã tắt), rồi họ lại nhóm lửa và ngủ tiếp. Mặc dù điều này hơi cực đoan, nhưng nó giúp minh họa sự khác biệt giữa cuộc sống hiện đại và những gì cơ thể con người đã trải qua trong suốt phần lớn lịch sử loài người.


Một trong những dấu hiệu rõ ràng nhất của môi trường cần ngủ là nhiệt độ giảm vào ban đêm. Vì lý do này, mọi người thường thấy việc làm mát cơ thể (điều mà tắm nước ấm cuối cùng cũng làm được khi bạn ra ngoài vì nó đưa máu cốt lõi lên bề mặt, sau đó được làm mát khi nước tắm bốc hơi khỏi da) hữu ích để đưa họ vào giấc ngủ. Tương tự như vậy, nhiệt độ cơ thể giảm 1-2 độ khi bạn ngủ, và mọi người thường thấy ngủ trong phòng mát hơn giúp họ dễ ngủ hơn (trong khi nhiều người) rất khó ngủ trong phòng nóng vì vậy khi đi chơi ngủ khách sạn là tắt máy lạnh hay sưởi.


Vì lý do này, những người bị mất ngủ thường được khuyên nên làm cho phòng của họ mát hơn (ví dụ, theo Walker, với bộ đồ giường và quần áo tiêu chuẩn, nhiệt độ phòng ngủ lý tưởng để ngủ là khoảng 65 độ F° [18,3°C]).


Bộ não của bạn đã tiến hóa để ánh sáng hiện diện vào buổi sáng sớm (màu xanh lam) đánh thức bạn, trong khi ánh sáng hiện diện vào cuối ngày (màu đỏ) báo hiệu bạn đi ngủ. Vì chúng ta liên tục tiếp xúc với ánh sáng xanh (hầu hết các màn hình điện tử đều phát ra ánh sáng xanh - điều mà tác giả tin là cố ý làm cho chúng trở nên gây nghiện hơn), chúng ta gặp phải nhiều vấn đề về rối loạn chu kỳ giấc ngủ (vì ánh sáng xanh ngăn tuyến tùng tiết ra melatonin).


Hãy thay đổi hệ thống chiếu sáng trong nhà. Hầu hết mọi người đều cho rằng đèn halogen và bóng đèn sợi đốt là lựa chọn tốt nhất, trong khi đèn huỳnh quang là lựa chọn tệ nhất, tiếp theo là đèn LED với lượng ánh sáng xanh thấp (nhiều loại có rất nhiều ánh sáng xanh). Một số người cũng thích sử dụng đèn đỏ trong nhà vào ban đêm. Đáng tiếc là, đã có những động thái dần dần loại bỏ những loại đèn lành mạnh này và thay thế bằng những loại đèn tiết kiệm năng lượng không tốt cho sức khỏe (ví dụ: một số tiểu bang, như California, đã cấm bán bóng đèn sợi đốt và tương tự như vậy, vào năm 2022, Biden đã quyết định cấm sử dụng chúng ở Hoa Kỳ).


• Tránh ăn khuya.

Lưu ý: ngược lại, nếu lượng đường trong máu của bạn giảm vào ban đêm (có thể khiến bạn thức dậy trong trạng thái kích hoạt giao cảm), việc ăn carbohydrate tiêu hóa chậm thường có thể rất hữu ích để giúp bạn ngủ ngon.


• Cuối cùng, mặc dù điều này không phải là hành vi, nhưng đối với nhiều người, việc đào thải caffeine khỏi cơ thể có thể mất rất nhiều thời gian, vì vậy không nên ăn các thực phẩm như cà phê vào cuối ngày (và với những người đặc biệt nhạy cảm, những thứ khác có lượng caffeine nhỏ như sô cô la cũng không nên ăn vào cuối ngày).


Trong những năm qua, các bác sĩ đã xem xét rất nhiều lựa chọn khác nhau để khắc phục chứng mất ngủ, và theo thời gian, quan điểm của họ về những việc cần làm để điều trị chứng mất ngủ đã thay đổi. Ví dụ, từ lâu bác sĩ đã tin rằng chứng ngưng thở khi ngủ là một vấn đề cần được kiểm tra (do nó gây khó ngủ) nhưng theo thời gian, bác sĩ cho rằng máy thở áp lực dương liên tục (CPAP) không phải là phương pháp lý tưởng để điều trị (vì mặc dù hữu ích trong việc giải quyết vấn đề cực kỳ quan trọng này, nhưng chúng đồng thời cũng gây rối loạn cho cơ thể). Cái gì đi ngược với tự nhiên là đưa ra những vấn đề khác. Mình có anh bạn bác sĩ, đi chơi, ông thần đem theo cái máy này để ngủ. Kinh


Trong phần cuối của bài viết này, tác giả sẽ thảo luận về các phương pháp điều trị các vấn đề về giấc ngủ mà các bác sĩ ưa chuộng (ví dụ: loại thực phẩm bổ sung và thuốc nào có tác dụng), một số khía cạnh của chứng mất ngủ mà tác giả tin là quan trọng nhất cần tập trung vào (nhưng không được thừa nhận trong giới chính thống) cùng với việc chia sẻ một số tài nguyên bổ sung cho những người muốn tìm hiểu thêm về GHB và chất lượng giấc ngủ. Dài rồi để lần sau. (Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét