Hiển thị các bài đăng có nhãn Du Ký. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Du Ký. Hiển thị tất cả bài đăng

từ Colle Val D’Elsa đến Monteriggioni

 


Sau một ngày đi lộn 10 dặm hay 16 cây số tìm đường khách sạn, hôm nay mình từ từ. Sáng dậy ăn sáng, khá ngon xong rồi đem vali ra gửi ở lễ tân để taxi đến đem lại khách sạn mà hôm qua tưởng ngủ lại, lộn đường. Cho thấy mình bắt đầu có triệu chứng già. Cứ theo bản đồ đi suốt hành trình quên không xét lại trước khi đi. Đường Assisi khó khăn hơn nên phải cẩn thận xem xét kỹ lưỡng trước khi lên đường. 


Ông thần này nói cũng có lý, du lịch là  học cách sống. 

Nhưng lại may cho hôm nay vì mưa suốt ngày mà nếu đi bộ là mệt vì đường trơn và bùn. Mình đã đi hôm qua nên tà tà đi xuống con dốc mà hôm qua đã đi rồi còn dư thì giờ nên ghé vào tiệm uống cà phê vì rẻ nhất. Ăn kem thì tốn 4.5 Euro trong khi trời lạnh căm. Cà phê nhỏ xíu giá 1.3 Euro để được đi tè hai lần. Gần đến giờ xe buýt đến thì đi ra đứng bến xe. 


Thấy đồng hồ ngay bến xe chạy chậm dù là điện tử. Xe kêu 10:21 nhưng lại đến 10:17 rồi lên xe ai đến đúng giờ thì đợi chuyến sau.  Chán Mớ Đời 

Đây là nơi mình chụp hình hôm qua ngày trước khách sạn bên tay phải.  Chán Mớ Đời 
Còn đây là tên thành phố mình đi ngang qua hôm qua thấy trên quen quen nên chụp hình ai ngờ mình lại tiếp tục đi thay vì đi kiếm khách sạn


Xe buýt ngừng ở chỗ hôm qua đón xe buýt rồi trời mưa lệ, phải bận áo mưa leo lên thành lại như hôm qua. Chả có thằng Tây du khách nào cả, mưa cứ rơi. Chả biết làm gì bò vào ngôi nhà thờ của làng này, thắp nến cúng dường rồi ngồi nghe nhạc thánh ca, mặt mũi mình làm như tên vô đạo bổng nhớ đến bài vì tôi là linh mục nên bận chiếc áo mưa suốt ngày lang thang. Đến 11:30 bò xuống đồi rồi ghé tiệm ăn chỉ toàn dân địa phương, không có một tên du khách. Kêu mấy món ăn cho ăn tối luôn sau đó đi về khách sạn nằm ngoài thành phố cách thành phố 15 phút đi trong mưa xem như nữa dặm. 

Sáng nay lên lại thành Monteriggioni thì trời mưa không du khách 
Thành Monteriggioni sáng nay trong mưa


Vào lấy phòng Thì đã thấy Vali được đem đến rồi. Vô phòng mà chả biết ngủ được hay không nên email mấy chuyện cần làm cho vườn bơ. Họ cho biết là ăn tối đã được tính trong biên lai. Nay mới hiểu là khi họ bố trí ở khách sạn xa trung tâm thì họ bao luôn ăn tối. Biết vậy thì đã không ăn nhưng ngon lại không đắt lắm so với Cali. Đi đây mới thấy thức ăn bên Mỹ đắt quá cờ thợ mộc. Một tô phở bằng đây ăn được hai món. Trưa nay ăn được món súp đặc sản nhưng rất ngon. 


Xem khí tượng thì ngày mai nắng nên không lo. Tha hồ đi 20 cây sô xem như chặn cuối trước khi mình dưỡng sức ở Siena rồi đi Firenze để chuẩn bị đi bộ đường của thánh Assisi vùng Umbria. Vùng này mình có đi rồi nhưng xe đò. Nay đi bộ. 


Khi xưa đi quá Giang xe thiên hạ hay xe buýt nay đi bộ chỉ khác nay già nên phải chống gậy đi. Thật ra không phải leo núi cao nên không cần gậy nhưng trời mưa đường trơn nên có rất tốt. Chỉ khác là ăn ở khá hơn xưa. Chỉ tiếc mụ vợ không chịu đi. 


Trước khi lên đường, mụ vợ hỏi anh đi với ai, nói một mình. Mụ la kêu anh phải đi với ai chớ. Mình nói lần sau anh rủ cô nào đi chung được không. Mụ nhất trí. Hôm qua gửi hình ảnh từ San gimignano thì vài tiếng sau, mụ trả lời lần sau cho em đi theo nhưng đi nhẹ. Thành phố này mình đến lần thứ ba và Muốn mụ vợ hay hai đứa con mục thị nhưng mụ vợ muốn làm nữ hoàng Bolero nên chịu. Nếu mụ vợ chịu đi thì mỗi ngày đi độ 10 dặm là đủ. Vì mình phải vác balo và nước cho cả hai. Nếu đi với mụ chắc sẽ đi miền nam Ý Đại Lợi. Có nhiều thành phố rất đẹp. 


Thật ra mình muốn đi với thằng con nhưng mụ vợ không cho kêu để mụ ở nhà một mình không Được. Thằng con cũng muốn đi với mình lắm. Hai cha con dự định leo Base Camp Everest nhưng mụ vợ can nên mình đi đâu khác để dành đi với con. Cũng may vì định đi tháng này mà bên Nepal cách mạng đủ trò. 


Đi đây mới biết sức mình vẫn đi được. Lúc đầu mình cũng ớn vì ít tập luyện nhưng sau ngày đầu thì mọi chuyện theo dòng nước chảy. Đi này nhẹ nhàng hơn leo núi. Có thể nhờ mình làm vườn thêm tập Đông Phương Hội nên không mệt lắm. Vô phòng tập Đông Phương Hội vì cả tuần nay chả tập tiết gì cả. 


Ngoài kia mưa te tua lòng nghe chơi vơi. May quá hôm nay mà đi là lãnh đủ vì mưa nặng hạt. Ứng dụng Roma2Rio rất tiện dụng. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Đi lộn đường 10 dặm về khách sạn

 ‪từ San Gimignano đến Monteriggioni trở lại Colle Val d’Elsa

Cuộc đời rất lạ. Đi du lịch có nhiều điều không tính trước lại xảy ra. Hôm nay mình đi bộ từ San Gimignano đến Monteriggioni mất 20 dặm và 9 tiếng đồng hồ. Tới nơi gặp hai cô Ý Đại Lợi hỏi chuyện và xin chụp hình nông dân bỏ lên mạng, mình kêu vô tư. Lúc mở điện thoại ra, tắt chế độ máy bay thì tá hỏa Tam tinh bổ thần hoàn. 

Lý do là công ty lo vụ khách sạn có nói với mình là không tìm được khách sạn cho mình hôm nay tại thành phố này nên ở tạm thành phố Colle Val Elsa, nằm giữa đường mà hôm nay mình có ghé lại thành phố này, viếng một nhà thờ, thắp nến cúng dường cầu nguyện cho bà cụ và vợ con khỏe mạnh. 
Sáng đi ngang thấy trên thành phố quen quen, quên mở điện thoại ra xem khách sạn lại bò đi tiếp 6 tiếng đồng hồ. Không lẻ đi bộ lại nên lấy xe buýt cho chắc ăn. 

Mình đứng chụp hình ngay khách sạn bên tay phải. Chán Mớ Đời 


Thành phố xinh đẹp nằm chơi vơi trên đồi. Mình lại chụp hình tên thành phố thấy quen quen lại đi ngang khách sạn thấy quen quen đã thấy ở đâu rồi. Sau đó mình tiếp tục đi tiếp. Lý do là đoạn đường hôm nay trong ứng dụng là đi ngang thành phố này thôi mà mình quên họ dặn 3 tháng trước nên đâu có nhớ. Chán Mớ Đời 


Hai cô xin chụp hình chung nên mình nhờ chụp một tấm kỷ niệm peanuts sugar mất 10 dặm đường 

Mình lại tắt điện thoại nên khách sạn thấy mình lâu quá chưa đến nên gọi lại Chán Mớ Đời. Mở điện thoại ra là thấy mụ vợ réo cửa garage không đóng được. Phải gửi số điện thoại thằng sửa garage. Chán Mớ Đời 


May hôm nay không mưa như hai hôm trước nên đứng đợi xe buýt. Tính lấy uber nhưng nó để giá 100 Euro nên thôi. Đi xe buýt 4 Euro. Kinh nghiệm giang hồ nên mình không lo, gọi khách sạn thì họ cho biết đi xe buýt và chỗ đón xe. May quá còn 52 phút mới đến chuyến xe nên đi bộ lại chỗ mình vừa đi qua hồi chiều. Đang đứng đợi lại gặp hai cô gái hồi nãy đến đón xe buýt. Hóa ra hai cô đi vật lý trị liệu chỗ đó rồi lấy xe buýt đi viếng Siena rồi ghé lại thành phố này rồi tối lấy xe buýt đi chỗ nào hai trạm sau khi mình xuống. Họ mở ứng dụng cho biết mình xuống chỗ nào này nọ. Họ nói muốn đi du lịch Việt Nam mình nói nên đi vì rất đẹp. Họ hỏi Hội an mình nói quê vợ mình. Xe đến rồi cả đám lên xe. Họ nói bác tài chỗ mình đến để trả tiền Apple Pay. Xuống xe chào hai cô Ý Đại Lợi, một cô gốc Puglia, miền nam Ý Đại Lợi mà mình có ghé qua khi xưa và một cô gốc Sardinia thì chưa bao giờ đến. 



Điểm châm là phải leo lên đồi lại. Đến khách sạn mà hồi sáng có đi ngang, thấy cái tên quen quen. Chán Mớ Đời 


Tắm xong, đi ăn vì từ sáng giờ chưa có gì lót bụng. Họ chỉ đến tiệm cao cấp nên ghé lại ăn trả thù. Rất ngon. Ăn xong đưa chìa khóa khách sạn họ bớt 10%. Đi bộ về khách sạn trời mưa lất phất. Mai không phải đi bộ. Tà tà lấy xe buýt lên Monteriggioni chơi rồi độ chiều đi về khách sạn lấy phòng. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Từ Gambessi Terme đến San Gimignano


Hôm nay lộ trình ngắn, chỉ 9 dặm nhưng leo đồi xuống đồi cũng đừ. San Gimignano thì du khách đông như quân Mỹ. Đi đâu cũng nghe giọng người Mỹ. Nếu không có du khách mỹ thì chắc Âu châu sẽ có ít du khách. 


Xem khí tượng thì cho biết là có mưa vào buổi chiều nên tà tà vì chỉ có 9 dặm, đi chưa được một dặm thì mưa bắt đầu rơi nhưng không như hôm qua. Hôm qua đi trên con lộ, mưa trắng xóa rất nguy hiểm sợ mấy ông thần ý lái xe, đâm vào sau lưng. Lần sau đi chắc phải mua cái bao màu sáng chói để khi mưa xe có thể thấy mình. Mình đã đen lại bận đồ tối. Chán Mớ Đời 


Trời xám nghịt nên không thấy rõ phong cảnh. Đi hôm nay gặp rất nhiều người. Có vài cặp vợ chồng già đi chung. Vào tuổi về chiều thì mấy bà vợ đi trước đàn ông theo sau theo trường phái lấy vợ lâu năm, trâu là chồng vợ là mục đồng . Phải công nhận điểm Tâm của ý rất chán. Họ làm bánh sừng trâu mà không để bơ nên khô khan, lại thêm đường. Ớn nên ăn hai quả trứng luộc vài lát phô mát rồi lên đường. Thôi đi ăn cả đói rồi. Mai là ngày dài nhất. Nghe họ ước lượng là đi mất 9.5 tiếng, chơi sang mình đi chậm nên thêm 1.5 tiếng nữa là 11 tiếng. Ăn sáng 7:30 thì 8:00 là xong đi liền. Hên lắm là 7 giờ chiều tối mai đến khách sạn. Còn sớm hơn thì chắc Phật độ hay chúa nâng đỡ. Mai cũng mưa. 

Từ xa thấy San Gimignano trong mưa


Đến San Gimignano là phải bò lên con dốc. Nay gần cuối tháng 9 nên bớt du khách. Đến khách sạn lấy phòng. Tắm cho ấm người vì mưa gần như suốt con đường đi. Hành lý họ chưa đem tới nên không có áo quần thay nên nằm phòng. Đợi hai tiếng sau có Vali mới thay đồ đi ăn nhưng khách sạn có tiệm ăn nên ngồi ăn luôn ở trên lầu nhìn ra ngoài đồng ruộng rất dễ thương. 


Thật ra khi xưa mình đi Giang hồ không có tiền nên ít ăn thịt thà chỉ kêu spaghetti và pizza. Nay đi thì ăn uống tương đối khá hơn, có thịt để có sức mà đi bộ thì khám phá thức ăn ý rất ngon. Hôm nay họ cho ăn tagliatelle làm tại chỗ và thịt bò nướng rắc cá lòng tong khô cực ngon. Hy vọng có sức để đi 36 km ngày mai. Mốt đến Siena thì nghỉ 2 ngày, lo giặt áo quần rồi đi tiếp. 



San Gimignano là một thành phố trên đồi cao. Dân tình giàu có nên khi xưa họ xây mấy cái tháp cao như Việt Nam bây giờ xây cổng nhà to đùng hay mồ mả ông bà. Mấy mệnh phụ khi xưa không có Gucci để mua sao đó mà cứ đua nhau xây mấy cái tháp cao hơn hàng xóm. Nghe nói khi xưa có đến mấy chục Cái nay chỉ còn lẻ tẻ vài cái đủ ăn tiền du khách. Đi năm phút là hết. Có tiệm kem nổi tiếng nhưng thấy du khách xếp hàng dài nên thôi. Đến chiều là du khách rút lui. Thường họ ở Firenze hay Siena ban đêm rồi ban ngày đột suất đi xe lại đây viếng. Chút nữa độ 6 giờ chạy xuống coi ít người mua ăn cho biết mùi. Đối diện khách sạn. Lần sau có đến Siena cho mụ vợ xem thì mình sẽ mướn Vespa chạy lại đây trong ngày vì không chỗ đậu xe. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Người đi hành hương

 Người đi hành hương 


Sau khi xem cuốn phim “The Way” mình ghi vào sổ khi nào con học xong xuôi thì sẽ thực hành. Mình gia nhập mấy nhóm trên mạng về đi hành hương thì thất kinh. 


Nhiều người đi để chữa lành vết thương lòng hay chi đó, có ít người mộ đạo đi. Có giới trẻ thì đi để khám phá hay chữa lành qua thiên nhiên. Do đó số lượng hàng năm lên rất cao. Ngoài ra nhiều người đi chửi tùm lum vì ngủ trong những phòng tập thể nên bị hàng xóm mượn đồ dùng như vậy hay giày bú xua la mua. 


Có một ông thần vừa đi từ Lisbon đến Santiago de Compostella tổng cộng 21 ngày. Ông ta cho biết là 14 tháng trước, bị đột quỵ và muốn xem có thể đi được không và cuộc hành hương đã giúp ông ta tự tin hơn để tiếp tục sống. 


Cũng lạ cuộc đời như cái bánh xe. Khi xưa người ta mua xe đi nghỉ hè cho sang trọng rồi ngày nay thiên hạ kêu tàn phá môi trường nên đi bộ. Còn mình thì có nhà có cửa lại đi rong chắc tại điên. Mình cũng tự nghĩ như vậy khi đi Machu Picchu hay Kilimanjaro hoặc Mount Whitney khi không bỏ ra bụi ra rừng ngủ để leo lên núi chụp vài tấm ảnh rồi về. Chán Mớ Đời 


Mình có kể rồi nhưng kể lại đây khi nghe câu chuyện từ anh hướng dẫn viên. Có lần anh ta hướng dẫn một toán, có một cô gái Mỹ lúc nào cũng đi chậm và về đến trại trễ. Sau mấy ngày anh ta hỏi chuyện thì cô ta nói là hôn phu và cô ta dự tính tuần trăng mật sẽ kéo nhau lên đỉnh Machu Picchu nhưng hai tháng trước ngày cưới thì ông hôn phu lăn đùng ra chết tươi. Nên chuyến đi này cô ta đi như tuần trăng mật rồi nói chuyện với linh hồn người đã mất. Kinh


Đi hai ngày nay thì mình có gặp nhiều người đi đơn độc, hai cặp trai người Ý Đại Lợi, và 1 cặp trai già từ Na Uy và hôm nay một cặp trai gái từ Úc Đại Lợi. Họ đi đơn độc nên chỉ chào rồi sugar you go, sugar me me go. Đa số họ có ước nguyện chuyện gì để đi hành hương chớ không phải như mình kêu đi cho vui. Nhưng nếu gặp họ vào buổi chiều sau khi đến nơi thì tha hồ nói chuyện, chia sẻ kinh nghiệm. 


Thật ra mình rất may mắn ở tuổi mình mà còn chống gậy, đeo Balô  leo đồi vượt suối là cái Phước trong cuộc đời. Vài năm nữa ít ra mình nhìn lại cuộc đời thấy đã sống một cuộc đời vui vẻ bên vợ con. Có nhiều kỷ niệm đẹp chung. Và đã thỏa mãn kiếp Giang hồ từ khi đi Tây đến giờ, chỉ tạm ngưng khi lấy vợ. 


Mình định đi Tây Ban Nha nhưng đọc tin tức thì thất kinh vì nội 6 tháng đầu tiên của năm nay đã có trên 600,000 người đi. Có cô nào buồn tình kéo Cái thùng rác theo để lượm rác mà người đi hành hương quên bỏ sót bên đường. Mình đã đi Machu Picchu và Kilimanjaro nên đã mục thị rác bên đường nhất là ở Kilimanjaro. Ở Mount Whitney thì tương Đối đỡ vì người Ta hạn chế người đi. Trên đường đi cũng thấy thiên hạ để lại rác. Có nhiều nhà dọc đường để thùng rác cho thiên hạ bỏ rác thay vì quăn tùm lum. May ít người đi chớ nhiều người chắc ngập. 


Mình chuyển qua đi Ý Đại Lợi vì ít người hơn, có lẻ ít ai biết cũng như cuốn phim The Way đã chinh phục khắp thế giới. Đọc trên mạng thì những người đi rồi cho biết nên dùng công ty nào để chuẩn bị cho chuyến đi. Thật ra chỉ có một công ty vì mình hỏi hai công ty thì khám phá ra là một. Họ rãi nhiều người trên mạng để lưới cá như mình. 


Nếu còn trẻ như ngày xưa thì mình đi cách khác nay lớn tuổi nên không biết chân cẳng ra sao nên nhờ công ty đặt khách sạn và lo chuyên chở hành lý để khỏi lo nghĩ nhiều. 


Có người kêu không nên đặt phòng trọ trước nhưng mình nghĩ các thành phố sẽ đi ngang rất nhỏ nên khó mà kiếm chỗ ở qua đêm. Khi xưa mình đi Giang hồ ở xứ này nên Hiểu mùa du khách đi chơi rất khó kiếm chỗ còn đi vào mùa đông thì không có thằng Tây nào thì dễ. Thậm chí tiệm ăn cũng phải đặt trước. Đi bộ tới mệt đừ mở Google ra xem rồi bò đến. Kêu phải đặt trước. Chân lại cà nhắc vì đến chỗ khác 

Nhà kho để chứa đồ. Chắc khoai Tây 

Cuối cùng mình dính Sloways. Lúc đầu mình muốn đi ngược từ Roma đến Lucca nhưng họ kêu không có làm được vì hệ thống của họ là từ Lucca đến Rome để dễ theo dõi các khách hàng. Lý do là mình đến Roma bằng máy bay vì máy bay từ LAX chỉ có bay thẳng đến Roma với giá $200. Mất công đi xe lửa lên Lucca rồi lại về lại Roma. 


Có đi mới hiểu. Sáng họ cho người đến Lucca lấy hành lý của khách hàng tại các khách sạn rồi chở đến San Miniato đưa vào các khách sạn rồi lấy vali của khách hàng tại đây chở đến trạm kế tiếp và thế mà tiến chớ đi kiểu mình họ không biết làm sao trả tiền một tên để chở Vali nhỏ của mình đi. Khách hàng đi tùy theo ngân sách nên có người ở khách sạn thường người ở khách sạn sang nên cần bố trí cẩn thận nếu không Vali lộn khách sạn là ngọng. 


Do đó mình chỉ đi từ Lucca đến Siena, thành phố thứ hai mình đến năm 1976. Sau đó mình chuyển qua đi đường thánh Assissi mà mình rất yêu thích khi đọc về cuộc đời của ông ta. 


Sau đó thì còn 1 tuần có thể đi lòng vòng hay bay đi nơi khác trước khi về Paris rồi bay về nhà để đồng chí gái khỏi lo. Dạo này Ý Đại Lợi cũng loạn, xuống đường đình công đủ trò. Hết hè rồi nên họ bắt đầu đình công có lương. 


Có hai ứng dụng mình học từ trên mạng để đi chơi là ứng dụng thời tiết của Ý Đại Lợi. Hôm nay ứng dụng MeteoBlue báo thời tiết sẽ mưa từ 12:00. Đúng 12 giờ trời nhỏ giọt, mình bận áo mưa vào thì đi 5 phút chả thấy mưa. Chán Mớ Đời nhưng 2 tiếng sau còn 5 dặm đến nơi thì mưa trút ào xuống. Ướt như chuột lột dù có bận áo mưa. Cho thấy xứ Ý Đại Lợi Cái gì cũng trễ ngày cả mưa. 


Ứng dụng thứ hai Flush là sử dụng khi tìm nhà vệ sinh. Vào thành phố mình thử thì hiện lên chỗ phải trả tiền và chỗ không trả tiền thường là tiệm ăn hay tiệm uống. Lần sau đi chơi với mụ vợ là khỏi lo. Cài đặt cho mụ rồi mụ cứ bấm là ra chỗ đi tè. (Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Từ San Miniato đến Gambassi Terme


Hôm nay, đọc thời tiết thì cho biết có mưa vào 12 giờ trưa. Tính đi sớm nhưng khách sạn sang nên ở lại ăn sáng nhất là hôm qua mệt quá, ngủ say đến sáng. Ăn sáng rất ngon, cao cấp. Chơi sang uống một expresso rồi lên đường. 


Ông chăn dê gặp giữa đường. Chỉ tiếc trời sắp mưa nên không nói chuyện với Ông ta được nhiều. 

Bò ra chỗ khởi hành rồi Mở ứng dụng, và chế độ airplane rồi đi. Hôm qua leo lên đồi thì sáng nay lại đi xuống Chán Mớ Đời. Đi mấy dặm trên đường lộ mới đến ruộng. Hôm nay thì xuống đồi hơi nhiều nhất mà đến lúc lên cao 600 mét cao độ mà chỉ có 2 dặm đường. 


Hôm nay mình chơi bạo đi nhanh vì sợ trời mưa. Cũng băng qua mấy vườn trồng nho và olive. Gặp một ông chăn dê vì từ xa nghe mấy cái chuông đeo nơi cổ dê kêu leng keng. Mình chào buon giorno khiến ông ta vui vì ít ai hỏi thăm, ngoài tiếng be he của dê, hỏi đời sống ra sao, kêu dê to ghê. Ông ta cười. 

Đi như chạy mưa 

Cảnh chỗ này đẹp hơn hôm qua chỉ tiếc là trời sắp mưa, mây đen phủ kính nên ánh sáng không được rõ lắm. Sợ mưa nên đi nhanh. Độ 1 tiếng thì dừng uống nước. Mình pha hai bịch electrolites vì mồ hôi đổ ra như tắm. Mang theo 3 lít nước. Hộp cứu thương, thêm cục pin để chạc điện thoại lỡ hết pin thêm đồ nghề lỡ hư gì còn sửa chửa vì ở ngoài ruộng chẳng có thằng Tây nào và thức ăn kẹo nhưng cũng không ăn. Uống nước đủ no. 


Hôm qua có gặp 2 phụ nữ qua mặt mình và 6 người đàn ông. Chỉ có hai cặp đàn ông đi chung còn bao nhiêu thì đi một mình. Hôm nay mình đi nhanh nên chỉ có một bà qua mặt vào lúc gần mưa. 


Chỗ này còn 5 dặm nữa có ông thần taxi nào viết điện thoại để ai mệt quá thì gọi. 


Bà ta qua mặt xong thì mưa đổ xuống xối xả như mưa Đà Lạt. Mình đem áo mưa ra bận, rồi che ba lô. Cái mất dạy là mặt kính của điện thoại bị dính nước mưa nên mở không được nên cứ đi trong mưa. Ước gì có mụ vợ đi trong mưa vì có lần đi chơi dính mưa, mụ kêu tình quá. Đi đâu 3 dặm dưới mưa thì gặp cây xăng chạy vào trú mưa, thật ra để lau điện thoại. Mở gú gồ tắt chế độ airplane để tìm đường về nhà trọ. Gặp cặp đi trước mình cũng đứng đó. Hỏi ra họ đến từ Úc đại lợi. Mình nói có ghé Úc đại lợi nhưng thành phố của họ Adelaide xa quá nên không bay tới. Chúc phúc cho họ một cuộc hành hương tốt, họ hỏi mình mong đợi gì mình sau cuộc hành hương, nói đi cho vui vì là người lương rồi tiến lên dưới mưa nay biết chỗ phòng trọ ở đâu nên không Sợ thằng Tây nào. Đến chỗ nhà trọ, bed &breakfast thì gặp bà chủ ngồi xe kêu ngồi đợi bà ta đi đâu sẽ trở lại. May mưa tạnh. Balô áo quần ướt hết. Chán Mớ Đời 


Mình thấy tuy không tập luyện nhiều nhưng vẫn không đuối lắm. Ngày mai đến San Gimignano mà mình có đến hai lần khi xưa. Chỗ này mình muốn đưa mụ vợ lại đây xem vì một trong những thành phố nhỏ của Ý Đại Lợi mà mình thích nhất. Không biết có cơ hội dẫn mụ lại đây hay không vì trên đồi. Phải leo lên. Khi xưa mình đi vẽ chỗ này. Mai rất châm vì leo đồi vượt suối nhiều và xa hơn hôm qua. 


Thôi ngưng ở đây đi ăn rồi ghé mua chai nước cho ngày mai. Sáng ăn sáng nên đợi chiều ăn cũng không sao. Dạo này đi bộ nhiều nên bụng thấy nhỏ lại. Mấy bác muốn bụng nhỏ thì đi bộ. Xong om

Tiramisu của họ làm trong hủ


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 



Từ Lucca đến San Miniato

 


Mình khởi đầu chuyến dã ngoại chống gậy và đeo Balô từ Lucca Đến Siena ngày hôm qua. Xem xét chuyến đầu tiên từ Lucca đến Altopascio toàn là đi trên đường lộ có xe hơi chạy mà mấy ông thần ý lái xe nổi tiếng. Chỗ cho bộ hành băng qua đường họ cũng cứ chạy vô tư như italo nên mình đồng ý với công ty lo vụ mướn khách sạn cho mình là đi xe lửa từ Lucca đến Altopascio rồi bắt đầu đi chặng thứ 2 từ Altopascio đến San miniato. 

Đi bộ 19 dặm, thấy cái thang máy để lên thành phố, mừng quá ai ngờ không chạy, bị hư từ lâu nên phải leo 24 cầu thang để lên. Chán Mớ Đời 

Còn đây là ảnh chụp thang máy sau khi leo 24 cầu thang. Chán Mớ Đời 

Sáng đến 7:30 sáng khách sạn mới cho ăn nên mình dậy sớm, để vali lại để trong ngày có người chuyển đến khách sạn ở San Miniato rồi thấy chỗ phòng ăn có ánh sáng nên bò vào xem có gì ăn được thì ăn. Lấy được hai trái táo rồi đi bộ ra ga xe lửa. Lý do là chặng đầu tiên trên 30 km mà mình chưa bao giờ đi nên hơi ớn nên tính đi chắc 10 tiếng đồng hồ nên đi sớm cho mát vì mấy hôm nay trời nóng 30 độ C. Không ngờ mình đi có 7.5 tiếng . 


Mình mua vé xe lửa qua ứng dụng của công ty xe hỏa của Ý Đại Lợi, giá đâu 2 Euro. Lần đầu tiên thấy xe lửa đi đúng giờ không phải scan vé gì cả vì khi xe hỏa chuyển bánh là tự động vé được kiểm tra. Ai không có vé mà họ xét là hơi mệt. Bị phạt. May vì hôm sau là nhân viên xe hỏa đình công. Có Chúa độ vì trễ một ngày chắc phải kêu uber. 


Xe đến Altopascio đúng 15 phút, xe chạy sáng chủ Nhật từ 6:54 sáng nên chỉ có loe ngoe vài người. Thành phố Altopascio chả có gì cả. Đi bộ đến chỗ khởi hành chuyến đi, chụp tấm ảnh kỷ niệm rồi bắt đầu Sơn đen tiến lên. Vượt đường xa con cá nó ăn con mèo. 


Mình hơi sợ tập dượt chưa đủ. Lý do là tuần cuối của chương trình tập luyện thì con gái về thăm nên gián đoạn một chút thêm nó như người Mỹ thấy nóng nên Mở máy lạnh. Mình không biết nên sáng hôm sau cổ thấy lộn xộn nên không dám đi bộ sợ đau là mệt. 

Chỗ khởi đầu chuyến đi. 

Mình khởi đầu lúc 7:20 sáng. Khởi đầu thì đi mấy dặm mới bò ra ruộng. Đang đi thì nghe tiếng súng bắn, hóa ra mùa này bắt đầu mùa săn bắn. Thấy bảng đến vùng săn bắn, lâu lâu có bảng vẽ con Nai chạy qua đường. Cứ nghe đùng đùng là tim mình thón dế luôn nhưng có chúa che chở nên Sơn đen vẫn tiến lên con đường dài cách mạng vạn lý trường chinh. 


Khởi đầu mình dùng ứng dụng Sloways do công ty cho mình xài. Tải về để khi đi, chuyển qua chế độ Airplane để khỏi tốn pin. Mỗi lần màn hình điện thoại tắt là phải Mở ra lại thấy bất tiện mình dùng ứng dụng AllTrails vì lỡ đi lạc thì đồng hồ báo cho mình biết để xét lại. Đi lộn hai lần vì bảng chỉ đường lộn xộn, lâu năm gió mưa nên mờ và biến mất.  AllTrails không chính xác lắm như Sloways. 


Đi qua nhiều chiếc cầu qua con sông nổi tiếng vùng này là Arno. Hai bên là ruộng được cày lên chuẩn bị trồng cái gì không biết chắc lúa hay khoai tây . Từ từ lên đồi thì bắt đầu thấy họ trồng nho và olive. Kiểu này sang năm chắc mình sang Bồ Đào Nha thăm bạn trai của cô bạn Catherine ở Paris. Họ sẽ Qua Hoa Kỳ chơi sẽ ghé ở nhà mình mấy hôm. Anh chàng này có trồng olive nay về xứ để hái thu hoạch để làm dầu. Hôm nào ghé Paris, gặp lại phải dặn anh ta nhớ báo cho mình biết để bay qua đúng lúc xem họ thu hoạch và làm dầu. Xem video nhưng hiển thị thì vui hơn. Sau đó đi camino bồ đào nha đến Santiago de Compostella. 


Mình đoán là khi xưa họ đi hành hương chắc không đi vớ vẩn kiểu lòng vòng. Khi họ thiết lập lại con đường này nên cố tạo đi lòng vòng để dừng chân tại các tỉnh nhỏ, nghỉ qua đêm và ăn uống. Giúp kinh tế địa phương. Thấy nhà cửa để giá bán mục nát nhiều. Hôm trước gặp chị em Marco có kể là căn nhà ở Pretare do bố mẹ để lại, cách đây mấy năm bị động đất nhưng không sửa sang lại chỉ còn vạt đất trống. 


Mình ở Ý Đại Lợi khi xưa và đi khắp nước Ý Đại Lợi nên mấy chỗ này chả có gì đặc biệt cả. Đi một vòng là hết phố xá kiểu em Pleiku, đi năm phút đã về lại khách sạn. 


Cái mất dạy ở Ý Đại Lợi là cái gì cũng thiết kế đẹp mắt hết nhưng không sử dụng được. Vùng Toscana nổi tiếng mấy thành phố trên đỉnh đồi vì khi xưa, họ xây thành chống giặc nên cứ kiếm mấy ngọn đổi để ở và làm ruộng phía dưới. 


Đi qua nhà dân thấy họ để quầy chào mừng và để bánh kẹo và nước. Mình chỉ lấy chai nước uống. Dân tình vui. 
Bảng chỉ đường trên đường đi
Đi đây mà cứ tiếng súng vọng về khiến mình lo lạc đạn 

Mặt trời nóng kinh khủng 

Đến San Miniato thì từ dưới ruộng leo lên thành mất cả tiếng vì đường dốc quanh co. Lên cao mấy trăm thước, trời lại nắng thấy họ xây chỗ đậu xe cho ai đến rồi đi thang máy lên tới thành phố. Leo lên đây thấy thang máy quá mừng nhưng đến nơi thì không xài được vì hư dù là mới. Phải leo cầu thang mình đoán độ 60 mét chiều cao vì tính leo lên 24 lần thang mồi Caí trung bình một tầng nhà thì độ 2.5 mét cao. Leo lên tới nơi chân cẳng rụng luôn, hình ảnh đồng chí gái biến mất chỉ thấy cái vòi nước phông teng, bò lại mở vòi hứng nước uống mệt thở. 


Mình đi cho vui nên chả cần phải đến nơi đóng dấu vào sổ thông hành của người đi hành hương. Mở điện thoại tắt chế độ airplane để kiếm địa chỉ khách sạn để bò lại. Khách sạn nằm ở cuối đường cuối làng. 


Lấy phòng xong thì thấy vali của mình đã được mang lại, đem lên phòng. May quá có thang máy.  Nhắn tin cho đồng chí gái và mấy đứa con. Chắc mụ vợ và thằng con còn ngủ chỉ có con gái trả lời vì giờ New York. 


Sau đó đi ăn thì khám phá ra tiệm ăn đóng cửa, chỉ mở vào lúc 7:00 tối. Họ vẫn mở cửa nhưng chỉ để thiên hạ uống cà phê hay rượu. Chán Mớ Đời mình ghé tiệm pizza mua một cái đem về ăn trong phòng. Rồi đi ngủ từ 8:00 đến 6:30 sáng hôm Sau. Lên đường đi tiếp. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn