Hiển thị các bài đăng có nhãn Du Ký. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Du Ký. Hiển thị tất cả bài đăng

Alaska 2025

 

Máy bay hạ cánh phi trường anchorage alaska vào lúc 8 giờ chiều mà trời vẫn còn sáng như 3 giời chiều Cali. Lấy xe mướn xong thì chạy về khách sạn. Đường phố anchorage rộng thênh thang.  Mở điện thoại là thấy quảng cáo tấp nập về các tour dã ngoại ở Alaska. Kinh. Cho thấy AI biết rõ hơn cả chính mình giúp công ty quảng cáo. Về đến khách sạn thấy điện thoại có sóng Internet mạnh nên không dùng wifi. Nếu không chúng bắn quảng cáo nữa. 


Đến lần đầu tiên tiểu bang thứ 49 của Hoa Kỳ mua lại của sa hoàng vào năm 1867. Có đỉnh núi cao nhất Hoa Kỳ nhưng không dám trèo vì quá cao nhất là nghe nói chết cũng nhiều. 

Tiểu Long Nữ ở đảo băng tuyết 

Xem như bay 6 tiếng đồng hồ quá cảnh 3 tiếng. 1 tiếng lái xe lên phi trường LAX xem như mất 12 tiếng. Lười đi ăn vì đã 10 giờ tối dù trời sáng như ban ngày. 


Sáng hôm sau dậy lấy xe chạy đi ăn sáng có món cua cho mụ vợ. Họ có bán xúc xích thịt con tuần Lộc reindeer. Kêu ăn thử chả có gì lạ vì họ Nuôi trong khi mụ vợ cứ hít hà kêu cua ngon quá. Ăn xong chạy qua công viên quốc gia Denali, cách anchorage 4, 5 tiếng lái xe. Lý do đường đang làm lại. Chỉ cho chạy độ 55 dặm một giờ. Thấy núi Denali mà chính phủ đổi lại theo tên tổng thống McKinley. Quá hùng vĩ nói thôi khi về chụp ảnh nhưng khi quay lại trời mưa như Đà Lạt. Chả thấy núi đâu chỉ thấy mưa và mưa. 

Thiên nhiên ở công viên Denali 

Mụ vợ muốn làm người em sầu mộng


Địa hình công viên thì hai bên là hai dãy núi dài và cao còn ở giữa là vùng thảo nguyên và dòng sông.  Chạy vào công viên lấy phòng ở nhà nghỉ xong mình mệt quá nên lăn ra ngủ tới sáng. Tới chỗ mướn cabin thấy họ để chìa khoá trong phong bì trong hộp Thư có đề tên mình rồi mở cửa vào.  Giờ Alaska thua giờ Cali một tiếng. Khi 10 giờ đi ngủ là xem như 11 giời đêm giờ Cali. 


Sáng hôm sau, trả chìa khóa phòng, bỏ vào hộp thư, xem như đến rồi đi không gặp một bóng người, hay chủ, lái xe đi ăn sáng ở khách sạn cực chất nhất ở vùng này. Ngồi trên núi xem phong cảnh núi rừng và sông ngòi quá đẹp. Dân nhà giầu sướng thật, họ ở trên cao. Mình ngủ ở nhà nhỏ nhưng đi ăn ở tiệm ăn của khách sạn 5 sao này. Để ý toàn là ông bà già là thực khách. Trẻ em thì có đi chung với ông bà nội hay ngoại. Nhìn trời thì hơi lo vì đoán là sẽ mưa. Sống tại Đà Lạt 18 năm nên mình nhìn mây có thể đoán chuyện mưa gió. 

Ăn như heo với cái máng

Sau đó hai vợ chồng đi leo núi gần đó cho giãn chân vì mấy hôm nay ngồi phi cơ với lái xe không. Sau đó chạy vào xem phim tài liệu nói về núi rừng của công viên quốc gia triển lãm này nọ rồi lấy xe chạy về Anchorage. 


Mình tính chạy lên Fairbanks, nơi xẩy ra vụ người Mỹ đi tìm vàng khởi đầu cho người Mỹ phát triển tiểu bang này nhưng thấy xa quá. Lái xe lên mấy tiếng rồi trở lại vì đi vòng thì mất thêm cả ngày trời, lại phải ngủ lại đêm giữa đường. Nếu hai vợ chồng đi riêng ngay từ lúc đầu thì mình sẽ chọn con đường chạy vòng Alaska nhưng vì có cặp kia, lúc đầu đi chung lại họ chỉ có 4 ngày. Ngày đi ngày về là bay mất 2 ngày nên mình dự tính một đêm ở công viên cho họ xem. Để còn kêu bất đáo Denali phi du khách. 

Ăn xong ra chụp hình để kêu mình có đến đây nhưng không ngủ lại vì một đêm đâu cả ngàn đô. Họ xây khách sạn này toàn bằng gỗ, thân cây làm đà kiểu núi rừng khi xưa. Thức ăn thì không ngon lắm so với giá tiền. 
Leo núi mà trời cứ như vậy nên không chụp hình cho mụ vợ nhiều vì sợ trời mưa. Mình đem theo áo mưa nhưng vợ thì không nên mưa là mình phải chịu ướt 


Vừa lên xe rồ máy là thấy mưa bắt đầu rơi suốt 5 tiếng lái xe. Số hên may mà mình réo mụ vợ chớ cứ đòi chụp hình với đi mua sắm là hết leo núi vì trời mưa.  Hỏi khách sạn tiệm ăn nào bán cua ngon để chở mụ vợ đi ăn. Đi ăn tiệm kiểu Boiling crab ở Cali. Thấy bàn bên cạnh 6 người họ đem thức ăn ra trong cái máng như cho heo ăn.  Kinh

Hoa đặc trưng cho vùng này gọi là fireweeds cỏ lửa   Nếu để ý thì có ba tầng hoa. Một nở tháng 4, một nở tháng 6 và ngọn cuối vào tháng 8. Phía dưới hoa tàn hết chỉ còn hoa tháng 8. 


Mình chụp riêng để thấy rõ hơn. Khúc đầu là hoa nở độ tháng 8 còn hai tầng kia bị héo rồi. Chạy xe hai bên đường mọc đẹp lắm để tải tấm khác. 

Chỗ bãi đậu xe bên đường có chỗ vệ sinh mọc đầy

Món súp clam chowder rất là ngon. 40 năm rồi mình mới ăn lại được món súp ngon như vậy. Lần đầu ăn ngon nhất là tại thành phố nhỏ mang tên Sandwich ở Rhodes Island. Mụ vợ thì cứ cua và càng cua. Ăn xong về ngủ sớm vì mai công ty đến đón ở khách sạn. Chở đi leo sông băng glacier Manutska. Dòng sông băng này dài 27 dặm, mùa hè nên băng tan khá nhiều nhưng cũng mang giày leo núi rồi họ đưa cho giày đinh lót ở dưới đế giày. Cho chắc ăn mình lấy thêm cái áo ấm bận thêm vì gió ở thung lũng thổi xuống cộng với khí lạnh của băng tuyết. Nếu không có giày Đinh chắc té hoài. Lâu lâu thấy những khe băng bị nức, nước chảy nghe ồ ồ. Họ nói lấy bùn của sông băng trét lên mặt đẹp da. Mình lấy trét lên thấy đen hơn. Chán Mớ Đời 

Đầu sông băng. Đất tư nhân nên họ lấy tiền vào cửa
Đứng ở trên băng nhìn về hướng chụp ở trên 
Leo qua mấy cái khe như vậy hoặc trên băng nhưng khó hơn. Mày mang giày chống thấm nước nếu không là ngọng. 
Sông băng này dài 27 dặm. Chỗ mình leo chơi là ở cuối nguồn g. Chấm đỏ


Leo vòng vòng mất hai dặm. Bắt đầu đói vì sáng không ăn. Ông hướng dẫn viên kêu đi ăn. Ai nấy mừng quá, chụp hình cho nó rồi lên xe đi ăn. Ăn xong xe chở về khách sạn tắm rửa rồi đi ăn tiếp. Thịt con bò rừng. (Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Du lịch bị xù

 Du lịch bị xù 

Hồ nhỏ ở công viên quốc gia Denali

Hôm qua đang ngồi xem đồng chí gái biểu diễn hát hò và đánh đàn ở trung tâm người cao niên của thành phố Fountain Valley thì điện thoại reo nên phải chạy ra ngoài. Bên đầu dây kêu so-ri anh, mẹ ông xã em sắp mất ở Việt Nam, tụi em bay về, không đi Alaska với anh chị được. Thế là ngọng. 


Chị này là bạn của đồng chí gái rủ đi Alaska bằng máy bay thay vì du thuyền. Mình thấy đi du thuyền thì mất 4 ngày trên biển, chỉ có 3 ngày được xuống bến đi vòng vòng rồi mấy tiếng sau lại lên tàu nên bay sang rồi mướn xe chạy lòng vòng. Nhất là muốn gặp ông chủ bán cho tụi này cái trung tâm thương mãi và cho vay lại. Chưa bao giờ gặp mặt. Ông này sống 6 tháng ở Mễ Tây Cơ, và 6 tháng ở Alaska để đi câu cá. Có các khu thương mại cho thuê nên chả làm gì, tối ngày đi câu cá ăn sashimi. Nghe nói sức khoẻ ông ta không được tốt mà không có con cháu gì cả nên lên gặp để lỡ ông ta đi Tây thì còn biết trả tiền cho ai. Biết đâu ông ta bán cho mấy chỗ khác. 

Ghế ngồi ở phi trường Anchorage

Mình nói với đồng chí gái là mỗi lần bạn của vợ rủ đi chơi thường vào giờ chót bị lộn xộn. Năm kia có vợ chồng chị bạn ở Nam Cali rủ đi Trung Á. Gần đến ngày đi, chị ta kêu đâu chân quá chắc không đi được. Thế là hai vợ chồng bò đi một mình, mê mấy xứ quá nên năm nay trở lại với hai đứa con, đi một lúc 3 nước cho xong vùng này. Khỏi mất công trở lại.


Năm ngoái, có hai vợ chị bạn ở Texas rủ đi du thuyền lên Alaska. Hai bà hẹn nhau, áo quần bận ra sao để chụp hình cho eat photo cho chúng bạn xem lòi con mắt. Anh chồng thì gia nhập trường Võ Bị Quốc Gia rồi đang học giữa chừng thì tan hàng. Mình tính hỏi chuyện đời lính ra sao trong suốt hành trình thì đến cửa khẩu, sổ thông hành mình hết hạn. Nghĩ là đi nội địa nên không cần sổ thông hành, đem bằng lái theo và Global Entry. Chúng không cho qua. Lý do là có vào Hải phận của Gia-nã-đại nên cần sổ thông hành hiệu lực 6 tháng. Thế là ngọng nữa. Xem như là không có duyên đi chơi với nhau. Thêm kỳ này là 3 lần như người xưa nói nhất quá tam. Không đi du thuyền thì hai vợ chồng mướn xe chạy vòng vòng mấy công viên quốc gia ở vùng này, cho mụ vợ leo núi mệt hở khỏi la chồng.


Chỉ hai lần đi du thuyền với một nhóm từ Seattle, 6 mạng thì trót lọt và lần đi với 4 nha sĩ vừa ghé nhà mình tuần rồi. Lần sau ai muốn đi chung mình nói họ mua vé và giữ khách sạn riêng. Kỳ này họ nhờ mình lên chương trình, giữ khách sạn và mướn xe rồi phải xoá (cancel) mệt đừ. Thứ nhất là lo kiếm phòng, rồi kiếm chỗ đi, tour du ngoạn, làm đủ thứ trò, thêm trả tiền ứng trước rồi nay phải hồi lại. Không biết chừng nào khách sạn hoàn lại tiền. Mình hồi được mấy khách sạn trễ còn hôm nay hơi cận nên không biết có được hoàn lại hay không, vì quá 24 tiếng. Chán Mớ Đời  


Rút kinh nghiệm thì đi chơi đông thì nên đi du thuyền không lo vụ ăn uống và khách sạn. Chớ đi kiểu tự túc này thì hơi mệt. May là không mướn nhà ở chung Airbnb. Mình thích ở khách sạn hơn là Airbnb vì có người dọn mỗi ngày. Còn Airbnb nay đắt không thua gì khách sạn với đủ thứ loại chi phí được cộng thêm. 

11 giờ đêm, mặt trời lặn ở Anchorage 

Chương trình mình tính là đến thành phố lớn nhất Anchorage, nơi 50% dân số tiểu bang sinh sống rồi thì đi viếng công viên quốc gia Denali, xem sao. Cặp kia họ chỉ có đi 4 ngày nên hơi ít ngày nên phải dự chạy như giặc cho họ, còn 2 vợ chồng thì ở thêm 3 ngày nên tính sau khi họ bay về thì tụi này đi chơi chỗ khác. Nay thì hơi lộn xộn. Vì tính ở lại Denali hai đêm mà nay đã đặt vé đi leo núi băng tuyết. Thôi đến đó rồi tính sau.


Cho thấy người tính không bằng trời tính. Muốn đi chơi chung nhưng chưa chắc có duyên thực hiện được. Do đó càng đi chơi cho nhiều ngay lúc này cả mai mốt chống gậy thì chỉ biết bắt chước Tuấn Vũ hát đời tôi cô đơn nên đi đâu cũng te tua.


Đi máy bay bây giờ họ bắt trả tiền mua số ghế nhưng hà tiện như mình nên không trả mấy chục đô khi check-in, họ kêu đến cửa cổng mới biết. Đến cửa cổng thì mở app ra mới thấy hiện lên số ghế. Mụ vợ ngồi chỗ khác mình ngồi chỗ khác. Để mụ ngồi cạnh hành lang cho mụ đi vệ sinh thông thả. Còn mình ngồi ở giữa 2 mụ Mỹ đen và trắng to đùng. Ngoài ra mua ghế hạng cá kèo, họ không cho đem ba-ga nhỏ đem theo lên máy bay nên phải gửi đỡ tốn mấy chục. Lý do mua hạng cá kèo nên hết chỗ để va-li. Mình đoán là để cân bằng sức nặng cho máy bay. Họ dán thẻ hành lý của mình tại cổng lên máy bay rồi chuyền phía dưới bụng máy bay. Ai lanh tay một chút thì cứ vác va-li bự và nặng ra tới cổng, khỏi phải trả tiền cước. Cứ đem 2, 3 va li. Khỏe đời. Lên Seattle rảnh 3 tiếng vô Lounge ăn thôi. Tối bay tới Anchorage trễ. Còn phải đi lấy xe này nọ. Để xem Avis gửi email nói gì, chắc để check-in. Thường mình không check-in sớm. Đợi đến đó rồi nói chuyện được lấy xe cao cấp hơn mà không phải trả tiền thêm. Đang ngồi trên máy bay đến Seattle. Xứ mưa nhiều nhất Hoa Kỳ.


Hôm trước có đọc một phỏng vấn tổng giám đốc công ty hàng không Spirit thì phải, họ nói là cái gì cũng được phân loại để bắt hành khách trả tiền. Nếu được họ sẽ bắt hành khách trả tiền khi đi vệ sinh. Vụ này thì mấy bà chắc chống đối. Đi quốc tế, mình mua vé của công ty Norse Airway chỉ có $250 một chuyến mà mua vé cho hành lý mất $50. Xem như trả $300. Năm ngoái mình đi mang túi nhỏ đi theo, miễn phí nhưng khi về phải trả thêm $100 vì đem theo cái Vali nhỏ đựng dầu olive. Chán Mớ Đời 

Sông băng Manutska


Mình có ghi tên danh sách xin nâng cấp lên hạng thương gia. Giá tối thiểu là $350. Năm ngoái mình làm kiểu này khi bay về Hoa Kỳ, mình chỉ trả tối thiểu $300. Trang nhà kêu quá rẻ chắc không được nhưng 48 tiếng đồng trước khi lên máy bay họ email cho mình kêu cái giá mình trả được chấp thuận. Không có ai đi hạng thương gia nên họ chấp nhận thay vì để ghế trống. Chớ nếu mua thường thì độ $1,750/ 1 chuyến. Mình trả kiểu này tốt hơn, rẻ hơn $1,000 đô, khứ hồi là $2,000. 


Hai vợ chồng đến Anchorage vào lúc 8 giờ tối hay 9 giờ tối ở Cali nhưng trời còn sáng như ban ngày. Mùa hè mặt trời lặn đâu vào 2 giờ sáng và mọc lên vào 4 giờ sáng. Lạ đời. Mụ vợ đòi đi ăn cơm vào lúc 10 giờ tối, kêu sáng giờ chưa ăn gì cả. Mình nói 3 giờ chiều ngồi ăn ở Centurion Lounge hết đồ ăn của người ta. Mụ thèm ăn cua nên người cứ ngang như cua. Chán Mớ Đời 

Sông băng này dài 27 dặm. Xem bản đồ Google thất kinh

Đi xong ghé lại tiệm ăn trên cao thấy sông băng đánh dấu một ngày trải nghiệm ở Alaska 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

5 điêu khắc gia, 5 thế kỷ, 1 giáo đường

 

Mình đang chuẩn bị đi bộ trên đường mòn Via Francigena, hành hương của người công giáo ở Ý Đại Lợi. Con đường này theo lịch sử khởi đầu từ Canterbury, Anh quốc đi qua biển Manche rồi đến Pháp quốc, Thuỵ Sĩ và Ý Đại Lợi. Mình chỉ khởi đầu ở Lucca, Ý Đại Lợi đến La Mã và sẽ ghé lại thành phố Siena, tỉnh đầu tiên mình đến khi đi du lịch lần đầu tiên ở Ý Đại Lợi tháng 4 năm 1976. Vợ cho đi 3 tuần. Gần 500 km. Xem như 49 năm sau sẽ ghé lại thành phố này nổi tiếng với Palio, đua ngựa vào tháng 7 và tháng 8. Nghe nói năm nay vì trời mưa nên dời lại.


Lúc đầu mình dự định đi hành hương bên Tây Ban Nha nhưng xem tình hình thì từ đầu năm đến tháng 6 vừa qua, đã có gần 400,000 người đi bộ ở xứ này nên mình sợ đông người nên đi Ý Đại Lợi, ít người hơn. Đường bên Tây Ban Nha nổi tiếng vì cuốn phim Mỹ “the way” nên người Mỹ đi đông như quân Mỹ.


Mình thích trở lại thành phố Siena vì khi xưa có vẽ tại đây nhưng năm thứ 1, vẽ như bò cào nên muốn trở lại để viếng lại ngôi giáo đường danh tiếng ở đây. Thật ra chỉ có kiến trúc sư mới để ý vụ này còn du khách đa phần đến để xem Palio, hay chụp ảnh. Lý do nhà thờ này được thiết kế bởi 5 kiến trúc qua 5 thế kỷ, mới có hình ảnh ngày nay mà du khách đến chụp hình.


Khởi đầu là kiến trúc sư Nicola Pisano, vào năm 1265, ông ta thiết kế bục giảng cứ như thời la-mã. Ông ta không những tạo dựng lại kiến trúc một mà tạo dựng hình tượng rất tuyệt Mỹ. Sau đi viếng Alhambra bên Tây Ban Nha mới thấy hình tượng tương tự.


Mặt tiền do Giovanni Pisano

rồi khi ông ta qua đời thì người con tên Giovanni Pisano tiếp tục sự mệnh của cha. Ông ta là kiến trúc sư trưởng phụ trách mặt tiền của nhà thờ, ông ta điêu khắc các tượng thánh được kể trong kinh thánh, các triết gia….


Donatello

Sau khi ông này ngưng thở thì đến kiến trúc sư Donatello vào năm 1450, thời Phục Hưng. Ông này tạc tường thánh John the Baptist khiến thiên hạ bị cú sốc. Ông ta đưa chủ nghĩa hiện thực của thời phục Hưng trở lại sự sự thô sơ và đầy khó chịu
Rồi sau đó nghệ nhân Michelangelo xuất hiện và tạc 4 thánh trên bàn thờ Piccolomini: thánh Paul, Peter, Gregory và Augustine. Nhìn các tượng thánh người xem cảm nhận được năng lượng từ các bàn tay, áo quần và những ánh mắt.


Mấy tượng do Michelangelo tạc dựng

Đến năm 1660, có đức giáo hoàng sinh tại thành phố Siena này, muốn xây thêm một nhà nguyện. Ông ta kêu kiến trúc sư Bernini đến và thiết kế nhà nguyện theo kiến trúc baroque. Được xem là tuyệt đỉnh của trường phái này. Khi ông I M Pei trúng giải thưởng xây viện bảo tàng Louvre tổng thống Francois Mitterand nói với ông ta sẽ bảo đảm ông sẽ thực hiện được đồ án thay vì kiến trúc sư Bernini khi xưa, đã được vua Tây kêu qua để thiết kế điện Louvre nhưng cuối cùng bị người Pháp chống đối nên phải về Ý Đại Lợi ăn spaghetti. Ông tạc tượng thánh Jerome và Mary Magdalena như đang chống lại các thách thức tâm linh. 



Giáo đường có sự tham gia của 5 kiến trúc sư; Nicola Pisano với Cái bục giảng. Con trai ông ta Giovanni Pisano thiết kế mặt tiền, Donatello là tượng đồng đến Michangelo với những thánh quan trọng của nhà thờ và ông Bernini tạo dựng các linh hồn. 


Điều vui là không ai biết trước sự việc thành hình của giáo đường thành phố Siena như ngày nay. Không nằm trong bản dự án sơ đồ của gia đình Medici ở vùng này mà thiên tài của 5 thế kỷ của Ý Đại Lợi hội tụ tại một nơi, tỉnh lỵ nhỏ bé này. 


Du khách đến viếng nhà thờ có thể đi ngang qua những tác phẩm của Michelangelo hay những hình ảnh đau thương của tác phẩm do ông Bernini điêu khắc rồi sau khi chụp hình họ sẽ rời xa và không biết là đã viếng hình ảnh của 5 cuộc cách mạng nghệ thuật kéo dài suốt năm thế kỷ. 


Mình sẽ ở lại thành phố này hai đêm để có thì giờ xem xét, ngắm lại nhưng gì đã được thầy giáo giải thích khi xưa nhưng sinh viên năm thứ nhất nên chỉ nghe như vịt nghe sấm. 


Đi tìm lại dấu chân xưa của một thời ngu dại. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Hắc Sơn tử

Tiến thoái lưỡng nan

 


Bom dội khắp nơi trên xứ Ba Tư khiến thiên hạ nhảy đùng đùng, kêu gọi người dân xứ 1001 đêm, xuống đường đánh đỗ chế độ thần quyền đủ trò. Kêu gào rất dễ vì chỉ ngồi nơi bàn, uống cà phê rồi lướt bàn phím tự xưng là người yêu chuộng hoà bình, mong muốn mọi người sống dưới chế độ dân chủ đủ thứ. 


Vấn đề là người dân xứ Ba Tư đang đối mặt một vấn đề rất khó khăn, không phải yếu tố chính trị mà là hiện sinh. Họ đang ở tình trạng tiến thoái lưỡng nan của hai cấu trúc đang sụp đổ không do họ định đoạt hay lập ra. Một là trong nước, một ngoài nước. Trong quốc nội họ phải đối mặt với một chính phủ do lãnh tụ tối cao và các thể chế không được người dân tự nguyện bầu.


Từ ngày cách mạng hồi giáo đánh đổ chế độ quân chủ năm 1979 đến nay, kinh tế được chế độ mới quản lý một cách yếu kém, thêm bị ngoại quốc cấm vận, một mặt người dân bị đàn áp bất đồng chính kiến và kiểm soát tư tưởng một cách tàn bạo đã khiến nhiều thế hệ xa lánh. Không ai tin vào cải cách nữa, tuyên truyền…


Có đọc một status của một phóng viên người Nga, ông ta đi đi lại lại vô xứ BA Tư nhiều lần để viết bài,… ông ta cho biết cảm thấy chế độ Ba Tư ngày nay như chế độ Sô Viết ở thế kỷ trước. Cái gì cũng mua chuộc, tham nhũng hết. Điển hình là các cô gái ăn sương, nghe nói sẽ bị ném đá chết này nọ nhưng trên thực tế đầy đường vì họ trả tiền cho các vệ binh cộng hoà hồi giáo chi đó. Hay cho hưởng chút của lạ đợi ngày lên thiên đàng gặp 72 trinh nữ. 


Hiện nay có một nghịch lý: người dân rất sợ chế độ sụp đổ, vì họ đã chứng kiến hậu quả của sự can thiệp của Tây phương vào các quốc gia như Iraq, Libya, Syria và Á Phủ Hãn, Yemen,.. nói chung là các nước lân cận trong vùng mà cựu tổng tư lệnh NATO, tướng Wes Clark tuyên bố họ cho ông ta biết chiến dịch đánh chiếm 7 nước ở trung đông sau vụ khủng bố 9/11. Năm nay Ba Tư là nước thứ 7 bị dội bom.


Mỗi quốc gia đều được hứa hẹn về tự do, dân chủ như hình ảnh tượng của Sadam Hussein bị kéo đỗ rồi mỗi quốc gia lại rơi vào hỗn loạn, nội chiến hoặc bị nước ngoài chiếm đóng. Vì vậy, người Ba Tư không tin tưởng Hoa Kỳ hay Israel. Không phải vì họ ủng hộ chế độ thần quyền, mà vì họ biết cách các thế lực đế quốc đối xử với các quốc gia 'giải phóng' ở Trung Đông. 


Theo ngôn ngữ của họ, tự do thường có nghĩa là chân không, hỏa hoạn và bất ổn vĩnh viễn. Hiện tại, nhiều người Ba Tư đang sống với ba sự thật cùng một lúc: Cộng hòa Hồi giáo đã phá sản về mặt đạo đức và chính trị. Các giải pháp thay thế do các tác nhân nước ngoài đưa ra không phải là giải phóng mà là sụp đổ. Một chính phủ tồi vẫn có thể tồn tại. Không có chính phủ nào không thể tồn tại vĩnh viễn.


Người dân thận trọng vì họ đã học được quá rõ điều gì sẽ xảy ra khi các siêu cường quyết định "giúp đỡ". Ba Tư là một quốc gia bị chính chế độ của mình bắt làm con tin, nhưng lại bị ám ảnh bởi số phận của những người hàng xóm. Họ bị mắc kẹt trong một ngôi nhà mà họ chán ghét, nhưng xung quanh là những đám cháy khiến họ sợ hơn.


Khi mình thấy hình ảnh tượng đài cha già dân tốc của Sadam Hussein, Khadafi,…bị người dân kéo xuống thì mừng cho người dân của họ thoát được chế độ độc tài nhưng vài tháng sau khi thấy dân tình thay vì hưởng được tự do lại lâm vào cảnh te tua hơn trước.


Từ đó mình thấy tốt nhất để dân họ tự xử, ngoại nhân đừng có xía vào. Các cường quốc nhân danh tự do dân chủ bú xua la mua để dành các mỏ dầu chớ hạnh phúc người dân bản địa thì họ đâu có kể.


Mình mới đi du lịch ở Trung Á về. Thấy các đường cao tốc và xe hoả do Trung Cộng đang xây dựng, xe vận tải từ biên giới Trung Cộng tràn sang, chở chạy khắp nơi. người Tàu qua mấy xứ này xây dựng đường xá, trong chương trình Vành đai và Con ĐƯờng.

23% dầu khí mà Trung Cộng mua hàng năm là từ xứ BA Tư dù bị cấm vận, Trung Cộng mua rẻ dưới giá thị trường. Ngày 25 tháng 5, 3 chuyến xe lửa chạy thẳng từ Trung Cộng đến cảng Asprin Dry của Ba tư chở hàng hoá. Và sẽ chở dầu hỏa về Trung Cộng chỉ mất 2 tuần lễ, thay vì đi đường biển mất cả tháng trời. 10 ngày sau đó thì họ bắt đầu xây dựng con đường xe hoả nối với Nga. Trục giao thông của BRICS sẽ được hoàn tất. 


10 ngày sau chuyến xe lửa đầu tiên nối con đường lụa của thế kỷ 21, bổng nhiên DO Thái và Hoa Kỳ bỏ bom xứ này. Tại sao họ không bỏ trước kia như với Syria và Iraq? Mình không tin vào sự ngẫu nhiên.

con đường lụa của thế kỷ 21 nối liền Trung Cộng và Ba Tư mà mình có dịp hiển thị tại mấy nước này ngoại trừ Ba Tư

Truyền thông Hoa Kỳ đem ông thái tử của ba tư ra kêu gọi nhân dân đánh đổ chế độ như khi xưa người dân đánh đổ chế độ của ông bố. Được Tây phương đưa lên sau khi lật đổ chính phủ dân chủ của thủ tướng Mossadegh, được người dân Ba Tư bầu lên. Ông này phạm một lỗi lầm là tin vào người Tây phương, vào nền dân chủ được kêu gọi giúp đất nước giàu sang.  Quốc hữu hoá các giếng dầu của British Petrolum để lấy tiền nuôi dân và phát triển đất nước. Dân chủ nhưng không được đụng đến quyền lợi của tao. 


Trong phim “my name is nobody” có cảnh một con chim con loay hoay rớt từ trên tổ chim xuống đất, đúng vào bão phân bò. Thối quá nên con chim vùng vẩy kêu toán lên. Từ xa một con sói nghe tiếng chim kêu gào, cầu cứu thế là hắn bò lại. Từ từ lượm con chim ra khỏi bãi cứt bò và bỏ vào mồm. Do đó khi lấy vợ, mình không kêu ca gì nữa. Chấp nhận làm thằng hèn sợ vợ. Chán Mớ Đời 


Có lần mình xem người ta phỏng vấn một người đàn ông Palestine, ông ta cho biết chỉ muốn có cuộc sống yên ổn, không muốn đánh phá DO Thái này nọ. Muốn đi xứ khác cùng với gia đình để tạo cuộc sống mới vì từ khi sinh ra đời, cứ thấy chiến tranh, chém giết nhau. Những kẻ cầm quyền, họ muốn chiến tranh hoài. Lý do để họ hưởng lợi. Yasser Arafat khi chết người ta khám phá ra bà vợ giữ tài sản rất nhiều ở Paris. Họ đoán là Do Thái đã giết ông ta chậm chậm với thuốc độc.


Cuộc tấn công ngày 7 tháng 10 năm 2023 đã khiến hơn 1,200 người Do Thái  thiệt mạng. Xin nhắc lại dân số Do Thái vào thời gian đó độ 9.75 triệu dân. Cứ tưởng tượng Việt Nam có dân số 100 triệu, gấp 10 lần do thái, trong một ngày có một đám khủng bố giết 12,000 ngàn người Việt thì quân đội Hà Nội sẽ tìm mọi cách để kiếm cho bằng được các con tin còn bị bắt và bỏ bom các nơi ẩn nấu của bọn khủng bố. Ngược lại người ta hoan hô nhóm Hamas, biểu tình trong đại học. 


Sự tàn nhẫn khi thấy dân Palestine ăn bom của do thái và chết. Nghe nói đến may đã lên trên 50,000 người. Người do thái không muốn bị diệt chủng và mình nghĩ đa số người Palestine chỉ muốn sống hòa bình nhưng ngoại quốc cứ xía vào xúi một thiểu số đánh nhau với do thái.    Ca ngợi nhóm Hamas trên nguyên tắc không đại diện cho người Palestine. Hay ở Hoa Kỳ dân số gấp 40 lần của do thái như có 50,000 người Mỹ bị giết và bắt cóc trong một ngày. Người Mỹ có xuống đường hoan hô nhóm khủng bố?


Tương tự ở Bolsa mình được giới thiệu nhiều người Việt từ Việt Nam, giàu có nhưng lại muốn sang Hoa Kỳ sinh sống. Con cái đều được cho du học tại Hoa Kỳ rồi ở lại, tạo dựng sự nghiệp. Mình không dám hỏi họ lý do.


Nói chung ai cũng muốn có môi trường tốt để họ sinh sống thay vì bị bắt buộc đánh nhau, giết người. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nhs