Hiển thị các bài đăng có nhãn Địa ốc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Địa ốc. Hiển thị tất cả bài đăng

Thành phố California hay giấc mơ quên lãng

 

Giấc mơ quên lãng, thành phố California


Nhớ có lần ông Rich Dad của mình kể khi xưa có tên bán địa ốc mời đến văn phòng rồi chỉ bản đồ của một thành phố mới mang tên là CAlifornia City. Ông ta giải thích thành phố này sẽ phát triển lớn nhất miền nam Cali, bla bla bla. Ông Rich Dad nói là đừng bao giờ mua đất vì như nắm đuôi con cá sấu, mày phải cho nó ăn hoài nếu không nó quay lại cắn mình. Nên từ đó mình chạy đi xem nhiều đất nhưng không mua. Chỉ mua 5 mẫu đất nhưng có 6 căn hộ để nuôi miếng đất. 5 năm sau mình bán có giá, mua được khu thương mại.

Chạy trên đường sẽ thấy tấm bảng này để nhớ một giấc mơ Cali bị lãng quên, không thành hiện thực

Lâu lâu chạy xe ra khỏi quận Cam mình có chạy ngang thành phố này nhưng vắng như chùa bà đanh. Như khi chạy lên Lone Pine để leo đỉnh Whitney, phải chạy ngang thành phố buồn này.


Thành phố được xem có chu vi rộng thứ 3 của tiểu bang Cali nhưng vắng tanh. Ai ở Việt Nam qua đây đầu tư hay được luật sư dụ vào thành phố này đầu tư rồi ôm đầu máu. 


Thành phố này cách thành phố Los Angeles độ 100 dặm về phía Đông Bắc trên vùng sa mạc gọi là Antelope valley. Đến đây chúng ta sẽ thấy hàng dặm con đường chưa được trán nhựa và chấm dứt tại ngõ cụt. 

Không ảnh cho thấy đường xá đều được cày hết nhưng chưa được trán nhựa.


Được cái là tuy không có nhà nhưng vẫn có các bảng tên những con đường của thành phố mộng mơ của các nhà đầu tư địa ốc một thời. Dọc các con đường chỉ còn những bụi cỏ hoang. 

Ngoài những con đường đầy bụi bặm và những cột điện thoại leo nheo vài bảng quảng cáo cũ kỹ rao bán đất.  Một số bị gió thổi rớt xuống đất như hình ảnh sau một cơn lốc trong sa mạc. 


Vùng đất trống này từng được mong đợi trở thành thành phố kiểu mẫu của tiểu bang Cali sau thế chiến thứ 2. 


Có một bản thiết kế chính để xây dựng một thành phố đầy tham vọng có thể chứa 400,000 ngàn dân cư và thu hút du khách khắp nơi như thành phố Anaheim, với Disneyland hay Buena Park với Knott Berry Farm,… những thành phố khi xưa chỉ có ruộng do người Nhật Bản trồng dâu hay trái cây. 


Các nhà đầu tư có viễn tưởng về một thành phố có trên 400,000 người ở ngoài sa mạc, rồi các giấc mơ bị tan biến và chính phủ điều tra lý do thất thoát tiền bạc. 


Tương tự năm 2013, mấy ông tỷ phú của silicon valley muốn xây dựng một thành phố ở quận Solano, tiểu bang Cali để cho thấy những gì được kiên trúc sư thiết kế sẽ có một khoảng cách khá xa từ bản thiết kế đến khi hoàn thành. 


Khi còn làm kiến trúc sư mình cũng mơ thiết kế những thành phố này nọ nhưng khi họ tính toán lại thì quá tốn tiền. Ngày nay thành phố California chỉ có một góc được xây cất vì nằm trên mạch nước.  Còn phần còn lại thì trống trơn. Chán Mớ Đời 


Dạo ấy có nhiều người không thích ở thành phố Los Angeles nên nổ lực quảng cáo xây dựng một thành phố đẹp gấp 10 lần thành phố Los Angeles và đầy đủ tiện nghi, Hoành tráng hơn. Các nhà đầu tư địa ốc cho rằng Los Angeles không thể phát triển vì kẹt xe này nọ nhất là không thể nào chứa được dân cư đông phát triển sau thế chiến. Họ nghĩ các khu vực mới cần được tạo dựng để có thể chứa các người mới nhập cư và babyboomers. Nếu nhìn địa thế của thành phố Los Angeles, sẽ thấy xung quanh là núi và biển nên không thể phát triển chiều ngang được mà chỉ có lên tầng.


Hiện nay tiểu bang Cali cần thêm 5.5 triệu căn hộ vì có nhiều người đến ở nhất là di dân lậu. Nhà cửa khan hiếm, các tiểu bang khác thì nhà xuốgn còn Cali thì chưa chịu xuống.


 Thành phố California có thể chứa được 400,000 dân cư. Ngày nay hồ nước ở trung tâm thành phố đóng rêu xanh. Thành phố được thành lập năm 1958, do một nhà đầu tư địa ốc đầy tham vọng tên Nat Mendelsohn và công ty của ông ta mua độ 80,000 mẫu đất ở sa mạc của quận Kern. Trước khi đầu tư vào thành phố California, ông Mendelsohn đã xây cất nhiều nơi như làng, cạnh thành phố Riverside sau đó phân lô ở thành phố Hesperia, gần Victorville. Nhưng thành phố California là thành phố cuối cùng mà ông ta thực hiện. Sau đó ôm đầu máu.


 Ở trên Moreno Valley có một ông người ba tư du học ở mỹ rồi ở lại. Ông ta xây một khu vực sau đó cho thuê như công ty sản xuất giày Sketchers rồi nhiều chỗ khác. Mình có đi xem ông ta nói chuyện, rất cảm phục tinh thần đầu tư của ông ta qua bao nhiêu thăng trầm, rồi vài tháng sau nghe ông ta qua đời. Chán Mớ Đời 

Hồ xanh nay rong rêu
Ngoài các cột điện, toàn đường đất khắp nơi.
Điểm nhấn của thành phố khi mới sáng lập, với hồ nhân tạo, công viên này nọ nhưng rồi chả ai đến mua đất xây nhà nên chủ đầu tư ôm đầu máu. Như về Việt Nam, mình đi từ Nha Trang ra tới Huế, thấy không biết bao nhiêu nhà đang xây rồi bỏ nữa chừng.

Nắng độ 110 độ F giữa sa mạc. Hôm trước đi với thằng con lên thành phố Lone Pine, nơi ngừoi ta dừng để leo đỉnh Whitney, ngọng luôn. Không muốn ở lại.
Hình ảnh khi xưa họ dùng để giúp người mua mơ về một thành phố hoành tráng

Lâu lâu thấy căn nhà. Phải mua súng mới dám ở mấy chỗ này.
Khách sạn được xây rồi bỏ nữa chừng

Theo bản vẽ thì thành phố này được thiết kế trong vòng một năm, kể cả phân loại cây cối loại gì sẽ được trồng, bản tên đường sơn màu gì này nọ rất hoành tráng. Địa điểm chính là trung tâm thành phố có thể chứa được 80,000 đến 100,000 người cư ngụ. Ngoài ra sẽ có 6 vùng vệ tinh chứa được 30,000 đến 50,000 dân cư. Sẽ có một sân cù và một công viên có hồ nhân tạo. Được xem là bản thiết kế đô thị rõ ràng nhất mà người ta nghĩ 50 năm sau vẫn còn giá trị. 


Khỏi đầu công ty của ông Mendelsohn tốn cả bạc triệu để tìm nước. Lúc đầu họ tính xây khu vực phía Tây của thành phố trước nhưng cuối cùng tìm được nguồn giếng nước ở phiá Tây nên phải xây tại vùng Tây của thành phố. Sau này sẽ xây tiếp phía đông. Ai ngờ, chúa đã bỏ các ông thần đầu tư.


Kế tiếp là Cái hồ rộng 20 mẫu trong công viên chính về sinh hoạt thể thao. Công viên này được xem thời đó là địa điểm Đẹp nhất, tạo dựng một điểm xanh trong sa mạc. Sự hình thành của thành phố này cho thấy với sức người sa mạc cũng thành vùng xanh. Một thiên đường cỏ xanh. 


Ngày nay đi đến Quận Cam hay vùng Riverside chúng ta thấy nhà cửa cỏ xanh cây cối chớ cách đây 30, 40 năm toàn là đất sa mạc. 


Thành phố được thành lập chính thức vào năm 1965 với dân cư độ 600 người. Lý do công ty của ông Mendelsohn muốn thành phố khỏi bị thuế vì thành phố có lỗ hụt tài chánh độ 7.5 triệu đô. 


Xây dựng thành phố những điểm chính như hồ nhân tạo để bán đất. Cứ chia lô ra rồi bán. Cách đây đâu 20 năm lúc nhà xuống, có người kêu mình bán cho 200 lô đất ở Arizona nhưng không có tiền, chỉ cần có $500,000. Ai mua được chắc nay giàu vì dân Cali nghỉ hưu bán nhà ở Cali qua chỗ này mua lô đất rồi xây nhà cho họ. Kiếm Bộn bạc. Trời không cho thì chịu. Thành phố này khá nổi tiếng vì cạnh dòng sông, bên kia sông là Laughlin, một thành phố sòng bài như Las Vegas nhưng nhỏ hơn.


Nhiều khi Ông trời cho ông Mendelsohn tới đó rồi ngưng, không có ai chạy đến mua đất xây nhà cả. Thế là ngọng.Nhiều khi găp thời đánh đâu trúng đó rồi người ta bổng nhiên nghĩ mình thông minh nên hồ hởi đánh lên rồi thời đi qua lại bay hết.


Ông Mendelsohn bán một phần công ty cho công ty Great Westen United để gỡ chút tiền đầu tư và bị đá ra khỏi trách nhiệm xây cất thành phố. Từ từ công ty Great Western United bị lỗ vì bị người mua đất thưa kiện. Khiến Federal Trade Commission điều tra và bắt công ty trả lại 4 triệu độ. Sau đó anh em nhà họ Hugh, con của ông vua đầu hỏa, mua lại và vớt hết tiền sau đó đóng cửa công ty. Thành phố xem như bị bán đứng, tự lo liệu.


Ngày nay, người già về hưu dọn về thành phố này để ở vì rẻ. Có người làm việc tại phi trường quân sự Edward’s Air Force Base. Có người dọn đến ở cho gần thân nhân bị tù gần đó. Hình như nhà tù này sắp bị đóng cửa. Nói chung thành phố không phát triển được vì không thành lập một cơ cấu kinh tế cho thành phố. Bao nhiêu năm qua được xem là chỗ để người đi làm ở Los Angeles tối về ngủ.


Mình nghe tin là bộ quốc phòng tăng cường thêm 5,000 người làm việc ở phi trường quân sự này. Nghe nói họ bắt đầu xây cất chương trình 5,000 căn hộ ở khu vực này, một số mới bắt đầu khởi công trong phi trường. Nếu như vậy thì mừng vì mình có khu thương mại cách cổng phi trường độ 3 dặm. Nghe nói họ đang xây một kho chứa hàng cho xe lửa chuyên chở đến từ bến tàu Pedro. Thay vì xây xa lộ rộng hơn từ Hải cảng Long Beach thì họ sẽ xây đường xe lửa chở hàng đến nhà kho chỗ này trước khi được các xe tải chở đi khác nơi.


Cư dân thắc mắc sao không thấy Walmart, Albertsons hay States Bros,… năm 2010 Rite AID mở một chi nhánh ở đây rồi MacDonalds, Family Dollar,…nhưng vẫn còn ít lắm.


Một thành phố cần có nhiều hạ tầng cơ sở như trường học, chợ búa mới thu hút được người dân thay vì chỉ xây nhà và nhà.


Sau 60 năm thành lập, vùng đất xanh của California City vẫn còn đó nhưng chả có ai ghé lại đây. Hồ nhân tạo vẫn còn đó nhưng đã rong rêu vì không có tiền để xúc hồ. Suối thác nước đã ngưng chảy từ lâu, cỏ xanh đã biến mất bù lại những cụm đất khô. Cho thấy giấc mơ Cali cũng khó thức hiện. Các thành phố gần đó cũng te tua lắm như Palmdale, Lancaster. May ngày nay với internet, thiên hạ bắt đầu dọn về vùng này ở nên nhà cửa lên giá như điên. Nhất là nghe nói có ga xe lửa Bắc Nam Cali sẽ dừng lại tại Palmdale.


Thế hệ mình có lẻ đã hết thời gian để đợi nhưng thế hệ con mình chắc còn thấy. Mình giúp hai đứa con mua được căn nhà ở Mojave, cạnh California City. Và khu thương mại ngay cổng của phi trường quân sự Edwards. Ngày nay họ xây xa lộ 14 từ Los Angeles lên tới đây rồi thêm có đường xe lửa, xe trạm để kết nối với Los Angeles để tránh kẹt xe.


La mà không được xây trong một ngày nên thành phố California này có thể trong tương lai sẽ biến thành một oasis ở giữa sa mạc California. Hy vọng còn sống đến đó để xem sự thay đổi hay giấc mơ của ông Mendelsohn cuối cùng được thực hiện. Biết đâu lễ kỷ niệm 100 năm thành lập thành phố, chúng ta sẽ thấy thành phố này được thực hiện Mỹ mãn như ông Nat Mendelsohn đã từng mơ về thành phố California.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Di dân lậu và biểu tình



Lần đầu sang Hoa Kỳ chơi thì điều khiến mình ngạc nhiên nhất là ra đường mình không phải đem theo giấy tờ tùy thân, khác với ở Âu châu lúc nào cũng có cái ví với giấy tờ vì lâu lâu cảnh sát Tây chận trong métro hỏi giấy tờ. Vào khách sạn họ cũng không hỏi giấy tờ chỉ đưa thẻ tín dụng là xong om. Ngày nay có nhiều lừa đảo nên họ mới hỏi thẻ căn cước hay bằng lái xe để xác nhận thẻ tín dụng của mình.


Đi chơi trên núi không có Internet nhưng khi đến khách sạn thì thất kinh khi thấy khắp nơi trên xứ Hoa Kỳ thiên hạ xuống đường, cản trở nhân viên di trú bắt mấy người di dân lậu. Thấy tội họ vì cũng phải cầm cố sổ đỏ vay mượn mới vượt qua biên giới đến Hoa Kỳ. Bây giờ bị dẫn độ về nước thì tiền đâu trả nợ. 


Họ ra đi vì miếng cơm manh áo, người cầm quyền xứ họ chỉ biết tham nhũng vòi tiền nên họ phải ra đi như người Việt sau 75. Vợ mình và hai người em vượt biển đến Nam Dương và Mã Lai. Trước khi định cư tại pháp và Hoa Kỳ. Kể cảnh sát mã lai và Nam dương kéo tàu ra ngoài khơi nên tài công phá máy làm chìm tàu để được lên bờ. Kêu cảnh sát mã lai hung dữ này nọ. Dạo ấy mã lai có vấn nạn mã cộng cũng kháng chiến trường kỳ nên họ rất sợ Hà Nội cài người sang để móc nối. Nhìn lại thì cảnh sát mã lai chỉ làm nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền quốc gia của họ. Và bị lên án là gian ác. 


Sau đó người Việt vượt biển hay di tản đều đợi có gia đình người Mỹ nào bảo lãnh mới được đi định cư tại Hoa Kỳ. Ai có thân nhân đi trước thì được anh chị bảo lãnh như trường hợp vợ mình. 


Người Việt chúng ta đến Hoa Kỳ được là nhờ lòng tốt của người Mỹ đứng ra bảo lãnh trong thời gian đầu như hai người em của mình được ông bà Cayla bảo trợ vì mình còn sinh viên nên khó bảo trợ lắm. Nếu không có người bảo trợ thì ở trại tỵ nạn mút mùa lệ thủy. 


Sau này nhớ ơn ông bà Cayla mình có cho một gia đình tỵ nạn gốc Syria ở miễn phí mấy tháng khi họ mới sang. Sau họ dọn đi tiểu bang khác có người gốc Syria nhiều hơn. Hồi mới sang Hoa Kỳ mình phụ giúp sinh viên chống nạn cưỡng bách hồi hương các người vượt biển không có ai bảo trợ. Có người tự tử mỗ ruột trước Phước Lộc thọ mà không chết. Chắc đúng lúc ông Thọ có mặt ở đó. 


Thấy trên mạng người Mỹ chửi bới nhau. Bên binh chính sách cưỡng bách hồi hương và bên chống. Người Việt mình cũng nhảy ra bênh và chống nên chửi nhau loạn cào cào, quên khi xưa mình cũng từng đến bờ Mã Lai, Thái Lan và Nam Dương không có chiếu khán, bất hợp lệ. 


Nhưng khi họ đưa biểu ngữ “NO KING”  được xem là chính trị hoá, chả có thương người di dân lậu gì cả. Theo tài liệu thì thời tổng thống Clinton, họ trục xuất 12 triệu người di dân lậu. Thời ông Obama thì chỉ có 3 triệu người. Do đó không thể nói Đảng dân chủ không thi hành cưỡng bách hồi hương hay nhân đạo gì cả. Đúng hơn là khi người di dân lậu bị bắt tại biên giới thì được trả về, xem như đã dẫn độ họ về lại biên giới, ít vụ ICE lùng bắt như bây giờ.


Bill Clinton’s administration deported approximately 12 to 12.3 million people between 1993 and 2001. However, the vast majority—about 93% (roughly 11.4 million)—were classified as “returns,” meaning these individuals generally left the U.S. voluntarily at the border rather than through formal removal proceedings. The number of formal removals (forced deportations with legal consequences) was much lower. These figures include both voluntary returns and formal removals, so the number of actual forced deportations was only a small fraction of the total.


Mình có kể là chính phủ Trump thi hành các chính sách đã được các think tank cực hữu của Hoa Kỳ đề xướng từ lâu. Lý do là chính trị chớ không phải người Mỹ cả hai bên yêu thương hay ghét người di dân lậu. Họ bắt di dân lậu ở chỗ các triệu phú, ông ta bà lớn như Obama, Clinton có nhà nghỉ hè như Martha Vineyard  Di dân lậu lãnh lương thấp hơn và chịu khó. 


Hồi sáng, gặp ông thợ quen kể, tuần rồi đang làm việc trên công trường, bổng nhiên la migra đến, 60 nhân viên đang làm trên công trường bỏ chạy tá lả khắp nơi.


Năm 1986, khi mình sang Hoa Kỳ lần đầu thì tổng thống Reagan mới ký luật ân xá các người di dân lậu. Dạo ấy tiểu bang California được xem là tiểu bang thiên cộng hòa. Từ khi có lệnh ân xá thì các tiểu bang lớn như new York, California chuyển hướng sang khuynh hướng dân chủ như Cali. Từ 30 năm nay tiểu bang Cali có đến 70% cử tri dân chủ nên ai mà theo cộng hòa thì chả muốn đi bầu nữa. Vì biết trước kết quả. 


Theo mình hiểu thì Đảng dân chủ cho di dân lậu đến các tiểu bang lớn như Texas, Arizona, Florida nói chung là các tiểu bang thiên cộng hòa. Họ cấp bằng lái xe hay căn cước cho người di dân lậu. Trước kia di dân lậu không có bằng lái xe nhưng sau này các công ty bảo hiểm lobby nên Đa số các tiểu bang thiên dân chủ đều cho phép di dân lậu thi bằng lái xe hay nộp đơn xin thẻ căn cước. Có mấy người di dân lậu xin TIN số đóng thuế. 


Có bằng lái xe cứ đưa ra để bầu dù không phải công dân. Nay Cali ra luật không được hỏi thẻ căn cước thì ai muốn bầu là bầu. Thế là Đảng dân chủ đắc cử nắm hết quyền lực tiểu bang và liên bang. Xem như Đảng cộng hòa sẽ không bao giờ nắm quyền nữa. Hoa Kỳ sẽ chỉ còn một Đảng. Còn Đảng cộng hoà chỉ chửi bới cho vui vì không có đa số như hiện nay ở Cali 70% cử tri thuộc Đảng Dân Chủ. Cứ tưởng tượng 4 năm nữa, khắp các tiểu bang trên Hoa Kỳ đều có 70% cử tri bầu cho Dân Chủ. Khỏi mất công đi bầu. Nền Dân chủ có thể bị mua chuộc hay chơi mấy trò này.


Chúng ta nghe đến các tội phạm này nọ. Việc này có, như ông Mễ nuôi ong kể, 60 năm trước, bố ông ta giết người ở Mễ, trốn qua Mỹ, lấy vợ đẻ ra ông ta. Hay những người cầm cố sổ đỏ để mua đường chạy qua Hoa Kỳ. Họ sẵn sàng làm bất cứ việc gì để trả nợ vì ở quê nhà, dân cho họ mượn tiền có thể xiết nhà, đuổi cổ gia đình họ ra khỏi. Do đó họ có thể làm chuyện ác như giết người, trồng cần sa như người Việt nói Máu Lạnh. 


Nói chung người di dân lậu rất im tiếng không la lối, làm ồn vì họ biết ở lậu. Do đó mình đoán những người cầm cờ chạy vòng vòng là dân hợp pháp, có thể được trả tiền để bạo động.


Theo những gì mình đọc trên các trang của think tank cực hữu thì họ tìm cách dẹp vụ để người di dân bất hợp pháp không được bỏ phiếu. Nhớ ông Obama có ra chương trình DACA hợp thức hóa các người con di Dân lậu mà Đảng Cộng hòa chống là vì như vậy số người này sẽ dồn phiếu cho Đảng dân chủ. Chả có phải nhân đạo gì cả, họ chỉ muốn được đa số để kiếm chác, làm giàu thôi.


Chính trị là nơi họ tranh dành quyền lợi của hai Đảng nên họ cò mồi xúi chúng ta tham dự chớ chả có ai để ý đến quyền lợi của chúng ta. Nếu không vì chính trị thì không có mấy vụ xuống đường. Đập phá để thương lượng với nhau. Đảng dân chủ cấp bảo hiểm cho di dân lậu để dành cử tri bỏ phiếu sau này. 


Di dân lậu thì đi làm và rất chăm chỉ để có tiền gửi về giúp gia đình ở quê nhà. Họ không đóng thuế do đó có nhiều quốc gia khuyến khích dân họ nhập cư lậu vào Hoa Kỳ. Lao động tốt gửi tiền về quê hương là chùm khế ngọt. Khi đau ốm, sinh đẻ thì chạy vào nhà thương được chữa bệnh miễn phí, do đó y phí tại Hoa Kỳ đắt là vì vậy.


Nay họ cấm những người đến từ nhiều quốc gia viện lý do là an ninh nhưng thật ra nhiều người đi du lịch rồi trốn luôn ở lại. Có ông hướng dẫn viên người Karzachstan kể là cô em du lịch hay đi học sang Hoa Kỳ rồi ở lại. Lấy ai đó người Mỹ hợp thức hóa giấy tờ. 


Cách đây đâu 10 năm mình chạy đi mua đồ thì thấy thiên hạ la hét biểu tình nên bò lại xem thì tá hỏa tam tình. Mấy ông gốc Mễ kêu Cali là của Mễ Tây cơ, phải trả lại cho họ. Họ cầm cờ Mễ chạy lòng vòng. Như người Việt cầm cờ Việt Nam Cộng Hoà chạy ngoài bolsa. Vài hôm nữa, chắc bên Tây Ban Nha lại có người xuống đường kêu Cali do người Tây Ban Nha phát hiện ra, phải trả lại cho Tây Ban Nha tương tự Mễ Tây CƠ do người Tây Ban Nha chiếm đóng. Chán Mớ Đời 


Vấn đề di dân lậu không giải quyết ngày nay thì sau này sẽ gặp nhiều vấn đề như hưu trí của họ. Ai nuôi họ, sẽ trở thành gánh nặng cho Hoa Kỳ khi dân số giảm. Do đó, người Mỹ muốn đuổi một số về nước của họ nhất là người già. Ngay chính người Mỹ về già sẽ có vấn đề hưu trí vì ngân sách tham thụt. 


Khi họ thành lập quỹ an sinh xã hội, trung bình người Mỹ chết ở độ tuổi 63.5 nghĩa là chết 18 tháng trước khi nhận được tấm ngân phiếu an sinh xã hội đầu tiên. Nay với y khoa tân tiến, người Mỹ sống dai đến 75 tuổi cho đàn ông, 82 tuổi cho phụ nữ nên có vấn đề thâm thủng ngân sách. Nay lại cộng thêm mấy người di dân lậu phải nuôi khi về già là ngọng.



Mình có nói chuyện với nhiều người di dân lậu. Họ nói làm tiền để gửi về nước xây nhà để mai sau họ về hưu. Vấn đề là con cháu lớn lên quen nước quen cái ở Hoa Kỳ nên không muốn về quê hương. Thế là họ ngọng, xây nhà để không hay để cho em út ở còn họ chui rúc vào nhưng căn hộ chật chội của con cháu. 


Mình thấy thiên hạ chửi bới nhau nhưng ít ai nói đến đem người di dân về nuôi hay bảo lãnh như khi người Việt tỵ nạn được người Mỹ bảo lãnh. Chỉ chửi bới hay bênh vực cho sướng miệng vì bảo lãnh là bao nhiêu chuyện như bảo hiểm, nhà cửa này nọ,… cho thấy muốn trở thành một người Mỹ tốt rất khó.


Hoa Kỳ cần giải quyết vấn nạn di dân lậu để khỏi bị hậu quả lớn trả hưu trí, bảo hiểm cho những người ở lậu sau này. Chửi bới nhau chả giải quyết vấn đề. Hy vọng họ sẽ thống nhất ở điểm nào để chuẩn bị cho tương lai. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Vô gia cư bất thành phu phụ

Hôm qua và hôm nay gió Santa Ana khiến cháy ở Nam Cali, vùng Palisades, khu nhà giàu. Lại thấy thiên hạ bị di tản để tránh nạn, lại khiến dân tình mất nhà. Các hãng bảo hiểm không dám bán cho thị dân ở Cali nên phải mua bảo hiểm do các công ty ở tiểu bang khác bán với giá trên trời. Hôm qua mình mới mua 2 cái bảo hiểm, giá gần gấp đôi.

Hôm trước mình kể về tham nhũng trong trong việc kiểm soát về nạn vô gia cư, gia tăng tại Cali từ 6 năm qua thì bị Facebook chặn. Lý do nói đến tham nhũng của chính quyền địa phương. Mình xem một tài liệu tại Phần Lan, thành công trong việc giải quyết vấn nạn vô gia cư. Họ cho xây các trung tâm giúp phục hồi các người vô gia cư bị nghiện, hay bệnh tâm thần. Rồi từ từ huấn luyện họ lại, học hành các nghề rồi kiếm công ăn việc làm cho họ, từ từ trở lại đời sống bình thường, lập gia đình,.. ai buồn đời muốn biết sự thật về tham nhũng của chương trình giúp vô gia cư tại Cali khi thống đốc tiểu bang Cali kêu không biết số tiền 24 tỷ đô la đi về đâu, mà số người vô gia cư từ 35,000 lên hơn 181,000 sau 6 năm trời, áp dụng chương trình giúp dưỡng người vô gia cư. 

Hôm nay gió thổi mạnh không biết mấy người Việt vô gia cư nằm trong lều có lạnh không. Vùng Bolsa có nhiều nơi, có người vô gia cư sống lây lất. Hôm tước, mình có đem cho họ mấy túi ngủ của mấy đứa khi xưa đi hướng đạo, cắm trại.

Họ có thể tăng số cử tri “ma” đi bầu thì số người vô gia cư gia tăng để họ bỏ túi rất dễ làm. Ông thống đốc lương có $220,000/ năm mà có một biệt thự giá $3.5 triệu ở Sacramento, và nay mới mua thêm một căn khác để chuẩn bị hết nhiệm kỳ, giá 9.1 triệu đô la. Với mức lương của ông ta chỉ có thể trả được 3 tháng tiền nhà. 

Người Việt mình hay hỏi các quan nhớn ở Việt Nam lương ít mà sao lại cho con du học, ở nhà biệt phủ nhờ mẹ đi bán thóc giống. Mình thì hay hỏi các chính trị gia nhà nghề Mỹ, tiền đâu ra. Ai buồn đời thì đọc đường dẫn https://www.muctimsonden.com/2024/12/24-ty-o-la-cali-danh-cho-vo-gia-cu-i-ve.html


Mình nghĩ không ai muốn ra đường ngủ bờ ngủ bụi ngoại trừ đi Giang hồ. Mình ngủ ở công viên một đêm ở Thuỵ Sĩ vì trễ xe lửa. Lạnh kinh khủng. Thường những người vô gia cư bị bệnh, mất việc, không tiền trả tiền nhà phải ra đường ở. Thậm chí có công ăn việc làm nhưng nhà cửa đắt quá nên họ phải sống trong các xe hay RV… mình xem tài liệu thì thấy ở vùng San Jose, nhiều người đi làm, nhưng nhà cửa ở vùng này rất đắt nên không có khả năng mướn nên họ ở trong các xe của họ. Tối đi làm về, kiếm chỗ nào cho phép đậu xe qua đêm. Tắm rửa thì vào câu lạc bộ thể thao. 


Nay một số công ty dời về phía đông của San Jose, gần Modesto nên hy vọng nhà cửa sẽ bớt lên giá. Nói cho đúng thì có rất nhiều cựu quân nhân, trở về từ chiến trường, bị hội chứng chiến tranh và bị ám ảnh của sự chết chóc nên họ không hội nhập được vào đời sóng dân sự và từ từ bị nghiện thuốc an thần, sì ke ma tuý,… có lần mình gặp một ông vô gia cư, hỏi chuyện thì mới biết ông ta là cựu chiến binh chiến trường Á Phũ hãn. Mình hỏi vậy có tiền hàng tháng do chính phủ trợ cấp. Ông ta gật đầu kêu có $1,000. Khi nhận đầu tháng thì ông ta vào mướn motel ngủ, tắm rửa rồi khi hết tiền thì ra công viên nắng ấm cắm dùi ở tới cuối tháng. Mình không biết có thật hay không vì nghe kể trên mạng là các tiểu bang theo Dân CHủ, cho các người nhập cư lậu ở khách sạn, cấp thẻ để họ đi mua thức ăn hay kiếm việc này nọ. Hay chỉ là tuyên truyền của phía Cộng Hoà. Cử tri nghe như vậy, chưa kiềm chứng rồi tin bầu cho đối lập. Xong om


Mình hay ra bờ biển ở Huntington Beach hóng gió biển. Thấy nhiều người về hưu, ở trong xe RV. Sáng chạy ra bãi biển trả $35/ năm đậu cả ngày. Đi vệ sinh hay tắm rữa, ăn uống. Chiều đóng cửa bãi đậu xe thì họ chạy đâu, đậu qua đêm. Ban ngày chạy ra biển, đậu xe ngủ rồi đem đồ ra nấu nướng ăn cho qua ngày. 


Sáng mình đi tập ở Đông Phương Hội thì thấy lều của người vô gia cư khá nhiều nhất là xe đậu khắp nơi và có người ngủ ở trong. Họ lấy tấm carton, che cửa sổ để không ai nhìn thấy. Có thể trong ngày họ chạy xe chỗ nào khác đậu nhưng tối lại về khu đường Moran, có vẻ an ninh hơn. Cho thấy cũng có nhiều người việt sang đây, không hội nhập hay bị vấn đề gì đó, như mất việc làm hay bị vợ bỏ nên đâm ra Chán Mớ Đời, rồi hết tiền, ra đường ở.


Từ ngày tối cao pháp viện không mạnh tay với luật về vô gia cư thì nhiều thành phố đã mạnh tay, đuổi người vô gia cư. Ở thành phố Westminster cách đây mấy tháng cảnh sát đến đuổi người vô gia cư, vì có tin bà Kamala sẽ đến Quận Cam, gặp cử tri người Việt. Rồi 10 ngày sau lại thấy họ lục tục trở lại bằng xe hơi hay xe đạp. Các lều lại mọc lên lại. Vấn đề là đuổi họ đi mà không có chỗ nào đến tiếp đón. Mình mới mua cổ phiếu công ty của công ty chuyên về nhà tù tư nhân, chuẩn bị cho vụ cưỡng bách hồi hương của chính phủ Trump. Tuần rồi, cổ phiếu công ty này lên kinh hoàng. 


Người ta cho biết tỷ lệ người vô gia cư gia tăng từ năm ngoái lên đến 12% hay có trên 650,000 người không nhà. Tiểu bang Cali chiếm giải nhất về số vô gia cư, gần phân nữa của Hoa Kỳ.


Luật cấm ngủ trong xe, và dời xe đi ít nhất 300 bộ anh mỗi tiếng đồng hồ. Khi xưa, họ còn cho chăn mềm nay thì tiệt luôn. Các chương trình giúp vô gia cư như là con bò to đùng, để mấy tên công chức và thân hữu vắt sữa. Họ mong muốn lượng vô gia cư càng tăng thì họ càng có tiền cũng như có việc làm muôn đời. Nghe nói nếu ai cắm dùi sẽ bị tù và bị phạt $1,000. Không tiền thì cũng bù trớt.


Những chương trình về vô gia cư là miếng mồi ngon cho những người có quyền lực tại Hoa Kỳ. Điển hình ở Quận Cam, ông giám sát viên của Quận, gốc Việt, hình như thuộc Đảng Cộng Hoà, khơi khơi vớt mấy triệu, qua cách thành lập một tổ chức vô vụ lợi, do con gái đứng đầu. Thế là cứ rót tiền vào cho tổ chức này, con gái đứng ra mua mấy căn nhà để giúp người vô gia cư nhưng trên thực tế thì khác. Còn Đảng Dân Chủ thì nhiều không tả. Có lần, mình được giới thiệu liên lạc với một hội vô vụ lợi người Việt tại Quận Cam. Họ kêu mình viết cho họ lá thư để họ cho mượn một căn phòng để giúp mấy người lớn tuổi tập dưỡng sinh. Họ chỉ cái mái hiên ngoài trời, nhỏ xíu. Trời mưa gió lạnh mấy người già làm sao tập ngoài trời. Thế là họ gửi thư của mình viết cho tiểu bang Cali và vớt thêm tiền bỏ túi vì giúp thêm 1 tổ chức của cộng đồng. Mình thì đâu có thể sử dụng chỗ ngoài trời để hướng dẫn thiên hạ tập. Chưa tập mấy người già lăn đùng ra trúng gió rồi. Họ bỏ tiền túi xài nhân danh giúp đỡ cộng đồng. Chỗ tụi này mượn tập khi xưa, họ cũng là tổ chức vô vụ lợi nhưng thấy họ lấy tiền thiên hạ mượn chỗ để sinh hoạt, mà tiền thì không thấy giải quyết ra sao vì trả tiền mặt. Từ từ người Việt sống bám vào cộng đồng rất nhiều, cứ xin giấy tờ hợp thức hoá cho hội vô vụ lợi của họ dù chỉ có vợ chồng đứng tên rồi đi xin tiền chính phủ.


Tại sao họ khui ông ta vì cộng đồng người Việt rất yếu về chính trị. Mình bảo đảm các cộng đồng khác cũng nhảy vào xé xác con mồi 24 tỷ đô la dành cho vô gia cư nhưng họ chỉ khui ông người Việt. Vì người Việt sẽ im tiếng như cách đây mấy chục năm họ bắt bác sĩ, nha sĩ gốc việt gian lận Medicare. Trong cộng đồng, người Việt hăng hái chửi nhau lắm nhưng khi ra ngoài dòng chính thì câm họng hết. Nhớ khi xưa, mình hay đi họp với các hội thương gia gốc Hispanic. Mấy tên này hay than là bọn người Việt chúng mày chả giúp chúng tao lên tiếng chung để bảo vệ quyền lợi. Tụi tao xuống đường với chúng bây để ủng hộ mà khi tụi tao cần thì tụi mày im rơ, không lên tiếng dùm. Có tài liệu cho thấy bác sĩ và nha sĩ gốc Do Thái, Ba Tư, Mễ ,…ăn gian Medicare nhiều mấy chục lần bác sĩ nha sĩ gốc Việt. Họ chỉ kiếm công đồng nào yếu về chính trị để đánh như doạ các cộng đồng khác.


Năm 2018, tối cấp pháp viện, từ chối nhận vụ xét vụ đuổi người vô gia cư, nên các tiểu bang ngọng vì muốn đuổi thì phải có chỗ cho người ta ở. Mà xây nhà cho họ ở thì ở Cali là ngọng vì xây cất rất đắt tiền. Họ bắt phải sử dụng công nhân của công đoàn, giá cao, thêm các thuế, tiền phí tổn này nọ.


Cali cần thêm 5.5 triệu căn hộ, mà giá xây cất, đất đai rất đắt cho nên khi xây xong thì chỉ có người làm lương cao mới có khả năng mua được nhà. 


Có nhiều quận đưa mấy người vô gia cư vào các motel ở, và thành phố trả tiền, giúp giảm số lượng vô gia cư ngoài đường nhưng đó chỉ tạm thời. Vì người vô gia cư nghe đến hay các công chức sẽ đem xe buýt hốt các người này và chở đến thành phố có lòng hảo tâm. Mình nhớ khi xưa, thành phố Los Angeles hốt người vô gia cư lên xe búyt, cho họ 50 đô, chở họ đến thành phố San Bernardino. Thành phố San Bernardino cho $50, chở họ về Los Angeles. Ngày nay thành phố San Bernardino, bị phá sản.


Năm 2024, tối cao pháp viện cho phép thành phố Los Angeles cấm các người cắm trại ngoài đường để chuẩn bị cho thế Vận Hội 2028. Thành phố Long Beach bắt đầu đuổi các người cắm trại trong các công viên khiến các người dân bình thường không dám đến công viên mà họ đóng thuế hàng năm.

Vấn đề đuổi người vô gia cư không giải quyết vấn đề. Theo mình trong tương lai còn gia tăng vấn nạn vô gia cư. Lý do là xã hội Hoa Kỳ đang chuyển mình, người máy và kỹ thuật số bắt đầu thay thế con người trong công việc sản xuất.


Chúng ta nghe các khẩu hiệu qua cuộc bầu cử vừa qua, nào là đem công việc sản xuất về Hoa Kỳ,… lý do họ đem về vì thuế hứa sẽ giảm và công việc sản xuất sẽ do người máy thực hiện. Họ chỉ cần vài kỹ sư để kiểm soát quá trình sản xuất. Đi chợ ngày nay, chúng ta thấy máy tính tiền tự động. Hôm trước mình vào Smart & Final, có 6 cái máy tính tiền tự động và một thâu ngân viên. Thiên hạ đợi lâu nên phải đẩy xe lại chỗ tự trả tiền. Khi xưa, là có một ông già về hưu, cần tiền nên ra đứng cạnh cô thây ngân viên, hỏi “papers or Plastic” để ông ta lấy bao nylon hay bao bằng giấy, bỏ thức ăn mình mua vào bao. Nay ông này biến mất, bà thâu ngân viên biến mất và phải trả tiền bao nylon. Những người này có thể đi học lại để trở thành kỹ sư? Ngay kỹ sư, bác sĩ sẽ bị thay thế bởi người máy.


Những người không kiếm được việc sau khi bị người máy và kỹ thuật toán thay thế sẽ ra sao? Họ sẽ thành lập một giai cấp vô dụng (useless class). Đó là mối quan tâm của chính quyền hiện tại trên khắp thế giới. Giai cấp này sẽ nổi loạn. Chúng ta thấy tại Hoa Kỳ có một thiểu số khởi phát với cái tên Antifa, ở Âu châu như Pháp quốc, người gốc ả rập tìm không được việc làm hay người da đen, nổi loạn đốt nhà cửa xe cộ. Một người không phải da trắng bạo loạn hay giết người được báo chí làm rùm beng để tạo nên căng thẳng, khiến người dân ủng hộ việc cưỡng bách hồi hương họ dù sinh trưởng tại các xứ Âu châu.


Hay kêu chích ngừa như COVID để khiến họ không sinh con được nữa.

Giáng sinh vừa qua, mấy đứa cháu đến nói chuyện với mình nhiều hơn mọi lần. Chúng hỏi có nên làm đám cưới hay mua nhà. Mình nói tụi bây cứ sống với nhau, làm đám cưới dân sự thôi, còn tiền để làm tiệc đám cưới dùng để mua nhà cho thuê. Mình đoán là hai đứa con mình mới hùn tiền mua được căn nhà cho thuê. Nên máy anh em họ hàng thắc mắc và bắt đầu suy nghĩ khác với dòng chính là tổ chức đám cưới linh đình để rồi âm thầm ly dị. Mình nói mấy đứa con. Là cố gắng làm việc, tiêu xài hạn chế lại, dùng tiền đó đi mua nhà cho thuê để mai sau khi bị sa thải, mình vẫn có lợi tức mà sống. Thay vì bận đồ hiệu, đi xe xịn này nọ với tinh thần một phút huy hoàng rồi chợt tắt.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn