Vai trò Triglyceride

 


Nhớ trước đây đi khám bác sĩ, thử máu đủ trò rồi ông ta lắc đầu kêu mình phải uống thuốc vì Triglyceride quá cao. Mình hỏi ông ta Triglyceride là gì thì Ông ta chỉ trả lời khiến anh mau chết. Chán Mớ Đời 

Đây là bảng đo lượng của Triglyceride 


Từ độ đọc 5 cuốn sách về ung thư  mình bắt đầu tìm tài liệu về sức khỏe và y tế để đọc thêm. Lý do là bác sĩ nói phải tìm đọc mấy cái gì khó nuốt để giúp não bộ tiếp tục làm việc vì làm nông dân như mình thì không sớm thì chày sẽ trả nhớ về không. May mình không sử dụng thuốc trừ sâu vì ngày nay họ nghiên cứu về bệnh Parkingson ở vùng trung Cali, nơi sản xuất rau cải và trái cây của tiểu bang. 


Đọc quảng cáo của mấy tên guru về sức khỏe cho rằng do di truyền, xem như nan y chất béo đủ trò, phải uống thuốc và gây bệnh tai biến khiến cha con teo dế để mua thuốc của họ uống hay ghi danh tập thể dục chi đó. 

Đây là bảng đo lường về ngưỡng tinh bột của cơ thể 


Đó là sự thao túng tâm lý y tế chế độ tư bản. Mò mò thêm tài liệu thì nguyên nhân chính không vì di truyền hay chất béo mà vì lối sống dinh dưỡng của chúng ta gây nên vụ cao mỡ. 


Trước nhất phải hiểu Triglyceride là cái chi chi đã. Ông bác sĩ không giải thích cho mình vì nghĩ mình là nông dân ngu lâu dốt bền có giải thích cũng không hiểu. Triglyceride là chất béo trong huyết quản giúp tạo năng lượng cho cơ thể hoạt động. Theo định nghĩa ngày nay thì lượng Triglyceride được xếp theo như sau:

Bình thường <150mg/dl 

Hơi hơi: 150-199 mg/dl 

Cao: 200-499 mg/dl 

Quá cao: >500 mg/dl 


Nếu lượng Triglyceride quá cao sẽ có thể dẫn đến bệnh tim mạch và tuyến tụy. Mình nói có thể vì còn hội nhiều yếu tố khác. Có anh bạn kể là bà bác sĩ người Việt kêu răng anh không chết vì Triglyceride của anh ta hơn 500.


Theo các nghiên cứu của Harvard thì những người theo chế độ dinh dưỡng cao về đường ngọt có đến 38% nguy cơ bị chết vì bệnh tim mạch. Vấn đề là các bác sĩ vẫn kêu ăn chất béo khiến bị nghẹt van tim trong khi họ nhắm mắt để các sản phẩm thực phẩm có chất đường hóa học và tinh bột tinh chế được tự do bán trên thị trường. 




Khi mình khám phá ra là lá gan của con người sản xuất 80% chất béo hàng ngày để cơ thể sử dụng còn 20% kia là do thực phẩm được mang vào từ mồm. Thất kinh vì bác sĩ bắt uống thuốc làm giảm chất béo mà cơ thể tự động tạo ra. Khi ăn tinh bột và chất đường thì lá gan sẽ chuyển thành chất béo Triglyceride và nếu cơ thể không kịp đốt các chất béo này sẽ hội tụ lại trong cơ thể, phần đông tích tụ ở bụng. Ai có bụng phì thì không cần đo máu cũng biết là dư mỡ. 


Nếu chúng ta ăn tinh bột nhiều thì sẽ khiến gia tăng Triglyceride. Nếu tinh bột mà chúng ta ăn hàng ngày có 55% - 60% calories mà cơ thể hấp thụ sẽ khiến lượng Triglyceride gia tăng rất nhanh. Nhớ có dạo đồng chí gái mua croissant, bánh sừng trâu ở Costco về mà nhà chỉ có hai vợ chồng. Đồng chí gái ăn có chút xíu , mình thì keo kiệt sợ bị hư nên ăn trước khi quá Date. Tuần lễ sau là thấy cái bụng phì ra liền. Xem như cơ thể chúng ta biến chất ngọt và tinh bột thành chất béo trong huyết quản. 

Đây là bản chỉ dẫn về lượng đường trong các sản phẩm chế biến
Đây bản chỉ dẫn cách thực phẩm đi vaof cơ thể và tạo ra đường và chất béo. 


Đi bác sĩ sẽ nói là di truyền phải ngưng ăn chất béo và uống thuốc ngăn ngừa ngay. Di truyền thì có thể có nhưng ít so với dinh dưỡng. Đi Ý Đại Lợi mình thấy các phần ăn họ đem ra rất nhỏ so với Hoa Kỳ. Dân họ ít to béo như người Mỹ.  Vào quán ăn, mình chơi 3 món thậm chí 4 món nhưng không đầy bụng trong khi ở mỹ ăn 1 phần là oải cái bụng. 


Mình đi tập ở Đông Phương Hội 90 phút mỗi sáng thì đồng hồ chỉ tiêu đâu 245 calories mà về nhà chơi 3 cái bánh sừng trâu của Costco, mỗi cái có đến 406 calories xem như tọng vô 1018 calories. Hỏi sao 1 tuần lễ sau không thấy bụng phì. Cho nên đừng than là có tập thể dục, đi bộ bú xua la mua mà vẫn phì. Cái may là ở Hoa Kỳ họ bắt nhà hàng phải ghi trung bình món ăn có bao nhiêu calories. 


Viết vụ này nên hôm qua mình để đồng hồ khi đi bộ 20 dặm hay 32 km. Đến nơi nhìn đồng hồ có đến 2034 calories xem như đi bộ mỗi dặm đường là mất 100 calories. Mình ăn mỗi ngày một bữa nhưng khách sạn cho ăn sáng nên sơ sow lấy sức để đi, chiều về ăn 3 món cho đủ 2000 calories sang hơn thì làm cái gelato. Trong khi ở Hoa Kỳ phần ăn to gấp 3 lần ở Ý Đại Lợi lại thêm uống coca ăn ngọt. Chán Mớ Đời 


Chúng ta cần biết ngưỡng giới hạn của mình về tinh bột, tùy cơ thể có khi 50g, có người 100g/ ngày. Khởi đầu chỉ ăn tinh bột của rau cải và đậu độ <50g/ ngày trong vòng 3 tuần lễ. Đừng nghĩ ăn chay là không có tinh bột. Cứ xem mấy thầy ở chùa. Sau đó thì bắt đầu ăn lại tinh bột thường nhưng ít thôi, xem kết quả thử máu để biết cơ thể mình khám nổi 50g hay 100g tinh bột mỗi ngày. 


Kế tiếp là ngưng ăn fructose ( thường trong trái cây nhất là nước trái cây) vì khi đưa vào cơ thể thì sẽ được chuyển biến thành đường ngay không thanh lọc chuyển hóa như xăng vào là máy xe nổ ngay. Ăn sáng ở Anh quốc hay Hoa Kỳ họ hay cho uống ly nước cam. Một ly nước cam có đến 27 g đường trong khi một ly CoCa có 22 g đường. Cứ lấy 27 g chia cho 4 là ra số lượng muỗng đường tương đương là 4 g. Trái cây nên ăn không nên uống nước trái cây vì khi ăn sẽ có chất xơ giúp biến đổi chậm chất ngọt fructose trong trái cây. Họ ép ra uống liền là đã bị oxy hóa thành đường ngay còn loại trong chai mua ở tiệm về thì pha đủ thứ. 


Mình uống nước bưởi vắt trong vườn loại không ngọt còn loại thanh trà trong vườn thì ăn vì ngọt. Cẩn thận khi mua thực phẩm vì fructose được dấu dưới nhiều tên như let chụp cũng sử dụng nhiều fructose. 


Hạn chế ăn tinh bột nhưng ăn chất béo lành mạnh. Không dùng mấy loại dầu ăn thường bán trong siêu thị nên lấy Mỡ để nấu ăn như dầu dừa hay dầu olive. Theo thử nghiệm thì giảm 3 lần Triglyceride. Lý do chất béo không chuyển hóa thành Triglyceride như đường và tinh bột. 


Ăn chất béo như dầu olive, trái bơ, mỡ cá, đậu,… trứng, cá mòi,… họ cho biết chất béo omega 2 của cá có thể làm giảm 30% Triglyceride. Không nên uống rượu vì lá gan chuyển hóa độ cồn như đường. Dù một hai chai. Tin tức quảng cáo là nên uống rượu vang sẽ giúp giảm chất béo bus xua la mua chỉ sợ bọn bán rượu quảng cáo.





Tập vô thất gián đoạn chỉ ăn trong vòng 8 tiếng. Mình đi bộ 20 dặm hiện nay nhưng ăn bữa chính là buổi chiều khi đến khách sạn. Sáng vì có điểm Tâm nên ăn một chút cho có sức và đi liên tục chỉ ngừng uống vài ngụm nước như ông thần người nhái Hoa Kỳ chỉ. Mà đúng thật uống từng ngụm ít mót tiểu hơn. Mình đi liên tục và thở bằng bụng không há mồm, tuy chậm nhưng về đến khách sạn vẫn tỉnh bơ thay vì đừ như khi leo Kilimanjaro hay Machu Picchu. 


Lý do khi ăn sẽ kích hoạch insulin và nếu 6 lần với snack là cứ khiến insulin ở cao độ cả ngày. Khi nhịn đói thì sẽ giúp cơ thể sử dụng tất cả Triglyceride và sau đó chuyển qua đốt các chất béo dư thừa. Mình để ý từ mấy ngày nay bụng xẹp lép lại, mỡ ngay bụng biến mất chắc đi bộ mệt thở nên cơ thể đốt hết chất béo, tinh bột ăn sáng nhưng tật ra cũng không ăn nhiều. Suốt từ 8:00 giờ sáng đến chiều không ăn lúc đi bộ, xem như nhịn đói độ 12 tiếng vì đến 7 giờ tối tiệm ăn mới mở cửa. 



Họ khuyên di chuyển và tập thể dục và sử dụng sauna để giúp cơ thể đốt Triglyceride. Họ cho biết sau khi ăn cơm đi bộ sẽ giúp giảm độ 22% insulin gia tăng đột biến. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 









từ Colle Val D’Elsa đến Monteriggioni

 


Sau một ngày đi lộn 10 dặm hay 16 cây số tìm đường khách sạn, hôm nay mình từ từ. Sáng dậy ăn sáng, khá ngon xong rồi đem vali ra gửi ở lễ tân để taxi đến đem lại khách sạn mà hôm qua tưởng ngủ lại, lộn đường. Cho thấy mình bắt đầu có triệu chứng già. Cứ theo bản đồ đi suốt hành trình quên không xét lại trước khi đi. Đường Assisi khó khăn hơn nên phải cẩn thận xem xét kỹ lưỡng trước khi lên đường. 


Ông thần này nói cũng có lý, du lịch là  học cách sống. 

Nhưng lại may cho hôm nay vì mưa suốt ngày mà nếu đi bộ là mệt vì đường trơn và bùn. Mình đã đi hôm qua nên tà tà đi xuống con dốc mà hôm qua đã đi rồi còn dư thì giờ nên ghé vào tiệm uống cà phê vì rẻ nhất. Ăn kem thì tốn 4.5 Euro trong khi trời lạnh căm. Cà phê nhỏ xíu giá 1.3 Euro để được đi tè hai lần. Gần đến giờ xe buýt đến thì đi ra đứng bến xe. 


Thấy đồng hồ ngay bến xe chạy chậm dù là điện tử. Xe kêu 10:21 nhưng lại đến 10:17 rồi lên xe ai đến đúng giờ thì đợi chuyến sau.  Chán Mớ Đời 

Đây là nơi mình chụp hình hôm qua ngày trước khách sạn bên tay phải.  Chán Mớ Đời 
Còn đây là tên thành phố mình đi ngang qua hôm qua thấy trên quen quen nên chụp hình ai ngờ mình lại tiếp tục đi thay vì đi kiếm khách sạn


Xe buýt ngừng ở chỗ hôm qua đón xe buýt rồi trời mưa lệ, phải bận áo mưa leo lên thành lại như hôm qua. Chả có thằng Tây du khách nào cả, mưa cứ rơi. Chả biết làm gì bò vào ngôi nhà thờ của làng này, thắp nến cúng dường rồi ngồi nghe nhạc thánh ca, mặt mũi mình làm như tên vô đạo bổng nhớ đến bài vì tôi là linh mục nên bận chiếc áo mưa suốt ngày lang thang. Đến 11:30 bò xuống đồi rồi ghé tiệm ăn chỉ toàn dân địa phương, không có một tên du khách. Kêu mấy món ăn cho ăn tối luôn sau đó đi về khách sạn nằm ngoài thành phố cách thành phố 15 phút đi trong mưa xem như nữa dặm. 

Sáng nay lên lại thành Monteriggioni thì trời mưa không du khách 
Thành Monteriggioni sáng nay trong mưa


Vào lấy phòng Thì đã thấy Vali được đem đến rồi. Vô phòng mà chả biết ngủ được hay không nên email mấy chuyện cần làm cho vườn bơ. Họ cho biết là ăn tối đã được tính trong biên lai. Nay mới hiểu là khi họ bố trí ở khách sạn xa trung tâm thì họ bao luôn ăn tối. Biết vậy thì đã không ăn nhưng ngon lại không đắt lắm so với Cali. Đi đây mới thấy thức ăn bên Mỹ đắt quá cờ thợ mộc. Một tô phở bằng đây ăn được hai món. Trưa nay ăn được món súp đặc sản nhưng rất ngon. 


Xem khí tượng thì ngày mai nắng nên không lo. Tha hồ đi 20 cây sô xem như chặn cuối trước khi mình dưỡng sức ở Siena rồi đi Firenze để chuẩn bị đi bộ đường của thánh Assisi vùng Umbria. Vùng này mình có đi rồi nhưng xe đò. Nay đi bộ. 


Khi xưa đi quá Giang xe thiên hạ hay xe buýt nay đi bộ chỉ khác nay già nên phải chống gậy đi. Thật ra không phải leo núi cao nên không cần gậy nhưng trời mưa đường trơn nên có rất tốt. Chỉ khác là ăn ở khá hơn xưa. Chỉ tiếc mụ vợ không chịu đi. 


Trước khi lên đường, mụ vợ hỏi anh đi với ai, nói một mình. Mụ la kêu anh phải đi với ai chớ. Mình nói lần sau anh rủ cô nào đi chung được không. Mụ nhất trí. Hôm qua gửi hình ảnh từ San gimignano thì vài tiếng sau, mụ trả lời lần sau cho em đi theo nhưng đi nhẹ. Thành phố này mình đến lần thứ ba và Muốn mụ vợ hay hai đứa con mục thị nhưng mụ vợ muốn làm nữ hoàng Bolero nên chịu. Nếu mụ vợ chịu đi thì mỗi ngày đi độ 10 dặm là đủ. Vì mình phải vác balo và nước cho cả hai. Nếu đi với mụ chắc sẽ đi miền nam Ý Đại Lợi. Có nhiều thành phố rất đẹp. 


Thật ra mình muốn đi với thằng con nhưng mụ vợ không cho kêu để mụ ở nhà một mình không Được. Thằng con cũng muốn đi với mình lắm. Hai cha con dự định leo Base Camp Everest nhưng mụ vợ can nên mình đi đâu khác để dành đi với con. Cũng may vì định đi tháng này mà bên Nepal cách mạng đủ trò. 


Đi đây mới biết sức mình vẫn đi được. Lúc đầu mình cũng ớn vì ít tập luyện nhưng sau ngày đầu thì mọi chuyện theo dòng nước chảy. Đi này nhẹ nhàng hơn leo núi. Có thể nhờ mình làm vườn thêm tập Đông Phương Hội nên không mệt lắm. Vô phòng tập Đông Phương Hội vì cả tuần nay chả tập tiết gì cả. 


Ngoài kia mưa te tua lòng nghe chơi vơi. May quá hôm nay mà đi là lãnh đủ vì mưa nặng hạt. Ứng dụng Roma2Rio rất tiện dụng. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Đi lộn đường 10 dặm về khách sạn

 ‪từ San Gimignano đến Monteriggioni trở lại Colle Val d’Elsa

Cuộc đời rất lạ. Đi du lịch có nhiều điều không tính trước lại xảy ra. Hôm nay mình đi bộ từ San Gimignano đến Monteriggioni mất 20 dặm và 9 tiếng đồng hồ. Tới nơi gặp hai cô Ý Đại Lợi hỏi chuyện và xin chụp hình nông dân bỏ lên mạng, mình kêu vô tư. Lúc mở điện thoại ra, tắt chế độ máy bay thì tá hỏa Tam tinh bổ thần hoàn. 

Lý do là công ty lo vụ khách sạn có nói với mình là không tìm được khách sạn cho mình hôm nay tại thành phố này nên ở tạm thành phố Colle Val Elsa, nằm giữa đường mà hôm nay mình có ghé lại thành phố này, viếng một nhà thờ, thắp nến cúng dường cầu nguyện cho bà cụ và vợ con khỏe mạnh. 
Sáng đi ngang thấy trên thành phố quen quen, quên mở điện thoại ra xem khách sạn lại bò đi tiếp 6 tiếng đồng hồ. Không lẻ đi bộ lại nên lấy xe buýt cho chắc ăn. 

Mình đứng chụp hình ngay khách sạn bên tay phải. Chán Mớ Đời 


Thành phố xinh đẹp nằm chơi vơi trên đồi. Mình lại chụp hình tên thành phố thấy quen quen lại đi ngang khách sạn thấy quen quen đã thấy ở đâu rồi. Sau đó mình tiếp tục đi tiếp. Lý do là đoạn đường hôm nay trong ứng dụng là đi ngang thành phố này thôi mà mình quên họ dặn 3 tháng trước nên đâu có nhớ. Chán Mớ Đời 


Hai cô xin chụp hình chung nên mình nhờ chụp một tấm kỷ niệm peanuts sugar mất 10 dặm đường 

Mình lại tắt điện thoại nên khách sạn thấy mình lâu quá chưa đến nên gọi lại Chán Mớ Đời. Mở điện thoại ra là thấy mụ vợ réo cửa garage không đóng được. Phải gửi số điện thoại thằng sửa garage. Chán Mớ Đời 


May hôm nay không mưa như hai hôm trước nên đứng đợi xe buýt. Tính lấy uber nhưng nó để giá 100 Euro nên thôi. Đi xe buýt 4 Euro. Kinh nghiệm giang hồ nên mình không lo, gọi khách sạn thì họ cho biết đi xe buýt và chỗ đón xe. May quá còn 52 phút mới đến chuyến xe nên đi bộ lại chỗ mình vừa đi qua hồi chiều. Đang đứng đợi lại gặp hai cô gái hồi nãy đến đón xe buýt. Hóa ra hai cô đi vật lý trị liệu chỗ đó rồi lấy xe buýt đi viếng Siena rồi ghé lại thành phố này rồi tối lấy xe buýt đi chỗ nào hai trạm sau khi mình xuống. Họ mở ứng dụng cho biết mình xuống chỗ nào này nọ. Họ nói muốn đi du lịch Việt Nam mình nói nên đi vì rất đẹp. Họ hỏi Hội an mình nói quê vợ mình. Xe đến rồi cả đám lên xe. Họ nói bác tài chỗ mình đến để trả tiền Apple Pay. Xuống xe chào hai cô Ý Đại Lợi, một cô gốc Puglia, miền nam Ý Đại Lợi mà mình có ghé qua khi xưa và một cô gốc Sardinia thì chưa bao giờ đến. 



Điểm châm là phải leo lên đồi lại. Đến khách sạn mà hồi sáng có đi ngang, thấy cái tên quen quen. Chán Mớ Đời 


Tắm xong, đi ăn vì từ sáng giờ chưa có gì lót bụng. Họ chỉ đến tiệm cao cấp nên ghé lại ăn trả thù. Rất ngon. Ăn xong đưa chìa khóa khách sạn họ bớt 10%. Đi bộ về khách sạn trời mưa lất phất. Mai không phải đi bộ. Tà tà lấy xe buýt lên Monteriggioni chơi rồi độ chiều đi về khách sạn lấy phòng. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Từ Gambessi Terme đến San Gimignano


Hôm nay lộ trình ngắn, chỉ 9 dặm nhưng leo đồi xuống đồi cũng đừ. San Gimignano thì du khách đông như quân Mỹ. Đi đâu cũng nghe giọng người Mỹ. Nếu không có du khách mỹ thì chắc Âu châu sẽ có ít du khách. 


Xem khí tượng thì cho biết là có mưa vào buổi chiều nên tà tà vì chỉ có 9 dặm, đi chưa được một dặm thì mưa bắt đầu rơi nhưng không như hôm qua. Hôm qua đi trên con lộ, mưa trắng xóa rất nguy hiểm sợ mấy ông thần ý lái xe, đâm vào sau lưng. Lần sau đi chắc phải mua cái bao màu sáng chói để khi mưa xe có thể thấy mình. Mình đã đen lại bận đồ tối. Chán Mớ Đời 


Trời xám nghịt nên không thấy rõ phong cảnh. Đi hôm nay gặp rất nhiều người. Có vài cặp vợ chồng già đi chung. Vào tuổi về chiều thì mấy bà vợ đi trước đàn ông theo sau theo trường phái lấy vợ lâu năm, trâu là chồng vợ là mục đồng . Phải công nhận điểm Tâm của ý rất chán. Họ làm bánh sừng trâu mà không để bơ nên khô khan, lại thêm đường. Ớn nên ăn hai quả trứng luộc vài lát phô mát rồi lên đường. Thôi đi ăn cả đói rồi. Mai là ngày dài nhất. Nghe họ ước lượng là đi mất 9.5 tiếng, chơi sang mình đi chậm nên thêm 1.5 tiếng nữa là 11 tiếng. Ăn sáng 7:30 thì 8:00 là xong đi liền. Hên lắm là 7 giờ chiều tối mai đến khách sạn. Còn sớm hơn thì chắc Phật độ hay chúa nâng đỡ. Mai cũng mưa. 

Từ xa thấy San Gimignano trong mưa


Đến San Gimignano là phải bò lên con dốc. Nay gần cuối tháng 9 nên bớt du khách. Đến khách sạn lấy phòng. Tắm cho ấm người vì mưa gần như suốt con đường đi. Hành lý họ chưa đem tới nên không có áo quần thay nên nằm phòng. Đợi hai tiếng sau có Vali mới thay đồ đi ăn nhưng khách sạn có tiệm ăn nên ngồi ăn luôn ở trên lầu nhìn ra ngoài đồng ruộng rất dễ thương. 


Thật ra khi xưa mình đi Giang hồ không có tiền nên ít ăn thịt thà chỉ kêu spaghetti và pizza. Nay đi thì ăn uống tương đối khá hơn, có thịt để có sức mà đi bộ thì khám phá thức ăn ý rất ngon. Hôm nay họ cho ăn tagliatelle làm tại chỗ và thịt bò nướng rắc cá lòng tong khô cực ngon. Hy vọng có sức để đi 36 km ngày mai. Mốt đến Siena thì nghỉ 2 ngày, lo giặt áo quần rồi đi tiếp. 



San Gimignano là một thành phố trên đồi cao. Dân tình giàu có nên khi xưa họ xây mấy cái tháp cao như Việt Nam bây giờ xây cổng nhà to đùng hay mồ mả ông bà. Mấy mệnh phụ khi xưa không có Gucci để mua sao đó mà cứ đua nhau xây mấy cái tháp cao hơn hàng xóm. Nghe nói khi xưa có đến mấy chục Cái nay chỉ còn lẻ tẻ vài cái đủ ăn tiền du khách. Đi năm phút là hết. Có tiệm kem nổi tiếng nhưng thấy du khách xếp hàng dài nên thôi. Đến chiều là du khách rút lui. Thường họ ở Firenze hay Siena ban đêm rồi ban ngày đột suất đi xe lại đây viếng. Chút nữa độ 6 giờ chạy xuống coi ít người mua ăn cho biết mùi. Đối diện khách sạn. Lần sau có đến Siena cho mụ vợ xem thì mình sẽ mướn Vespa chạy lại đây trong ngày vì không chỗ đậu xe. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Người đi hành hương

 Người đi hành hương 


Sau khi xem cuốn phim “The Way” mình ghi vào sổ khi nào con học xong xuôi thì sẽ thực hành. Mình gia nhập mấy nhóm trên mạng về đi hành hương thì thất kinh. 


Nhiều người đi để chữa lành vết thương lòng hay chi đó, có ít người mộ đạo đi. Có giới trẻ thì đi để khám phá hay chữa lành qua thiên nhiên. Do đó số lượng hàng năm lên rất cao. Ngoài ra nhiều người đi chửi tùm lum vì ngủ trong những phòng tập thể nên bị hàng xóm mượn đồ dùng như vậy hay giày bú xua la mua. 


Có một ông thần vừa đi từ Lisbon đến Santiago de Compostella tổng cộng 21 ngày. Ông ta cho biết là 14 tháng trước, bị đột quỵ và muốn xem có thể đi được không và cuộc hành hương đã giúp ông ta tự tin hơn để tiếp tục sống. 


Cũng lạ cuộc đời như cái bánh xe. Khi xưa người ta mua xe đi nghỉ hè cho sang trọng rồi ngày nay thiên hạ kêu tàn phá môi trường nên đi bộ. Còn mình thì có nhà có cửa lại đi rong chắc tại điên. Mình cũng tự nghĩ như vậy khi đi Machu Picchu hay Kilimanjaro hoặc Mount Whitney khi không bỏ ra bụi ra rừng ngủ để leo lên núi chụp vài tấm ảnh rồi về. Chán Mớ Đời 


Mình có kể rồi nhưng kể lại đây khi nghe câu chuyện từ anh hướng dẫn viên. Có lần anh ta hướng dẫn một toán, có một cô gái Mỹ lúc nào cũng đi chậm và về đến trại trễ. Sau mấy ngày anh ta hỏi chuyện thì cô ta nói là hôn phu và cô ta dự tính tuần trăng mật sẽ kéo nhau lên đỉnh Machu Picchu nhưng hai tháng trước ngày cưới thì ông hôn phu lăn đùng ra chết tươi. Nên chuyến đi này cô ta đi như tuần trăng mật rồi nói chuyện với linh hồn người đã mất. Kinh


Đi hai ngày nay thì mình có gặp nhiều người đi đơn độc, hai cặp trai người Ý Đại Lợi, và 1 cặp trai già từ Na Uy và hôm nay một cặp trai gái từ Úc Đại Lợi. Họ đi đơn độc nên chỉ chào rồi sugar you go, sugar me me go. Đa số họ có ước nguyện chuyện gì để đi hành hương chớ không phải như mình kêu đi cho vui. Nhưng nếu gặp họ vào buổi chiều sau khi đến nơi thì tha hồ nói chuyện, chia sẻ kinh nghiệm. 


Thật ra mình rất may mắn ở tuổi mình mà còn chống gậy, đeo Balô  leo đồi vượt suối là cái Phước trong cuộc đời. Vài năm nữa ít ra mình nhìn lại cuộc đời thấy đã sống một cuộc đời vui vẻ bên vợ con. Có nhiều kỷ niệm đẹp chung. Và đã thỏa mãn kiếp Giang hồ từ khi đi Tây đến giờ, chỉ tạm ngưng khi lấy vợ. 


Mình định đi Tây Ban Nha nhưng đọc tin tức thì thất kinh vì nội 6 tháng đầu tiên của năm nay đã có trên 600,000 người đi. Có cô nào buồn tình kéo Cái thùng rác theo để lượm rác mà người đi hành hương quên bỏ sót bên đường. Mình đã đi Machu Picchu và Kilimanjaro nên đã mục thị rác bên đường nhất là ở Kilimanjaro. Ở Mount Whitney thì tương Đối đỡ vì người Ta hạn chế người đi. Trên đường đi cũng thấy thiên hạ để lại rác. Có nhiều nhà dọc đường để thùng rác cho thiên hạ bỏ rác thay vì quăn tùm lum. May ít người đi chớ nhiều người chắc ngập. 


Mình chuyển qua đi Ý Đại Lợi vì ít người hơn, có lẻ ít ai biết cũng như cuốn phim The Way đã chinh phục khắp thế giới. Đọc trên mạng thì những người đi rồi cho biết nên dùng công ty nào để chuẩn bị cho chuyến đi. Thật ra chỉ có một công ty vì mình hỏi hai công ty thì khám phá ra là một. Họ rãi nhiều người trên mạng để lưới cá như mình. 


Nếu còn trẻ như ngày xưa thì mình đi cách khác nay lớn tuổi nên không biết chân cẳng ra sao nên nhờ công ty đặt khách sạn và lo chuyên chở hành lý để khỏi lo nghĩ nhiều. 


Có người kêu không nên đặt phòng trọ trước nhưng mình nghĩ các thành phố sẽ đi ngang rất nhỏ nên khó mà kiếm chỗ ở qua đêm. Khi xưa mình đi Giang hồ ở xứ này nên Hiểu mùa du khách đi chơi rất khó kiếm chỗ còn đi vào mùa đông thì không có thằng Tây nào thì dễ. Thậm chí tiệm ăn cũng phải đặt trước. Đi bộ tới mệt đừ mở Google ra xem rồi bò đến. Kêu phải đặt trước. Chân lại cà nhắc vì đến chỗ khác 

Nhà kho để chứa đồ. Chắc khoai Tây 

Cuối cùng mình dính Sloways. Lúc đầu mình muốn đi ngược từ Roma đến Lucca nhưng họ kêu không có làm được vì hệ thống của họ là từ Lucca đến Rome để dễ theo dõi các khách hàng. Lý do là mình đến Roma bằng máy bay vì máy bay từ LAX chỉ có bay thẳng đến Roma với giá $200. Mất công đi xe lửa lên Lucca rồi lại về lại Roma. 


Có đi mới hiểu. Sáng họ cho người đến Lucca lấy hành lý của khách hàng tại các khách sạn rồi chở đến San Miniato đưa vào các khách sạn rồi lấy vali của khách hàng tại đây chở đến trạm kế tiếp và thế mà tiến chớ đi kiểu mình họ không biết làm sao trả tiền một tên để chở Vali nhỏ của mình đi. Khách hàng đi tùy theo ngân sách nên có người ở khách sạn thường người ở khách sạn sang nên cần bố trí cẩn thận nếu không Vali lộn khách sạn là ngọng. 


Do đó mình chỉ đi từ Lucca đến Siena, thành phố thứ hai mình đến năm 1976. Sau đó mình chuyển qua đi đường thánh Assissi mà mình rất yêu thích khi đọc về cuộc đời của ông ta. 


Sau đó thì còn 1 tuần có thể đi lòng vòng hay bay đi nơi khác trước khi về Paris rồi bay về nhà để đồng chí gái khỏi lo. Dạo này Ý Đại Lợi cũng loạn, xuống đường đình công đủ trò. Hết hè rồi nên họ bắt đầu đình công có lương. 


Có hai ứng dụng mình học từ trên mạng để đi chơi là ứng dụng thời tiết của Ý Đại Lợi. Hôm nay ứng dụng MeteoBlue báo thời tiết sẽ mưa từ 12:00. Đúng 12 giờ trời nhỏ giọt, mình bận áo mưa vào thì đi 5 phút chả thấy mưa. Chán Mớ Đời nhưng 2 tiếng sau còn 5 dặm đến nơi thì mưa trút ào xuống. Ướt như chuột lột dù có bận áo mưa. Cho thấy xứ Ý Đại Lợi Cái gì cũng trễ ngày cả mưa. 


Ứng dụng thứ hai Flush là sử dụng khi tìm nhà vệ sinh. Vào thành phố mình thử thì hiện lên chỗ phải trả tiền và chỗ không trả tiền thường là tiệm ăn hay tiệm uống. Lần sau đi chơi với mụ vợ là khỏi lo. Cài đặt cho mụ rồi mụ cứ bấm là ra chỗ đi tè. (Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn