Hiển thị các bài đăng có nhãn Chốn cũ người xưa Đàlạt. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chốn cũ người xưa Đàlạt. Hiển thị tất cả bài đăng

Gặp lại chị em Marco

 

Tối qua mình đi ăn cơm với chị em  người bạn tên Marco, quen từ năm 1980, khi mình đi Giang hồ 3 tháng khắp xứ Ý Đại Lợi. Sau khi ghé Firenze xong mình đi quá giang đến một thành phố trên núi mang tên Pretare. Đúng hơn là cái làng. Đa số người dân về đây hè còn trong năm thì họ ở tứ xứ, bên mỹ cũng có. Hè về đây thăm họ hàng hay làng xóm xưa. Tương tự gì đình PELLERIN khi xưa, ông PELLERIN thành lập công ty xà bông Roger Gallet, mua cái lâu đài ở Vauville rồi con cháu mua mấy cái nhà trong làng nên hè họ tụ lại đây để con cháu xum vầy chơi với nhau trong tháng 8 mỗi năm giúp xây đắp thêm tình bà con, anh em. 


Lý do ghé lại đây vì có lữ quán thanh niên. Ngày đi vẽ rồi tối về ăn ở lữ quán. Ông chủ lữ quán cũng vui tính, dạy mình hát bài “dimi quando tu verai dimi quando quando…..” và bài “oh sole mio”.


Trong ngày có lần mình vào quán gặp ông người ý thấy vui vui nên vẽ hí họa ông thần. Sau được đăng báo làng rồi họ gửi cho một bản ở Paris. 


Ăn xong thì bò ra con đường làng độc nhất ngồi nói chuyện với đám trẻ nhỏ tuổi hơn mình vì đám lớn tuổi ít ai đi theo bố mẹ về cái làng nhỏ xíu mùa hè không có chỗ đi nhảy đầm này nọ. 


Mình đếm có đến 40 chuyến xe lửa mà 16 chuyến bị trễ. Ngay thời phát xít Mussolini muốn xe lửa Ý Đại Lợi đi đúng giờ nhưng không. Thực hiện được. Hôm nay đi 4 chuyến xe lửa điều trễ nên phải đợi chuyến sau. 


Trong đám đó có Marco nhỏ hơn độ 4 tuổi. Hắn hỏi có ghé lại La-Mã không thì mình nói có sau khi viếng Sicilia. Hắn nói nếu về Roma thì ghé nhà hắn, dẫn đi chơi ở Roma. 2 tháng sau mình ghé lại La-Mã ở nhà anh ta mấy ngày được dẫn đi chơi ở La-Mã, những nơi mình không biết vì có đến La mã trước đó mấy năm. 


Gia đình thì có bà chị học âm nhạc và dạy tư các trẻ em học nhạc, Bồ với Maurizio làm gì cho mình không nhớ. Mấy người này lớn tuổi hơn mình đâu hai tuổi lại làm quen với Elbio và Tonino. Mấy người này thành lập ban nhạc trẻ nên có năm mình ghé lại La Mã chơi, họ chở lên núi ở nhà Elvio mấy ngày để tập đánh đàn hát với nhau. Mình có vẻ hí họa anh chàng này khiến 34 năm sau gặp anh ta đưa cho coi. 


Marco có ông bố xưa chơi ban nhạc sau về hưu thì ở nhà sửa mấy cái đàn cho thiên hạ và làm đàn accordeon loại nhỏ để bán. Bà mẹ tên Franca ở nhà nấu ăn nội trợ. Bà ta dạy mình cách làm sauce spaghetti cực đỉnh sau này con mình thích ăn món này. 


Dạo mình ở Luân Đôn, Marco xong trung học có ghé lại chơi ít ngày rồi mình đi mỹ, chạy theo tiếng gọi của tình yêu nên ít liên lạc. Chỉ gửi thiệp chúc Tết hàng năm. 


Dạo con gái học ở Milano trường Bocconi thì hai vợ có đi thăm và luôn tiện ghé La Mã thăm gia đình này. Ông bố đã mất chỉ còn bà mẹ. Maurizio và Carla có một đứa con gái, Marco sống với cô bạn gái cũng có một đứa con gái. Vui gặp lại nhau sau 40 năm. Cảm động nhất là thấy họ treo tranh của mình tặng khi xưa khi viếng họ. Tình cảm vẫn dồi dào như xưa khi gặp lại mấy ông thần của ban nhạc một thời. 


Năm sau thì Carla i-meo cho biết là bạn gái của Marco qua đời khiến anh chàng thành gà trống nuôi con. Rồi COVID đến Tonino qua đời rồi mấy năm trước lại báo bà mẹ qua đời rồi mấy tháng sau lại cho biết Maurizio cũng về thiên quốc. Chán Mớ Đời 


Hôm qua gặp lại, Emma cô con của Marco đã lên 10 tuổi. Anh chàng đi dạy âm nhạc rồi làm gà trống nuôi con còn Carla mới đi Ái Nhỉ Lan thăm con gái về. Cô con gái sống chung với tên bạn. Kiếm việc ở Ý Đại Lợi không được nên chạy qua xứ mưa dầm này làm việc. Đang tính mua nhà cửa nhưng không muốn có con. 


Xem gia thế của gia đình này là hiểu lý do tương lai của Ý Đại Lợi mù mịt. Thế hệ của mình thì một con đến thế hệ con thì không đẻ thì như họ tiên đoán năm 2050 Ý Đại Lợi sẽ te tua, dân số bị lão hóa. Nay ở làng họ bán 1 Euro một căn nhà mà phải sửa chửa trong hai năm tốn mấy trăm ngàn Euro. 


Gặp lại nhau nhưng không biết có còn gặp nhau trong tương lai hay không vì đồng chí gái đã đến La Mã rồi. Khi chia tay có một nổi buồn khó hiểu vì không biết tình bạn từ 45 năm qua bổng nhiên thấy bắt đầu rời xa tầm tay. Mình có mời sang cali chơi nhưng không biết họ có thực hiện được không vì đã hứa nhiều lần. Cũng quên chụp tấm ảnh chung nhưng có lẻ tốt nhất không chụp để hy vọng có ngày gặp lại. 


Có hỏi một anh bạn người hoà lan có thời gian gặp nhau không. Anh ta kêu ngày nay đi đứng phải có người giúp nên Chúc đi đường bình an. Một anh bạn khác ở pháp thì đã vào nhà dưỡng lão vì đã trả nhớ về không cả chục năm nay. Lần trước về pháp có gặp, vợ con cuối tuần đem về nhà nên mình có hỏi chuyện chả nhớ thằng Tây nào cả. Cho thấy cuộc đời khi về già có nhiều thay đổi quá nhanh chóng nên mình ráng đi Giang hồ lại trước khi chống gậy hay trả nhớ về không. Vợ cho đi có mấy tuần chớ nếu không mình đi khi nào chán rồi về. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nhà 

Lại một người quen rời cỏi tạm

 Lại một người quen rời cỏi tạm


Sáng nay, đang ở trên vườn, nhận được tin nhắn của anh bạn gốc Đà Lạt, cựu học sinh Trần Hưng đạo và CHính Trị Kinh Doanh, báo tin cho biết là có người bạn mới cho biết, anh của người bạn học của mình khi xưa ở Đà Lạt mới qua đời. Dù biết trước nhưng khi chuyện đã đến cũng bồi hồi mênh mông một đời người. Anh ta hơn mình có 2 tuổi, còn quá trẻ. Mình biết anh ta khi học chung với em của anh ta ở Đà Lạt, cũng mất khá lâu rồi. Nên không liên lạc từ độ đó.


Cách đây mấy năm, bổng nhiên nhận được tin nhắn của chị Ba với một tên khác qua Messenger, khiến mình ngạc nhiên. Lý do là chị Ba có điện thoại riêng của mình, chưa bao giờ nhắn tin trên mạng thêm tên một người lạ. Nhìn tên thì mình thấy quen nên nhờ ông Facebook cho biết lý lịch 3 đời trích dọc trích ngang thì hoá ra anh của người bạn học khi xưa ở Đà Lạt. Năm thi tú tài mình hay sang nhà anh ta học thi, ngủ lại vì mê món bún thang của mẹ anh ta làm. Bố mình quen với bố anh ta vì khi xưa hay đánh tổ tôm hay đánh chắn với nhau tại nhà ông gì tên địch thì phải trong xóm của Tuấn Cao trên đường Thi Sách.


Mình đoán chị Ba quen anh ta qua thằng Dân, hàng xóm của anh ta khi xưa ở xóm Tăng Văn Danh, Đà Lạt. Kết nối xong thì mình thất kinh vì anh ta tự xưng “Thầy đồ” danh trấn giang hồ trên Facebook. Không biết có phải bị ảnh hưởng của ông ngoại anh ta khi xưa ở đường Duy Tân, chỗ hội KHổng hỌc, cạnh khu phố 1, và cái đình An Hoà. Mình quên không hỏi tin tức về ông ngoại của anh ta, có di tản cùng gia đình hay ở lại Việt Nam. Theo dõi anh ta mới khám phá ra anh ta, sau khi về hưu có cái thú là tìm ca dao tục ngữ hay thơ việt ngữ rồi chuyển ngữ sang tiếng anh. Thấy khá hay. Cuộc đời không biết được Ikigai của thiên hạ.


Nhớ năm 1986, mình ghé Ottawa thăm gia đình anh bạn học khi xưa. Anh ta nghe tin mình đã về nhà anh bạn nên chạy đến nhà, từ ngoài sân đã réo lên “thằng Sơn đâu thằng Sơn đâu”. Anh ta  rất vui mừng gặp lại mình như một người em sau 11 năm, từ khi mình đi Tây. Anh này học cực giỏi, đậu ưu ban toán nhưng không hiểu sao không đi du học như anh của anh ta. Chỉ ghi danh học chính trị kinh doanh Đà Lạt. Sau này mới hiểu lý do.


Nhớ dạo ấy, mình lên giáo hoàng học viện mỗi thứ tư trong tuần để gặp cha Leahy, để đàm thoại 30 phút tiếng Việt và 30 phút tiếng anh. Mình quen cha Leahy ở đập Đa Thiện. Mình đang học bơi cứ bị uống nước mà ông cha này bơi ra xa ngoài hồ rồi nằm ngay đơ chả thấy chìm nên tò mò mình hỏi thăm. Rặn khạc được vài chữ tiếng anh dù học hội việt Mỹ từ lâu thì khám phá ra ông ta dạy ở giáo hoàng học viện. Buồn đời ông cha rủ hôm sau đi lên phía số 6 chơi, đi pinic. Mình mua ổ bánh mì ríu chút nước xíu mại ở cạnh rạp Ngọc Hiệp rồi chạy xe theo ông cha. Đến nơi ông cha dỡ hộp đồ ăn, thấy đùi gà, súc xích đủ trò, trong khi mình ổ bánh mì xíu mại. Chán Mớ Đời 


Sau đó, ông cha đề nghị giúp ông ta đàm thoại tiếng Việt và ông ta giúp mình tập nói tiếng anh. Thế là nhất trí thứ 4 hàng tuần, vào 2 giờ trưa đến 3 giờ. Vấn đề là ông ta chọn lầm người vì mình học chương trình pháp từ bé đến lớp 11, mới chạy qua trường việt nên khi ông ta hỏi chia động từ, chủ từ khi nói tiếng Việt là mình ngọng không giải thích được. Mình thì hay rủ thêm một tên bạn đi theo cho vui. Mình biết gì thì chia sẻ với bạn bè trong khi bạn bè hay dấu mình. Có anh bạn thân sau này mới kể, anh ta đi học nói tiếng anh với bà người Mỹ ở hội Tin Lành, đường Minh Mạng ngay góc đối diện rạp Ngọc Hiệp. Anh này mình có dẫn thăm cha Leahy nhưng anh ta không nói vụ nhà thờ Tin Lành cho mình. 


Sau này khi di tản, bà Mỹ có đi kiếm anh ta nhưng không được, bà ta đưa một cô em gái của người bạn mình chạy qua Mỹ luôn. Sau này cô ta bảo lãnh nguyên dòng họ qua Hoa Kỳ. Trước khi mình đi Tây thì có giới thiệu anh Việt, học chính trị kinh doanh với cha Leahy như bàn giao vì khi xưa kiếm được người ngoại quốc tại Đà Lạt, chịu kèm đàm thoại anh ngữ đâu phải dễ. Nhưng chắc được vài tháng là tan hàng, chạy di tản hết. 


Cũng nhờ quen cha Leahy mà người bạn của mình mới được chiếu khán đi Gia-nã-đại. Lý do là khi xưa toà đại Sứ Gia-nã-đại không có ở Việt Nam. Mọi thư từ đều phải gửi sang toà đại sứ tại Tân Gia Ba. Khi mình đến chào cha Leahy để đi Tây thì có đến với bạn mình và anh Việt. Cha Leahy có hỏi bạn mình giấy tờ đi Gia-nã-đại đến đâu thì nói chưa nhận được gì cả. Lâu quá. Cha đề nghị sẽ viết thư cho toà đại sứ bên Tân Gia Ba. Hai tuần sau đến Paris thì nhận được thư anh bạn kêu tao đã đến Ottawa, nhờ ông cha Leahy nên họ cấp chiếu khán nhanh. Cho thấy cuộc đời, mình có duyên gặp ai là đã được định trước. Anh bạn dạy mình bơi trong đập Đa Thiện, gặp ông cha Leahy, đâu biết là sau này nhờ Cha mới được cấp chiếu khán nhanh.


Khi xưa, chỉ nhớ lâu lâu gặp anh ta và tên hàng xóm học Yersin cùng Promo với mình thì hai người cứ choảng nhau về chuyện nhảy đầm. Người thì kêu nhảy cha cha là phải như vậy, còn người kia thì không phải, vậy là sai, phải như thế này mới chuẩn. Mình chả biết gì, nông dân ngu lâu dốt bền, cứ ngồi nhìn hai anh chàng biểu diễn cha cha như mấy người thượng nhảy múa khi đi xi-nê xem phim thời sự, chỉ biết u châu u châu. Ước gì giỏi như hai tên này để đi tán gái. Mình đoán là sau 75, hai chuyên gia hay tranh luận về nhảy đầm này, chắc chưa gặp lại. Nếu không chắc vui lắm.


Sau khi kết nối mình mới biết bố mẹ anh ta đã qua đời vì năm 1986, khi mình ghé lại Ottawa vẫn còn khoẻ mạnh nhưng hai bác lớn tuổi hơn bố mẹ mình. Anh ta kể sau khi mình đi Tây, có lần anh ta thấy ông cụ mình chạy xe sang nhà anh ta đứng đó không vào. Anh ta hỏi thì ông cụ kêu nhớ thằng Sơn quá. Mình đi Tây năm lên 18 cũng như ông cụ suýt bị du kích giết ở làng nên bỏ chạy, đi bộ ra Hà Nội rồi vào nam. Có lẻ vì vậy mà ông cụ nhớ và lo cho mình khi mới đi Tây, xứ lạ quê người.


Anh ta cho biết ngoài anh bạn thân của mình, trong gia đình có người em tên Thắng cũng mất sớm, mình có gặp lại ở Cali khi mấy anh em dd  chơi ở Cali. Chỉ còn Hùng, cậu em út, cô em gái tên Mai, hình như tuổi đồng chí gái và người anh đầu tên Nam cũng về hưu. Anh Nam thì mình chưa bao giờ gặp mặt nhưng rất cảm động năm 1975, sau khi gia đình anh ta qua Gia-nã-đại, anh ta có gửi thư cho mình, kêu mình nên xin sang Gia-nã-đại cho gần gia đình anh ta thay vì sống một mình ở Paris.


Có lần mình hỏi anh Việt có bị bệnh gì không thì được biết anh ta bị tai biến nên khuôn mặt hơi khác thường. Mình nói chịu khó sang Cali ở nhà mình rồi mình nhờ một chú quen chữa trị cho. Chú này khi xưa là bác sĩ, sau 75 thì có học thêm đông y, và có chỉ mình cách chữa bệnh Palsy nhưng anh ta cảm ơn.


Mình dự định cuối tháng 8 sẽ bay qua Gia-nã-đại, viếng Banff, rồi đi thăm bà con và bạn học khi xưa nên có hỏi anh ta có đi đâu không trong thời gian mình qua thì anh ta kêu dạo này sức khoẻ không được tốt lắm. Chắc không có sức tiếp mình được, mỗi ngày ngồi bàn phiếm một thời gian là xong rồi khiến mình thất kinh. Vì khi xưa em trai của anh ta cũng nói như vậy trước khi qua đời.


Tuần trước thấy anh ta chụp hình với cháu nội, cháu ngoại thấy yếu hẳn đi nhưng mình đang chuẩn bị đi Âu châu nên không thăm hỏi. Chán Mớ Đời 


Anh ta là một trong những người mình quen biết trước 75, nên khi gặp nhau lại trên mạng thì đã giúp mình tìm lại chút gì ký ức thời xưa khi còn sinh sống tại Đà Lạt. Nay những người quen khi xưa từ từ bỏ cuộc chơi nên cảm thấy buồn. Như một mảnh mosaique của quá khứ đã được tháo gỡ từ tấm tranh của đời mình.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn 

Thành phố - vườn Decoux, Đà Lạt

 


Nhớ khi xưa, mình hay lên chơi với một chàng người Huế lớn hơn mình hai tuổi ở, gần trường Trần Hưng Đạo. Anh của anh chàng là giáo sư trường Trần Hưng Đạo nên được cấp căn nhà mà người lớn Đà Lạt khi xưa hay kêu nhà Đờ Cu. Lớn lên thì học lịch sử cận đại của Việt Nam mới biết tên chính thức của khu vực này mang tên ông đô đốc Jean Decoux. Ông này trong thời đệ nhị thế chiến, được thống chế Pétain, chính quyền Vichy, cho đảm nhiệm vai trò toàn quyền Đông Dương, có bà vợ đầu bị tai nạn xe cộ chết tại Đà Lạt và di hài được chôn ở Domaine De Marie. Ai buồn đời ghé thăm bà một tị. Mình về Đà Lạt có ghé thăm mộ bà ta. Để tìm lại chút gì của lịch sử Đà Lạt đã được người Pháp xây dựng. Bà vợ có công xây dựng Domaine de Marie. 


Mình nhớ đến căn nhà này đẹp, phía sau nhà trên đồi nhìn đẹp lắm, nhìn thấy núi Bà, có cây thông và họ cưa mấy cây thông từng khúc để làm ghế ngồi sau vườn khiến mình mơ đến một ngày nào, được ở trong căn nhà như vậy. Hình ảnh căn nhà này đeo đuổi mình tới giờ. Mình tìm tài liệu về khu nghỉ dưỡng này được thành lập với mục đích cho người Pháp và Âu châu lên Đà Lạt vào mùa hè để nghỉ mát. Họ mướn 3 tháng hè từ chính quyền không nhớ bao nhiêu nữa. Khi xưa có đọc nhưng không ghi xuống nay lười đi tìm. Hoặc nếu có khả năng thì mua và được trả góp vì nhà ở khu này dành cho người Pháp có lợi tức thấp.


Hôm nay ông thần số 4, bổng nhiên tìm được tài liệu của vùng này nên gửi cho mình nên ghi lại những gì đọc và biết về chỗ này vì ngày nay trở lại Đà Lạt vào khu vực này thì cứ như Từ Thức về quê. Cái hồ Vạn Kiếp khi xưa đã được lấp để xây nhà. 10,000 kiếp nhưng chưa đầy một kiếp người đã được Việt Cộng cho banh ta lông. Hình như mình đã đọc tài liệu này rồi khi xưa nhưng chỉ lướt qua. Nay thì đọc kỹ hơn nên ghi lại đây.


Mục đích của công trình xây nhà nghỉ dưỡng để giúp phụ nữ, con nít và bệnh nhân, đoán là người Pháp không chịu đựng nổi thời tiết, khí hậu khắc nghiệt của vùng nhiệt đới, lên đây để nghỉ dưỡng hầu giúp họ lấy lại sức. Mình có một cô bạn đầm thân khi xưa vì mẹ cô ta được sinh ra tại Nam Định, ông bà ngoại sang Việt Nam làm việc. Bà ngoại là giáo viên còn ông ngoại làm cho sở thuế. Mẹ cô ta có kể cho mình khi xưa bà ta lên Đà Lạt vào mấy tháng hè. Sau này cô bạn ghé Đà Lạt để đi lại con đường của mẹ kể khi xưa thì chới với vì mấy tấm ảnh chụp của mẹ, ông bà ngoại khi xưa không tìm ra nơi chốn được. Cô ta cũng có về Nam Định nhưng cũn không tìm được tông tích căn nhà nơi bà mẹ sinh ra.


Để giải thích lại vì đã có ghi một trong những bài mình kể về sự thành lập của Đà Lạt. Người Pháp, cho thành lập Đà Lạt làm khu nghỉ dưỡng cũng như dự định sẽ biến Đà Lạt làm một trung tâm hành chính của Đông-Dương. Xây dựng Đà Lạt rất chậm vì ngân sách của sự việc xây dựng đường rày xe lửa từ Phan Rang lên Đà Lạt rất hao tốn.


Vào thời đó, khí hậu nhiệt đới khiến người Pháp không quen và bệnh tật nhiều nên thường mỗi năm người Pháp được bổ sang Việt Nam làm việc, được trở về Pháp quốc, nghỉ dưỡng cũng như binh lính bị thương được điều dưỡng. Có khi họ ghé lại Nhật Bản cũng như Hương Cảng để điều trị nên họ mới đột phá tư duy xây dựng khu nghỉ dưỡng ở Đà Lạt. Thật ra họ cũng có tính làm các nơi khác như Bà Nà, Ba Vì,… hồi cuối năm ngoái, mình có ghé Ba Vì ở lại vài ngày, trên núi cao nên mát mẻ như Đà Lạt xưa.


Trong thời gian chiến tranh thế giới thứ 2, thì nước pháp đầu hàng Đức quốc xã sau 7 ngày, thì Pháp quốc được chia làm hai, phần phía Bắc do Đức quốc xã chiếm đóng và phần miền nam do thống chế Pétain cai quản. Đông-Dương vẫn được chính quyền Pétain cai quản nên đô đốc DECOUX, chỉ huy hạm đội Pháp quốc tại Á châu được ông Pétain cho làm toàn quyền Đông-Dương.


Vì chiến tranh nên người Pháp tại Đông-Dương không tiện về pháp vì quê họ bị Đức quốc xã chiếm đóng nên họ cho xây dựng thêm thành phố Đà Lạt và xây dựng thành phố DECOUX trong mục đích giúp đỡ các gia đình người Pháp đông con và ít thu nhập. 


Nhằm giúp đỡ người Pháp với tài chánh không nhiều có thể có một ngôi nhà nhỏ để nghỉ dưỡng. Còn dân có tiền thì ở các biệt thự ở đường Trần Hưng đạo hay Yersin. 


Chương trình xây cất được dự định như sau, độ 30 căn sẽ được xây vào cuối năm 1942, và 20 căn khác sẽ được tiếp tục xây vào năm 1943. Nói chung các căn nhà này sẽ được trang bị điện nước và bàn ghế loại bình thường. 


Phần màu xanh trên bản vẽ được xây dựng. Thấy hồ Vạn Kiếp, nơi dùng để chứa nước mưa. Đà Lạt khi xưa có những hồ như vậy để hứng nước mưa để tránh ngập lụt. Như hồ Saint Benoit (Mê Linh), Tổng Lệ, hồ Đội Có,… Ngày nay họ lấp hết nên khi mưa là ngập, khiến dân Đà Lạt cất tiếng hát: “Đà Lạt mùa này có những cơn mưa,..” họ xây nhà xong thì trồng cây để giữ đất nếu không mưa trôi hết gây thiệt hại đến các căn nhà. Nay mình thấy Đà Lạt khi mưa, họ cho xem đất bùn kéo nhà sụp khắp nơi vì không trồng cây giữ đất và nước.








Gia đình đông con. Giá mướn từ 50 đồng đến 70 đồng mỗi tháng tùy theo loại nhà. Họ dành đất cho 50 căn, mỗi lô độ 1,200 mét vuông, cho ai có thể mua với giá 1,500 đồng nếu hội đủ điều kiện như là đóng thuế 20 đồng và không có nhà cửa gì ở Đà Lạt. (mình nói đây đồng bạc đông dương có giá trị bằng 10 quan pháp vào thời điểm đó. Do đó người Việt giàu có cho con đi du học rẻ hơn là cho lên Đà Lạt học trường Tây ở nội trú. ) mỗi căn xây xong bán với giá 10,500 đồng Đông-Dương nên mình đoán là họ đặt cọc 10% rồi ngân hàng cho mươn số tiền còn lại.

Quy luật của khu vực này là sau khi mua thì không được bán lại trong vòng 10 năm ngoại trừ trường hợp bất khả kháng và được cơ quan hành chánh chấp thuận. Không được cho thuê nếu không có sự đồng ý của nhóm quản lý. Họ cấm không được sở hữu quá một lô đất. Thành phố Đà Lạt sẽ bảo đảm gắn điện và nước uống bởi công ty Bornes-Fontaines. Một bồn nước, citerne 60 m3 nước sẽ do chủ nhà đào sau khi mua để dự trữ nước để dùng thêm. Chắc là hứng nước mưa để làm gì đó. 

Nếu mình không lầm nhà anh quen thuộc loại nhà này, nhớ có cầu thang đi lên như vậy và ngồi nơi verrandah. Nhà trên cao ở dưới như nhà sàn để đựng đồ. Làm nhà kiểu này không sợ bị nóng và ẩm. Đà Lạt tỏng nhà có màn bị ẩm nên người thượng đã làm nhà sàn để tránh trường hợp này.

Mình không biết họ xây được bao nhiêu căn vì thế chiến xảy ra rồi Nhật Bản đảo chánh mấy ông Tây bà đầm nên dẹp tiệm luôn vụ này. Sau này trường trung học Trần Hưng Đạo để mấy căn nhà của khu vực này cho các giáo sư của trường ở. Trong thời chiến tranh khu vực này ban đêm có Việt Cộng nằm vùng hoạt động. Nên ngay đường Phan đình Phùng, góc gần Mả Thánh có lô cốt canh gác, tối giới nghiêm, họ kéo dây kẽm gai lại, kiểm soát.


Nhìn bản thiết kế thì phần được tô màu đỏ dành cho chính quyền và màu xanh để cho người Pháp bình thường. Mình đoán chỉ có một số màu đỏ được xây cất, sau khi Tây về nước thì dùng cho các giáo sư ở với gia đình.  


Từ thành phố chạy ra mả thánh, qua đường Tôn thất Thuyết rồi chạy về hướng trường Trần Hưng Đạo. Sân vận động của trường đều được Tây xây dựng. Ông cụ mình đi lính Ngự Lâm Quân, thường đóng ở đây khi vua Bảo Đại lên Đà Lạt đi săn hay chơi gái. 


Có nhiều loại nhà như ở Hoa Kỳ khi họ xây dựng khu dân cư ở mới như khu vực mình ở có đến 5 kiểu nhà, thường thì tương tự phía trong nhưng họ thiết kế khác một chút về diện tích, thêm phòng ngủ hay phòng tắm này nọ. 


Có nhiều loại kiểu mẫu mình liệt lên đây cho bà con tham khảo. Nếu trí nhớ mình không lầm thì căn nhà anh chàng quen thuộc loại A1. Vì nhớ ngồi verrandah với khúc gỗ được dùng làm ghế. Rất được sơ nhưng rất thích không cảnh với mấy cây thông xưng quanh. 


Đang đọc tài liệu khác sẽ kể sau. (Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

ông bán kẹo kéo xưa

 Người hỏi về Đà Lạt xưa

Hôm nay, có người nhắn tin hỏi mình về con trai của khách sạn Mimosa khiến mình đứng hình vì không biết gia đình này. Buồn cười nhất là họ cứ tưởng mình là chủ tiệm nhận trẻ đi lạc Đà Lạt. Cũng vui vì lâu lâu có người nhắn tin hỏi mấy chuyện đâu đâu hay người Đà Lạt xưa mà mình chưa bao giờ nghe đến. Lại giúp mình nhớ về Đà Lạt một thời. Có người cho biết nếu muốn tìm con trai khách sạn Mimosa thì lên Facebook kiếm Trần Hùng là ra. 



Hình trên là khách sạn Mimosa, mình đoán là sau 75. Mình có hình chụp trước 75 nhưng lười đi tìm. Nhờ ông thần ở Vũng Tàu gửi dùm. Hình dưới, bên tay trái là chỗ dạy kèm của ông giáo Kim, không có trong hình. Phía trên thấy đương Hàm nghi, có nhà thờ Tin Lành

Mình có mấy tấm ảnh của khách sạn Mimosa nhưng lười đi tìm quá.





Nhưng nghe nói đến khách sạn mimosa thì mình lại nhớ đến chuyện ông bán kẹo kéo. Số là khi xưa, năm lớp 10 ème và 9 ème mình có học hè với ông giáo Kim, người Bắc, nhà ở đường Phan Đình Phùng, hẻm chỗ nhà bảo sanh Trương Thị Lập. Ông ta mướn chỗ dạy cạnh khách sạn mimosa. Năm 1992, về Đà Lạt lần đầu tiên, mình có gặp ông ta và mời ăn phở ngày bến xe sau lưng dãy nhà Đội Có, giữa đường Hàm Nghi và Phân Bội Châu. Ông ta kể là mới ở hải ngoại về lấy bà vợ thứ hai, hạnh phúc lắm. Mình đoán ông ta không nhớ mình nhưng nhớ ông cụ. 


Đúng hơn chỗ ông ta dạy là cách con hẻm đi bộ lên đường Hàm Nghi, ngay chỗ nhà thờ Tin Lành. Có một quán bán đồ lẩm Cẩm như kẹo bánh cho con nít. Đối diện xéo xéo bên tay trái, bên kia đường Phan đình Phùng là trường tiểu học Minh Trí, còn bên tay phải là cái giếng. Chỗ xóm giếng này có hai người học trường Văn Học, Thành học chung với mình năm 11B, con ông cảnh sát, đá banh cho đội Cảnh Sát Quốc Gia Đà Lạt. Anh chàng hay đem áo maillot của đội cảnh sát của ông bố cho tụi này bận. Ra sân cỏ, bận áo này vô thấy mình như Phù Đổng Thiên Vương, chạy nhanh như chớp, đá banh với trường Việt Anh, hạ như Tây.


Ngoài ra, có một cô tên Ánh thì phải, hay đi chơi với Bích Thuỷ, học dưới mình một lớp. Năm 11B, đi cắm trại ở hồ Than Thở về, mình lấy xe ông cụ chở hai cô này về nhà. Còn khách sạn Mimosa, mình nhớ có một cô con gái thì phải, hay cãi lộn với đám học ông giáo Kim. hình như gốc Bắc Kỳ.


Chỗ khách sạn Mimosa, đi về hướng ngã Ba CHùa thì bên tay phải có tiệm bán gạo Sơn Hà, sau đó đến cái tiệm đóng hòm. Ai chết ở Đà Lạt là hay đến chỗ này mua hòm. Trong thời chiến tranh chắc làm ăn phát đạt. Khi người em một tuổi qua đời sau Mậu Thân thì có đến đây mua cái hòm nhỏ. Mình thấy lần đầu tiên, bà cụ mình không trả giá, bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu. Thêm có lò bánh mì, gần đến ngã ba chùa thì có trường Trinh Vương do mấy bà sơ đảm trách. Em mình có mấy người học ở đây. Rồi đến quán bán cơm tháng của mẹ anh chàng Lương Đô, học Văn Học, có ông anh học cực giỏi về toán. Ông bố làm khu Công Chánh, từ Ban Mê Thuột đổi về. Phía trong là khu nhà của bà Mười Võ, mình hay lại đây vì có tên học chung Trần Thiện Tân, ở trọ tại đây.


Phía bên kia đường chỗ khu phố của bà Mười Võ nhìn qua là xóm Ông Xu Huệ, có xưởng gỗ của gia đình ông Xu Tiếng, có con đường đất băng qua vườn ông Ba Đà qua đường Hai Bà Trưng. 


Để nhắc lại lý do người Đà Lạt khi xưa gọi đường Phan đình Phùng là đường Cầu Quẹo. Ngay chỗ ngã Ba Chùa, có cây xăng Esso. Đường Hàm Nghi chạy xuống đây thì có tam giác, cây xăng nằm ở đường Phan Đình Phùng. Đi lên dốc Hàm Nghi thì quẹo từ Phan đình Phùng bên tay phải còn chạy xuống bên kia tam giác, rồi quẹo. Chỗ này khi mình còn bé, có chiếc cầu, ở dưới có mấy ống cống to đùng để nước khi mưa từ chùa Linh Sơn, ấp gì tự nhiên quên có chữ Lộc phía sau, à Mỹ Lộc. Sau này thời ông Diệm lên họ cho xây cầu, đường nhựa con ơ như cầu Bá Hộ Chúc, khi xưa cũng là mấy tấm ván, xe vận tải không dám chạy qua, phải chạy vòng đến cầu đường Lê QUý Đôn. Tương tự cầu Cẩm Đô cũng mấy tấm ván, được xây cất lại bằng xi măng cốt sắt thời ông Diệm.


Trở lại câu chuyện mình muốn kể là ông bán kẹo kéo. Ông này đạp xe đạp, cứ chạy lòng vòng khu vực này vì có mấy trường tiểu học như Minh Trí, Trinh Vương và ông giáo Kim. Sau khi ra chơi thì ông ta đạp đi đâu mình không biết. 

Đây là cách ăn gian con nít. Cứ quay cho đã rồi nếu con nít thua thì ăn hết còn nếu ông ta thua thì kéo cho dài ra. Của ông bán kẹo kéo thì số 10 chỉ có một còn bao nhiêu là số 1, 2, 3
Ông bán kẹo kéo khi làm đủ màu xanh đỏ có. Màu xanh như bạc hà nghe mùi thơm thơm, ghiền.


Cứ ra chơi là thấy ông ta đạp và bóp kèn te te báo hiệu đám học trò như mình. Đứa nào có tiền thì đưa tiền ông ta để ông kéo kẹo. Đưa tiền nhiều thì ông ta kéo dài ra còn ít thì cũng chừng đó nhưng ngắn lại. 

Thường ông ta chơi trò như ông tàu cụt tay bán bò viên ở rạp Ngọc Hiệp. Ông tài thì đổ xí ngầu còn ông kẹo kéo thru quay vòng tròn. Phía sau xe đạp có porte để bagage để cái thùng đựng một cục bột và đường được gói trong cái khăn. Thêm cái vòng tròn làm bằng gỗ rồi ông ta đóng Đinh nhỏ xung quanh cái vòng. Giữa vòng tròn thì có làm cái lỗ để con nít để khi xoay thì quay vòng.  Ngoài ra bên cạnh cái vòng tròn có cái Đinh đóng và kẹp vào đó hai miếng nhựa bọc lại theo hình Tam giác. Khi quay thì cái tâm giác bằng nhựa sẽ cản cái vòng tròn bằng chạm vào các cây Đinh nhỏ đóng xung quanh cái vòng tròn. Về số không thì cười trừ còn về số 10 thì ông ta kéo cục kẹo chút xíu ra dài thật dài. Được cái vui vẻ mà ăn. 


Khi không có tiền thì ông ta dụ con nít ăn chịu. Đây là vấn đề vì ăn chịu được 3 lần thôi sau đó thì ông ta không cho nữa và đòi. Ra chơi mà thấy bóng ông ta ở xa là chạy vào lớp.  Đến cuối tháng có bảng danh dự thì bà cụ cho tiền đem trả nợ. Đó là lý do em muốn có bảng danh dự để trả nợ vì mất danh dự. Đó là kỷ niệm đau thương mà sau này em không muốn thiếu nợ ai. Thấy hèn vì phải trốn tránh chủ nợ. Nay gặp chủ nợ phải mời đi ăn này nọ.

Anh chàng ghép khu Hoà Bình, với dãy tiệm Chic Shanghai, tiệm thuốc Tây Nguyễn Văn An, rể của ông Phạm Quỳnh, Vĩnh chấn, Vĩnh Hoà rồi đến Đức Xương Long
Gốc nhìn khác sử dụng AI, nhìn từ đường Thành Thái.
Chợ Cũ với mấy kiosques 
chợ Cũ, được xây bên phải dãy nhà liền đến Photo Hồng Châu
Hình chụp từ bến xe sau dãy nhà Đội Có, thấy tiệm Âu Chat Botté
Dãy nhà do ông Võ Đình Dung xây cất, xe taxi khi xưa toàn là màu đen, ông thần này bỏ thêm màu cho vui đời.
Thấy đầu đường MInh Mạng bên trái, có tiệm Từ Bội Xuân, Thiên Thai, đến tiệm vàng Kim Thịnh, rồi đến Anh Võ…
Ảnh này chụp trước khi kiến trúc sư Ngô Viết Thụ thiết kế cái cầu thang nối liền khu Hoà Bình và chợ mới. Chỗ ty Thông Tin và bên phải tiệm ông NGuyễn Văn Ngạch mới xây, sau bị phá bỏ. Bù lại họ cho ông ta căn phố dưới chợ cũng 3 tầng nhưng mình nghĩ to hơn một chút. Bên trái ty thông tin, sau này bị đập bỏ và xây khu phố photo Hồng châu.
Khu Hoà BÌnh, sau Mậu Thân, thấy đồ bị bắn phá rải rác trên đường, bên phải là tiệm bán radio Việt Hoa,…
Bến xe Tùng nGhĩa
Chụp từ đường Thành Thái, lúc quán kem Việt Hưng chưa được xây cất.
Chỗ khu Hoà Bình chưa được xây cất, bên phải là tiệm vàng Bùi Thị Hiếu, khu vực tiệm Mekong chưa được xây lại do ông Võ Đình Dung.
Chợ xổm Đà Lạt lúc chưa xây, thấy tiệm vàng Bùi THị Hiếu đã xây cất rồi. Còn nhà hàng Mekong thì chưa.
Chụp chỗ cư xá Thành Thái qua chợ Cũ


Tuần này có ông thần gốc số 4 gửi cho mình tấm ảnh cũ Đà Lạt xưa, được ông ta sửa, trùng tu với AI nên tải lại đây cho bà con xem cho đỡ nhớ vì hình ảnh ngày nay chán như con gián.


Tải lên đây cho mấy ai đã từng ở Đà Lạt trước 75, nhìn lại chút gì để nhớ cả ngày nay chả đâu là đâu cả. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn