Hiển thị các bài đăng có nhãn Chốn cũ người xưa Đàlạt. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chốn cũ người xưa Đàlạt. Hiển thị tất cả bài đăng

Những tấm ảnh trường xưa và nay


Lâu lâu có ông thần gốc Số 4, gửi cho vài tấm ảnh Đà Lạt xưa và nay, khiến mình bồi hồi, vật đổi sao dời. Đà Lạt thay đổi theo chiều hướng xấu, xây cất vô trật tự, không có quy hoạch đàng hoàng như Tây hay đệ nhất Việt Nam Cộng Hoà khi xưa. Thời đệ nhị Việt Nam Cộng Hoà thì chiến sự căn quá nên không có thời gian để xây dựng. Người dân ở quê, chạy tản cư Việt Cộng hay bị lính Mỹ đốt phá nhà, chạy vào thành phố.


Nhà cửa bắt đầu được xây nhanh lẹ và rẻ tiền không cần kiến trúc sư. Cứ như tư duy luỹ tre làng, được mang ra thành phố. Mình đọc báo Việt Nam, cho biết là kỳ lễ kỷ niệm 50 năm chiến thắng vừa qua, Đà Lạt ít có du khách hơn mọi năm với đà này thì kỹ nghệ du lịch Đà Lạt, Lâm Đồng sẽ xuống dốc vì phá hoại môi trường. Hôm tước, thấy họ tải hình ảnh sau khi du khách rời Đà Lạt, rác và rác. Kinh hoàng

Mình tải lên đây 4 tấm ảnh mới nhận được để ai xa Đà Lạt lâu năm, có thể hình dung Đà Lạt ngày nay qua các gốc phố. Mình định đi chơi về sẽ viết về Đà Lạt thêm vì có nhận thêm một số hình ảnh xưa. Định kiếm thêm vài người phụ dùng AI để thực hiện lại các đường phố khi xưa ở Đà Lạt.

Tấm ảnh trên được chụp ngay góc này nhưng ngược lại. Khi xưa đi ngang đường này cứ mê căn nhà này. Thiên hạ kêu nhà kiếng nay char còn gì nữa

Hình đầu tiên được chụp trên đường Yersin khi xưa, nay họ gọi là Hùng Vương, ngay ngã 3 đi vào Petit Lycée Yersin, nơi mình học 5 năm tiểu học, 2 năm buổi sáng và 3 năm buổi chiều. Khi xưa đường Hùng Vương, khởi đầu từ ngã 3 Huyền Trân Công Chúa và đường Cam Ly, đến ngã 3 Lê Quý Đôn. Đường này được nối tiếp là đường Yersin từ ngã 3 Lê Quý Đôn lên đến Nguyễn Tri Phương. Tấm đầu tiên, có lẻ chụp trước khi mình vào học trường này. Lý do là không thấy hai cái nhà chòi; 1 cho nữ sinh và một cho nam sinh. Nhà chòi được làm bằng gỗ, sàn xi-măng, có 3 thang cấp, có ghế bằng gỗ đóng dọc theo các cột cây, lợp bằng lá, cột bằng gỗ để khi mưa, học sinh có thể chạy vô núp. Hình như là hình lục giác thì phải lâu quá 56 năm rồi. Nếu ai đi thác Prenn thì có mấy nhà dù kiểu này. Chắc cùng thầu khoán. Thêm dọc bờ rào làm bằng xi măng bên trái nơi đường đi vào trường, dạo mình đi học ở đây có mấy cây long-tu to đùng, không trơ trọi như trong tấm ảnh. Nhớ anh em Từ Lê Bình, chở nhau trên xe honda lên con đường này rồi tên Từ Lê Bình, ngồi phía sau lấy súng bắn đá, bắn tên Tuấn Trung. Hai tên này khi xưa học chung lớp với thằng Khoa. 3 tên này chuyên đánh nhau. Có lần Tuấn Trung, và tên Khoa dạo đó ở Số 4, đánh nhau. Lấy dao đâm tên KHoa, tên này lấy cặp da đỡ. Đánh nhau vài lần rồi dẹp tiệm. Mình có liên lạc với Từ Lê Bình ở Paris nhưng nghe nói nay về Việt Nam sống hưu. Tuấn Trung thì chết lâu rồi. Khoa thì nghe nói nay cực lắm. Về Đà Lạt kiếm không ra.


Chỗ ngã 3 Lê Quý Đôn và HÙng VƯơng, có một con đường mòn nhỏ để học sinh đi bộ vào trường nếu không đi xe cho gần hơn. Mình nhớ có tấm ảnh chỗ này, đã tải lên trên bài nào trên bờ lốc. Bên tay trái có cái hồ nhỏ ngay ngã 3 vào trường, để chứa nước khi trời mưa. Chỗ này nếu nhìn kỹ thì có dốc trên cao từ tiểu khu, từ chỗ đứng chụp hình, phía trường cũng cao hơn nên khi mưa, ống cống chuyển nước mưa về cái hồ này. Ở Cali, thành phố mình ở hay các thành phố khác đều có những hồ nhân tạo để đựng nước mưa. Dù Cali ít mưa.


Hôm trước, thấy ai tải video về nước lụt ở khu Hoàng Diệu. Đà Lạt có vùng Lò Gạch, người lớn khi xưa gọi khu vực đường Hoàng Diệu là thấp và bằng nhất Đà Lạt. Khi xưa mỗi lần mưa thì khu vực này bị lụt vì nước chảy về Cam Ly. Nhưng đường Hoàng Diệu thì không bị lụt như ngày nay. Họ xả nước từ hồ Xuân Hương thêm các con suối từ Đa Thiện chảy về, biến khu vực này thành khu tích trữ nước mưa. 50 năm sau nước lụt kinh hồn so với khi xưa. Khi xưa chỉ lụt ở các vườn bên cạnh con suối, chớ không lên tới đường. Nay đường biến thành sông.


Mình thấy đường xá ngày nay, họ làm khá ly kỳ. Trên nguyên tắc, người ta cạo bỏ lớp nhựa đường, chửa các khu đất đường bị nức hay hư hại, lót đá, cho xe hủ lô cán nện cho chặc. Sau đó mới trán nhựa đường. Ở Đà Lạt mình thấy đường mInh Mạng, đường Hai Bà Trưng, họ không cạo đường cũ để sửa chửa để đỡ tốn tiền công sức, mà dện thêm đường cũ nên mặt đường ngày nay cao hơn phía trong nhà nên khi ống cống không thoát nước là nước ập vào nhà. Cho nên có mua 10 cái lu như một đại biểu nào đột phá tư duy, kêu mua lu để bà ta bán, cũng không tránh lụt được.


Hình dưới do ông thần gốc Số 4, lâu lâu về Đà Lạt thăm gia đình chụp ngày nay. Hình như con đường Yersin này được nới rộng ra. Cái hồ chứa nước vẫn còn. Nếu không mỗi lần mưa, khu vực này ngập lụt biến thành sông hết. Chỗ hàng rào bên trái đi vào trường, các cây long tu ngày xưa được biến thành nhà và nhà.


Con đường đất khi xưa mình và các học sinh hay đi bộ vào trường, nay được họ ủi bằng làm con đường to đùng, chạy xuyên qua trước cổng trường, chỗ mấy nhà dù được dẹp hết và họ làm đường chạy đâu tới viện Pasteur hay đâu đó. Trường học vẫn còn đó nhưng họ dạy cao đẳng hay chi đó.


Tấm thứ 2 cho thấy chỗ trước trường, bãi đậu xe khi xưa. Bên trái cổng là nhà của ông gác dan Tây đen, bên phải của cổng trường là nhà ông hiệu trưởng Tây. Cổng khi xưa đề Petit lycée . Chỗ mấy xe đậu nay được bang thành con đường chạy thẳng từ Lê Quý Đôn vào phía trong chỗ đường Pasteur. Về Đà Lạt, có lần mấy người bạn hẹn gặp nhau uống cà phê đâu trong khu vực này.

Tấm phía dưới thì họ cho xây lại cái cổng, bắt chước Tây làm cái cổng mà tỷ lệ Proportion không đúng gì cả. Nhất là sai với quy tắc của kiến trúc Tây phương về khởi đầu từ thời Hy Lạp.


Mình bỏ đây cái Pantheon tại La-mã. Kích thước theo nguyên tắc số vàng. Được cái là vẫn còn cây cối, chưa bị chặt đi.


Tấm ảnh thứ 3 là ngôi nhà của ông hiệu trưởng khi xưa, mình nhớ bị ông ta béo tai 3 lần trong suốt 5 năm học tại đây. Thầy hay cô giáo kêu mình ra cửa đứng. Mà đứng ngoài cửa thì ông ta ngồi trong văn phòng sẽ thấy. Thế là ông ta rảo bộ, đến trước lớp béo tai này nọ. Ngôi nhà này nằm bên phải cạnh cổng vào trường. Họ có nới rộng căn nhà ra thêm và thay đổi cửa và cửa sổ. Mình chưa bao giờ vào đây nên không nhớ gì cả. 


Tấm thứ 4 được chụp phía sau lớp, chỗ mình hay ra chơi mỗi ngày khi học buổi chiều mấy lớp 9ème... Hình này chụp trước khi mình vào học hình như năm 1948 thì phải. Mình nhớ có tấm ảnh này, có chú thích năm 1948. Lúc đó Tây đầm học không, có lẹo tẹo vài tên Á đông con nhà giàu của Đông-Dương như Lào, khờ me và Việt Nam gửi con đến học và ở nội trú.


Thật sự chỗ mấy cô đầm con đứng là con đường để xe có thể chạy lên đưa các học sinh nội trú. Trước khi họ xây dãy nhà nội trú ở Grand Lycée thì dân nội trú đều ở tại đây.


Hình dưới là ngày nay. Cho thấy họ vẫn giữ được kiến trúc của Tây ngày xưa, chỉ trùng tu lại thôi. Không biết họ làm gì phía trong. Ai biết cho em hay để bổ túc.


Vật đổi sao dời, nhìn lại địa điểm đã học suốt 5 năm trên 12 năm học, khá nhiều cảm xúc quay về. Những kỷ niệm thời ấu thơ lại từ đâu kéo về. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Lại chuyện lá cờ


Hôm nay trời mưa. Chạy lên vườn thấy thợ đến rồi về, không hái bơ. Mình cũng bò về luôn. Mưa thì đỡ tốn tiền nước nhưng lại không làm được việc. Trưa đi gặp một ông thần quen trên mạng, mời đi ăn vì anh ta muốn hỏi mình chuyện về bán hay không bán nhà. Đến nơi thì thấy anh ta đi với một chị mới di dân sang Hoa Kỳ với 3 đứa con. Tại sao người khá giả tại Việt Nam vẫn tiếp tục ra đi.


Chị ta kể, có căn nhà cho thuê từ 8 năm qua, nay mới lấy lại vì người mướn chỉ muốn trả có $2,650/ tháng trong khi các mặt bằng trong khu vực thì độ $2,800. Mình nói chị lấy lại phải sửa chửa lại, sơn phết mất cả $14,500 như người quản lý báo cáo, trong khi để yên, lấy $2,650 vẫn lợi hơn thay vì tốn $14,500 mà chỉ được có $150/ tháng hay $1,800/ năm, mất đến 9 năm trời mới lấy lại vốn thì không lợi. Bán thì phải đóng thuế vì chị ta mua lâu rồi mà nhà đang xuống.


Chị ta hỏi nên bán hay giữ. Mình nói không biết tuỳ hoàn cảnh của chị chớ mình đâu biết tài chánh của chị ta ra sao mà xía vô. Có lẻ cách tốt nhất là bán rồi mua một chung cư đa hộ độ 5 căn trở lên thì dễ mượn tiền ngân hàng vì mới qua nên không có tín dụng. Mua chung cư đa hộ trên 5 căn thì được xem nợ thương mại nên ngân hàng chỉ xét trên số tiền mướn và cho mượn thay vì phải xét tín dụng của mình nếu mua 4 căn trở xuống. Con mình đang kiếm chung cư mua thì mình nói tìm trên 5 căn hộ mà mua vì chúng còn trẻ nên chưa có tín dụng. Như vậy mua mấy căn rồi cho thuê mấy căn kia, ở một căn và từ từ tạo dựng tỷ số tín dụng lên sau này.


Ông thần nói chị này sinh sau 1975 nên khi sang đây thấy lá cờ Việt Nam Cộng Hoà thì kêu cờ 3 Que. Khiến mình cười vì đó là quen mồm của người Việt. Mẹ mình cũng kêu Giải phóng vô đây khổ lắm con. Đó là quen mồm nói những có thể sẽ gây hiểu lầm. Gặp người bị nạn cộng sản thì họ kêu là ngày quốc hận. Chị ta nói mấy đứa con cũng khó chịu hay ngạc nhiên khi thấy cờ Việt Nam Cộng Hoà khi ra Bolsa khiến mình buồn cười. Con mình đi học, cô giáo bảo vẽ cờ Việt Nam thì chúng cũng vẽ cờ đỏ sao vàng vì lên mạng thấy. Chỉ sau này đi hướng đạo thì thấy chào cờ vàng 3 gạch mới từ từ hiểu. 


Thật ra lá cờ vàng 3 sọc này có từ lâu khi triều đình nhà Nguyễn lấy quẻ Ly (離) (☲), một vạch đứt giữa hai vạch liền, trong kinh dịch để làm cờ xứ mình. Sau khi vua Bảo đại thoái vị thì chính phủ Trần Trọng Kim sử dụng Quẻ Càn gồm ba vạch liền (), tượng trưng cho trời, sức mạnh, sự sáng tạo và quyền lực. Ba sọc đỏ trên nền vàng của lá cờ được giải thích là biểu tượng của quẻ Càn, đại diện cho sự thống nhất của ba miền Bắc, Trung, Nam Việt Nam, đồng thời nói lên tinh thần quốc gia và ý chí mạnh mẽ của dân tộc. Màu vàng nền cờ tượng trưng cho hành Thổ, liên quan đến chủ quyền quốc gia, trong khi màu đỏ của các sọc thuộc hành Hỏa, biểu thị phương Nam và sự thịnh vượng. Hồi nhỏ nghe người lớn giải thích là da vàng máu đỏ.

Cờ này được sử dụng sau khi chính phủ Trần Trọng Kim lên còn lá cờ Nhà Nguyễn theo quẻ Ly.

Hình như cờ Nam Hàn cũng lấy mấy quẻ trong Kinh Dịch và thêm biểu tượng Âm Dương để làm cờ cho quốc gia của họ. Cờ Nam Hàn (Taegeukgi) được lấy từ triết lý Kinh Dịch, cụ thể là các quẻ trong Bát Quái. Bốn góc của lá cờ có bốn quẻ chính từ Kinh Dịch, mỗi quẻ mang một ý nghĩa riêng:

1.  Càn (乾) (, ba vạch liền, góc trên bên trái): Tượng trưng cho trời, sức mạnh, sự sáng tạo và khởi đầu.

2.  Khôn (坤) (, ba vạch đứt, góc dưới bên phải): Tượng trưng cho đất, sự nuôi dưỡng, nhu thuận và ổn định.

3.  Cảm (坎) (, một vạch liền giữa hai vạch đứt, góc dưới bên trái): Tượng trưng cho nước, sự nguy hiểm, linh hoạt và sâu sắc.

4.  Ly (離) (, một vạch đứt giữa hai vạch liền, góc trên bên phải): Tượng trưng cho lửa, sự sáng tỏ, gắn kết và nhiệt huyết.

Hình tròn Taegeuk ở trung tâm cờ thể hiện sự cân bằng âm dương, một khái niệm cốt lõi trong Kinh Dịch, nói lên sự hài hòa và chuyển hóa không ngừng của vũ trụ. Mỗi quẻ và biểu tượng trên cờ đều phản ánh triết lý về sự cân bằng, biến đổi và mối quan hệ giữa các yếu tố trong tự nhiên theo Kinh Dịch. (Tài liệu trên internet).


Mình nhớ thời đi làm ở Anh quốc, có tham gia mấy ngày lễ Tết với người Việt tỵ nạn tại đây. Vấn đề là người Việt tỵ nạn tại Anh quốc gồm 2 thành phần: người đi từ miền nam và người đi từ miền Bắc. Cả hai đều là nạn nhân, không thể sống tại Việt Nam, sau 30/4/75 hay bị Hà Nội đuổi về tàu vì có chiến tranh với Trung Cộng năm 1979. Đa số là người Việt gốc tàu. Người ra đi từ miền Bắc không muốn chào lá cờ Việt Nam Cộng Hoà và người ra đi từ miền nam không muốn chào lá cờ của Hà Nội. Dù ai cũng là nạn nhân của chế độ mới. Cuối cùng họ thống nhất là trong các buổi họp cộng đồng không có chào cờ là xong chuyện. Đâu phải chào cờ mới yêu Việt Nam. Hình như sau này, mạnh phe nào phe đó tự tổ chức cho xong chuyện. Mình có gặp nhiều người đi từ miền Bắc.


Mình có anh bạn người Hoà Lan, khi mình ghé thăm xứ anh ta. Anh ta chỉ bên kia đường là dân theo đạo Tin Lành ở, còn bên này là nhà anh ta theo Công Giáo. Nếu anh ta sinh bên kia đường thì nay đã là dân theo đạo Tin Lành. Không có chọn lựa vì bị áp đặt từ khi mới sinh, lớn lên được dạy dỗ không yêu thích người theo đạo Tin Lành.


Mình nói lá cờ Việt Nam hiện nay gây mâu thuẫn giữa người Việt với nhau. Bên thì kêu là cờ vàng 3 sọc đỏ mới biểu tượng tổ quốc của họ còn một bên thì kêu lá cờ đỏ sao vàng. Ai đúng ai sai. Khó trả lời. Biết đâu 10 năm, 20 năm nữa, Việt Nam sẽ thay lá cờ khác. Mình thích ăn chè 3 màu, tượng trưng cho 3 miền của Việt Nam, thiết kế cờ màu vàng, trắng nước dừa và xanh. Như vậy ai cũng nhất trí hết ngoại trừ những ai không thích nước cốt dừa. Khỏe.


Chúng ta bị áp đặt từ gia đình, trường học từ bé như anh bạn người Hoà Lan, sinh bên này thì trở thành Thiên Chúa Giáo, đi học trường công Giáo chớ không phải tự lựa chọn. Mình khi xưa, bà ngoại dẫn đi chùa thì nghĩ mình là Phật giáo, khiêng bàn thờ ra đường, lạy Phật đủ trò, trong khi ông bà cụ mình thì theo đạo Tổ Tiên Chính Giáo, bắt mình đi hướng đạo của Tổ Tiên CHính Giáo nhưng khi qua Pháp đến dự lễ ở chùa Khánh Anh mình mới xin quy y, lựa chọn Phật Giáo. Mình cũng có đi nhà thờ bên Pháp với mấy người bạn Tây đầm, khi họ kêu mình trở về đạo để tìm hiểu thêm về Thiên CHúa Giáo nhưng cuối cùng mình chọn Phật giáo. Mình có tự do chọn lựa tôn giáo mình cảm thấy gần với mình hơn khi lớn lên. Nên khi xưa có quen vài cô công giáo nhưng không đả thông tư tưởng được. Có ông kia quen, lấy vợ công giáo kêu con tôi không có tội tại sao lại bắt nó rữa tội sau 1 tháng ra đời. Tôi và mẹ nó thả gà ra đá sinh ra nó. Chớ nó có biết gì mà kêu nó có tội. Mới sinh ra đời đã có tội phải rữa tội. Chưa có tội, rữa tội để có tội, có tội rồi, đi xưng tội. Xong om

Tương tự mỗi thứ 4 mình đi dự họp mặt của hội Lions quốc tế, và Toastmasters, tại đây mình đều đứng nghiêm chỉnh với các hội viên khác, chào cờ Hoa Kỳ. Đó là sự chọn lựa của mình về quốc gia và đọc lời nguyện trung thành với nước đã cưu mang mình. Khi còn ở Việt Nam mình sinh ra tại miền nam nên chỉ biết lá cờ và quốc ca Việt Nam Cộng Hoà do nhạc sĩ Lưu Hữu Phước, một người cộng sản viết bài mang tên “Thanh Niên Hành Khúc”. Có người kêu lấy bản nhạc “Việt Nam Việt Nam” của ông Phạm Duy làm quốc ca cho Việt Nam Cộng Hoà, không dùng bài do người cộng sản sáng tác. Người cộng sản làm bản nhạc hay thì Việt Nam Cộng Hoà vẫn sử dụng, không vì khác chiến tuyến mà không dùng. Vẫn tiếp nối lịch sử cận đại của người Việt thay vì xoá bỏ ký ức ấy, đáng được tôn trọng. Tương tự ngày nay người Việt tại Việt Nam hát nhạc vàng Bolero bú xua la mua của Việt Nam Cộng Hoà mà trước đây có mấy người ở miền Bắc nghe nhạc vàng, bị bắt đi cải tạo như ông Lộc Vàng và thân hữu. Nếu sinh ra tại miền Bắc như mấy người em họ của mình thì họ chào lá cờ đỏ sao vàng. Thậm chí em mình ở Việt Nam vẫn xem lá cờ đỏ sao vàng là cờ tổ quốc. Không có gì sai. Chỉ là biểu tượng. Không có sự lựa chọn. Không lẻ mình lại chống gia đình? Nay ở Hoa Kỳ mình có sự lựa chọn lá cờ đại diện cho tổ quốc của mình như trường hợp tôn giáo.


Mình về Việt Nam, có anh bạn Đảng viên, kể là ông anh bên Mỹ chửi anh ta vì treo cờ đỏ sao vàng. Nhưng ở đây, khu phố đến nhà kêu gọi treo cờ, không treo là có thể bị quy vào tội chống phá, thế lực thù địch, diễn biến hoà bình. Tết vừa rồi, về Việt Nam chạy xe từ Đà Lạt ra đến Huế. Dọc hai bên đường, thấy nhà nào cũng treo cờ. Mình nói ở Việt Nam mà may cờ bán vào mấy dịp này là hốt bạc. Bác tài xế kêu là cơ cấu cả rồi. Mỗi chậu cúc và lá cờ ở mỗi hộ là phải đóng 300,000 đồng. Không treo cờ và để chậu cúc trước nhà là hơi bị mệt. Anh của người bạn không hiểu vấn nạn này.


Như trường hợp chị ở Việt Nam, quen chào lá cờ tổ quốc từ bé nên bị dị ứng khi thấy lá cờ Việt Nam Cộng Hoà. Từ bé chị đã được giáo dục là bọn ngụy quân ngụy quyền này nọ nên có thể chị đã căm thù tàn dư chế độ cũ. Tương tự những người ra đi từ miền nam, đều có vấn đề với chế độ mới. Chị ra đi dù từ bé được nói đến tội ác Mỹ ngụy, dù giàu có ở Việt Nam, nhưng muốn con mình có tương lai khá hơn trong một môi trường tốt. Con chị nay học ở Hoa Kỳ, từ mẫu giáo lên đến trung học, không phải đóng học phí hay mua sách gì cả. Tất cả đều được trường phát, thậm chí hai cuốn. Một để ở nhà làm bài tập và một ở trong lớp để khỏi mất công đem sách vở vào lớp hay về nhà. Chị phải thông cảm cho nhưng người không thể sống trong chế độ mới vì lý lịch. Con cái của họ không được đi học đại học. Sau này họ đã bỏ chế độ đó rồi nhưng trước Đổi Mới là như vậy nên người ta phải bỏ nước ra đi để tìm tương lai cho họ và con họ như chị ngày nay.


Hôm qua đi dự lễ gây quỹ từ thiện cho các chương trình giáo dục ở Việt Nam, mình được giới thiệu một chị từ Việt Nam qua. Chị này nghe kể rất giàu có về nhà đất. Chị cho con sang đây học từ trung học đến MBA. Có nhà cửa bên này nhưng vẫn lo vì chưa vào quốc tịch Mỹ, nên có thể qua Tây Ban Nha mua nhà thì sau một năm mấy tháng là được vào quốc tịch Tây Ban Nha. Có dạo nhà cửa ở Tây Ban Nha được xây như điên, kiểu bên Trung Cộng, tại các thành phố miền nam gần bãi biển, vì người đức và người Anh quốc xuống mấy vùng này nghỉ hè rồi không ai mua nên chính phủ Tây Ban Nha ra luật về di trú dễ dàng để tống bớt mấy nhà cửa xây dư thừa.


Hôm qua xem phim tài liệu họ cho biết năm 2024, có đến trên 14 ngàn triệu Phú người Tàu di dân qua Hoa Kỳ, Gia-nã-đại hay các nước ở Âu châu. Nay thì từ đầu năm, họ ngăn chận, không cấp phát sổ thông hành, nhiều khi rút lại sổ thông hành, không cho xuất ngoại. Nghe nói sau khi ông Trump tuyên bố đóng 5 triệu đô la sẽ được qua Mỹ nên người Tàu xếp hàng từ giữa đêm để nộp đơn. Xin nhắc lại 5 triệu đô La. Tại sao người có số tiền lớn như vậy mà vẫn tìm đường ra đi, hạ cánh an toàn vì bất an.


Đời người rồi cũng qua đi, chế độ nào rồi cũng có ngày được đổi thay, lá cờ tổ quốc cũng sẽ được thay đổi. Chúng ta nhìn nhau bằng tình người Việt thay vì vướng mắt bởi những cái gì không quan trọng, do tuyên truyền của hai bên. Người đức họ thống nhất và đồng ý lá cờ chung như ngày nay. Hay làm như người Việt tại Anh quốc, không cần chào cờ gì cả. Khỏe đời, không chửi bới nhau. Tình người quan trọng hơn lá cờ. Nhất là nay họ là công dân của Anh quốc, Hoa Kỳ, Gia-nã-đại,… phải trung thành với đất nước đã cưu mang họ.


Đó là nói theo những gì mình nghĩ một cách khiêm tốn, chưa từng tham dự vào cuộc chiến vì còn nhỏ khi chiến tranh chấm dứt nhưng trên thực tế rất khó. Hôm nay mình có xem một khúc phim của lính Mỹ tham chiến tại Việt Nam. Có nghe giọng điện đàm luôn của người sử dụng vô tuyến điện kêu gọi cứu viện. Một đại đội lính Mỹ có đâu 180 người bị hoả lực của Việt Cộng pháo kích và tấn công, họ kêu Việt Cộng có nhiều đạn dược hơn họ, suốt mấy ngày và cuối cùng sau khi đẩy lui cộng quân thì họ có đến 128 người chết và bị thương. Một ông cựu quân nhân tham chiến tại Việt Nam kể là khi thấy đồng đội bị chết, lòng căm thù của ông ta trở nên tàn bạo. Ông ta chỉ muốn tàn sát hết để giúp lòng căm thù nguôi đi. Những hình ảnh đồng đội bị sát hại vẫn đeo đuổi ông ta đến ngày nay. 55 năm sau vẫn bị hậu chứng của chiến trường.


Những người từng chiến đấu cho hai bên, từng ra trận, nhìn thấy đồng đội bị sát hại hay bị bỏ tù ở trại cải tạo sau 30/4/75 thì có lẻ khó mà quên những ngày tháng đã qua. Cho thấy lá cờ không quan trọng mà tình người mới đáng tôn trọng. 50 năm sau, chúng ta vẫn bị đầu độc tuyên truyền, chưa được giải độc. Chỉ có khi qua đời thì mới nghĩa tử nghĩa tận. 


Có cuốn phim “Ngày giỗ” của đạo diễn Hàm Trần, nói về hai anh em ruột vì thời cuộc xa cách nhau. Người anh đi với ông bố, đấu tranh chính quyền Sàigòn, sợ bị bắt bỏ chạy với người con kế vô bưng. Người anh sống với mẹ lớn lên đi lính Việt Nam Cộng Hoà. Anh em gặp nhau ngoài mặt trời bắn nhau. Người em bị người anh bắn chết, người em trước khi chết thấy bảo vật, lá bùa mà người mẹ đã tháo ra để đeo lên người anh bị đau, không theo cha được. Người em trước khi tắt thở kêu tên người anh. Chiến tranh chấm dứt người anh đi tu và mỗi năm đến ngày mình giết em lại làm lễ giỗ. Đó là một chuyện thật của cuộc chiến. Còn biết bao nhiều chuyện thật như vậy trong chiến tranh chưa được kể lại. Chán Mớ Đời 


https://youtu.be/0CJE1p7eS9c?si=Dd5vi7bztN9dhD3d


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Your life or your money ( muốn sống đưa tiền đây)


Tuần này, đến phiên mình đọc diễn văn trước hội Toastmaster. Mình lấy đề tài “your life or your money” (muốn sống đưa tiền đây), tựa một cờ líp hài mình xem trên mạng. Bài đọc từ 7 đến 9 phút nên phải ngắn gọn. Cờ líp của tên chồng người Mỹ nói với bà vợ. Hôm qua, ra phố, vừa bước xuống xe thì có một tên chỉa cây súng vào đầu kêu: “your life or your money”. Ông ta kêu: tôi là một người đàn ông có vợ. Cuộc đời gì, tiền nào. Vợ tôi lấy hết” khiến bà vợ ngồi bên cười chí choé.




Các vị tướng Việt Nam Cộng Hoà đã tuần tiết ngày 30/4/75. Hôm nay mình ra thư viện Việt Nam để vái họ.

Mình tính dùng câu chuyện khôi hài để lồng vào bài đọc trào phúng. Ai ngờ càng viết càng chạy loạn cào cào về cuộc đời mình. Để mình viết ý lại theo tiếng Việt.


Cách đây 20 năm, mình đi thầu vẽ nhà xây nhà cho thiên hạ. Sáng phải dậy sớm để đến Home Depot vào 6 giờ sáng, mua vật liệu cho thợ làm trong ngày trước 8 giờ sáng. Vừa đậu xe xong, mới mở cửa thì trong bóng đêm, có một tên chỉa súng vào đầu mình kêu: “ muốn sống thì đưa tiền đây”. Mình bị cứng đơ, hai tay tự động đưa lên trời. Đầu óc mình bổng nhiên trong khoảng khác ấy chạy rất nhanh như điện xẹt, như trong phim Back to the future. Mình thấy những hình ảnh chạy nhanh trước mắt, bất tận như hôm qua rồi ngày cưới, rồi những ngày mới sang Hoa Kỳ, rồi đến những năm tháng ở Anh quốc, rồi lại thấy hồ Leman Thuỵ Sĩ rồi Ý Đại Lợi, rồi những đêm thức khuya học bài hay vẽ ở Paris . Sau đó lại những năm tháng sinh sống tại Đà Lạt rồi thấy ông cụ mình ở quê.


Đêm hôm, du kích bao vây nhà, kêu ra đây để họ chặt đầu. Ông cụ nhảy qua hàng rào phía sau nhà chạy trốn vào Hà Nội rồi vào nam đi lính ngự lâm quân cho vua Bảo Đại, một hôm tháp tùng vua Bảo Đại lên Đà Lạt đi săn bắn thì ông cụ gặp mẹ mình buôn bán ở chợ Đà Lạt. 


Xoay qua đến mẹ mình sinh ra tại miền trung nhà nghèo, được người bà con đem vào Đà Lạt. Làm giúp việc cho người bà con rồi tiền lương thì được gửi về cho mệ ngoại ở Huế để nuôi mấy dì cậu ăn học.


Rồi mẹ tham gia Việt mInh, chuẩn bị vào chiến khu thì bị mật thám Tây bắt. Ở tù được các đồng chí dạy cho đọc và viết. Sau khi được thả thì gặp ông cụ mình rồi lấy nhau. Sinh ra mình và 10 người em. 

Lớn lên, mình có ý tưởng du học để thoát nghèo, kéo theo mấy người em. Đậu tú tài, mình được nha du học cho phép đi du học ở pháp. Mới đến pháp có mấy tháng thì Sàigòn đầu hàng, mất tin tức gia đình đến 3 năm sau mới liên lạc được. 


Ông cụ mình bị bắt đi trại cải tạo 15 năm. Em mình không được đi học đại học vì lý lịch của bố mình. Phải ở nhà đan len hay may vá. Bỏ mộng trở thành kỹ sư, kiến trúc sư. Bạn học khi xưa cũng không được học đại học dù có khả năng. Đang học y khoa, Việt Cộng vào kéo đầu ra, kêu về đi lao động là vinh quang.


Mình không có gia đình để trở về nên lang thang đi kiếm việc làm ở Ý Đại Lợi rồi Thụy Sĩ đến Anh quốc rồi Nữu Ước. Sau 5 năm ở Nữu Ước mình đang tìm đường sang Nhật Bản làm việc cho kiến trúc sư Rafael Vignoly thì phát hiện mối tình hữu nghị với đồng chí gái và xin nhận Hoa Kỳ làm quê hương. 


Mình quay sang tên chỉa súng vào mình rồi kêu: “ tôi có vợ. Tiền nào? Vợ tôi nắm hết”. Bổng nhiên tên chỉa súng vào mình, bật khóc rồi một lúc sau, vỗ vai mình rồi đưa mình $5 kêu đi uống cà phê vì cà phê của home depot quá dỡ. Đó là kết luận của mình khiến mọi người cười kêu lấy vợ rồi không còn tiền bạc gì nữa. Đáng kiếp một đời trai.


Sau buổi họp rất nhiều người đứng lại nói chuyện với mình. Họ nói là qua câu chuyện về đời mình, họ hiểu thêm về Việt Nam một tí, họ tiếc là Hoa Kỳ đã bỏ rơi Việt Nam Cộng Hoà. Khiến dân mình te tua từ 50 năm qua.


Mình sinh hoạt với mấy hội như Lions International và Toastmaster international để học hỏi từ người Mỹ cách sinh hoạt dân chủ của họ. Họ có lòng tốt gây quỹ giúp đỡ những người Mỹ nghèo khó. Mới hiểu lý do người Mỹ bảo trợ các thuyền nhân đến Hoa Kỳ. Sự hiện diện của mình giúp người Mỹ trong hội, hiểu biết thêm về cuộc chiến Việt Nam và lý do người Việt bỏ nước ra đi. Người Mỹ bảo trợ người Việt tỵ nạn theo truyền thống của dân họ nên mình cũng bắt chước họ để duy trì truyền thống này thay vì lên án những người tỵ nạn giả, ở lậu. Ai cũng muốn ở lại quê hương họ nhưng vì nghèo khó hay an ninh phải ra đi. Muốn vào Hoa Kỳ đàng hoàng thì phải có 5 triệu đô la đóng. Bao nhiêu người có số tiền này. Mình gặp nhiều người giàu có ở Việt Nam nhưng cũng phải có chân bên ngoài để lỡ có chuyện gì, hạ cánh an toàn với cả gia đình. Con họ đều ở ngoại quốc còn họ vẫn làm ăn ở Việt Nam đi đi về về. Khi xưa làm Boat People nay làm Airplane People. Nói như thầy bói là khi xưa, bàn tay có Ligne de mer còn ngày nay có Ligne de l'air xong om.


Bài diễn văn của mình ngắn có 7-9 phút nhưng cũng giải đáp phần nào cho người Mỹ hiểu hoàn cảnh người Việt tỵ nạn. Phân nữa các bài diễn văn của mình đều kể về Việt Nam và sự nguy hiểm của Trung Cộng. Mấy người Mỹ cảm ơn khi mình kể về Trung Cộng sản xuất fentanyl đưa cho cartel mễ để bán qua Mỹ bằng biên giới Mễ và Gia-nã-đại. Đó là cách trả thù phương Tây của người Tàu. Vì khi xưa người Tây phương bán thuốc phiện cho người Tàu làm giàu. Có ông bộ trưởng an ninh của Trung Cộng đồng ý thương lượng với Hoa Kỳ về vụ Fentanyl. Đa số người Mỹ không biết vụ này. 


Vancouver là ổ địa của người Tàu, nên họ đem thuốc này vào Gia-nã-đại rồi chuyển qua biên giới Hoa Kỳ. Do đó cuộc thương chiến ngày nay là để diệt tận đáy việc này. Ngay các nghiên cứu gia về Trung Cộng cũng đồng ý là theo các cuộc họp mật của Đảng Cộng Sản Trung Cộng, họ muốn nhân dịp này đánh cho Tây phương và Hoa Kỳ xụm bà chè luôn.


Một buổi nói chuyện với 20 người Mỹ để giúp họ hiểu về Việt Nam tốt hơn là cãi nhau với người Việt vì chúng ta đều hiểu và kinh qua nhưng người Mỹ không biết. Họ chỉ nghe thoáng qua truyền thông thiên tả, ủng hộ Hà Nội.


Có nhiều người than phiền là mình ít khi trả lời họ nhất là những còm rất tiêu cực. Nếu ai đó mời mình cái bánh mà mình không ăn thì họ lấy lại, họ chửi mình mà không trả lời thì họ phải lấy lại thôi. Mình thích còm hay trả lời trên các diễn đàn người Mỹ, người Pháp,… còn diễn đàn Việt Nam thì đã có nhiều người làm rồi. Mình thích khôn chợ dại nhà. Người Việt thì không muốn ăn thua với họ, Tây đầm gì không để qua được. Khi xưa, cãi nhau với Tây đầm, mình bị cảm xúc quá nhiều nên phải đi học cách nói chuyện với hội Toastmasters.


Mình có gửi mua cuốn sách “tổ quốc ăn năn” của Nguyễn Gia Kiểng được một ông bên Úc đại lợi dịch qua anh ngữ để cho thằng con đọc để hiểu thêm về Việt Nam. Hình như em của ông Nguyễn Ngọc Bích, tên Nguyễn Ngọc Phách thì phải là người dịch, đã qua đời. Hồi đầu năm, đi Úc, mình có tìm cách liên lạc thì được biết ông ta đã qua đời lâu rồi. Cho thằng con về Việt Nam đi theo một phái đoàn y tế từ thiện. Hai tuần lễ làm việc với phái đoàn thì nó hiểu lý do mẹ nó vượt biển đi tìm tự do khi thấy Hà Nội không cho phép khám bệnh ở Sàigòn dù đã bắt mọi người đóng tiền, để được cấp thẻ làm việc trong hai tuần. Sau phải làm chui chạy về Long An mỗi ngày, rồi thấy cán bộ dắt gia đình vào chữa bệnh trước các người nghèo đợi từ ban mai. 


Đi học gặp giáo sư thiên tả kể lịch sử Việt Nam sai lệch nên cần phải giải độc dùm con mình. Cách đây mấy tháng, có thằng cháu họ, học UCLA, đến nhà, ngồi nói chuyện giúp nó hiểu thêm về Việt Nam. Thằng cháu rất ngạc nhiên là mình biết và đọc Thanh Việt Nguyễn, Ocean Vương,… bố nó còn nhỏ khi vượt biển nên không biết gì về Việt Nam. Nó đến nhà tình cờ thấy sách bằng anh ngữ về  Việt Nam, lấy đọc nên ngạc nhiên khi thấy sách giải thích khác với những sách thiên tả được đọc ở trường.


Mình thích nói chuyện về Việt Nam với người Mỹ, giới trẻ Việt Nam  hơn là với người Việt đồng lứa. Nói chuyện với người Mỹ hay Tây đầm khi xưa để giải thích vì sao sự sụp đỗ của Việt Nam Cộng Hoà là một thất bại lớn cho thế giới tự do. Khi xưa ở Âu châu rất khó thuyết phục đến khi có 2 con tàu Đảo Ánh Sáng và Cap Anamour đi vớt người Việt boat people. Chỉ cần hỏi họ nghĩ gì về hai con tàu này. Lúc đó thì dễ hơn, người Tây phương thức tỉnh sau khi bị Hà Nội tâm công trong suốt cuộc chiến. 


Nhớ hồi mới sang Hoa Kỳ, sinh viên hay nhờ mình đi nói chuyện trong đại học về chiến tranh Việt Nam và thuyền nhân. Giới trẻ không biết nhiều về Việt Nam vì khi xuống tàu còn bé. Họ muốn hiểu lý do họ có mặt tại Hoa Kỳ, bố mẹ ít khi giải thích tận tường. Dạo đó anh ngữ mình còn tồi nhưng phải lết đi khắp nơi để nói chuyện. Lý do là bố mẹ của họ không chịu ngồi đối thoại với mấy người phản chiến Mỹ khi xưa. Nhớ ở NYU, sau khi tranh luận, có bà giáo sư Mỹ đến bắt tay mình, vui vẻ kêu good debate. Mình chỉ hỏi người Mỹ nghĩ gì về hơn 1 triệu người bỏ nước ra đi. Theo thống kê của liên Hiệp Quốc thì chỉ có 50% đến bờ tự do. Những con thuyền này còn nhỏ hơn các con tàu Mayflower, khi xưa đưa những người Âu châu bị đàn áp tôn giáo. Thủ tướng Phạm Văn Đồng tuyên bố trên tờ Paris Match là có trên 3 triệu quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hoà ở trong trại cải tạo. 3 triệu trên tổng số 18 triệu người Việt tại miền nam là một con số rất lớn. Đa số người Việt lớn tuổi đều nói cộng sản lưu manh, gian ác nhưng không giải thích cho con cháu họ hiểu theo lối người Mỹ. Chúng ta nói chuyện về cảm tính nhưng không giải thích tại sao theo lô gích.


Mình đi học cách diễn đạt anh ngữ tại hội Toastmasters để khi có dịp nói chuyện với người Mỹ thì có thể diễn đạt ngắn gọn giúp họ hiểu thêm về Việt Nam. Giúp họ yêu mến người Việt tỵ nạn hơn thay vì bị truyền thông định hướng như ngày nay là dân nhập cư là toàn sát nhân, băng Đảng. Thật ra cũng có nhưng rất ít. Nhớ đi chơi ở Nam Cực, gặp ông Mỹ, cựu giám đốc ngân hàng, kêu người Việt rất giỏi, lợi tức cao hơn người Mỹ bình thường. Nói chuyện suốt tuần lễ, ông ta nghe mình ghé Utah, là gọi điện thoại mời ăn cơm tối nhưng lúc đó mình đã rời Utah.


Khi xưa mình thấy nhiều người quen rất hùng hào khi nói chuyện với người Việt nhưng khi gặp người ngoại quốc thì chả nói gì. Im re. Mình hay lên mấy trang của cựu chiến binh Mỹ tại Việt Nam để bình luận, đưa ra ý kiến của người Mỹ gốc việt về cuộc chiến. Cảm ơn họ đã chiến đấu cho tự do. Xong om


What life? What money? I’m a married man. Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn