Hiển thị các bài đăng có nhãn Những mảnh nhớ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Những mảnh nhớ. Hiển thị tất cả bài đăng

Từ Lucca đến Pisa

 Từ Lucca đến Pisa

Mình lấy xe lửa từ Roma đi Lucca, phải đổi xe lửa ở Firenze. Lâu quá mới đi xe lửa ở Ý Đại Lợi nhất là tại nhà ga Termini của Roma. 


Mình nhớ lần đầu tiên đến Roma với ông thầy. Ông ta mượn được căn nhà của người em bà con tên Marc Borel, tài tử nổi tiếng của pháp một thời, đóng chung với Alain Delon, cặp Bồ với Ursula Andress. Mình có thấy ảnh Ursula Andress ở truồng trong phòng khách với ông ta. 


Trên xe lửa ông thầy nói về nghề móc túi của người ý này nọ sau này đi làm ở Ý Đại Lợi mình có đi xem phim cũ của Ý Đại Lợi sau thế chiến thứ hai hàng tuần nên hiểu các mánh của dân móc túi mà ông thầy kể. Khi xe lửa vào nhà ga, ông thầy kêu cẩn thận tiền bạc, bọn móc túi đã để ý đến mày rồi đó. 


Xuống xe ra tìm xe buýt về nhà, đến nhà ông ta chỉ phòng nào cho mình ngủ vì vào hôm sau có Bồ ông ta đến với thằng học chung lớp. Mình chưa kịp đi tắm thì ông ta rờ túi quần kêu chết mẹ cái ví của tao không cánh mà đã bay theo cánh chim biền biệt. 


Sáng hôm sau hai thầy trò đi rất đông cảnh sát để trình rồi đi đến tòa đại sứ làm giấy tờ để qua cửa khẩu khi đi về. Thấy 2 cặp người Mỹ ngồi kể mất xe và vali. Họ đem xe từ mỹ Âu để chạy khắp Tây Âu. Mới đậu xe đi ăn ra đã không còn chiếc xe và 4 cái Vali. Chán Mớ Đời 


Mình nhìn bảng ghi các chuyến xe lửa khởi hành thì thấy có đến 40 chuyến xe trong đó có đến 17 chuyến trễ. Mình lấy xe chạy nhanh 245 km/ giờ nhưng chạy giữa đường phải ngừng 15 phút vì lý do gì đó không biết. Đi chơi kỳ  này mình đi hạng thương gia xem sao. Họ có cả hạng Executive, có văn phòng làm việc ghế ngồi. Mình thấy có ông ngồi trước laptop. Đến Firenze, mình chỉ có 10 phút đổi chuyến thì khi đến nơi tưởng xe trễ ai ngờ đã chạy. Phải đợi thêm 45 phút chuyến sau. 

Phòng đợi xe lửa trước khi vô quai
40 chuyến có đến 17 chuyến trễ
Dân ý nói to nên ở xe hạng thương mại có gắn ảnh cấm nói to

Thấy bản chỉ để đang sắp dừng trạm sắp tới. 

Khi xe đến Lucca, mình tính gọi Uber nhưng nhìn bản đồ đi bộ có nữa dặm nên mình kéo Vali đi. May quá vì chỗ mình ngủ lại là khu phố đi bộ. Đến nơi lấy phòng xong thì đi ra nhà ga để đi Pisa, nơi có cái tháp bị nghiêng. Mất độ 30 phút, giá có 1.09 Euro  may mình không mua qua ứng dụng Rome2rio. Lý do là họ bán vé đến 15 Euro. Mình xem ứng dụng để biết các phương tiện đi nhanh nhất như xe buýt xe lửa hay taxi. Mua thì vào ứng dụng của công ty hoả xa mua. Đi về thì giá 2 Euro. 


Pisa là thành phố Ý Đại Lợi đầu tiên mình đặt chân xuống năm 1976 trên đường đi Siena. Xe lửa ngừng đổi chuyến nên cả đám rủ nhau đi bộ hay xe buýt không nhớ ra đây xem. Leo lên cái đỉnh tháp. Dạo ấy ít du khách nay thì đông như quân nguyên thêm đạo quân từ phi châu đứng bán đồ made in china. 


Đi bộ từ nhà ga ra mất độ 18 phút sau đó đứng chụp ít tấm hình. Rồi kiếm chỗ mua gì ăn. Thấy có chỗ xa khu vực du khách ghé lại mua ổ bánh mì pâte ăn và đi tè. Sau đó bò lại ga xe lửa lấy xe về Lucca. 

Ai đi Ý Đại Lợi nên đến thành phố này có quảng trường được xây trên chỗ khi xưa thời là mã cho giác đấu. 


Thành phố Lucca mình có đến năm 1980 khi đi đâu với ông chủ và trên đường về ông ta ghé lại thành phố này cho mình thấy quảng trường được xây dựng từ một đấu trường giác đấu của thời là mã khi xưa hình ellipse. Nay trở lại thì du khách đông như quân nguyên. 


Đặc điểm của thành phố là được bao bọc bởi tường thành lục giác cao ra rộng, xe có thể chạy trên thành, vẫn còn y nguyên làm bằng gạch. Họ trồng cây trên thành như công viên. Mình đi bộ suốt tường thành, gần 2.5 dặm. Thấy dân tình địa phương chạy bộ hay đi bộ. 


Đi bộ xong mình tính ghé lại quảng trường thì trên đường đi thấy tiệm ăn có một bà đứng làm pasta tươi nên ghé lại ăn vì đã 8 giờ tối. Sau đó ghé lại quảng trường khi xưa thì thấy toàn là nhà hàng và lều dù cho du khách ngồi. Mình kiếm gelato ăn rồi đi bộ thêm tiếng đồng hồ cho tiêu cơm rồi về khách sạn tắm rữa. Gửi cho vợ con vài tấm ảnh rồi ngủ. Mai đi mua thức ăn trưa chuẩn bị ngày mốt lên đường. Khởi đầu cuộc hành hương đi bộ. Hơi lo vì mốt bắt đầu mưa mấy ngày liên tục. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

người Việt nói tiếng Mỹ

 


Nhớ dạo ở New York, mình hay lên Boston chơi nhất là mấy ngày lễ. Lý do là quen gia đình chị Chấn và mấy anh chị sinh viên ở MIT qua một một người bạn học cũ. Mấy ngày lễ như Lễ Tạ Ơn, thường sinh viên nghèo không có tiền bay về thăm nhà vì những dịp này, vé máy bay rất cao. Ai không về thì họ tụ tập làm bữa cơm tối chung với nhau, có hát hò đóng kịch này nọ trong trường. 



mình quen chị Chấn, du học sinh trước 75, làm quản thủ thư viện á đông tại đại học Harvard. Lên trả chị mấy cuốn sách việt ngữ rồi mượn thêm sách khác để học tiếng Việt. Mỗi lần lên là ngủ lại nhà chị và đi chơi với em trai của chị học BU. Có lần thất kinh khi thấy đối tượng một thời nhưng không lại chào nhưng tâm hồn cũng rướm máu. Lần cuối lên thì phát hiện ra mối tình hữu nghị của đồng chí gái khiến đời mình bước sang một trang sử mới. 


Dạo sau 75, các nhà sách người Việt tại cali và Texas in sách tiếng Việt cũ ngày xưa bán cho dân tỵ nạn. Họ gửi thư mượn sách chị Chấn rồi chụp hình in lại làm tiền. Lúc đầu mình thấy sao họ giỏi chạy giặc đi tản mà đem theo Sách Việt Nam Cộng Hoà nhiều để in lại. Khi gặp chị Chấn thì mới khám phá ra vụ này. Có nhiều người mượn rồi làm hư sách hay không trả nên chị  không cho mượn nữa. 


Nhìn lại thì không có duyên quen chị Chấn chắc mình vẫn y tờ tiếng Việt đến ngày nay. Chị có giới thiệu giáo sư Tài ở đại học Harvard. Hình như ông ta là luật sư thì phải. 


Có năm các sinh viên làm một vỡ kịch không nhớ tên nhưng chỉ nhớ một ông thần râu ria to phì con, kêu: “fish no eat salt, bad fish, children cabbage father mother 100 sugar children bad” (cá không ăn muối cá ươn con cãi cha mẹ 100 đường con hư) khiến mình thất cười. Anh ta dịch tiếng Việt ra tiếng Mỹ. Dạo đó hình như có phong trào tếu người Việt nói tiếng Việt. Mới sang Hoa Kỳ nên thấy lạ. 


Khi xưa ở Việt Nam người ta hay kêu bà này ông nọ nói tiếng Tây bồi đến thế hệ mình thì nói tiếng Mỹ bồi. Có bà kia quen người Huế ở bôn sa, nghe ai kể mình từng sinh sống ở pháp nên xổ tiếng Tây với mình khiến mình ngọng. Bà ta kêu mình dốt tiếng Tây mà kêu học Trường Tây.  Gặp ông quen với bà ta kêu bà nói tiếng Tây bồi thì bố ai hiểu được. Chán Mớ Đời 


Bà này cũng tội, ông chồng đi H. O., sang đây thì ông ta đi theo bà nhỏ rồi khi nghe tin chồng chết, bà kể hồn ông ta ban đêm về muốn rờ nhưng bà hất ra. Kinh


Bà này người Huế nên khi bà ta nói tiếng Tây là ngọng. Khiến mình nhớ khi xưa học anh văn tại hội việt Mỹ có ông thầy dạy người Huế. Có hôm ông ta dạy về số nhiều trong anh ngữ có nhiều trường hợp khác nên cẩn thận như 1 foot 2 feet chớ không phải foots thêm chữ S như thông dụng. Hay chữ tooth cái răng thì 1 tooth 2 teeth rồi ông ta kêu cả lớp lập lại theo ông ta. 1 foot 2 feet, 1 tooth 2 teeth với giọng Huế nên car lớp nhái giọng Huế 1 phút 2 phít 1 thúc 2 thích, nói như rứa mới là in-lịt . Cười bò. Cái này phải nghe kể bằng giọng Huế mới nức nở. 


Chỉ nhớ ở Pháp, có quen một anh tên Chiến họ Lê. Anh ta bực mình vì Tây đầm cứ cười khi gọi tên anh ta. Số là Tây không đọc dấu và gọi anh ta là “Le Chien “ nghĩa là con chó đực. Sau này anh ta đổi tên thành Gérard.


Có lần đồng chí gái nhận email của một người tên Dương Văn Cư, bạn học đại học ở Việt Nam. Anh ta ở Hạ Uy Di định sang Cali chơi luôn tiện muốn gặp lại các bạn học cũ. Dạo ấy chưa có điện thoại hay iPad nên vợ chồng xài chung máy điện toán. Anh này ngầu lắm, anh ta về Việt Nam, in truyền đơn kêu gọi lật đổ chế độ kiểu như ông Lý Tống. Bị Việt Cộng nhốt, xui là chưa vô quốc tịch Mỹ nên ngồi khám hơi lâu. Sau được dân biểu mỹ can thiệp mới được thả. Lâu lắm không gặp lại. 


Ở Hoa Kỳ thì họ để tên trước họ, lại không bỏ dấu nên thay vì Dương Cư lạo đề tên Cu Duong nên mình thất kinh, không biết tên nào có chim dương nên tò mò hỏi thì mụ vợ cười nói không để ý. Có anh bạn cũng họ Dương nhưng tên Cường nên bạn bè gặp mặt là hỏi anh có còn bán thuốc Cường Dương không. 


Như chuyện có anh chàng tên Tô đình Cự, vượt biên sang Mỹ, viết thư về cho gia đình rồi đề tên người gửi theo kiểu mỹ Cu D. To. Ông bố ở Việt Nam nhận thư thấy người gửi là Cu Dê To khiến ông ta thất kinh. Nay mình thấy ở Việt Nam cos nhiều người. Cũng tự đặt tên trước cả họ như Tây phương. 


Nhớ có anh chàng lớn hơn mình độ 2, 3 tuổi, đang thời kiếm vợ, ở đâu trên Connecticut cũng hay chạy xuống New York khi có tiệc tùng họp mặt. Mình quen anh ta khi đi trại hè lửa việt. Có lần anh ta về Boston nên có chở mình và vài sinh viên UConn, đi chung. Anh chàng này có tài kể chuyện hài kiểu độc thân vui tính nên ế vợ. Nhaast là Daoj ấy gái việt là hàng rất cực kỳ hiếm. Đi vượt biên nên ít ai dám cho con gái đi, phải căm thù chế độ lắm mới liều mạng ra đi. 


Đồng chí gái có cô bajn học đại học, hồ hởi phấn khởi kêu gọi bạn học chung này nọ.  Được vài đối tượng đoàn này nọ đến khi họ cho cô ta đi nghĩa vụ sang Campuchia thì gia đình cho đi vượt biên và mất tích luôn. Nhiều khi chỉ giả bộ bên ngoài là thành phần tiến bộ. 


Anh ta kể có anh bạn mới sang Mỹ, nên anh ta chở đi thăm một người bạn cũ cùng ở trại tỵ nạn. Đang chạy giữa đường, thì bị lạc đường. Dạo ấy đâu có Google như ngày nay hay Tesla. Bổng nhiên, đến ngã Ba, xớn xác ra sao, anh bị xe đụng. Khi cảnh sát đến làm biên bản thì anh ta trả lời: “ my car was running on the sugar, i peanut sugar, Suddenly one car from the right, one car from the left. I brake car but brakes car no eat. Boom, boom, boom. One car ran away, one car stays, my car die. (Xe tôi đang chạy trên đường, tôi bị lạc đường thình lình có một chiếc xe từ bên phải , một chiếc từ bên trái, tôi thắng nhưng thắng xe không ăn.   Bùm bùm bùm. Một chiếc bỏ chạy, một chiếc ở lại còn xe tôi chết máy), Sau đó, cảnh sát hỏi xe hơi kia, ông Mỹ trả lời tiếng anh nhanh như gió khiến anh ta không hiểu kịp. Hoảng quá anh ta chỉ tay vào mặt ông Mỹ kêu “you many mouth” (mầy lắm mồm) khiến ông Mỹ tức nên đấm ông ta một phát ngã xuống đất. Người Mỹ họ kỵ nhất là ai chỉ ngón trỏ vào mặt họ. Ông cảnh sát hỏi có sao không thì anh ta trả lời “no star no star” (không sao không sao).


Có lần đồng chí gái muốn cá độ cô cháu với anh bạn. Cả đám đi chơi để hai người đả thông tư tưởng bổng có một tên người gia nã đại đi công tác đụng xe mình. Mình chạy ra điện thoại công cộng để gọi điện thoại cho cảnh sát làm biên bản. Bổng nhiên mình nói My house (nhà tôi) vì trong xe đang kể đến vụ người Việt nói tiếng mỹ bồi. Mình nói vợ là my house. Ai ngờ lúc quýnh quá cũng xổ luôn my house khiến cả đám cười. 


Đồng chí gái có bà o, em dâu họ của bố vợ. Bà này mê đánh bài lắm, cứ rủ bà chị dâu đi sòng bài. Một hôm bà ta chạy vô tiệm của bà chị dâu, rồi kêu: “a na mô, a na mô?”. Bà chị dâu đạo chúa nên tên thánh là Ana. Bà này người Huế nên gặp người Mỹ cũng mô tê răng rứa. Chán Mớ Đời 

(Còn tiếp) máy bay sắp đáp xuống phi trường. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Băng Đảng người Việt BTK phố tàu New York

 băng Đảng người Việt tại china town 


Nhớ dạo ở new York, mình mướn phòng ở Tribecca nên lấy xe điện ngầm xuống trạm Canal Street, phố tàu rồi đi bộ về nhà. Dạo ấy có một khu hẻm nhỏ của người Việt mướn làm ăn. Phải đi vô sâu phía trong. Có anh thợ mộc kêu mình lấy bằng thầu khoán để anh ta đi thầu cho mấy tiệm người Việt làm ăn ở đây. Đang tính làm thì phát hiện ra mối tình hữu nghị sông liền sông núi liền núi của đồng chí gái nên dọn về cali.



Chỗ nhỏ này nghe anh thợ mộc kể sau khi mình chứng kiến trực tiếp một anh chàng mỹ đen to con chạy vào đây cướp đồ của người Việt. Họ hô sao thấy mấy tên thanh niên Việt Nam đâu chạy ra cầm gậy bóng chuyền rượt đánh bể cửa xe của tên mỹ đen có đồng bọn đợi chạy mất dép luôn. 


Anh ta kể bọn nào đến khu vực này quậy phá, đám thanh niên người Việt đem xuống hầm khóa cửa lại đánh một trận hết dám trở lại. Nhưng quan trọng là có chuyện đi đám tang một tên nào băng Đảng người Việt tên Vinh Vũ ở New Jersey, băng Đảng khác của người Tàu, đến cầm hoa phúng điếu rồi quăn hoa rút súng ra bắn chí choé khiến báo chí phải đưa tin. Khiến dạo đó mình hết dám vào phố tàu ăn cơm. Mình nhớ dạo ấy mùa hè, cuối tuần đi họp với hội thanh thiếu niên New York, Lửa Việt để bàn tổ chức trại hè vùng Đông Bắc nên ai nấy đều hoảng tiều, cứ như phim hành động Hồng Kông. 


Vĩnh Vũ thường được bạn bè gọi “amigo” mới 21 tuổi nhưng được xem là một tên gan dạ trong băng BTK và bị đám băng Đảng phố tàu hạ sát như một lời hăm doạ, cảnh cáo đám người Việt. Vì nhóm băng Đảng người Việt như xã hội đen cũng đi đập phá, cướp bóc, giết người hay bảo kê các tiệm vùng này. Xâm nhập vào khu vực của băng Đảng người Tàu.


Phố tàu có một băng Đảng mang tên “Bóng Ma” muốn dạy cho đám người Việt một bài học nên đám ma của Amigo, chúng đến chia buồn và hạ sát thêm một đám khác như trong phim có Châu Nhượng Phác đóng ở Hongkong. Đám tang Vinh Vu được khiêng quan tài qua Phố Tàu với 3 cái nến và mấy chữ BTK như một sự thách thức đối với băng Đảng người Tàu tại đây.


Hỏi ra thì nhóm băng Đảng người Việt, thường được gọi là băng Born To Kill (BTK) tại phố tàu do một người Việt mang tên Thọ Hoàng Thái, có tên mỹ là David Thai. Anh chàng này sinh năm 1956, nghe nói gia đình nghèo ở Việt Nam trước 75 nên cũng theo kiếp Giang hồ. Có thể gốc người Tàu vì sau này vượt biển sang Hongkong rồi đến Hoa Kỳ. Lúc đầu anh ta đi làm thuê nhà hàng ở phố tàu rồi có ghi tên đi học lại rồi lấy vợ có con. Cuộc sống khó khăn nên bỏ học và liên lạc với mấy người quen ở Hongkong chuyển hàng giả đồng hồ qua rồi bán lại lời khẩm. Dạo ấy ở Hongkong và Thái Lan họ bán đồng hồ Rolex giả có 10 đô. Đem về Mỹ bán cho dân thường độ $1,000 là vui rồi.


Băng đảng phố tàu thích người Việt vì họ chịu khó đánh nhau, chắc quen chiến tranh nên  sẵn sàng chiến đấu. Đám Mafia Ý Đại Lợi cũng hay mướn mấy người gốc Albania vì họ lì lắm. David Thái, tìm đến các nơi được xã hội đen người Tàu đến và cuối cùng được nhóm Thăng Long (Flying Dragons) thu nhận, và được ghép vào một toán người Việt. Khởi đầu đi bảo kê, ăn trộm nhưng ông David này nhận ra không có tương lai với đám người Tàu vì người Tàu không tôn trọng kính nể người Việt. Cùng thời ấy cảnh sát New York đang tìm cách diệt hạ nhóm Flying Dragons và United Bamboo nên ông họ Thái này mới đột phá tư duy, tại sao không tự làm Đại Ca Thái, ông trùm của Phố Tàu.


Năm 1987, đại ca Thái từ bỏ nhóm Flying Dragons và ra làm riêng, mở cửa hàng bán đồng hồ giả, mua từ Hương Cảng. Kiếm tiền nhiều nhưng không qua mắt xã hội đen phố tàu phá rồi khiến đại ca Thái phải chuyển hướng làm ăn. Thu nạp các đàn em gốc việt và gọi là Canal Boys. Mấy ông thần mà mình thấy cầm gậy chạy rượt tên Mỹ đen, đập bể kính xe. Trong số đó có hai người nổi trội nhất là Vinh Vu và Ed Tran, đâu sau này số lượng người gia tăng nên họ đổi tên thành Born To Kill (BTK), khi xưa lính Mỹ ở Việt Nam hay viết trên nón sắt của họ. Đường Canal Street nằm ngoài khu vực kiểm soát của mấy băng Đảng tàu khác nên mấy ông thần này làm trời. Cùng thời đó mình có xem phim “Full Metal Jacket”, tỏng phim có nói đến Born to kill, có lẻ vì vậy nhóm này lấy tên BTK.


Dạo ấy, mấy người con lai được sang Hoa Kỳ nhưng gặp phải một điều là cộng đồng người Việt không chấp nhận họ, kêu con lai, con me mỹ,… còn người Mỹ thì cũng không chấp nhận họ vì tiếng anh không rành. Nhóm con lai này nhiều khi được gia đình đem nuôi để đi Mỹ, qua đây rồi họ xù mấy đứa bé nên tụ tập và thương nhau lắm, nhiều người làm bậy.  Do đó có nhóm sinh viên và ra trường có họp nhau thành lập hội thanh thiếu niên để giúp đỡ nhóm này cũng như học sinh người Việt như dạy kèm này nọ. Mình tình cờ thấy nên tham gia.


Đại Ca Thái gom hết đám trẻ bụi đời, 13, 15 tuổi, cho chúng chỗ ăn chỗ ở như gia đình rồi từ từ ra lệnh đi bảo kê , ăn trộm, ăn cướp. Dạo ấy mỗi ngày BTK hốt được tiền bảo kê độ $2,000 độ 70 cửa tiệm ở đường Canal nơi mình đi qua hàng ngày và có dịp thấy vụ ăn cướp bị đánh, mấy tên BTK chạy theo đánh . 


Năm 1988, Thái Đại ca nghe đồn làm tiền độ 13 triệu đô với đồng hồ giả, nên đột phá tư duy mở một nhà hàng Nhật ở Midtown. Chỗ này để làm nơi hội tụ của băng Đảng BTK và có lẻ để rữa tiền . Một hôm đại ca Thái đang đi mua sắm đồ ở đường Canal, thì có hai tên băng Đảng Flying Dragons, chận lại, chửi bới  này nọ. Khi hai ông tàu này bỏ đi thì Lâm Trần xuất hiện, đại ca Thái kêu tao muốn hai thằng này chết. Lâm Trần đi theo hai tên người Tàu, và vài phút sau tiếng súng nổ, hai tên tàu nằm gục chết trên Vũng máu ở đường Canal. Nhớ sau vụ này mình hết dám đi ngang đây và đổi nhà qua Hoboken. Nghe nói dạo đó nhóm BTK có trên 100 người sanh tử với nhau.


Tháng 2 năm 1990, đại ca Thái chạy xe đến tiệm mà băng Đảng Bóng Ma tụ tập ở đường Bowery. Chỗ này mình hay đến ăn trên đường này. Vào ngồi rồi mấy tên băng Đảng nhận ra, đến đuổi đi. Thái đi ra, gặp Kiệt Trần và thảy cho anh ta một cái hộp, rồi kêu cho nổ. Vài phút sau một tiếng nổ long trời lở đất rung chuyển khắp phố tàu. Tiệm uống bị cháy , 2 người chết và nhiều người bị thương. CHú Bảy, trùm đầu Đảng phố tàu kêu đại ca Thái đến bàn làm ăn chung nhưng thủ lãnh BTK không chịu. Tháng 6 cùng năm Amigo , đàn em trung tín của Thái đại ca bị giết, đưa đến vụ nổ súng ở nghĩa trang bên New Jersey. Thái đại ca biết là mật hiệu của CHú 7, cho biết. Rồi tháng 10 năm đó, có mấy tên băng Đảng BTK bị bắt đem ra đường và xử tử.


David Thai bắt đầu hiểu là sẽ không bao giờ kiểm soát được phố tàu nên thay vì để đàn em một chỗ, ông thần cho đi chỗ khác làm ăn. Chạy lên Bridgeport, tiểu bang Connecticut, mở nhà thổ rồi kiểm tra xem các chủ tiệm người Việt và người Tàu. Thường mấy người này buôn bán tiền mặt nên cứ dí họ là ra tiền. Dạo này David Thái có một đàn em tên Lan Tran, người nhỏ bé nhưng có máu lạnh giết người. Họ ăn trộm mấy tiệm vùng này sau đó chạy xuống miền Nam ở tiểu bang Georgia, Florida, North Carolina. Họ dò xét các chủ tiệm người á đông giàu có.


Chiến thuật của David Thái là di tản, tản mát các lính của mình khắp nơi nhưng mỗi tháng có một nhóm tụ tập về New York và ăn trộm ăn cướp. Như vậy ít ai để ý đến băng BTK. Nghe nói có lần BTK vớt được trên $300,000 trong một vụ ăn cướp. Khiến đám bảo kê phố tàu nổi điên.


Một lần đại ca Thái sai hai đàn em đi đánh bom một tiệm vì họ chửi BTK. Hai ông thần nhỏ chỉ độ 15, 16 tuổi đem bom đi nhưng bị cảnh sát bắt được. Và cảnh sát bao vây các nhà của Thái đại ca ở new York và các nơi khác tịch thu nhiều tang vật. Hóa ra FBI đã chụp cổ một đàn em tên Tín Ngô, muốn chuộc tội nên làm ăng teng, đeo máy ghi âm để thu thập tin tức nên khi ra toà đại ca Thái ú ớ.


Lý do Tín Ngô phản bội đại ca vì trong một chuyến ăn hàng, Tín Ngô cướp hàng và có $15,000 tiền mặt. Anh ta quên hay vô ý, cất giữ $1,000 chỉ đưa đại ca Thái có $14,000. Hôm sau đến họp thì đại ca Thái chửi kêu tại sao lấy tiền của tao. Tín Ngô, quỳ xuống xin tha tội. Lỗi của đại ca Thái không xử vụ này vì sau này khi bị bắt Tín Ngô đồng ý nằm vùng cho FBI. Hồn ai nấy giữ.


Năm 1992, David Thái và 22 đồng bọn bị lên án. Người thì 10 năm người 60 năm còn đại ca Thái thì chung thân. Nghe nói Tín Ngô có viết một cuốn sách về băng Đảng BTK. Ai buồn đời thì tìm đọc.


Khi mình sang Cali thì có trò băng Đảng người Việt đi cướp người Việt. Không biết có phải nhóm đàn em của đại ca Thái, chạy xuyên bang và tiếp tục hành nghề như ở New York. Nhớ có gia đình quen, nhờ mình đến xem thợ làm nhà. Họ mướn thầu khoán, xây thêm 2 căn phòng và một phòng tắm. Thầu khoán đổ nền xi măng xong bỏ đi Việt Nam. Hay Thái lan làm kháng chiến. Khổ chủ nhờ mình đến xem thợ làm có đúng hay không. Một hôm vừa đến nhà thì được biết tối qua băng Đảng đến nhà trói gô cả nhà khảo của. Kinh


Dạo đó băng Đảng Việt Nam khắp nơi, nên mình tìm nhà xa xa khu bôn sa ở, cho con đi học bớt lo ngại. Sau này, cảnh sát mướn người Việt làm nên chắc có cho người tham gia vào các băng Đảng nên từ từ họ khiến mấy băng Đảng sa lưới hết. Chớ khi xưa, đâu dám ra cà phê ngồi, sợ ăn đạn. Mình có một người khách hàng trẻ. Đang ngồi với bạn bè trong tiệm cà phê. Có người chạy vào đưa súng bắn liên tu ti. Không chết nhưng bị liệt từ cổ súng chân. Luật sư kiện chủ khu phố đâu được 4 triệu. Luật sư lấy 1/3 nên nhờ mình tìm cách mua annuity cho anh ta 20 năm. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn 

30-04-1975 và 30-04-2025

Sáng này thức giấc, mở tin tức đọc rồi lên mạng thì thất kinh. Hai cô em ở Việt Nam tải hình, ăn mừng 50 năm Hoà Bình, to tổ chảng với lá cờ mà thi sĩ Trần Dần từng viết: 

Tôi bước đi

              không thấy phố

                          không thấy nhà

Chỉ thấy mưa sa

                trên màu cờ đỏ.”


Cho thấy lá cờ tổ quốc rất khác nhau, tuỳ môi trường cũng như mỗi người. Đối với em mình sinh sau đẻ muộn sống tại Việt Nam trên 50 năm thì lá cờ đỏ là hình tượng của tổ quốc còn đối với mình là sự hãi hùng suốt 18 năm sinh sống tại Việt Nam nhất là Mậu Thân và những vụ đặt chất nổ tại Đà Lạt xưa. Những đêm phải ra phố ngủ với ông cụ, sợ Việt Cộng về đập cửa đem ra bắn. 


Mỗi lần mình leo được một đỉnh núi cao trên thế giới như Kilimanjaro, Machu Picchu, Whitney,… mình hay chụp hình với lá cờ Việt Nam Cộng Hoà gửi cho nhà, khiến em mình ở Việt Nam muốn xỉu, kêu hình nhạy cảm. Có cô em hỏi lý do mình hay chụp hình với cờ Việt Nam Cộng Hoà, nói đó là tinh thần của bố suýt bị Việt Cộng giết ở quê, chạy vô nam rồi sau 75 bị đi tù 15 năm. Đi đâu mình cũng đem theo như có ông cụ đi bên cạnh. Mặt trời như tự do, tự do như con đường soi sáng lối cha đi. Cha ơi đã có con lên đường theo cha. Con đường mới dắt ta về tình người.

Đồng chí gái đẹp như vợ tui

Ngày này 50 năm về trước, mình ở Paris. Đi làm chui vì mới qua Tây trễ niên học nên đi làm chui. Sinh viên ngoại quốc không được đi làm, phải có Permis de travail. Mình ở ngoại ô Paris, Pantin nhưng đi làm ở Issy Les Moulineaux, đi xe mất cả tiếng thêm làm tăng ca đến 10, 11 giờ đêm mới về tới nhà là nữa đêm. Sáng phải dậy 6 giờ đi làm, mất cả tiếng đồng hồ mới đến chỗ làm nên chả biết trời trăng gì cả. Chỉ đọc tin tức ké ở sạp báo ở cửa Métro. Đâu có tiền để mua báo. 


Hôm đó bà chủ sai đi giao hàng cho khách hàng. Mình làm việc tại một nhà in nên giao giấy tờ in gấp gì đó các công sở. Hôm đó lấy taxi lần đầu tiên ở Paris. Lên xe Mercedes sang không thể tả. Ở Việt Nam chỉ có người giàu mới chạy Mercedes còn đây Tây đầm chạy taxi loại xe này. Đó là phồn vinh giả tạo của bọn thực dân Sài lang. Ông tài xế hỏi người gì, kêu người Việt. Ông ta kêu sáng nay Sàigòn đầu hàng thấy có nhóm người chạy vào tòa đại sứ Việt Nam Cộng Hoà phá phách. Nghe tới đó mình muốn xỉu luôn. Tối đó, đi làm về, ghé mua tờ báo Le Monde ra buổi chiều về đọc.

Đây là nơi điểm hẹn của cậu họ mình làm cho CIA, chiến dịch Phượng Hoàng, để bốc gia đình cậu đi. Về nhà đón bà mợ đi theo thì khám phá bà mợ là Việt Cộng nằm vùng nên lỡ chuyến hẹn. Ngày này 50 năm về trước, cậu tự tử chết. Cho thấy vợ chồng còn lộn xộn, kiểu mẹ mình khi xưa theo việt minh, bị mật thám Tây bắt còn ông cụ mình thì việt minh tìm cách giết. Chán Mớ Đời 

Có ông thần nào còm cho rằng là có mặt mỗi ngày ở tòa đại sứ, không thấy ai phá phách. Có người là Đảng viên cộng sản pháp lại kêu ông ta là người đầu tiên chạy vào tòa đại sứ ngày hôm ấy. Tòa đại sứ Việt Nam Cộng Hoà mình có đến trình diện mấy ngày đầu đến Paris. Gặp ông lãnh sự giảng đạo Đức cách mạng khiến mình đã ngu càng ngu hơn. Đại khái là nói mình không nên nghe lời Việt Cộng tuyên truyền chi đó. Sau này mới hiểu là ở Paris, người Việt đa số là Việt kiều yêu nước, hậu thuẫn cho Hà Nội. Dạo đó Việt Nam Cộng Hoà có tòa đại sứ còn Hà Nội thì không, chỉ có văn phòng đại diện của họ tại pháp. Hình như Hà Nội tịch thu hết tài sản của người Pháp tại miền Bắc. Nên De Gaulle chửi thề không có bang giao. 


Không ngờ ngày hôm ấy đánh dấu, khởi đầu cuộc đời vô tổ quốc, lưu vong cuộc đời tỵ nạn và mất liên lạc với gia đình suốt 3 năm trời. May mắn là liên lạc được sau này. Chớ nhiều người mất tích luôn. Mình có chị bạn mất tích mấy người anh và ông bố khi di tản. Gia đình chia nhau đi, con trai đi với ông bố, con gái đi với mẹ. Sau này nghe thầy bói kêu là trực thăng chở mấy ông anh và bố bị bắn rớt. 


Đồng chí gái có cô bạn học Trưng Vương, kể khi ra phi trường đi Pháp thì chỉ mua được 2 vé máy bay nên bà mẹ đi với ông anh sang Tây, đưa tiền cho bà vú ở lại lo cho hai chị em. Sau 30/4/75 thì bà người làm trốn về quê. Hai chị em sống ở ngoại quốc nhiều hơn ở Việt Nam. Trước khi về Việt Nam thì ở Úc Đại Lợi vì ông bố làm ngoại giao, được đổi sang Pháp nên tiếng Việt hơi ngọng ngọng. May ông bố là dân Tây nên mấy năm sau được chính phủ pháp can thiệp cho đoàn tụ gia đình. Nhưng cũng trải qua mấy năm trời bị Việt Cộng và dân CHÁn Mớ Đời 30 hành. 


Sau đó đến 5 giờ sáng đi tập ở Đông Phương Hội về thì lại đi họp toastmaster rồi lại đi xem đồng chí gái trình diễn nhạc ngày 30/4. Rất buồn. Sau đó mình ghé lại thư viện Việt Nam thì như mọi năm, họ để bàn thờ các tướng tuẫn tiết ngày này 50 năm trước sau khi vị tổng thống cuối cùng tuyên bố đầu hàng. Ông này là người cầm đầu khai tử đệ nhất Việt Nam Cộng Hoà và cũng là người đứng đầu cuối cùng của đệ nhị Việt Nam Cộng Hoà. Cũng ngày này, 50 năm trước một người cậu họ, con ông chú ruột của mẹ mình tự tử. Nên thắp nén hương cho cậu.

Mình nghĩ chính phủ Việt Nam hay người Việt tại Việt Nam nên thông báo cho Amazon, bỏ cái biển quảng cáo hàng này vì hạ nhục lá cờ của họ. Mình đoán là bên Nhật Bản họ bán mấy cái này


Sau đó lại chạy qua tượng đài chiến sĩ trận vong nhưng thấy xe cộ, cảnh sát đầy nên đoán chắc họ tổ chức gì đó nên để mai trở lại khi không có ai cho riêng tư hơn. Mình ghé lại thăm ông cậu, cả mấy tháng nay bận nên không ghé thăm cậu. Thấy cậu than buồn. Than chắc sắp chết, bệnh nhưng không muốn mổ xẻ gì nữa.


Vợ mình từ ngày về hưu, khám phá ra đam mê hát hò, học chơi Tây ban cầm với mấy người bạn. Càng ngày mình càng khám phá ra bà vợ rất giỏi. Cứ 3 tháng lại có buổi trình diễn tài năng lão niên của bạn học và đồng chí gái. Hôm nay chương trình nói về 50 năm xa xứ. Chị dẫn chương trình nói chúng ta họp mặt hôm nay, hát những bài ca không phải để nguyền rủa nhà cầm quyền mà để nhắc nhở chúng ta những giai đoạn lịch sử của đất nước và để nhắc nhở con cháu mình hiểu lý do chúng ta, bỏ nước ra đi tìm tự do. Tự do như con đường soi sáng lối ta đi. Tự do như niềm tin.


Để mở đầu chương trình, có 4 anh vừa hát vừa đàn bản nhạc “Nhớ Mẹ” của tướng Lê Minh Đảo và đại tá Đỗ Trọng Huề, sáng tác trong trại tù ở miền Bắc. Khi xưa, thấy mấy người lính hay xâm trên cánh tay, xa quê hương nhớ mẹ hiền khiến mình như bò đội nón. Cứ nghĩ đi lính là phải nhớ người yêu đến khi sang Tây thì mình công nhận là nhớ mẹ mình nhiều nhất. Sau này có vợ mà đi chơi xa một mình thì lại nhớ mụ vợ càm ràm. Năm ngoái đi Tây chơi một mình bổng nhiên nhớ vợ. Chán Mớ Đời chắc ghiền bị vợ càm ràm 


Những chiều buồn trên đất bắc con hướng về nam con nhớ mẹ nhiều

Mẹ ơi bao nhiêu năm tháng cứ trôi, cứ trôi cho bạc mái đầu

Không gian rưng rưng như sắp đứt

Gió về nghẹn ngào như tím ngắt

Còn đâu quê hương hoa gấm thơm làn tóc


Giã từ miền nam tang tóc, con sống trầm luân kiếp sống lưu đày

Hằng đêm con nghe thương tiếc xót xa đắng cay dâng ngạt tháng ngày

Trăng sao tin yêu ai dối trá

Đất trời hiền hòa ai đốt phá?

Và đem thê lương che kín núi sông này


Mẹ ơi, mẹ biết không

Còn cháy mãi trong con

Những lời mẹ cầm tay nói

Nắng sẽ về đẩy lùi bóng tối

Và yêu thương, và tự do sẽ còn mãi mãi, nhé con


Giờ này hoàng hôn sắp tắt, con nghĩ gì đây, con nhớ mẹ nhiều

Mẹ ơi bao nhiêu năm tháng cứ trôi, cứ trôi phiêu dạt mái đầu

Quê hương điêu linh con vẫn khóc

Trông chờ ngày về con vẫn thắp

Từng ngôi sao đêm như ánh mắt mẹ hiền

Trời mây lung linh soi ánh mắt mẹ hiền

Hồn con lưng lưng con nhớ mắt mẹ hiền


Những chiều buồn trên đất bắc con hướng về nam con nhớ mẹ nhiều

Mẹ ơi bao nhiêu năm tháng cứ trôi, cứ trôi cho bạc mái đầu

Không gian rưng rưng như sắp đứt

Gió về nghẹn ngào như tím ngắt

Còn đâu quê hương hoa gấm thơm làn tóc

Giã từ miền nam tang tóc, con sống trầm luân kiếp sống lưu đày

Hằng đêm con nghe thương tiếc xót xa đắng cay dâng ngạt tháng ngày


Trăng sao tin yêu ai dối trá

Đất trời hiền hòa ai đốt phá

Và đem thê lương che kín núi sông này

Mẹ ơi, mẹ biết không

Còn cháy mãi trong con

Những lời mẹ cầm tay nói

Nắng sẽ về đẩy lùi bóng tối

Và yêu thương, và tự do sẽ còn mãi mãi, nhé con!


Giờ này hoàng hôn sắp tắt, con nghĩ gì đây, con nhớ mẹ nhiều

Mẹ ơi bao nhiêu năm tháng cứ trôi, cứ trôi phiêu dạt mái đầu

Quê hương điêu linh con vẫn khóc

Trông chờ ngày về con vẫn thắp

Từng ngôi sao đêm như ánh mắt mẹ hiền

Trời mây lung linh soi ánh mắt mẹ hiền

Hồn con lưng lưng con nhớ mắt mẹ hiền

Mẹ mến yêu con thương nhớ nhiều


Cứ mỗi lần mình nghe bản này thì nổi da gà, ai xa quê hương đều nhớ mẹ mình. Lại tưởng tượng ông cụ khi xưa ở tù chắc cũng đồng tâm sự. Em về đi thôi đừng lên thăm người tù K18, nhắn mẹ già anh vẫn nhớ đến Mẹ. Về đi em đừng lên nữa em ơi, còn thương nhau thì xin sống nuôi con. Van em đừng đến nữa em ơi….


Tiếp theo là bản nhạc “Bến Xuân” của Phạm Duy và Văn Cao nói về căn nhà của họ khi ra đi, và trở lại


Nhà tôi bên chiếc cầu soi nước

Em đến tôi một lần

Bao lũ chim rừng hợp đàn trên khắp bến xuân

Từng đôi rung cánh trắng ríu rít ca u ú ù u ú

Cành đào hoen nắng chan hoà!

Chim ca thương mến, Chim ngân xa u ú ù u ú

Hồn mùa ngây ngất trầm vương,

Dìu nhau theo dốc mới nơi ven đồi

Còn thấy chim ghen lời âu yếm

Tới đây chân bước cùng ngập ngừng

Mắt em như dáng thuyền soi nước

Tà áo em rung theo gió nhẹ thẹn thùng ngoài bến xuân.

 

Sương mênh mông che lấp kín non xanh

Ôi cánh buồm nâu còn trên lớp sóng xuân

Ai tha hương nghe ríu rít oanh ca

Cánh nhạn vào mây thiết tha lưu luyến tình vừa qua.

 

Nhà tôi sao vẫn còn ngơ ngác

Em vắng tôi một chiều

Bến nước tiêu điều còn hằn in nét đáng yêu

Từng đôi chim trong nắng khẽ ru u ú ù u ú

Lệ mùa rơi lá chan hòa

Chim reo thương nhớ, Chim ngân xa u ú ù u ú

Hồn mùa ngây ngất về đâu

Người đi theo mưa gió xa muôn trùng

Lần bước phiêu du về bến cũ

Tới đây mây núi đồi chập chùng

Liễu dương tơ tóc vàng trong nắng

Gột áo phong sương du khách còn ngại ngùng nhìn bến xuân.


Mình tiếc cho thiên tài âm nhạc Việt Nam, ông Văn Cao làm ít bài hát vì bị cấm sáng tác. Cứ tưởng tượng nếu ông Văn Cao vào Nam như ông Phạm Duy thì chắc kho tàng âm nhạc Việt Nam ngày nay có nhiều bài hát hay hơn. Thay vào đó họ ca tụng những vần thơ của Tố Hữu như:


Giết! Giết nữa! Bàn tay không ngơi nghỉ
Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong
Cho Đảng bền lâu
Cùng rập bước chung lòng
Thờ Mao Chủ tịch, thờ Xít-ta-lin bất diệt!”


Sau đó, có anh bạn bác sĩ về hưu sớm, để học đàn chơi nhạc theo đam mê của mình, cùng đồng chí gái và một chị bạn khác trình bày bản nhạc “Anh Không Chết Đâu Em” của Trần Thiện Thanh là một thiên anh hùng ca bi tráng về cuộc tuẫn tiết của Trung Úy Nhảy Dù Nguyễn Văn Đương, pháo đội trưởng Pháo Đội B3, trên đồi 31 ở Hạ Lào. Mình nhớ dạo ấy có chiến dịch Lam Sơn, trễ gần 2 năm sau khi lính Việt Nam Cộng Hoà đánh vào Cao Miên, tướng Đỗ Cao Trí muốn đánh truy sát Việt Cộng nhưng Mỹ không cho và ông ta bị nổ máy bay. Dạo ấy Việt Cộng tổn thất rất nhiều trong cuộc tổng công kích Mậu Thân 2, 3 lần nên rút về biên giới Cao Miên thì có vụ cáp duồn nên Việt Nam Cộng Hoà vượt biên giới để cứu người Việt bên đó.


Sau đó là màn song ca vợ chồng “anh vẫn mơ một ngày về” của Nguyệt Ánh. Hình như mình nghe bài này lần đầu khi viếng hai vợ chồng anh bạn gốc Quảng Nam ở Ý Đại Lợi. Vợ anh ta hát bài này rất hay. “Quê chúng ta không còn cộng thù. Ca bài quê hương thanh bình…”


Sau đó là Đêm nhớ về Sàigòn của Trầm Tử Thiêng, ông ta là một trong những người sáng lập ra thư viện Việt Nam tại Bolsa nên vẫn còn di ảnh của ông tại đây.


Đêm Nhớ Về Sài Gòn

Thấy phố phường buồn xưa chưa nguôi

Những con đường thèm đôi chân vui, đã bao lâu chờ đợi

Đường im nghe quá khứ trong sầu

Đường chia ly vẫn ngóng tin nhau

Tình lẻ loi canh thâu


Đêm nhớ về Sài Gòn

Tiếng nhạc vàng gọi từng âm xưa

Ánh đèn vàng nhạt nhòa đêm mưa

Ai sầu trong quán úa

Bóng mẹ hiền mờ mờ bên song

Mắt người tình một trời mênh mông

Gợi bao nhiêu cho cùng


Yêu me một khối tình quê

Yêu em từng bước tình si

Đêm đêm mộng thấy đường đi đường về

Ta như cậu bé mồ côi

Cố vui cuộc sống nhỏ nhoi

Cố quên ngày tháng lẻ loi để lớn


Để đêm đêm nhớ về Sài Gòn

Thấy mình vừa trở lại quê hương

Đã gặp người một trời yêu thương

Cho lòng thêm chút ấm

Thấy bạn bè thèm ngồi bên nhau

Nhắc chuyện người chuyện đời thương đau

Tình chia trong đêm sầu


Phải công nhận nghe bài hát này rầu. Do đó mình ít khi nghe nhạc Việt Nam vì quá buồn. Nghe xong chả biết làm gì. Có lẻ vì vậy mấy người bạn mình thích uống rượu để hát nhạc việt.

Thi sĩ Huyền Chi, Hồ Thị Ngọc Bút

Sau đó đến bản nhạc “Thuyền viễn xứ” của Phạm Duy phổ nhạc thơ của Huyền Chi. Nhà thơ Huyền Chi tên thật là Hồ Thị Ngọc Bút, còn có bút danh Khánh Ngọc, sinh năm 1934 tại Từ Sơn, Bắc Ninh, theo gia đình vào Nam từ trước năm 1954. Lúc mới vào Nam, khoảng những năm 1948-1949, bà sống cùng chị gái tại Đà Lạt đến năm 1950 về Sài Gòn, vừa đi học vừa phụ mẹ trông nom sạp vải ở chợ Bến Thành. Thời gian ở Sài Gòn, Huyền Chi sinh hoạt với một nhóm văn nghệ sĩ trẻ và làm thư ký toà soạn chuyên trách mục thơ cho tạp chí Phụ nữ của bà Nguyễn Thị Lan Phương. Năm 1952, bà xuất bản tập thơ Cởi mở trong đó có bài Thuyền viễn xứ đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành một nhạc phẩm nổi tiếng. Nhà thơ Huyền Chi lập gia đình với giáo sư Trần Phụng Tường vào năm 1954, và theo chồng ra Phan Thiết, nơi ông đang dạy Pháp văn ở Trường trung học Phan Bội Châu. Lúc này, bà mở một hiệu… bà này được xem là một trong những nữ thi sĩ đầu tiên của Việt Nam.


Sau đó là bản nhạc của nhạc sĩ Nam Lộc “XIN ĐỜI MỘT NỤ CƯỜI” (Return Life A Smile)


Tôi bước đi, khi Saigon trong cơn hấp hối,

Như một người tình phụ thở hơi cuối cùng.

Tôi bước đi, Tân Sơn Nhất lửa khói ngập trời,

Khu thương xá cửa khép cuộc đời,

Những con tầu ngơ ngác ra khơi.

.

Tôi bước đi, qua đường rừng chông gai tăm tối,

Như cuộc đời ở lại từ khi mất người.

Tôi bước đi, như con rết lê lết cuộc đời,

Như thân bướm đôi cánh rã rời,

Lấy u sầu che dấu tả tơi.

.

Tự do ơi tự do! Tôi trả bằng nước mắt.

Tự do hỡi tự do! Anh trao bằng máu xương.

Tự do ơi tự do! Em đổi bằng thân xác.

Vì hai chữ tự do, ta mang đời lưu vong.

.

Tôi nép thân trên mảnh thuyền mong manh sương gió,

Như một người tìm đường về nơi đáy mồ.

Tôi bước đi, vì không muốn làm kẻ tội đồ.

Vì tôi muốn lại kiếp con người,

Muốn cuộc đời còn có những nụ cười. 


Có một thân hữu hát “biết bao giờ trở lại” Ngô Thụy Miên 


Tôi đã đi, tôi vẫn đi mãi biết bao giờ trở lại

Sàigòn ơi, sao em còn mãi trong tim tôi

Ôi những con đường ngày nào còn nghe lá rơi

Nụ cười còn tươi nét môi

Hay áo mầu phai úa rồi


Tôi đã đi, tôi vẫn đi mãi biết bao giờ trở lại

Hỏi lòng nhau cơn mưa nào xóa đi thương đau

Bao tháng năm dài miệt mài đời như khói sương

Nghìn trùng giòng sông vấn vương

Để nhớ thương lệ mắt buồn


Tôi vẫn mơ thành phố cũ lối xưa đi về

Dù hồn nghe tái tê, tìm đâu thấy những cơn mộng mê

Một ngày nào đó như cánh chim bạt gió

Có nghe mùa thu qua xót xa tình phôi pha


Tôi vẫn tin, tôi vẫn tin mãi sẽ có ngày trở lại

Để cùng em rong chơi tìm những cánh sao rơi

Cho tiếng hát buồn ngày nào nhịp vang phố vui

Nụ cười về trên nét môi

Hạnh phúc tôi, một góc trời


Cuối cùng thì đồng ca bài “Bên em đang có ta” của Trầm Tử Thiêng và Trúc Hồ, hát cho các trẻ em vượt biển không được đệ tam quốc gia nhận nhập cư. Nghe nói nhờ bài hát này mà các em được Hoa Kỳ nhận vào Hoa Kỳ.


Sau đó mình đi viếng thư viện Việt Nam và đài chiến sĩ trận vọng ở thành phố Westminster, rồi bò về nhà. Thấy buồn. Mới đó mà đã 50 năm của một đời người. Chả là gì trong lịch sử mấy ngàn năm của Việt Nam. Hy vọng 50 năm sau, người Việt ở Việt Nam sẽ sống hạnh phúc, không ai phải xuất khẩu lao động làm cu li cho tư bản Sài lang. Chán Mớ Đời 

50 năm trước, người Việt xếp hàng trước cổng tòa đại sứ Hoa Kỳ để tìm đường rời khỏi Việt Nam. Tránh biển máu, ai còn lại thì bị trả thù lâu hơn trong các trại cải tạo, có người lên đến 20 năm hay bỏ xác trên rừng hoang.
50 năm sau người Việt vẫn xếp hàng trước tòa đại sứ Hoa Kỳ để rời khỏi Thiên đường Mù 
Hay cầm cố nhà cửa để đi lao động quốc tế để bọn tư bản ở đế quốc Sài lang bốc lột. Hình ảnh này mình có thấy 1 lần tại phi trường Tân sân Nhất. Nghe nói ngày nào cũng có. Hà Nội đặt chỉ tiêu thêm mỗi năm 500,000 xuất khẩu lao động, mỗi người gửi về 500 đô một tháng là giàu to. Khỏi cần phát triển đất nước. Chắc là trong bí kíp Không làm mà vẫn có ăn. Trong khi Tân gia Ba lợi tức hàng năm của người dân trung bình là $83,000, hơn cả người Mỹ còn Việt Nam Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn