Vợ tôi làm nhạc sĩ


Anh thấy vợ anh giỏi không?” Đang ngủ mà mụ vợ lay lay đánh thức mình dậy để hỏi chuyện mình biết từ lâu. Mình mắt nhắm mắt mở kêu quá giỏi. Đồng chí gái hỏi thiệt không, mình trả lời quá thiệt. Rồi ngủ tiếp. Ai đời cuối đời tối đi ngủ có vợ đánh đàn hát em ru anh ngủ một tối mùa hạ, một tối mùa đông không cho anh ngủ. Anh phải thức giấc để nghe em hát em ru.  Chán Mớ Đời 

Đồng chí gái trình diễn nhạc thiền với bạn

Số là gần năm nay, đồng chí gái đi học đàn Tây ban cầm nên mỗi ngày phải tập gõ đàn. Lúc đầu thì cũng mệt tai mình khi nghe cô nàng lên dây đàn từng từng từng từng từng tửng tượng… nhưng sau bao nhiêu ngày gian khổ tập luyện, thấy trình độ có nhích lên một chút. Mình cũng vui là đồng chí gái tìm được niềm vui đi học đàn sau khi nghỉ hưu chớ không thì mệt mình. Nhớ dạo covid, đồng chí gái lo ngại đủ trò, sợ nên không cho mình đi đâu cả suốt 3 tuần lễ, khiến mình lo cho cái vườn cần chăm sóc. Nay thì chả thấy mặt cô nàng nữa. Hết đi học đàn đến học hát rồi đi hát nên khi nghe tiếng đàn ở phòng khách là biết cô nàng ở nhà, không dám làm động, mất cảm hứng đến tiếng đàn của đồng chí gái. Tối mình đi ngủ cũng không biết mụ vợ ở đâu vì đi tập với mấy bà bạn đến khuya mới về. Rồi vào phòng đánh lắng lòng nghe tiếng chuông Huyền diệu, khỏ lóc cóc bong bong giúp mình phiêu diêu về miền cực lạc. 


https://youtu.be/h7U4WvPbSEM?si=USBIhY-21vEc4ioT


Qua Ý Đại Lợi năm rồi, gặp lại anh bạn du học sinh khi xưa thì khám phá ra anh ta là tác giả bản nhạc “khi tôi chết đừng đem tôi ra biển” phổ thơ của ông trung tá Thủy Quân Lục Chiến, khiến mình thất kinh vì khi xưa nghe anh ta hát giọng quảng nay lại gặp mụ vợ chuyển ngữ lời nhạc ngoại quốc. Ai cũng thành nhạc sĩ hết.  Kinh


Về già đa số mấy người quen đều trở thành ca sĩ karaoke hay nhạc ca sĩ hết. 


Chuyến đi chơi vừa qua, mụ vợ rên là nhớ đàn này nọ nên tháng 9 này mình đi Âu châu một mình. Mụ vợ mê học đàn hơn là đi du lịch. Nhất là mình đi bộ từ thành phố Lucca về đến La Mã gần 4 tuần lễ mà ăn ở không phải ở khách sạn 5 sao nên mụ vợ đi không nổi. Đi trung bình 25 cây số mỗi ngày mà lại ngủ tại các lữ quán của những người hành hương. Con đường này gọi Via Francigena khởi đầu từ Canterbery ở Anh quốc khi xưa các ông cố Đạo đi hành Hương xuống tòa thánh Vatican. Mình định đi vùng Toscana và xuống Lazio La mã. Họ có con đường đi đến Santiago de Compostella ở Tây Ban Nha nhưng Dạo này thiên hạ đi đường này như đi chợ nên đông người lắm thôi hẹn lần sau. Mình thích thức ăn Ý Đại Lợi hơn luôn tiện ghé thăm mấy người bạn để ôn lại một thời sinh viên du học. 


Thường cô nàng có một giang sơn trong phòng khách để tập đàn, với giá nhạc, đèn đuốc này nọ. Vấn đề là mình đi ngủ sớm vì sáng thức giấc vào 4 giờ sáng để đi tập ở Đông Phương Hội thì cô nàng sợ ở một mình dưới nhà nên lại vác đàn lên lầu vào phòng ngủ. Mình đang nằm lơi bơi về miền đâu đâu thì bắt đầu nghe tiếng mụ vợ lên dây đàn. Từng tưng từng tửng tựng,… giúp mình tu theo khổ hạnh dây đàn từ gần 1 năm nay. Cứ mụ lên dây đàn thì thân thể mình lại uốn éo theo sợi dây đàn được nâng lên. Tâm hồn mình rướm lệ khi nghe đồng chí gái yêu tôi hay yêu đàn. Mình thì chỉ muốn ngủ. 


Khi mới về hưu, nghe ai khiến mụ vợ đòi tu, đi chục cái chùa bắt mình đi mua chuỗi lần hạt, mua về kêu nhỏ quá, đòi 108 hạt nên ông chủ quán bán đồ tu rất vui. Mua chuông mua mõ về thêm cái iPad để đọc kinh. Cô nàng nói đọc Chú Đại Bi nên mình tìm trên YouTube có ông thầy Thích Trí Thoát, mở cho mụ vợ nghe để tụng theo. Vấn đề là mụ không đeo kính thì không thấy đường vì bị lão thị. 


Mỗi lần zoom màn ảnh lên thì lại mất nhiều chữ nên xoay qua xoay lại làm mất chỗ, câu tiếp theo. Mới đọc được “nam mô hắc ra thì xoay lại xoay qua bà lô yết đế”. Mình nói không phải nhảy đoạn rồi, lại phải bắt đầu lại từ đầu. Mình dặn khi nào anh đánh chuông cái boong thì bắt đầu xá rồi khi gõ cái mõ lóc cóc thì đọc, khi nào hết hơi thì khỏ cái chuông, để rồi vái một cái. Coi vậy về già tu khó chớ không phải dễ, vừa đánh chuông, gõ mõ theo nhịp đọc của mình, vừa nhìn IPad đọc cho ăn khớp rất khó. Lúc đầu mình đánh chuông, gõ mõ giúp mụ nhưng mụ cứ xà nay với zoom cái IPad lên xuống rồi đọc là thấy mệt nên mình ngưng để mụ vợ tập đọc. Được cái là đọc vài lần thì mình thuộc kinh luôn. Nhớ khi mới phát hiện ra mối tình hữu nghị, cô nàng rủ đi chùa thì mình đọc kinh say sưa khiến mụ vợ ngạc nhiên. Số là năm Mậu thân có người em chết trẻ mình phải đọc kinh suốt 49 ngày mỗi chiều cúng cơm cho em nên quen. 


Đồng chí gái đọc kinh Chú Đại Bi rất khó khăn vì phiên âm không phải tiếng việt nên nghe cực kỳ khó tả nhất lại đọc theo giọng Huế. Nam mô hặc ra hặc vô Nam mô a rị  ra da bà lô yết đế, thước bát ra da, bồ đề tát đỏa bà da, ma ha tát đỏa bà da, ma ha ca lô ni ca da. Án tát bàn ra phạt duệ, số đát na đát tỏa. Cứ thêm dấu nặng khắp nơi. Mình phải tập kiên nhẫn để trợ duyên cho vợ tu. Thiên thủ thiên nhản mà mụ vợ đọc thành thiên thụ thiên nhạn, xem như một ngàn cái đầu thành 1000 cây 1000 con chim nhạn. Chán Mớ Đời 


Đùng một cái mụ nghe lời bạn bè đi học đàn, thế là vụ tu hành xin gác lại cho mai sau. Được cái là giúp mình thẩm âm về tài năng vô giá của mụ khi lên dây đàn. Cứ từng từng từng tứng từng tưng. 

Mỗi tối cứ đang lơi bơi về miền đất ngủ là nghe mụ vợ lên dây đàn, phải mở mắt ra. Không dám than thở với ai cả vì thủ trưởng đang tập đánh đàn. Rồi mụ thâu tiếng hát trong đêm thâu mở cho mình nghe rồi hỏi hay không. Cứ  về nhà là nghe mụ hát với đánh đàn giúp không khí vui cả lên. 


Từ từ mụ học thiền ca, lại đánh đàn thêm gõ chuông gõ mõ. Cứ lên dây đàn xong là lên tiếng chuông mõ. Chiều chiều dắt mạ qua đèo là boong. Ruột đau chín chiều lóc cóc lóc cóc boong noong. 


Mình mừng là mụ vợ tìm ra một đam mê khi về hưu nếu không thì hơi mệt. Cứ  ngồi một chỗ rồi rên đau đây đâu đó này nọ. Lâu lâu có trình diễn của lớp nhạc mình phải đi ủng hộ mụ vợ. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét