Con gái ra trường hậu đại dịch

 Hôm qua, hai vợ chồng chở con gái lên trường USC để lãnh bằng sau khi ra trường đã hơn 1 năm. Năm ngoái ra trường thì cả nước bị cấm cung, đành dán mắt vào đài truyền hình qua Zoom để xem hình con gái khi họ đọc tên nhưng sau 20 phút thì mình chịu thua vì mấy ngàn sinh viên.

Trường đã gửi bằng năm ngoái rồi cũng chụp hình bận áo khoát đen, đội mũ bú xua la mua sau vườn với hai thằng cháu và cô cháu khác cũng tốt nghiệp, hai cử nhân và hai thạc sỹ. Năm nay, được cởi mở nên họ tổ chức phát bằng tốt nghiệp trễ nhưng phải giản cách xã hội 6 bộ nên khá lạ.

Hai vợ chồng và con gái lên xe, thẳng tiến L.A., đến nơi thì đậu xe ở vận động trường của đại học rồi đi bộ vào để con gái chụp hình với cô bạn học chung lớp. Mấy sinh viên khác ở Ý Đại Lợi và Hồng Kông thì không về tham dự.

Con gái theo học môn World Business Bachelor, tạm dịch cử nhân thương mại thế giới ở đại học USC. Môn này mới được thành lập từ 7 năm nay, thường thì họ dạy chương trình thạc sĩ nhưng nay, họ đốt giai đoạn nên dạy luôn môn này ở lớp cử nhân.

Chương trình gồm 4 năm, năm đầu tiên phải học tại USC, năm thứ nhì thì đại học Hongkong, năm thứ 3 tại đại  học Bocconi, Milan, Ý Đại Lợi và năm cuối thì tự chọn. Khi ra trường thì có 3 bằng cử nhân của 3 trường đại học danh tiếng này. Xem như học một được 3 cái bằng. Môn này được 3 trường kể trên tham gia.

Chương trình muốn giúp sinh viên học tiếng Quan Thoại, và Ý Đại Lợi trong thời gian học tại Hongkong và Ý Đại Lợi. Giúp sinh viên tìm hiểu đời sống, văn hoá, cách làm việc của nước sở tại để sau này dễ làm việc với các công ty ngoại quốc.

Trên sân vận động, các ghế đều được xếp cách 6 bộ, giãn cách xã hội nhưng khi chúng nối đuôi lên lãnh bằng thì như cái chợ hổm. 

Mình nghe con gái được nhận vào USC khiến mình tá hỏa Tam tinh. Lý do là trường tư nên rất đắt. Con gái được nhận vào trường UCSD ngành kỹ sư điện tử nhưng không chịu học. Mình hỏi lý do vì rẻ hơn phân nữa tiền học như thằng anh nó, tốt nghiệp kỹ sư. Nó kêu trường này không có đội tuyển banh bầu dục. Chán Mớ Đời 

Con mình rất mỹ nên thích xem banh bầu dục đủ trò còn mình thì ngọng, chả thích gì cả. Mình thì không quan tâm đến học trường nổi tiếng vớ vẩn, chỉ muốn học sao cho nhanh và rẻ tiền. Mình thấy nhiều người học trường nổi tiếng nhưng cũng không thành công lắm, cho thấy thành công hay không là do cá nhân chớ không phải trường nổi tiếng. Có anh bạn kể là có đứa cháu đòi học trường USC, sau ra đi bán giày trong khu thương mại.

Nhớ dạo mấy đứa con học trung học, chuẩn bị gần vào đại học, có người em bạn dì của đồng chí gái kêu: “mình ngu nên nghe lời bọn hắn”. Cô ta than là nghe lời con cái, tốn tiền học đai học danh tiếng UCLA thay vì trường thường lại có học bổng. Vào học lo chơi nên học mấy năm chưa xong nên phải học môn khảo cổ học để ra trường cho sớm vì đã 5, 6 năm. Ra trường kiếm không ra việc, đành làm tài xế xe cứu thương. Sau này, chạy qua tiểu bang nào, học về điện toán, kiếm ngay công việc. Xong om

Cô em bạn dì kêu chúng muốn học trường nổi tiếng nhưng chưa chắc là học nổi vì quá cạnh tranh. Thật ra trường tuyển chọn tuỳ theo địa phương. Mình có quen anh chàng gốc Đài loạn, bố làm giáo sư ở đại học New MExico, ông ta cho biết thằng con được nhận vào M.I.T., vì ở New Mexico, chớ ở Cali thì tết congo mới được nhận. Một học sinh ở Alaska, Wisconsin,…xứ khỉ ho cò gáy dễ được nhận vào các đại học danh tiếng nếu học bạ khá khá một tí. 10 năm nay, mất việc, đành làm quản lý ở phòng mạch của vợ.

Lúc đi viếng trường sau khi được nhận nhưng chưa chọn. Nhà trường tiếp đón nồng hậu, cho ăn với đồ pha lê, rồi cứ cho đi qua cái tượng của trường với cái chuông để rung lên, báo rằng mình đã chọn trường này. Mình thì phân vân, không biết có nên chọn vì tốn tiền, con gái thì cứ nhìn mình như muốn khóc. Mụ vợ thì hiểu hoàn cảnh của người em họ nên cũng phân vân nhưng rốt cuộc đàn bà phụ nữ rất thích được khen nên kêu mình nhất trí. Thôi thì lãnh đạo đã quyết, ra chỉ thị thì mình chỉ gật đầu, cho con gái dống lên tiếng chuông báo động mình phải kiếm tiền cho học phí. Trường này nổi tiếng đắt nhất Hoa Kỳ. Chán Mớ Đời 

Xem danh sách thấy có nhiều sinh viên gốc Ấn Độ và tàu ra trường một lúc với mấy bằng. Người nhiều nhất là có 4 bằng , 3 bằng cử nhân và 1 thạc sỹ. Kinh

Mụ vợ rên kêu cho nó chọn trường ở L.A. Để dễ đi thăm viếng, ai ngờ, nó lại bay qua Hongkong 1 năm rồi Ý Đại Lợi một năm. Hai vợ chồng lại khăn gói đi thăm con. Nó nghe nói tiệm ăn nào ngon là đợi bố mẹ đến, kêu đi ăn. Nhớ nó thèm ăn vịt bắc-kinh nên khi qua Hồng Kông nó dẫn đến một tiệm, giá vịt bắc kinh $150/ con bé tí tẹo. Chán Mớ Đời 

Nói tới vịt bắc kinh, có tên đồng nghiệp người Hongkong cho biết tiệm tàu ở Notting Hill Luân Đôn là vịt ngon hơn Hongkong. Khi đi làm ở Luân Đôn, mỗi tuần mình đều phải lại đây ăn một đĩa cơm với vịt bắc kinh. Ngon kinh hoàng.

Sang New York, thì có thằng phóng viên Tây mời đi ăn ở tiệm vịt nổi tiếng ở phố tàu mà các vị nguyên thủ trên thế giới đến, đều được mời đến đây dùng. Cứ mỗi tháng, là ghé lại làm một con vịt ngon cực. Thấy hình các vị nguyên thủ như Jacques Chirac,… họ chỉ róc mấy lát da vịt và đem ra da với bánh bao và hành chớ thịt vịt thì không. Ăn rất ngon. Lần sau trở về New York, mình phải ghé lại đây ăn. Có thể nói là món này ngon nhất ở đây, hơn cả $150/ con ở Hongkong.

Hình này lấy từ tiệm ăn tàu có món vịt bắc kinh kinh điển mà khi xưa, mỗi tháng mình đến đây làm một con. Dạo đó hình như $20/ con nay chắc $100.

Cô thủ khoa năm ngoái cũng là thủ khoa năm nay chương trình thạc sỹ, đọc diễn văn. Kinh. Con người ta đậu thủ khoa tùm lùm, con mình thì học chết bỏ mới ra trường. Bố là nông dân nên chịu. Rồi đến khách mời, bà nào làm chủ bút cho tờ báo Boston Globe. Xen kẽ có video các cựu sinh viên của trường nổi tiếng, nói vài câu động viên.

Không biết các sinh viên ra trường năm nay ra sao, chớ năm ngoái là te tua. Con gái mình trước khi ra trường đã có công ty Hilton nhận làm, lương cao, chuẩn bị theo học thực tập ở khách sạn Hilton nổi tiếng ở Palm Spring, trước khi được bổ đi làm quản lý khách sạn Hilton ở đâu đó. Con gái bàn mình sẽ được 50% khi nghỉ tại khách sạn Hilton, bú xua la mua. Thấy hấp dẫn, ra chương trình đi chơi khắp thế gian.

Đùng cái đại dịch đến, Hilton xé hợp đồng, con gái phải kiếm việc khác. Tìm được việc cho một công ty mới khởi đầu, ngành Sales. Cứ ở nhà làm việc, nói luyên thuyên, close được mấy cái deal vượt chỉ tiêu của công ty. Nghe nói họ sẽ mời nó sang miền Đông , tham dự lễ phát thưởng chi đó. Chiều tối Happy Hour thì đám đồng nghiệp mở zoom, tán gẫu vớ vẩn. Thời đại a còng đã thay đổi cách sống của chúng ta.

Cuối cùng thì đến phiên được kêu tên lên sân khấu, để nhận bằng chính thức. Mụ vợ kêu anh coi chừng nghe vì Phone tui gần hết pin rồi. Mình nhìn lại thì điện thoại mình cũng chỉ còn 20% pin. Khi lên xe, mình có cắm để tải điện nhưng khi hai mẹ con lên thì rút ra và tải điện qua điện thoại của hai mẹ con, nay mình còn ít. Điện thoại mình thuộc loại cũ nữa, chắc năm nay phải đổi cái mới.

Cuối cùng thì cũng thấy tên và hình con gái trên bảng vàng nên tuy pin chỉ còn 1% nhưng cũng ráng chụp vài tấm. May quá, dính vào được.

Ra xe thì con gái bảo chở nó đến tiệm ăn nào đó, họp mặt với bạn cùng lớp rồi đợi nó xong, chở về luôn. Mẹ nó thì lo ngày mai phải chuẩn bị trình bày phần mềm cho khách hàng. Tính kêu nó đi Uber về nhưng đêm hôm khuya lại sợ nên đành nán lại. Mình chạy vào, lên sân thượng để hỏi có chỗ để hai vợ chồng ăn. Có chỗ nhưng không có sưởi, ở ngoài trời lạnh. Các tiệm ăn ở L.A., loại sang sang đều ở trên sân thượng. Mình sợ đồng chí gái lạnh nên chở vợ đi chỗ khác.

Mụ vợ kêu đến tiệm ăn tây, đã từng ăn ở đây khi con gái còn đi học nên chạy đi đậu xe, bò lại thì thấy cái đuôi dài mút chỉ nên mình nói thôi vào xe ngồi, anh đi kiếm cái gì ăn, mua đem về. Mình mở điện thoại xem tiệm ăn, tính bò lại tiệm Ý nhưng đi một đoạn, gọi điện thoại không thấy trả lời nên thôi, quay lại các xe bán đồ ăn Mễ, mua hai cái burito và chai nước. Đem về lên xe, hai vợ chồng ngồi ăn, rất lãng mạn như những ngày đầu mới quen nhau.

Con gái gọi, chạy lại đón con rồi thẳng tiến về tổ ấm. Lái xe mình tính nhẩm tốn bao nhiêu tiền cho con ăn học. Vợ mình chả biết đã tốn bao nhiêu nhưng hãnh diện có con tốt nghiệp USC. Chán Mớ Đời 

Nhớ lúc mình chấp thuận cho con gái vào trường USC, con gái cảm ơn bố mẹ đã không bắt nó học y khoa như bạn học gốc á châu của nó. Mình không biết tương lai sẽ đi về đâu nhưng vẫn vui là đã giúp con thực hiện được niềm mong ước, học trường đại học nó thích, ngành nghề nó thích thay vì cứ lao đầu vào học các môn để thi vào đại học y khoa.

Hôm qua, mình xem Netflix, phim tài liệu nói về nhà văn Amy Tan, nổi tiếng với cuốn sách Joy Luck Club, sau được dựng thành phim. Bà ta kể, hồi bé, có một bà nào bắt bà ta làm test rồi sau đó đến nhà bà nói chuyện ra về. Bà ta thắc mắc hỏi thì mẹ bà ta kêu, con đã trải qua cái test, kết quả cho biết là sau này trở thành bác sỹ. Kinh

60 năm sau, tò mò bà ta tìm kiếm trên mạng về cái test  ngày xưa thì khám phá ra bà ta là một trong 60 đứa bé gốc tàu, đọc được anh ngữ thông thạo. Bà ta sống trong ảo tưởng là mình thông minh vì cái test đó. Nếu bà tin vào những điều mẹ bà ta thì có lẻ đi học y khoa và ngày nay, chúng ta sẽ không biết Amy Tan là ai trong mấy ngàn y sỹ gốc tàu.

Có cảnh quay khi bà ta ngồi ký sách của mình thì có 3 cô gái gốc á đông , chạy lại kêu đã giúp họ có ý tưởng khác về tương lai, học ngành gì. Bà ta vui vẻ, hỏi không theo học Pre-Med như bố mẹ bắt. Chuyện bà này hay lắm để mình kể trong bài khác đi vì rất hay. Chắc tuần sau vì đi Yosemite cuối tuần này với đồng chí gái.

Mình xót tiền nhưng cảm thấy vui vẻ là đã giúp con mình trải nghiệm những gì nó muốn. Trong bài tiểu luận khi nạp đơn vào trường đại học, con gái có kể một chút là nó muốn trải nghiệm cuộc sống như bố nó, biết nhiều ngoại ngữ, sinh sống làm việc tại nhiều quốc gia, học hỏi các văn hoá khác nhau.

4 năm ở đại học, nó đi 14 nước, Ba Tây, ở Hồng Kông, thì đi Nhật Bản, Nam Dương, Việt Nam, Phi luật Tân, Đài Loan, đi làm tại Thái Lan vào mùa hè, công ty đó muốn mướn nó luôn, đi Trung Cộng còn khi học ở Ý Đại Lợi thì Pháp, Tây BAn Nhà, Hung Gia Lợi, Đức quốc, và các tỉnh ở Ý Đại Lợi. Ngày nay, nó bặp bẹ được tiếng quan Thoại, Quảng Đông, ý,…

Tương tự khi xưa, tuy biết tốn tiền nhưng mẹ mình vẫn chịu tảo tầng, cho mình đi du học để thoả chí tang bồng của mình. Nay nhìn lại mới thương mẹ vì đã gánh tương lai của mình. Xong om

Nguyễn Hoàng Sơn 

Tại sao nghèo lại béo?

 Hồi bé mình hay nghe người lớn kêu “phát tài phát tướng”, để nói về các người giàu có, họ có tiền nên ăn uống chất bổ đầy đủ nên to béo như ông Địa nhưng tại Hoa Kỳ thì mình thấy đa số người nghèo lại to béo kinh hoàng, to hơn các Chú Ba ngày xưa gấp mấy lần nên mình thắc mắc, hỏi bác sĩ thì họ kêu mấy người này ăn quá nhiều và không chịu tập thể dục khiến mình chới với với phương trình Calories vào - Calories ra.

Lý do là các ông thợ Mễ của mình làm việc như trâu, ăn đâu có nhiều. Trưa mình thấy họ đem lò nướng ra nướng mấy cái tortillas, rồi cuộn mấy thức ăn do vợ họ bới đem theo.

Có ông bác sĩ chuyên gia mỗ tim, cho rằng khoa học ngày nay tiến bộ rất nhanh nhưng sinh viên y khoa lại được giảng dạy các kiến thức quá cũ, ra trường cứ theo chỉ thị của bộ y tế, cứ theo đó mà chẩn bệnh, kê thuốc ốc do các công ty dược phẩm quảng cáo, tiếp thị. Xong om 

Mình có xem vài phim tài liệu về các bác sĩ. Có hai ông bác sỹ Nhật Bản viết sách về trị bệnh ung thư và ăn uống để có sức khoẻ. Họ viết sách nhưng không được Hoa Kỳ xuất bản. Có một ông kể bị bệnh ung thư, béo phì năm 45 tuổi nên tìm cách tự trị liệu và lành bệnh. Ông ta viết cuốn sách về phương pháp ăn một bữa một ngày, kể từ khi ông ta bị bệnh béo phì, rồi từ từ giảm ăn xuống một bữa thì thấy ông ta khoẻ ra.

Mình đoán là các cuốn sách này bị các công ty thực phẩm và dược phẩm chống vì sẽ làm cho họ giảm thu nhập nên làm áp lực không cho xuất bản tại Hoa Kỳ, nói chung là bản dịch anh ngữ vì sẽ được phổ biến khắp thế giới. Chỉ có bản bằng đức ngữ được xuất bản. Mình thì đọc sách báo đức ngữ thường thường còn về y khoa thì ngọng. Ngay pháp ngữ và anh ngữ mình còn ngọng huống chi đức ngữ. Mình có nhờ anh bạn ở Việt Nam, mua dùm bản việt ngữ, gửi sang, hy vọng đọc tiếng Việt thì mình sẽ học thêm các từ y khoa qua việt ngữ. Anh ta kêu tặng cuốn sách cho mình. Cảm ơn anh Tân và chị Tuỳ.

Lấy thí dụ cuốn sách trên về khoa nội tiết. Họ cho biết lý do tại sao các tế bào chất béo bị béo, vì insulin khiến Triglyceride tích trữ,… nhưng lại giải thích nguyên do bệnh béo phì là vì bệnh nhân bồi dưỡng quá nhiều calories và tiêu thụ ít năng lượng. Chán Mớ Đời 

Tương tự cuốn sách dạy về Sinh Hoá Học cũng giải thích về tế bào béo là do lượng Glucose nhiều thải ra insulin nhưng lại vẫn giải thích bệnh béo phì là vì người ta ăn nhiều quá so với hoạt dộng.

Ngày nay, người ta cho biết nghiên cứu 30 năm có thể rút ngắn thành 5 năm. Lý do là nhờ Internet, người ta có thể tìm kiếm dễ dàng các tài liệu nghiên cứu trước đây khắp thế giới, dễ chuyển ngữ. Họ khám phá ra ngành y khoa của Đức quốc trước thế chiến đã có nghiên cứu về bệnh béo phì, di truyền,… nhưng sau đệ nhị thế chiến, Hoa Kỳ thắng trận nên bao nhiêu nghiên cứu của kẻ thua cuộc đều bị vức bỏ sọt rác và các nước học tập nghiên cứu y khoa theo tiêu chuẩn Hoa Kỳ. Giáo trình đều do các công ty dược phẩm tuyển chọn.

Có nhiều bác sĩ cho rằng, họ biết vấn đề này nhưng cứ tiếp tục chữa trị bệnh béo phì theo những gì đã học và hội đồng y khoa chỉ định và họ đổ lỗi cho bệnh nhân. Nếu không sẽ bị thanh trừng, Rút bằng hành nghề.

Mình nhớ 20 năm qua, mỗi năm đi khám bác sĩ, đo máu miết là cứ thấy lượng đường vào thời kỳ tiền tháo đường, mỡ hơi cao cho dù mình đi bơi mỗi ngày, tập khí công,… ăn uống cẩn thận. Các kết quả khiến mình điên lên, bác sĩ cứ nói thôi uống thuốc để giảm khiến mình lại càng điên thêm.

Nếu xem kết quả nghiên cứu các người tỵ nạn ở tây Sahara, phi châu, cho thấy bệnh béo phì và suy dinh dưỡng. Các bác sĩ ngày nay, vẫn tiếp tục cho rằng người ăn nhiều và ít tập thể dục. Chỉ có những bác sĩ có lương tâm mới tìm kiếm cách chữa bệnh ngoài luồng cho bệnh nhân của họ.

Cuối cùng mình kiếm sách y Khoa ngoài luồng đọc, để tự chữa mình. Trong vòng 6 tháng mình xuống 15 cân, mọi thứ đều ổn cả. Hôm qua nói chuyện FaceTime với mẹ mình ở Việt Nam, bà cụ kêu tóc con nay đen lại. Chỉ cần mình đọc sách của các bác sĩ có lương tâm một tí. Vấn đề rất dễ thực hiện, chẳng tốn tiền gì cả. Người mình dạo này thấy khoẻ hơn trước, leo đồi trong vườn, bớt gánh theo 15 cân anh.

Theo CDC của Hoa Kỳ mà năm vừa qua, thiên hạ cứ vào xem vì đại dịch, có đến 34.2 triệu người Mỹ bị bệnh tiểu đường (10% dân số), có đến 88 triệu người Mỹ bị tiền tháo đường như mình (33% dân số). Các số bệnh tiểu đường đa số là người Mỹ gốc la-tinh và phi châu, được xem là người nghèo. Người Mỹ nói phát tướng hao tài.

Theo CDC thì 42.4% người Mỹ bị bệnh béo phì. Người da đen (49.6%), người gốc la-tinh (44.8%), da trắng (42.2%) và á châu (17.4%). Con số này càng gia tăng nếu chúng ta cứ tiếp tục dạy các sinh viên với những cuốn sách, kiến thức kể trên. Chán Mớ Đời (xem hình dưới)
Đây là kết quả vào năm 2009-2010, cách đây 10 năm. Số trên, năm 2020 là do mình lấy từ trang CDC. https://www.cdc.gov/obesity/data/adult.html

Mình có kể lý do tại sao bệnh béo phì rồi, ai tò mò thì kiếm trên bờ lốc của mình. Có mấy nghiên cứu khiến mình ngọng.

Người ta nghiên cứu các thổ dân Sioux nghèo thì khám phá ra họ bệnh béo phì, hay binh lính đói khát CHí lỢi,…

Các nghiên cứu trên cho thấy người nghèo bị bệnh béo phì, nghèo thì đâu có tiền để ăn cho nhiều, đa số lại là dân lao động, không ngồi văn phòng, nhất là nước nghèo.

Do đó người ta đưa ra thuyết ăn ít lại, không thuyết phục và cũng không thành công vì họ đưa theo nguyên lý 


Người ta sử dụng nguyên lý của Nhiệt động lực học từ mấy chục năm qua. Ăn nhiều calories, tiêu thụ ít calories khiến bị béo phì nhưng họ quên là thức ăn thức uống vào cơ thể sẽ tạo ra năng lượng khác biệt. Tương tự năng lượng mặt trời, dầu hoả hay thuỷ điện. Khi chúng ta ăn trái cây thì tạo ra fructose, ăn ngọt. Tinh bột sẽ tạo Glucose, những thứ này trong cơ thể sẽ biến dạng khác nhau. Mình có kể rồi.

Mình khám phá ra là lá gan tự tạo 80% số lượng chất béo hàng ngày để cơ thể sử dụng cho nên uống thuốc giảm chất béo là vô ích.

Ngày nay, y tế của kẻ thắng cuộc đi vào bế tắc nên họ mò các nghiên cứu của kẻ thua cuộc, (Đức quốc) để xem lại như Hà Nội ngày nay đi tìm lại nền văn học miền Nam. Họ khám phá ra các nghiên cứu trước đây của các  bác sĩ đức về bệnh béo phì. Đàn ông thì chất béo hay tụ lại tại bụng còn phụ nữ thì đọng lại tại cái mông.

Họ thí nghiệm nếu có “tissue” của bụng và gắn tại bàn tay thì sau này, chỗ bàn tay sẽ có mỡ. Họ giả thích khá rõ ràng nhưng mình không ghi lại đây vì dài dòng.
Họ khám phá bệnh tụ mỡ ở người phi châu. Trên cơ thể chúng ta về già, có những túi mỡ. Mình có một cục u ngay trán và một ngay vai. Bác sĩ kêu bình thường.

Hay bệnh loạn dưỡng mỡ như

Hình này cho thấy một người, phía trên ốm gầy còn từ bụng xuống thì phì ra. Có thể chia ra mập dưới ốm trên?
Người ta giải thích người nghèo lại béo vì chất dinh dưỡng. Nghèo nên họ ăn toàn là tinh bột như người Mễ, ăn toàn là Tortillas, gạo. Mình nhớ khi xưa, anh Hiệp, con Dì Ba Ca, chạy giặc Mậu Thân xuống nhà mình, ăn cơm không thôi mà to con. Sáng làm 3 chén cơm với nước mắm, trưa cũng 3 chén cơm với nước cải hay thằng Hùng, tập võ Thái Cực Đạo với mình. Nhà nó ăn 5 chén cơm, đến nhà mình là phải nấu thêm cơm cho hắn. Chỉ cơm với nước mắm, lại to như voi, té trên bàn thờ nhà hàng xóm.

Mình dạo ở bên tây, sinh viên nghèo nên cứ ăn baguette hoài, thậm chí chấm nước mắm hay xì dầu hay trét bơ nên qua mỹ cũng thèm nên hay mua baguette và croissant ở Costco. Ở nhà con và vợ mình ít ăn mấy loại này nên mình bao thầu hết thì vị chi tuần sau thấy bụng phì ra. Không ăn cơm, ăn bánh mì thì một tuần sau bụng xẹp lép lại.

Mình đã có kể vụ này rồi, lý do ăn tinh bột, tạo ra chất béo nên từ dạo mình ngưng ăn tinh bột thì gầy lại 15 cân anh và đều đều như vậy. Lâu lâu ăn nhiều hay bánh sinh nhật vợ con thì phải nhịn đói 1 hay 2 ngày để cơ thể có thể đốt hết hết các chất đường trong cơ thể qua bánh ngọt.

Có nghiên cứu chung của hai người nào mà có một họ là người Việt về chất ngọt và kháng insulin. Đưa đến bệnh tiểu đường. Hôm nào mình sẽ kể vụ này vì mới đọc thêm tài liệu vụ này.

Theo mình thì người giàu có khi xưa phát tướng vì họ ăn nhiều bữa, đi họp, đi gặp khách hàng nên ăn quá tải còn người nghèo thì ăn ít bữa. Khi xưa, ở Việt Nam, mình đâu có ăn sáng, chỉ ăn trưa và chiều. Năm khi mười hoạ mới có tiền đi ăn hàng cho nên gầy.

70 năm về trước, ông Raymond Greene đã xuất bản nghiên cứu về các thực phẩm cần tránh để khỏi bị bệnh béo phì và tiểu đường nhưng ngày nay, người Mỹ được lệnh phải ăn theo hình Tam giác sau đây, do các công ty thực phẩm đưa ra.
Họ khuyến khích ăn tinh bột rất nhiều mà trước đây gần một thế kỷ, các bác sĩ, khoa học gia người đức đã nghiên cứu là sai. Béo phì vì ăn tinh bột, bao nhiêu bệnh hoạn đều gây ra từ những thức ăn có tinh bột và đường. Chán Mớ Đời 

Khi bác sĩ biết là không đúng nhưng vẫn tiếp tục chữa trị bệnh nhân theo phương pháp đã được giảng dạy như người ta vẫn dạy chủ nghĩa mác Lê nin vô địch trong khi ngay chính cái nôi của chủ nghĩa cộng sản đã phế bỏ.

Họ lại đổ lỗi cho bệnh nhân tạo nên nhiều ảnh hưởng tâm lý. Thêm có nhiều bác sĩ cần nuôi bệnh nhân, cứ kê toa thuốc để 3 tháng họ trở lại để chém thêm tiền kê toa dù biết chẳng đi tới đâu. Họ lại nằm trong một network y-sỹ nên cứ giới thiệu bệnh nhân qua lại để làm giàu. 
Mình có anh bạn bác sỹ cho biết là anh ta làm việc cho Kaiser, không có phòng mạch riêng. Đi họp mặt các bác sỹ gốc Việt, có nhiều ông hỏi tại sao không thấy giới thiệu bệnh nhân cho họ. Chán Mớ Đời 

Tốt nhất là tự tìm hiểu về cơ thể mình vì không ai hiểu cơ thể của mình bằng chính mình. Đọc sách để tự chữa bệnh và ăn uống. Dạo này mình theo phương pháp ăn cơm một ngày một bữa từ một tháng nay, thấy bình thường, không đói lắm. Bà cụ lại khen tóc đen lại. Có nhưng chưa hoàn toàn. Trước đây thì bạc phơ.
Sáng mình chơi 2 quả bơ vườn, chiều làm thêm 2 quả. Xong om

Nguyễn Hoàng Sơn 






Chị Dậu thời A Còng

 Tuần trước đọc báo Việt Nam, thấy cảnh các thai phụ được môi giới qua Trung Cộng bán thai nhi khiến mình nhớ đến cuốn sách Tắt Đèn của ông Nguyễn Tất Tố được xuất bản cách đây 86 năm, thời thực dân Pháp cai trị. 86 năm sau, đất nước trên nguyên tắc đã tự do độc lập.

Thời tây thì họ mộ phu đi các xứ thuộc địa của tây để làm việc, thời nay họ dùng mỹ từ đi “xuất khẩu lao động’ thay vì đi làm cu-li, rất nhân văn, định hướng kinh tế thị trường hơn.

Nhớ thời sinh viên, mình hay nghe bản nhạc của văn đoàn Làm Sơn, tổng hội sinh viên Việt Nam tại pháp: 

từ quê hương tôi chợt nghe tiếng gọi, 

của giống nòi đang quặn quại đau thương, 

bom thôi rơi tiếng súng đã im rồi, 

sao dân tôi vẫn còn trong đói khổ, 

sao nụ cười vẫn chưa nở trên môi,…”

Báo này của Việt Nam đăng chớ không phải người Việt hải ngoại nên mình càng tin hơn. Theo bài báo thì có 3 phụ nữ gốc Nghệ An, có thai, vì kinh tế gia đình khó khăn nên được “cò thai phụ” móc nối đưa qua Trung Cộng để đợi ngày sinh, bán con cho người Tàu bên đó.

Tò mò mình đọc thêm thì được biết các vụ này có từ 2004. Có người bỏ làng qua Trung Cộng làm việc rồi lấy chồng bên đó, sau về lại làng làm môi giới dẫn các thai phụ qua Trung Cộng, bán từ 40-80 triệu mỗi đứa con. 

Báo tuổi Trẻ

Có xem một phim tài liệu về Trung Cộng, được biết là thời gian chế độ 1 con, có một số cán bộ làm giàu nhờ bán con nít, nhất là con gái cho các nước tây phương nhận làm con nuôi. Nghe nói họ giết con gái cũng nhiều khiến người tây phương động lòng nên xin làm con nuôi, phải trả tiền cho cán bộ khá nhiều. Có một cô gái mỹ gốc tàu, được gia đình mỹ nhận làm con nuôi, nay lớn lên muốn tìm hiểu nguồn gốc của cô ta thì khám phá ra vụ này khi làm phim tài liệu. Kinh

Xem kể là có người có thai đến 9 tháng vẫn bị cán bộ đem vào nhà thường triệt sản, dù họ chỉ có thai lần đầu tiên vì chỉ thị mỗi thôn phải theo số hạn định, khiến mấy bà này bị trầm cảm cả đời luôn. Mình có nghe một ông cán bộ về sinh đẻ tại Hà Nội, cho biết Hà Nội học được bài học của Trung Cộng nên cho phép “trai hay gái chỉ hai mà thôi”.

Theo báo Tuổi Trẻ

Đọc bài của phóng sự này thì khám phá chồng nát rượu từ bé nên mấy bào vợ phải bán con vì không tiền. Chính sách quốc gia là để đàn ông nghiện rượu, nhậu mỗi ngày để quên đến chống đối chế độ,… Chán Mớ Đời 

Hình của tờ báo Tuổi Trẻ

Đọc thêm thì khám phá ra các vụ bán người sang Mã-lai-á, Trung Cộng,… để bán dâm. Mình có quen một chị làm cho một cơ quan thiện nguyện, lo về vấn đề trẻ em được bán sang Campuchia. Chị kể có đứa bé gái cho biết là ông bố chở xe Honda đến biên giới, gặp người môi giới rồi kêu con bé đi theo người ta còn ông ta lấy tiền. Chắc đánh bài, vì nghe nói bên Campuchia có sòng bài nằm sát biên giới Việt Nam.

Phóng sự cho biết là họ bán con để mua xe gắn máy, chồng nát rượu, không làm gì cả. Có người chưa bán được con đã chết tươi trong tai nạn xe cộ.

Mình chỉ biết ngậm ngùi, gần một thế kỷ. Thời thực dân tàn ác thì có thể chấp nhận chị Dậu phải bán con, bán sữa cho nhà giầu uống nhưng nay nước nhà đã độc lập, tự do và hạnh phúc rồi, gần 50 năm mà không phải chỉ có một chị Dậu mà rất nhiều vì họ đã khám phá ra đường dây này từ 2004. 

Đọc mấy còm của đọc giả thì họ kêu là người dân tộc nhưng nếu mình không lầm thì năm ngoái có vụ mấy chục người chết trong container trên đường đến Anh Quốc để lao động, gửi tiền về cho gia đình xây nhà. Mấy cô con gái thì được môi giới lấy chồng tàu, hàn hay đài. Mấy cô này kêu thà lấy chồng ngoại còn có tiền hơn là chồng việt, nghèo đói cũng bị ăn đòn khi nát rượu.

Đó là trong làng này, còn những làng khác, khắp đất nước. Chán Mớ Đời 

Từ quê hương tôi chợt nghe tiếng gọi

Của giống nòi đang quằn quại đau thương

100 phố phường vang lên nghìn lời nói

Nói tôi nghe nổi khổ của dân tôi

 

Sống lầm than tại sao phải lầm than

Bom thôi rơi tiếng súng đã im rồi

Sao dân tôi vẫn còn trong đói khổ

Sao nụ cười vẫn chưa nở trên môi

Nguyễn Hoàng Sơn 

Tại sao đàn ông bỏ vợ già?

 Tuần này, đồng chí gái báo cho mình biết vợ chồng ông tỷ phú Bill Gates ly dị rồi kết; giàu có mà cũng không hạnh phúc. Mình kêu được cái này nhiều quá thì mất cái kia, nghèo như mình thì cùng một lứa lận đận bên đời. Không ai muốn lấy già và nghèo cả. Mụ vợ kêu thôi đi, răn mà ôn Sến rứa. Chán Mớ Đời .

Tin này khiến mình thất kinh. Lý do là có lần mình xem cuộc phỏng vấn ông Gates, người ta hỏi ông ta quyết định đúng đắn nhất trong đời của ông là gì. Ông ta trả lời lấy vợ. Bây giờ lại nghe ông ta tuyên bố là bỏ vợ là quyết định đúng đắn nhất của người vừa đúng tuổi, ăn tiền an sinh xã hội.

Có lần con gái hỏi mình “what is you best deal?” Mình trả lời “married your Mom” khiến nó cười. Đồng chí gái thì kêu, kiếp sau gặp mình là cô nàng bỏ trốn ngay, còn mình thì đã kinh qua nhiều cuộc tình vác vai, say nắng nên đã thấy quan tài, đã đổ lệ nên kiếp sau vẫn tiếp tục tìm kiếm đồng chí gái cho chắc ăn vì vợ kiếp trước không ước cũng gặp lại.

Phụ nữ ai cũng muốn được đàn ông yêu thương và họ đáp lại bằng cách huấn luyện người yêu họ thành nô lệ, phục vụ cho họ. Đồng chí gái thì kêu dạng mình thuộc loại ngu lâu dốt bền, con phản động, cháu cường hào, địa chủ nên khó đào tạo nên người chồng đày tớ nhân dân.

Cách đây mấy tháng, mình có đọc một bài viết về bà vợ của ông Gates, nay không hiểu có phải là bài báo làm PR , tiếp thị, định hướng dư luận cho bà trước khi hai người tuyên bố Adios Amiga, Amigo. Sugar who who go, Sugar mi mi go. Bài báo cho biết bà ta rất thông minh, mới 21 tuổi đã đậu thạc sĩ, rất giỏi toán, bú xua la mua. Ông Nhiều Cửa phải cua mệt thở, dẫn đi ăn tiệm ở đâu đó quên rồi. 

Có thể bà ta đậu nhiều bằng, lấy ông chồng bỏ học nữa chừng, không bằng cấp nên chắc chạy theo ông nào có bằng tiến sĩ vì nghĩ lấy chồng có bằng cấp vẫn hãnh diện hơn. Ra đường thiên hạ gọi bà bác sĩ, bà tiến sĩ,… Có thể, ông ta chán lấy bà vợ thông minh, cần một người vợ ngu ngu một tí, không bắt ông ta rữa chén mỗi ngày. Người ta thấy hình ảnh ông cựu ngoại trưởng Mỹ, rữa chén bát trong khi bà vợ ngồi đánh bài với bạn của bà ta. Cho thấy làm người chồng nhân dân tại Hoa Kỳ, nước tư bản đang dãy chết rất chăm.

Lại nghe tin ông Nhiều Cửa này lại biến thái đổi giới tính, không thích cái ba sườn của chúa tặng mà kiếm yêu một ông A-dong khác. Ông ta từng là hội viên của tên tỷ Phú Jeffrey Epstein, người được các thân hữu giúp quy tiên sớm khi bị bắt, vì sợ bị lộ. Ở xứ mưa đến 300 ngày một năm thì mọi chuyện có thể xảy ra. Chán Mớ Đời .

Mình ngồi thừ một lúc rồi quyết định i-meo cho ông ta để hỏi nguyên do, sự đúng đắn nhất của ông ta lại ngược đời sau mấy chục năm chung sống với bà vợ thông minh, rồi lăn ra ngủ.

Sáng dậy, mới mở i-meo ra thì thấy hồi âm của ông Nhiều Cửa khiến mình lại ngạc nhiên vì chỉ i-meo vào cơ quan thiện nguyện của gia đình ông ta mà lại được nhận trả lời. I-meo rất ngắn gọn, không bầy nhầy như mình kể chuyện đời xưa ở Đàlạt.

Ông ta cho biết lý do lấy vợ cũng như bỏ vợ đều đúng cả tuỳ thời điểm. Khi còn trẻ, ông ta muốn lấy bà vợ thông minh, có gene tốt để sinh cho ông ta mấy người con thông minh. Nếu phải làm lại từ đầu thì ông ta vẫn lấy quyết định đúng đắn ấy, bằng mọi cách để lấy bà ta. Ngày nay thì khác, sau 27 năm thì ông ta chợt giác ngộ, lấy vợ thông minh nên nó hành mình, bắt rữa chén bát trong khi bà ta ngồi xem truyền hình hay đánh bài với bạn bè. Bà ta kêu không nên mướn người làm vì đó là chủ trường của chế độ nô lệ, sai với quy trình dân chủ tại gia nên bắt ông ta rữa chén sau khi ăn cơm từ khi ông ta về vườn sau khi bị phát hiện giới tính hơi có trục trặc kỹ thuật.


Thêm nữa, ông ta thấy mình có tiền mà nhìn bà vợ thì không được đẹp lắm, dù thông minh trong khi ông Trump, lại lấy toàn người đẹp, bà nào bắt đầu nhan sắc tàn phai vì cứ cãi với ổng ta là a-lê ông ta cưới bà khác. Ông tỷ Phú hãng Amazon cũng vậy hay ông Virgin Airlines. Lý do bỏ vợ lấy vợ đẹp hoài khi lớn tuổi khiến phụ nữ kêu gọi không bỏ phiếu cho ông Trump. Ông này thất cử vì tạo ra phong trào, bỏ vợ già lấy vợ trẻ khắp thế giới. Chán Mớ Đời 

Mình có quen một ông bác sĩ, sang đây trễ nên lấy vợ vì dạo ấy ít phụ nữ vượt biên. Sau này giàu có, nhìn lại mụ vợ ông ta chán quá, cứ đòi bỏ vợ đi kiếm em chân dài nào. Gặp mình là ông ta rên, con vợ anh xấu quá nhưng nhờ luật lệ chia tay tại Cali thì chia gia tài nên ông ta đành phải như con cọp của Thế Lữ, sống trong chuồng gầm gừ. Xong om

Hôm trước đọc đâu đó, nói rằng có 4 loại đàn bà trên thế gian này thì bạn nên lấy vợ loại nào.

1/ Đẹp + thông minh 

2/ Đẹp + ngu đần

3/ Xấu + thông minh

4/ Xấu + ngu đần

Thấy là lạ nên mình tư duy đột phá, điều nghiên thêm xem nên lấy vợ loại nào.

#1 mình bắt đầu hiểu, đẹp và thông minh như ông bà mình nói là vợ đẹp là vợ người ta vì đẹp cộng thêm thông minh thì luôn luôn là đối tượng của thằng hàng xóm. Không nên lấy. Thật ra phụ nữ đẹp và thông minh thì không bao giờ lấy mình. Cho nên không nên tự phù-đổng-hoá cá nhân mình lên.

Như ông nhạc sĩ nào có làm bản nhạc “đừng yêu tôi, xin đừng yêu tôi,….”, đã nghèo mà cứ làm như  mình thuộc dạng đảng viên nồng cốt. Chán Mớ Đời  

#2 nhận thấy lấy vợ đẹp về mà đần thì rõ khổ, làm cái gì cũng không được, không biết tư duy chỉ biết son phấn thì càng khốn, hầu chết bỏ, phải làm đày tớ nhân dân cả ngày. Không nên lấy.

#3 lấy vợ xấu về, mặt nó làm mình chán đời mà nó lại thông minh, chu mõ cãi với mình hoài thì chán chết, vợ đẹp cãi còn hăng say nhìn mà gân cổ để sũa lại. Không nên lấy.

#4 lấy vợ xấu và ngu đần thì tốt. Vợ xấu mình không dám nhìn thêm ngu đần thì có dạy vợ cũng không sao. Nó tự biết thân, không cãi lại.

Quay qua hỏi đồng chí vợ đang xem Khoai Lang Thang thì cô nàng, không thèm nhìn mình, bảo tôi lấy anh thuộc loại số 4 còn anh lấy tôi thuộc loại #1. Chết chửa, nay mình mới hiểu là mụ vợ ít khi nhìn mình khi nói, mụ sợ nhìn cái mặt đen đen lại ngu lâu dốt sớm, thành phần khó đào tạo của mình. 

Hoá ra phụ nữ cũng xếp thành nhiều loại đàn ông:

1/ Đẹp trai + thông minh + giàu có + văn hoá + cao ráo

2/ Đẹp + ngu đần + giàu có + văn hoá

3/ Xấu + thông minh + giàu có 

4/ Xấu + ngu đần + cực kỳ giàu có

5/ xấu + cực kỳ giàu có

6/ cực kỳ giàu có

7/ bác nào thêm vào dùm

Hoá ra đàn bà đẹp và thông minh đều lấy chồng ngu và xấu trai hay công thức  #1 đàn bà + #4 đàn ông. Mình kiểm điểm lại thì đáp án này rất đúng với đa số những phụ nữ đẹp theo tiêu chuẩn của mình. Có một bà giải thích cho mình biết. Ngày xưa, em chảnh quá nên mấy thằng đẹp trai, tướng tá ngon lành chán mớ đời, bỏ đi cua mấy cô khác. Nhìn quanh chả còn ai ngoài thằng chồng của em: vừa xấu trai vừa ngu vì đuổi nó không thèm đi, cứ bám vào em. Cuối cùng không ai chở đi nhảy đầm nên đành theo nó, bắt nó ký hợp đồng làm người chồng nhân dân với nhiệm kỳ là 100 năm. Chán Mớ Đời 

Đó là quy trình gái tìm chồng ở chốn 3 quân. Họ tìm từ số #1 rồi thời gian qua mau nên tuổi xuân thì tàn phai như hoa sắp tàn nên bị bố mẹ động viên, không còn lựa chọn nên đời con gái không cần dĩ vãng mà tui đây chỉ còn tương lai,…Chán Mớ Đời 

Mình hỏi mụ vợ thì tương tự, mụ cũng chảnh lắm rốt cuộc phải gạt nước mắt lên xe hoa, quản lý đời mình. Mình, đi tán cô nào cũng bị đá văng xiểng niềng vì không phải là đối tượng của họ, ôm đầu máu khóc biết bao nhiêu cuộc tình say nắng nên cuối cùng mệt mỏi, cố trấn giữ, trường kỳ kháng chiến, tử thủ An Lộc bên cạnh đồng chí gái, thêm mẹ vợ sợ ế nên thổ mụ vợ lấy hắn cho rồi nếu không con khác chôm bi chừ. Thế là mình hết ế vợ. Giả từ thơ ngây, lên xe bông về nhà vợ, khởi nghiệp cuộc đời theo từ đương đại là người chồng nhân dân.

Mình lên xe bông mà bên nhà vợ chỉ có mấy bà dì là vui, bố mẹ vợ mừng còn bên vợ cũng chê mình nghèo, đen, nông dân,…nhưng mình chả màng, 40 cái xuân xanh có vợ như người ta là được.

Tương tự ông Khổng Minh, khi xưa được xem là đẹp trai nhưng lấy bà vợ cực xấu tên là A Nụ. Ông ta có giải thích lý do lấy vợ xấu như uống trà mà mình đã kể. Mụ vợ mình như ông Khổng Minh lấy một thằng chồng ma chê quỷ hờn nên suốt đời yêu và trung thành với đảng đến chết. Không sợ lộn xộn với em chân dài nào cả.

Hôm trước, ngày từ mẫu, đến nhà bà chị dâu ăn phở, cô cháu gái, kêu đọc bài chú kể ngày xưa vui quá khiến mình ngạc nhiên vì cô này sang đây đâu lúc 7,8 tuổi gì đó mà vẫn đọc được tiếng Việt vì đa phần là ngọng hết.

Khi xưa có một tên kể là vợ hắn là hoa khôi trường đại học ngoại thương thì không ai tin ngoài những người đã gặp mặt. Lý do mặt mày tên này có thể nói là cực xấu, mình đã xấu mà tên này kiểu xét lý lịch thân thích dọc ngang 9 đời là biết gốc đại bần cố nông, có cọng rau muống ở lỗ đít. 

Hắn kể hôm 29 Tết, hắn đến nhà cô vợ để xem có thể giúp lặt vặt gì để kiếm điểm thì thấy có 6 tên to cao, bằng cấp đủ loại ngồi chật trong phòng khách với quà biếu,… tên bạn đi cùng, bảo mày không có chút gì hy vọng cả, thôi về đi đám khác may ra còn có chút hy vọng.

Bố mẹ cô gái đang nấu bánh chưng còn cô thì thổi lửa. Anh ta gọi cô gái cho anh hỏi tí này. Khi thấy cô gái vừa thổi lửa xong, khuôn mặt hồng như mặt trời cách mạng, như cô gái tải đường vào Nam nên anh ta không tự chủ được, ôm ghì hôn đáo hôn để, hôn đến con tim ngừng đập. Thế là cô gái kết nạp anh ta vào đối tượng đoàn. Xong om

Thay vì chạy vòng vòng theo quy trình, điều 4 của đảng Cộng Sản, khi quy nạp một đồng chí là khởi động điều nghiên lý lịch dọc ngang, nhân thân nhân thích như 6 anh to cao đẹp giai, bằng cấp nhớn, gặp người đẹp, cứ theo lề lối của đảng, nói chuyện với cô gái về lịch sử đồng chí Trần Phú, sự thành lập đảng Cộng Sản và tư tưởng Bác HỒ yêu thiếu nhi, học trò ngoan của thầy, cháu ngoan của bác, anh ta đi tắt đến con đường tư bản dãy chết. Xong Om.

Đọc bài này CBMT kêu là “hơi bị đúng”, ý muốn nói là khi xưa mình ngu, không chịu đi đường tắt khi xưa. Thật ra cũng may, nhờ vậy mà mình có cơ may đi du học chớ đi đường tắt thì sẽ không đi tây, sẽ ở lại và sống với Việt Cộng đến ngày nay. 

Sơn đen


Người về từ quá khứ

 Mới đi làm về, ông Tám Bôn Sa nhận được cú điện thoại. Sau cuộc điện đàm khiến ông ta thẩn thờ, ngồi xuống ghế sa-lông nhìn về mông lung. Ông vừa nói chuyện với một tên bạn nối khố khi còn bé. Bố tên này, đi tập kết ra bắc, bỏ lại mẹ hắn với 3 người con nên trong giấy khai sinh, phần Cha: vô danh để tránh rắc rối với chính quyền Miền Nam. Bà mẹ lại đi thêm bước nữa, lấy ông chồng khác, sản xuất thêm 2 trự.

Sau hiệp định Geneva, Việt Nam được các nước Tây phương chia đôi ở vỹ tuyến 17, như Đại Hàn, Đức quốc sau đệ nhị thế chiến. Một triệu người, từ miền Bắc di cư vào nam ngược lại có 300,000 người từ miền nam di tản ra Bắc mà Hà Nội gọi là đi tập kết. Ngoài ra Hà Nội còn để lại một số cán bộ nòng cốt để tổ chức cuộc chiến tương tàn như Lê Duẫn, Nguyễn Văn Linh,…

Mình nghe nhà kể, có một chiếc xe Lam chở một gia đình đi di tản như chiếc này, họ bóp còi, qua mặt thì 10 phút sau, thấy chiếc xe Lam bị pháo kích Việt Cộng tan tành, chết hết. Có lẻ họ chết để cho gia đình mình sống. Khi nhìn tấm ảnh này khiến mình rùng mình.

Đọc cuốn hồi ký Thép Đen của Đặng Chí Bình, người bắc di cư vào Nam, được Nhà Kỹ Thuật tuyển dụng, huấn luyện để trở về bắc, liên lạc, lấy thông tin, phá hoại thì mới khám phá ra chiến dịch cho người ngoài bắc di cư vào nam là một thất bại lớn về mặt chính trị của phe tự do. Người mà ông tiếp xúc tại một nhà thờ ở Hà Nội, lại là chính Việt Cộng phản gián. Ông ta phát hiện bị theo dõi sau khi tiếp xúc ông cha. Mình đọc cuốn I và II năm 1991, đến 20 năm sau mới đọc thêm cuốn III và IV thì mới có giải đáp vì sao ông ta bị bắt và ai là nội gián, hay phản gián của Hà Nội.

Tập II và IV mình mua đọc sau 20 năm, khi tác giả thu thập thêm tài liệu.

Bao nhiêu người sợ hải cuộc cải cách ruộng đất nên bỏ chạy vào nam, khiến số chống lại chế độ còn rất ít, dần dần bị bắt và đưa đi cải tạo như ông Vũ Thư Hiền kể. Khi các người nhái, điệp viên được miền nam huấn luyện, được thả về Bắc bằng đường biển, hay xâm nhập qua biên giới Hạ Lào thì đều bị tóm hết. Ông Đặng Chí Bình cho hay khi bị lấy cung, họ cho ông ta xem tấm ảnh đang ngồi ở Sàigòn, với người huấn luyện ông ta về gián điệp. Sau này, ông ta khám phá ra là những người huấn luyện phản gián cho ông ta đều làm gián điệp cho Hà Nội.

Ngoài ra, 300,000 người miền nam ra bắc thì xem như là con tin của Hà Nội, họ cho người liên lạc với gia đình, đưa thư,…để kết nối người nhà, giúp Hà Nội. Điển hình, ông tướng Dương Văn Mình, có người anh có địa vị khá cao trong chính quyền miền bắc. Hay trường hợp ông nhà báo Phạm Xuân Ẩn, làm mưa làm gió trong thời kỳ chiến tranh. Ông ta được Hà Nội bỏ tiền cho sang Hoa Kỳ học 2 năm ở Quận Cam, trường đại học cộng đồng OCC về báo chí rồi về Sàigòn lãnh công tác, tung tin tức do Hà Nội đưa cho các phóng viên ngoại quốc.

Kể ra thì không xuể, đó là những yếu tố rất quan trọng đưa đến sự thất bại của miền Nam. Trước 1954, người ta gọi những người chống pháp là Việt Minh, viết tắc của Việt Nam Đồng Minh Hội. Sau 1954 thì gọi ai theo Hà Nội là Việt Cộng. Nôm na là Việt Minh trở thành Việt Cộng khiến những người theo kháng chiến chống pháp, dù không theo cộng sản, bổng nhiên trở thành Việt Cộng.

Một hôm sang nhà thằng bạn chơi, mẹ nó, bà Mười hỏi con thích chơi với đứa nào nhất. Ông 8 kêu thằng Cẩn, thằng Khía thì lết hết quá. Bà Mười hỏi cho thằng Cẩn qua nhà con ngủ rồi sáng đi học luôn được không. Ông 8 gật đầu, thế là bà Mười chạy qua xóm ông 8, hỏi mẹ ông ta, cho thằng Cẩn, tối vác quần áo qua nhà ông 8 ngủ nhờ. Lý do là ban đêm mấy ổng về, sợ bắt chúng vào Bưng, đưa truyền đơn, về tỉnh thả truyền đơn. Bà đi gửi thằng Khía cho gia đình khác. Dạo đó ông ta mới học tiểu học mà Việt Cộng đã xử dụng con nít để rãi truyền đơn. Lý do là cảnh sát ít để ý đến con nít, nhét truyền đơn trong bụng.

Bà Mười được lệnh của cách Mạng, ở lại hoạt động, báo cáo ai là xã trưởng, quận trưởng, thu thập tin tức của Việt Nam Cộng Hoà. Tuy hoạt động cho Việt Cộng, Bà Mười vẫn sợ cách mạng bắt mấy đứa con vô bưng, không học hành gì cả. Ngày qua ngày rồi 30/4 đến, bố thằng Cẩn trở về, với chức vụ nổi đình nổi đám. Anh em thằng Cẩn bổng nhiên dựa hơi chức vụ của bố, đổi tên họ mẹ qua họ bố cách mạng nên được cất cử làm chức vụ lớn rồi điềm chỉ bà con trong xã.

Thằng Cẩn, đi theo dê vợ ông 8, bỏ ông ta theo nó, một thằng từng qua nhà ông ta hằng đêm, ăn ở nhà ông ta, trả ơn gia đình ông 8 bằng cách chim vợ thằng bạn nối khố. Thằng Khía, em thằng bạn nối khố, chiếm ruộng vườn của gia đình ông 8 ở Bà Rịa khiến ông ta chỉ còn cách duy nhất, liều chết, xuống tàu ra đi tìm tự do. Ông không bị Việt Cộng bắt đi tù, không có nợ máu với nhân dân, vẫn bị bần cùng hoá bởi bạn bè, mẹ ông ta giúp đỡ người dưng rồi được trả ơn bằng chiếm hết ruộng nương. Cách mạng đã giải phóng ông ta bạn bè, ruộng vườn, vợ con. Xem như giải phóng mặt bằng hết.

Sau đó họ kêu gọi hoà hợp hoà giải, quên thù hận đi. Trong cuộc nội chiến Hoa Kỳ, người miền Nam bị mất hết tài sản. Tài sản của họ là những người nô lệ da đen và da trắng, nay họ cấm làm chủ tài sản của họ thì chỉ có chết đói. Ai làm nông cho họ, do đó sự kỳ thị chủng tộc ở miền nam vẫn còn hiện hữu từ bao nhiêu năm nay. Người miền nam Hoa Kỳ bị tước đoạt tài sản và kẻ thắng cuộc miền Bắc phải kêu hoà hợp hoà giải trong tinh thần triệu người vui, triệu người buồn.

Sang mỹ, ông cố gầy dựng lại một cuộc đời, làm ăn lương thiện bằng sức lao động của mình vì đã lớn tuổi, khó đi học lại. Sau mấy chục năm, ông ta tưởng đã nguôi đi những quá khứ đỗ vỡ do kẻ thắng cuộc  đem đến cho gia đình ông ta nay tên bạn nối khố một thời, từng kêu tư bản đang dãy chết, bổng nhiên xuất hiện, du lịch qua Hoa Kỳ chơi, gọi mời đi nhậu.

Ông ngồi thẩn thờ, không biết có nên đi gặp lại tên bạn nối khố, bố mẹ hắn và các người chung chí hướng của hắn đã phá vỡ hạnh phúc gia đình của ông 8, nói riêng, và làm biết bao nhiêu gia đình mất cha mất mẹ mất con sau ngày 30/4. Vạn người vui, triệu người sầu. Vui vì chiếm được vợ kẻ khác, chiếm đất của những tên có nợ máu với họ. Theo ông Phạm Văn Đồng, thủ tướng Hà Nội, trả lời với tờ báo Paris Match, có 3 triệu người học tập cải tạo. Xem như gia đình của 3 triệu người này là vất vả, phải thăm nuôi. 3 triệu người là con tin của Hà Nội, khiến gia đình họ không thể không chấp hành vì muốn được chồng, con hay cháu mau được thả về.

Mẹ mình kể là sau một ngày buôn bán mệt mỗi nhưng tối về phải đi họp tổ dân phố, vẫn phải lên diễn đàn,  kêu gọi chị em phủ nữ ai có chồng con đồng cảnh ngộ, nên viết thư khuyến khích, động viên chồng, cha hay con  học tập tốt để được cách mạng khoan hồng mà cho về với gia đình. Mẹ mình phải tự kiểm điểm trước tổ dân phố, cứ tụng mãi câu Chồng tôi sai đương lạc lối nên mỗi lần thăm nuôi tôi phải động viên chồng học tập tốt, nhất là các con trở thành Cháu ngoan của bác, trò ngoan của thầy,…

Khách hàng ông ta, đi theo diện con của H.O. kể là sang đây mới thấy cái lá cờ vàng 3 sọc đỏ mà Việt Cộng gọi là cờ 3 que. Cháu hỏi ba cháu tại sao không kể về lá cờ này ở Việt Nam, ba cháu kêu nếu kể về nó thì đi tù không có ngày về. Cháu lên 3 tuổi khi ba cháu đi tù cải tạo, 15 năm sau ba cháu về, thấy sao sao vì quá lâu, lớn lên không có cha. Phải cần một thời gian lâu, cha con mới nối kết lại tình phụ tử. Qua đây mới có tài liệu nói về cuộc chiến Việt Nam khác với những gì Hà Nội đang dạy.

Nếu tính từ năm 1945 đến 1975, xem như đa số người Việt sinh ra và lớn, ít có cơ hội sống bên người cha hay chồng. Lý do là tham gia kháng chiến hay chiến tranh sau 1954. Mình chỉ sống với ông cụ sau khi được giải ngũ năm 1966. Do đó mình nhớ đến thời ông cụ, đi học thêm ban đêm để thi bằng tiểu học và học thêm đánh máy. Xem như mình sống với ông cụ được 5 năm vì có thời gian ông cụ bị đổi lên Ban Mê Thuột.

Em mình thì lớn lên cũng không sống với cha vì ông cụ đi cải tạo đến 15 năm. Cuộc đời chỉ loanh quanh với mẹ. Không biết có ai ở Việt Nam, nghiên cứu về vấn đề sinh ra không có cha, thiếu tình thương phụ tử. Vấn đề này rất quan trọng cho đứa bé lớn lên về mặt tinh thần, đạo đức, và học tập.

Vạn người vui, triệu người sầu. Gia đình ông quản giáo vui còn gia đình của các trại viên thì buồn.

Theo thống kê tại Hoa Kỳ, 30% người mẹ đơn thân sống trong cảnh nghèo khó. Mình nhớ mẹ mình một thân một nuôi một đàn con 10 đứa thêm phải thăm nuôi hàng tháng ông cụ mình trong trại cải tạo. Nếu không có thăm nuôi, chắc ông cụ đã bỏ xác từ lâu. Nuôi được ba cô con gái tốt nghiệp đại học sau khi chế độ mới bỏ lệnh không cho con cháu phản động học đại học.

Ngồi thừ ra trên ghế, ông cứ nghĩ mung lung, không biết có nên đi gặp tên bạn nối khố ngày xưa, người đã khiến vợ ông ta bỏ ông theo hắn, em hắn chiếm hết ruộng vườn của gia đình ông ta. Ông ta có nên tha thứ cho những kẻ ấy vì dù sao nay ông 8 đã già, chết sống không biết lúc nào.

Theo các bác, ông 8 có nên đi gặp lại tên bạn một thời? Xin cho em biết. Cảm ơn trước.

Nguyễn Hoàng Sơn 

Đàlạt Suối Vàng, hồ Dankia 2021

 Hôm trước có người đọc bờ-lốc của mình, chia sẻ tin tức về Đàlạt Suối Vàng, mình lên mạng tìm thì thất kinh. Được biết hồ Dankia Suối Vàng, là hồ cung cấp nước cho thị xã Đàlạt, và nhà máy thuỷ điện Đơn Dương mà nay hồ sắp cạn nên họ sẽ ngưng phát điện.

Cách đây 28 năm, mình có làm việc cho một công ty kiến trúc, nhận vẽ trung tâm nghỉ dưỡng kiểu Disneyland, tại hồ Dankia do nhà đầu tư Tân Gia Ba, nhóm xây dựng khách sạn Equatorial. Trong một buổi họp mình có hỏi đến vấn đề phế thải và các tàu bè gắn động cơ trên hồ sẽ làm ô nhiễm nước uống của thị dân Đàlạt. Thế là họ chuyển mình công tác đồ án khác. Sau đề án này không thành khiến mình mừng hú vía. 

Ai ngờ ngày nay còn te tua hơn. Xem link

https://www.google.com/search?ie=UTF-8&client=ms-android-samsung-rev2&source=android-browser&q=tu%E1%BB%95i+tr%E1%BA%BB+r%E1%BB%91n+N%C6%B0%E1%BB%9Bc+%C4%90%C3%A0+L%E1%BA%A1t+%C4%91ang+ch%E1%BA%BFt


Ta thấy lòng hồ đã cạn, con suối vàng vẫn còn chảy róc rách. Cứ xem chiếc thuyền máy là hoảng sợ rồi.


Lý do là người dân chiếm đất, làm vườn trồng rau, xây mấy cái nhà che mưa nắng để trồng dâu sạch, bú xua la mua,..  cây cối xung quanh đều bị chặt hết khiến nước không được giữ lại nên mùa khô đến là ngọng.


Ta thấy dân cư trồng rau với các mái tôn hay nhựa, phủ đầy khu vực tạo nên khí hậu nóng hơn vì tôn phản chiếu lại sức nóng. Họ bơm nước lên để tưới vườn.

Sự tàn phá quá man rợ.

Xem ngựa ăn đất. Kinh

Từ năm 1945 đến 1975, xem như hai thế hệ người Việt bị động viên lên đường đánh giặc do đó không có thời gian học hành đến nơi đến chốn. Thế hệ của ông Võ Nguyên Giáp, thì có thể nói ông ta là người học cao nhất. Ông ta bị ông thầy tây ghét nên đánh rớt. Sau này, mình đọc tài liệu thì được biết người Pháp không muốn người Việt giỏi nên chỉ dạy sơ sơ, kiếu Tú tài bản xứ. Ai giỏi thì có thể bị đánh rớt, để không học lên cao.

Từ đó chán đời nên ông ta gia nhập việt-minh chống pháp, trước đó ông ta chỉ muốn được học bổng sang pháp học luật như bạn đồng môn Vũ Quốc Thúc (ông này kể lại vụ ông Tây đánh rớt, để được học bổng sang Tây).


Người ta gánh phân, thuốc sâu, để đầy đất mới được cày lên. Lây Lan xuống hồ để dẫn nước về Đàlạt cho thị dân sử dụng. Nhớ có lần trời mưa, lũ quét thuốc sâu của nhà vườn, khúc Nguyễn Tri Phương, kéo ra hồ Xuân Hương, khiến cá hồ chết nổi lềnh bềnh dầy hồ. Dạo ấy, nhà máy nước phải lọc kỷ lắm mới bơm nước.

Phân được để đầy ra khi hồ mất nước thì người dân chiếm đất luôn.

Nếu mình không lầm khi xưa, phía bên trái cũng toàn là cây thông hết như bên phải. Nay họ phác hết cây để làm vườn. Kinh


Không có cái gì mọc lên cả.

Đất khô cằn, không nước cũng không trồng được gì cả.

Sau chiến tranh, mấy ông lãnh đạo chỉ biết đánh giặc ở tuổi thanh Xuân, đánh đồn diệt ngụy, nay hoà bình, phải lãnh đạo kinh tế thì không biết ấp giáp gì cả nên nảy ra ý “ngăn sông cấm chợ”. 10 năm sau thấy te tua, không được thì đổi mới nhưng vấn đề là lãnh đạo một đại đội đánh đồn khác với khai thác kinh tế, giúp cán bộ giàu nước mạt.

Đọc các tài liệu của Liên Hiệp Quốc về Việt Nam khai thác tài nguyên kiểu thổ phỉ, chỉ biết lắc đầu. Chúng ta chỉ lo đào rồi bán tống bán tháo cho ngoại quốc. Chúng ta tự tước đi khả năng tồn tại và phát triển nguồn năng lực có thẻ nuôi sống chúng ta lâu dài. Nhớ ngày xưa, trước 75, Việt Nam bán cát Cam Ranh cho Nhật Bản, để họ làm kính máy chụp hình, khiến báo chí chửi bới. Chúng ta vui vẻ chặt cây để bán cho họ, thay vì nghĩ đến cách sử dụng tài nguyên để chế tạo các sản phẩm tại Việt Nam, giúp công ăn việc làm cho người Việt.

Hoa Kỳ có mỏ dầu lớn nhất thế giới nhưng họ vẫn đi mua và khai thác các mỏ dầu trên thế giới. Nà Uy tương tự, họ có mỏ dầu đấy nhưng vẫn phát triển kinh tế họ theo một phương cách lâu bền.

Họ bỏ cả tuổi trẻ của họ, nay thời bình thì cũng phải kinh tế để sống nên thay vì nhường chỗ cho người có khả năng, họ lại cho mấy người này lên các trại cải tạo. Mình nghe ông giáo sư Việt kiều yêu nước ở Bỉ kể; ông ta giúp Việt Nam trước và sau thời chiến tranh. Máy điện toán IBM của Việt Nam Cộng Hoà để lại, chuyên viên miền Bắc chưa bao giờ thấy trong khi người biết sử dụng máy này thì đang đạp xích lô cho ông ta. Ông này giúp Việt Cộng mấy chục năm dù được Việt Nam Cộng Hoà cho học bổng. Sau mấy chục năm ông ta về Việt Nam, xin ứng cử đại biểu quốc hội nhưng Việt Cộng không cho nên bất mãn. Chán Mớ Đời 

Chúng ta muốn phấn đấu theo chiêu bài “dân giàu nước mạnh” , vượt lên số phận nghèo, không chịu học, không chịu chuyên môn hoá, chỉ tính sao để đạt mục đích với thời gian ngắn. Cần bằng cấp ư, thì mua bằng cấp, học trùng tu. Mình nghe một anh bạn học chung lớp khi xưa, kể là đi dạy cán bộ cao cấp lớn của tỉnh. Anh ta phải xách cặp đến nhà quan lớn, quan lớn kêu mệt không học, kêu anh ta đi nhậu, cuối cùng khảo bài, anh ta phải làm dùm cho quan nhớn. Quan lớn đổ bằng cấp cao. Kinh

Về Việt Nam, thăm viếng vịnh Hạ Long là thấy rác rến nổi lềnh bềnh, nay nghe nói còn kinh hơn trước. Lần trước về Đàlạt, bạn học cũ có rũ mình lên Suối Vàng, thì công nhận te tua, học xây nhà tùm lùm, rồi các nơi làm vườn, phá nát đi cảnh quang thiên nhiên. Nay nhìn mấy tấm ảnh của báo Việt Cộng đăng càng thấy đau lòng. Ôi Đàlạt một thời của chúng ta.

Chán Mớ Đời 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Yêu bằng trái tim hay bằng cái bụng

 Có lần thằng con, cắc cớ hỏi tại sao tiếng Việt lúc nào cũng chia với động từ “ăn” khiến mình ngơ ngác, rồi mò mò mới hiểu có đến 134 từ ngữ được kết với từ “ăn” như ăn cướp, ăn hiếp, ăn trộm,… sau đó mình nói với nó là người Mỹ yêu thì để trong tim họ, còn người Việt khi yêu thì để trong lòng của họ. Thí dụ, bố yêu mẹ rồi vỗ cái bụng, chớ không chỉ trái tim, lại càng khiến thằng con như bò đội nón.

Thắc mắc của thằng con khiến mình tò mò, tại sao người Việt hay nói đến cái ruột, cái lòng thay vì trái tim khi nói về chuyện tình cảm. Thắc mắc được giải đáp khi mình bắt đầu đọc sách về y tế, sức khoẻ.

Các khoa học gia đơn cử khi chúng ta vừa ăn một bữa ăn thịnh soạn, hay mới giao cấu thì não bộ của chúng ta tạo ra những hoá chất khiến chúng ta cảm thấy vui sướng, hạnh phúc, mà họ gọi là neurotransmitters giúp tạo ra các phức cảm khiến chúng ta cảm nhận về hạnh phúc, năng lượng. Không có những hoá chất này thì chúng ta sẽ không có những cảm nhận kể trên dù lâm vào tình trạng này. 

Trong những trường hợp như chúng ta bị thất tình, trễ cuộc hẹn với người yêu, thì não bộ sẽ tạo ra các hoá chất khác sẽ khiến chúng ta lo lắng, buồn phiền, xì-trét,…

Những thăng trầm của cuộc đời bị kiểm soát bởi những cảm tính và các hoá chất của não bộ chúng ta. Một bộ phận mà 90% là chất béo, nặng độ 3 cân anh. Gần đây, mình đọc sách của 3 ông bác sĩ chuyên gia mỗ tim, xem video các buổi diễn thuyết của họ thì khám phá ra không phải cái não bộ mà là đường ruột, bộ lòng giúp hệ thống miễn dịch mà người Việt chúng ta hay nói đến, yêu để trong lòng, ghét để trong bụng. 

Y khoa tây phương hiện đại được khởi đầu từ 100 năm đổ lại và giảng dạy các bác sĩ tương lai, kê toa thuốc của các công ty dược phẩm, và làm tiền như phương châm mới “lương y như kế mẫu”, mẹ ghẻ thì khó thương con chồng. Chúng ta đến viếng bác sĩ, bận bịu, đông bệnh nhân, chỉ có vài phút để khám sức khoẻ hỏi chuyện, cứ kê thuốc, nuôi bệnh nhân để trở lại trong 3 tháng tới để làm tiền thêm. Xong om

3 ông bác sĩ này sau khi mỗ trên 10,000 bệnh nhân, khám phá ra là thay van-tim thì độ 1, 2 năm sau, bệnh nhân trở lại bàn mỗ. Có lẻ giàu có, không cần nhiều tiền nữa nên họ mới giác ngộ cách mạng, tự hỏi có cách chữa trị bệnh nhân cách khác hay không và tìm ra nguyên nhân chính là cái bụng, bộ lòng là não bộ thứ nhất. Khi chúng ta lo âu, thì ruột gan rối bời, bệnh khởi đầu từ bụng khi ăn cái gì không tiêu hay có chất độc,…

Họ bắt đầu đọc sách cũ trước thế kỷ 20, khám phá ra một khôi nguyên y khoa của giải Nobel, người Nga, tên Ilya Mechnikov, ông này khám phá ra vai trò của phagocytes, một loại tế bào quan trọng của hệ thống miễn dịch, và đoạt giải Nobel năm 1908.

Chúng ta đều sống cô lập trong bụng mẹ đến 9 tháng 10 ngày, một không gian, dung dịch cực sạch tinh khiết, không bị nhiễm trùng. Khi chúng ta được sinh ra theo đương âm hộ của người mẹ, được bọc theo một lớp vô hình gồm các vi khuẩn thân thiện. Từ các vị khuẩn này sinh sôi nẩy nở ra bộ lòng ruột trong bụng chúng ta, được gọi là microbiota hay microbiome, hệ vi-sinh-vật. Xem mấy video thì họ cho thấy các ruột của chúng ta là một hệ thống não bộ, liên kết với não bộ trên đầu.

Bộ phận này lớn dần và ngày nay 90% các tế bào trong cơ thể là tế bào vi khuẩn, chỉ có 10% là tế bào của chúng ta. Người ta thí nghiệm, anh em sinh đôi, tách ra sống ở hai môi trường khác nhau thì lớn lên, các tế bào của họ cũng khác nhau vì ăn uống ở môi trường khác nhau.

Các vi khuẩn thân thiện của bộ lòng của chúng ta giúp tiêu hoá các thực phẩm được đưa vào miệng, tạo ra các sinh tố cần thiết và hormone , kiểm soát lượng đường của máu, và chất béo,…

Các vi khuẩn trong ruột có thể kiểm soát, khiến chúng ta bị bệnh béo phì, bệnh tháo đường hay loảng xương,… họ thí nghiệm bằng cách cấy một số vi khuẩn trong ruột của người bệnh béo phì hay bệnh tiểu đường cho một người bình thường thì một thời gian sau, người bình thường bị bệnh béo phì, có những vi khuẩn tương tự người bị béo phì. Chán Mớ Đời 

Thậm chí các người sống chung thì lâu ngày bị lây các vi khuẩn của nhau trong đường ruột.

Mình có đọc một tài liệu về đông y, họ cho biết khi xưa, các vua chúa có nhiều cung nữ, mỗi đêm, thái y bắt mạch các cung nữ có những điểm tốt để bồi bổi cho nhà vua nên mới đem vào ngủ với vua. Họ lựa toàn các thiếu nữ trẻ, mạnh khoẻ, để truyền nhân lực qua cho vua. Họ nói ông vua phải nằm tư thế nào, các cung nữ thì nằm thế nào. Có hình vẽ khá hay. Chỉ tiếc mình không phải Bảo Đại để thử. Chán Mớ Đời 

Có ông vua Càn Long là hiểu rõ vấn đề đông y này vì giỏi võ nên ít, hay không giao cấu, chỉ ngủ với các cung nữ nên sống lâu. Còn mấy ông kia thì cứ giao cấu nên chết sớm. Mình thử trải nghiệm thì thấy trong tuần mình không đụng tới mụ vợ thì tóc đen lại sơ sơ, nhưng khi mụ vợ kêu trả bài là hôm sau, tóc bạc ngay. Mình để ý mấy ông mà tóc đen, đa phần là bị tiểu đường nên không cương được. Cứ thấy bạn bè tóc đen thì biết một là cưa sừng trâu làm nghé hai là bị liệt dương.

Mình có xem một phim tài liệu, có một khoa học gia sang phi châu, tìm ra một bộ lạc, muốn truyền các vi khuẩn bộ lòng của giống bộ lạc qua người ông ta nhưng bạn bè khuyên là không nên. Ông ta muốn thử nghiệm như ông Mechnikov khi làm việc tại viện Pasteur, Paris. Ông này dùng vi khuẩn của bệnh dịch tả để cấy vào người để giúp cơ thể, bộ lòng chống trả lại các vi trùng. Tương tự ngày nay người ta tiêm các vi khuẩn covid yếu vào người để tạo ra kháng thể giúp chúng ta chống trả bệnh này. 

Trên thực tế thì phức tạp hơn nhưng cứ tạm hiểu như vậy để có khái niệm.

Khi các kháng sinh được tìm ra bởi ông Iman Fleming, người ta lạm dụng và vô hình trung giết vô số các lượng vi khuẩn đặc biệt trong cơ thể nhằm giúp chúng ta chống lại bệnh tật, làm suy yếu hệ thống miễn nhiễm của chúng ta. Vợ mình mỗi lần đau là cứ kêu bác sĩ cho uống thuốc kháng sinh để mau lành bệnh. Vấn đề là khi uống kháng sinh, vào trong đường ruột các kháng sinh này sẽ giết các vi khuẩn gây bệnh nhưng đồng thời lại giết luôn các vi khuẩn thân thiện khác.

Điển hình, khi xưa, thời ông Diệm thì muốn loại trừ Việt Cộng nằm vùng thì họ cho xây dựng các ấp chiến lược. Tối là đóng cửa ấp lại, có đồn canh, nằm vùng về thì biết ngay. Sau này, họ đốt hết các làng mạc, kêu là không tiếp tế cho Việt Cộng nằm vùng, đưa người dân vào thành thị rộng lớn thì khó kiểm soát. Lâu lâu anh đi tuần, bắt gặp khủng bố Việt Cộng thì bắn đại liên hay bỏ bom thì dân vô tội chết lây.nhất là Việt Cộng hay dùng người dân làm bia đỡ đạn cho họ.

1/3 con nít tại Hoa Kỳ được sinh ra bằng mỗ xẻ khiến người ta quan ngại cho tương lai. Lý do là khi chúng ta sinh ra qua đường âm hộ của người mẹ, thì cơ thể chúng ta sẽ có một lớp vi khuẩn thân thiện giúp cơ thể mạnh, và hệ thống miễn nhiễm cao nhất là bú sữa mẹ rất tốt vì được truyền sang các vi khuẩn thân thiện, giúp hệ thống miễn dịch. Ngày xưa, người tàu, hay mướn các bà vú, mới sinh con, đem về nhà, cho bố mẹ mình lớn tuổi bú sữa của các bà mẹ trẻ này, để giúp hệ thống miễn nhiễm của họ mạnh lên, ít bệnh tật.

Họ cho biết các trẻ em được sinh ra bằng mổ xẻ, có nguy cơ đến 25% bị béo phì, hen suyễn và hệ miễn dịch yếu kém trong tương lai. Do đó, ngày nay, người ta nghiên cứu các phương cách giúp cải thiện hệ thống miễn dịch cao hơn.

Họ khám phá nếu chích một con chuột, các vi khuẩn Toxoplasma gondi thì một hiện tượng ngạc nhiên xẩy ra: con chuột này không còn sợ mèo nữa. Mình đang định tiêm loại này vào người để xem có hết sợ vợ nữa hay không. Các con chuột này lại thích mèo và cuối cùng thì bị mèo xơi tái. Chán Mớ Đời 

Người ta chứng minh là neurotransmitters là những hoá chất được cấu tạo trong đường ruột của chúng ta, các serotonin, một loại chống trầm cảm tự nhiên, 90% được cấu tạo bởi đường ruột của chúng ta. Độ 10% là do não bộ của chúng ta tạo nên. Cho thấy các vi khuẩn trong đường ruột có thể kiểm soát cách chúng ta suy nghĩ hay hành động. Như cảm giác , bụng đánh lô-tô,..

Người ta khám phá ra các chất béo mà chúng ta ăn lâu dài có thể thay đổi các vi khuẩn trong đường ruột. Ăn một loại thực phẩm nào đó sẽ giúp tạo những Prebiotic . Người ta được biết ông khôi nguyên Nobel tự tiêm các vi khuẩn bệnh typhoid mà bà vợ ông ta bị. Ông ta không chết và từ đó nghiên cứu về hệ vi sinh, khi làm việc tại viện Pasteur. Ông ta nghiên cứu về các người Đông Âu, ăn các sữa chua bị lên men như nữ hoàng Anh Quốc phái máy bay đến Bảo Gia Lợi để mua ấy-ủa đem về cho bà xơi nên sống lâu. Ông Mechnikow chết năm 1916, vào tuổi 71 trong khi người Pháp trung bình chết ở tuổi 40.

Mình có chị bạn, dược sĩ, kể là từ khi rước bà mẹ về để chăm sóc thay thế ông anh thì cho bà mẹ ăn các loại berries, đậu óc chó,… thì bà mẹ khá hẳn, tinh thần mạnh, minh mẩn trở lại. Đó là những thức ăn giúp bồi dưỡng trí nhớ.

Mình mới đọc tài liệu về các bệnh như alzheimer , Parkingson,..có thể chữa được nếu sử dụng Funtional Medicine (y khoa chức năng?) hôm nào rảnh sẽ kể thêm. Khá hay. Tương tự, người Nhật Bản khám phá một điều là càng ăn trái cây và rau quả thì lại càng bị bệnh. Lý do là trái cây và rau quả được các nhà nông xị thuốc sâu, sát trùng nên ăn vào thì tự bồi dưỡng luôn các chất sát trùng, thuốc sâu đưa đến các bệnh Alzheimer, Parkinson, MS,…

Xong om

Nguyễn Hoàng Sơn 

Chuyện cuối tuần 050121

 Cuối tuần này, mình có thợ đến gắn hệ thống sensor đo độ ẩm của đất, được truyền qua mạng để mình có thể biết để tắt hay mở hệ thống tưới nước.Trước đây, mình chỉ tưới nước theo cảm tính, nắng thì tưới nhiều, mưa thì ngưng tưới nhưng không biết nước thấm xuống sâu hay cạn. Thế kỷ 21, nhà nông được trang bị các hệ thống, máy móc mới để giúp làm nghề này hiệu nghiệm hơn.

Đang nói chuyện với thợ để biết các địa điểm chính trong vườn để gắn hệ thống, ông nuôi ong gọi, mời đi ăn trưa. Ăn xong, ông ta kêu là có tên bạn nhờ ông ta mua một thùng bơ, mình nói ông ta hái thì chỉ trả mình $20, thay vì $40. Ông ta lời $20 tiền công hái. Ông ta mượn cái cần hái. Lâu lâu mình ghé lại thì thấy ông ta ngồi dưới đất, thở kêu cuộc đời vẫn đẹp sao. Cuối cùng hái xong thùng bơ, ông ta kêu thà ăn trộm đỡ mệt hơn. Ông ta hái bơ mình ăn mỗi khi vào vườn chăm sóc ong. Chắc hết dám hái bơ.

Ông mỹ 76 tuổi nuôi ong, hái bơ. Bằng tuổi ông ta mà còn hoạt động ngoài trời rất tốt. Hy vọng mình bằng tuổi ông ta vẫn còn tráng kiện. Thường thợ phải bắt thang leo lên để hái, ông ta sợ té nên chỉ đứng ở dưới khoèo nên oải lắm. Rất mỏi cổ vì phải ngước nhìn lên cao.

Dạo này, sóc ra như quân Nguyên nên mình phải đi khắp vườn cho chúng ăn thuốc triệt sản. Chúng chả sợ mình, cứ đùa nghịch cách mình độ, 20 mét. Kinh

Sóc thích ăn trái bơ, vấn đề chúng ăn thì không sao nhưng là sóc mỹ nên rất phí phạm. Chúng chỉ ăn có chút xíu quả bơ rồi quăn, nhảy qua trái khác, gặm tiếp nên phải triệt sản. Tên mua bơ của mình để bán lại tại chợ Nông Dân (farmers’ market) cho biết là cuối tuần này hắn đi Arizona , không đến lấy bơ nên mình phải trữ trong nhà kho đợi thứ 2, hắn đến lấy. Mình hái được 9 thùng, được 500 cân anh nhưng phải đi tới đi lui đến 3 dậm. Kinh

Tuần trước, mình có đến nhà bạn của đồng chí gái chơi, thấy cô nàng trồng cây ăn trái theo kiểu hữu cơ, dự tính mua cái vườn trồng cây trái hữu cơ cho thằng con khiến mình thất kinh. Cô nàng chiết mấy cành bán được $35/ nhánh nên nghĩ làm đại trà là ăn to. 

Mình biết một tên ở Fallbrook, gần San Diego, hắn có trồng rau quả, mỗi thứ một ít. Cuối tuần, hắn lái xe, chở rau quả lên thành phố Santa Monica, cách Los Angeles độ 10 dặm. Thành phố này sang trọng, ngay biển, nơi mình hay đến đả thông tư tưởng đồng chí gái khi xưa, cũng là nơi đồng chí gái quyết định đăng ký quản lý đời mình. Dân tình bị hữu-cơ-hoá, cuồng đời sống sạch nên chịu khó mua thức ăn “hữu-cơ”.

Tên này, mướn khách sạn để ngủ lại tối thứ 5, thứ 6, thứ 7, bán giá cắt cổ gấp 5 lần giá trong chợ bình thường. Sau khi trả tiền khách sạn ăn uống, hắn vẫn lời như điên. Hắn cho biết nếu không chịu khó đi xa thì hắn sẽ phải khai phá sản vì ở vùng Fallbrook, tiền nước rất đắt.

Hệ thống sử dụng năng lượng mặt trời, chuyển độ ẩm của đất lên mạng, mình có thể ngồi nhà, mở ra xem và tắt hay mở hệ thống tưới cây.

Hắn có rất ít rau quả nên phải mua của các nơi bán sĩ, rồi bán lại. Tương tự vườn bơ của mình, họ đến mua rồi bán lại với giá gấp 4-5 lần. Mình có xem một phim tài liệu của đài truyền hình Gia NÃ Đại, về các chợ Nông-Dân. Phóng viên khám phá ra những tên bán ở chợ, chả có trồng trọt gì cả. Họ mua ở các đại lý, thậm chí từ Mễ Tây Cơ rồi đem ra chợ bán. Người dân bị hữu cơ hoá, đâm đầu vào mua với ý niệm là ăn đồ sạch. Thật ra là trò hề, các công ty thực phẩm bơm mấy vụ này để lời thêm.

Hôm trước thấy quảng cáo trên mạng, bơ Non GMO khiến mình thất kinh. Họ cứ dùng cụm từ này để dụ khách hàng mua nên mình có viết kêu là không thật. Hình như sau đó công ty quảng cáo đã xoá còm của mình sau khi được nhiều người hỏi mình đủ trò. Chán Mớ Đời 

Mình có quen một tên ở chung thành phố, hắn có cái vườn nhỏ, trồng thanh long, và các trái cây khác, nhưng có giấy phép được bán ở các chợ. Chính phủ cho người đến xem xét thì cái vườn nhỏ bé, không có gì lộn xộn cả. Vấn đề hắn chỉ có trái cây bán được một ngày hay hai ngày là hết. Do đó phải mua từ những tên có vườn trồng đại trà như mình rồi bán lại. Đâu ai biết. Người mua cứ Đinh ninh là hữu cơ vớ vẫn. Chán Mớ Đời 

Cho thấy vụ thực phẩm hữu-cơ là một trò lừa bịp của các công ty thực phẩm. Ông hàng xóm mình trồng xà lách, cà chua để ăn, còn dư thì ông ta cho mình nhưng nếu trồng đại trà thì khó mà kiểm soát. Mình có tính chuyển đổi vườn bơ mình thành vườn bơ hữu cơ có chứng nhận của cơ quan canh nông Cali như đã được chứng nhận là vườn bơ GAP (Good American Product) nên có đi viếng các vườn bơ hữu cơ thì khám phá ra họ cũng tưới phân hoá học như mọi người, nhưng loại phân này đắt tiền hơn chớ chẳng có gì khác.

Thậm chí họ còn sử dụng các chất kích thích để hoa đậu trái. Khi hoa nở như mùa này thì họ cho xịt một chất hoá học, hormone để giúp đậu trái thay vì để thiên nhiên như phấn hoa từ các cây khác bay qua, hay ong bay đậu vòng vòng. Mình đi học về cái này, nhưng không thích lắm. Kệ cứ để tự nhiên cho khoẻ đời. Không biết lợi hại cho người ăn ra sao nên cũng không ham lắm.

Khi mình đi học về thương lượng, người ta cho biết con người luôn luôn, xin nhắc lại là luôn luôn đưa ra một lý do chính đáng để che đậy lý do thật sự. Do đó mình phải bỏ thời gian để tìm hiểu họ, qua cách hỏi chuyện để từ từ họ lộ ra các chi tiết khác.

Càng lớn tuổi mình càng khám phá ra cuộc đời như một trò hề và chúng ta đóng vai chính. Tin tức về sức khoẻ, chính trị,…đều đưa tin không chính xác, định hướng dư luận rồi chúng ta cứ tin như là kinh thánh, để diễn tuồng. Trên thực tế, chúng ta phải bám víu vào một cái gì đó để sống dù biết là không đúng.

Như mọi tháng năm, ngoại trừ năm ngoái, đồng chí gái tham dự đi leo núi Yosemite với một nhóm bạn. Năm nay, cô nàng có 2 cặp khác đi chung nên đã mướn nhà và có anh bạn đi chung lo mướn xe. Mình có mua cái thẻ đi viếng các công viên quốc gia có hiệu lực đến chết mà không nhớ bỏ đâu. Đồng chí gái cứ hỏi mình ăn món gì ngày thứ 1, 2, 3…khiến mình Chán Mớ Đời . Lý do là có bao giờ đồng chí gái nghe mình đâu mà cứ hỏi, đó là dân chủ tại gia. Mình thì có gì ăn nấy chớ không nhất thiết phải đồ ngon.

Nhắn tin cô em, hỏi có đem bà cụ đi Nhà Trang chưa. Tháng trước, cô em cho biết sẽ đưa mẹ đi chơi nhân dịp 30/04 ở Nha Trang. Dự định hôm Tết, bị dời lại vì Covid. Cô nàng trả lời, tự bỏ tiền thay vì hỏi mình, đưa mẹ đi Huế về thăm làng ngoại, ở lại nhà cậu Luyện, nay đã trên 102 tuổi. Cậu này mình có gặp mặt, khi xưa đi lính khố xanh, ở đồn Mang Cá. Trên 100 tuổi mà rất khoẻ và minh mẫn. Hôm nay thì theo lịch trình vào Đà Nẵng, ở khách sạn sang để mẹ tắm biển. Mẹ mình may mắn, có cô em này, chăm sóc rất chu đáo, lâu lâu dẫn đi du lịch. Cô này có nhiều kỷ-niệm riêng với mẹ nhiều nhất. Mình đi chơi riêng với mẹ có một lần ở Nhật Bản cách đây hai năm mà sao thấy hạnh phúc quá. Có những giấy phút, nghe mẹ kể chuyện thời con gái khi xưa, được chăm sóc mẹ như chăm sóc vợ và con gái. Cô em thì càng hạnh phúc hơn.

Hôm qua, có cặp vợ chồng Trưng Vương của đồng chí gái lên thăm vườn nên cô nàng, kêu đợi cô nàng đi chung. Mình nói rời nhà 6:00 giờ sáng, mình nói để cho mát, cả trưa thì nóng, cô nàng kêu 8:00 giờ sáng. Lên tới nơi mình nói đi hái bơ với nhà nhé, cô nàng kêu Không. Nói lên xe ATV, con “ngựa sắt thành bơ” để chở đi xem xét tình hình vườn, đi một chút cô nàng kêu ngừng lại, ngồi phía trước lên dốc xuống dốc khiến cô nàng sợ, leo ra phía sau ngồi, rồi bổng nhiên la lên con gì kìa, mình kêu coyote, đồng chí gái kêu nó có cắn mình không. Nói không. Cô nàng nàng hỏi bộ anh không sợ con gì hết à? Mình nói chỉ sợ Con Vợ. Chán Mớ Đời 

Mỗi lần thấy tấm ảnh này, mình lại nhớ đến ông cụ với 15 năm cải tạo. Vẫn không che dấu được sự thật của một chế độ ngu dốt.


Nguyễn Hoàng Sơn