Vị nữ y sĩ đầu tiên tại Hoa Kỳ

 Vị nữ y sĩ đầu tiên tại Hoa Kỳ 


Hôm trước thấy bên Tây mấy cô đầm buồn đời cởi áo phanh ngực vẽ viết gì đó trên ngực bài chống công ty Shein gì đó, bán cái gì mà xúc phạm đến mấy cô đầm khiến mấy cô phải tụ nhau phanh ngực. Gây ấn tượng công xúc tu sĩ ở bên tây. Thiên hạ nhảy vào ném đá, kêu họ khùng này nọ. Thật ra mình không phải phụ nữ nên khó có thể hiểu được sự việc manh động của họ. Phải có gì áp bức lắm mới khiến họ phanh ngực khơi khơi vẽ viết gì trên thân thể họ, để nói lên ngôn từ chính trị.


Biết đâu cả trăm năm nữa người ta lại nhắc đến mấy cô đầm này, đã tiên phong tạo dựng một phong trào cải cách văn hoá, chính trị tại âu châu như vị bác sĩ đầu tiên của Hoa Kỳ. Đã tiên phong đấu tranh cho sự bình đẳng cho phụ nữ tại Hoa Kỳ.

Trong một nền văn hóa được đàn ông nắm quyền từ bao nhiêu thế kỷ, có thể từ thời xa xưa đưa đến một văn hóa xem thường hay cấm cảm sự phát triển của phụ nữ trong xã hội. Họ chỉ để mấy cô mấy bà lo việc trong nhà nội trợ còn học hành này nọ thì để đàn ông chủ sự. Nếu chúng ta nhìn lại xã hội âu châu trước đây một thế kỷ thì phụ nữ không có quyền gì nhiều cả ngoài xã hội tương tự ngày nay tại nhiều xã hội chậm tiến, cổ hủ.


Ngày nay với sự giải phóng của phụ nữ đã giúp xã hội tiến nhanh hơn xưa nhưng bù lại thì gia đình bị đỗ vỡ rất nhiều. Gia đình được định nghĩa trước đây là nền móng của xã hội mà ngày nay gia đình có nhiều vấn nạn cần được khắc phục. Mỗi người phối ngẫu đều tự cho mình có quyền tự do tuyệt đối đưa đến sự tan vỡ.

Hôm nay tình cờ đọc một bài báo kể về một nữ bác sĩ đầu tiên tại Hoa Kỳ, có cuộc đời khá lạ lùng, vượt qua nhiều chống đối của xã hội để thực hành được nghề y sĩ của mình trong một môi trường gần khi xưa chỉ có sự hiện diện của đàn ông.


Mình có xem khúc video có cảnh một phụ nữ chạy đua với đàn ông khiến mấy ông nổi điên chạy lại xô đẩy bà ta ra khỏi lộ trình. Cho thấy sự đòi hỏi về quyền bình đẳng của xã hội giữa hai phái nam nữ mất khá nhiều thời gian để có như ngày hôm nay. Ngày nay thì mấy bà không chấp nhận mấy ông chuyển giới tính thi đua với mình. Cho thấy cuộc đời quái lạ. Ngày cả quan toàn tối cao pháp viện Hoa Kỳ cũng không thể định nghĩa đàn bà ra sao.

Áo quần cải cách khi xưa, nên nhớ trước đây phụ nữ không được bận quần tây.

Mình muốn xem 100 năm tới hệ quả của các vụ đồng Tính đồng giới hay chuyển giới sẽ đưa xã hội loài người ra sao. Nhưng chắc lúc đó chắc tiêu diêu miền cực lạc.


Bác  sĩ Mary Edwards Walker là người phụ nữ duy nhất từng được trao tặng Huân chương Danh dự. (Medal of honor) sau này Chính phủ Hoa Kỳ đã cố gắng thu hồi lại nó. Họ hủy bỏ huân chương đã trao tặng cho bà vào năm 1917 và kêu bà ta trả lại nhưng bà từ chối và bận áo quần nam phục hàng ngày đến khi qua đời vào năm 1919. 58 năm sau chính phủ lại trả lại huân chương cho bà. 

Bà ta sinh ngày 26 tháng 11 năm 1832 tại một nông trại, thuộc tiểu bang New York. Bố mẹ bà thuộc dạng chống chế độ nô lệ và nghĩ con gái có quyền như con trai về học vấn. Vào thời gian ấy là một ý tưởng khá xa lạ. Bố bà dạy bà ta sửa máy móc, nghề mộc và cứu thương. Ở quê thì ai cũng phải học cách sửa chửa máy móc và đóng gỗ. Trong khi bà mẹ kêu corset là một vũ khí tra tấn phụ nữ nhằm hạ thấp phẩm giá của phụ nữ. Cả ngày phải bận bó sát người như đòn chả lụa thì khổ chớ chẳng sướng nhưng nếu vì đẹp và hấp dẫn khác phái thì phải chịu. 


Thế là bà ta không bận corset từ tuổi 15. Thay vào bà ta bận áo quần cải cách "reform dress” một loại váy ngoài cái quần, lấy ý từ các y phục của phụ nữ Thổ Nhĩ Kỳ. Thế là xã hội cười chê lên án nhưng bà ta cóc cần. Bà ta cho rằng thời trang khiến phụ nữ không được cử động thoải mái nhằm hạn chế vai trò của họ trong xã hội. Thật ra đối với đàn ông cũng vậy, mình xem hình ảnh khi xưa, đàn ông ra đường cũng phải ăn bận chỉnh tề, quần áo phải ủi cho có plis. Nay thì chúng bận quần tụt xuống dưới đầu gối hay lấy kéo cắt  làm lỗ này nọ, để thấy mình thuộc giai cấp nghèo.


Năm 21 tuổi bà ta vào đại học y khoa syracuse (Syracuse Medical College.) được xem là phụ nữ đầu tiên theo học y khoa tại Hoa Kỳ. Tưởng tượng cả đám nam sinh viên mà chỉ có mình bà ta thì cuộc sống rất khó không bị chọc ghẹo hay tán tỉnh. Giáo sư thì với tư duy cổ thắc mắc về khả năng tiếp thu của phụ nữ này nọ. Năm 1855 bà ta tốt nghiệp y khoa và một trong những nữ bác sĩ đầu tiên của Hoa Kỳ. 

Khi ra trường thì hồ hởi nhưng khi chạm thực tế thì khám phá ra đó là bằng thừa, chả có ai muốn mướn một nữ bác sĩ. Thế là đói. 


Bà ta lấy chồng cũng là bác sĩ và mở phòng mạch chung. Bệnh nhân không muốn được bà ta chữa bệnh. Thế là phòng mạch đóng cửa và cuộc hôn nhân cũng cuốn theo chiều gió vì ông chồng, chắc chắn ngấy với tư tưởng bình đẳng hay vợ là tất cả nên chạy theo bà khác. Thế là bà ta ra tòa đâm đơn ly dị. Thời đó được xem là một điều không phải. Chồng có vợ bé thì cắn răng như con cọp cái của Thế Lữ trong chuồng cọp. Năm bà ta 28 tuổi ly dị thời đó chưa có vụ cấp dưỡng nên đói và cuộc nội chiến bắt đầu. 



Thế là bà ta đi chuyển đến Washington D.C. và xin làm thiện nguyện như bác sĩ trong quân đội. Quân đội kêu về nhà nuôi heo đi nhưng phụ nữ có thể làm y tá, giặt áo quần này nọ nên được chấp nhận. Bà ta ra mặt trận không Được trả lương, không chính thức và làm lều ngoài mặt trận để băng bó cho lính bị thương. Rồi từ từ họ cần người nên được cho vào làm việc trong nhà thương để điều trị, băng bó cho quân nhân bị thương tích. 


Thấy bà ta có năng khiếu nên cấp chỉ huy quân đội phải mướn bà ta dưới danh nghĩa y tá. Bà ta không làm bổn phận y tá mà chẩn bệnh cho toa thuốc và giải phẫu. Lúc đầu mấy ông bác sĩ không ưa lắm nhưng dần dần thấy bà ta làm việc giỏi nên kêu trợ giúp họ giải phẫu. Bà ta bận quân phục được bà ta chế lại khiến các sĩ quan than phiền nhưng bà ta kêu tôi không bận đồ đàn ông, tôi bận đồ do tui làm.


Bà ta ra ngoài mặt trận suốt hai năm liền, phụ giúp giải phẫu các thương binh trong tiếng gầm thét vì không có thuốc giảm đau và ngã bệnh suýt chết. Khi bình phục bà ta lại ra mặt trận. 


Năm 1863, bà ra được phong chức bác sĩ quân đội, được công nhận chính thức. Bà ta được xem là phụ nữ đầu tiên U.S. Army surgeon. Chả biết dịch tiếng Việt ra sao Surgeon là bác sĩ giải phẫu. 

Bà ta buồn đời ra sao băng qua chiến hào của phe miền nam để chữa trị cho dân quân miền nam và bị bắt vì bận bộ đồ của dân quân miền Bắc.  Họ kêu bà ta là gián điệp thế là đi tù tại Castle Thunder in Richmond, Virginia được xem Guantánamo thời đó. Tháng 8 năm 1864, bà ta được trao trả tù binh và trở lại bàn mỗ. 


11 tháng 11 năm 1865, tổng thống Andrew Johnson tuyên dương công trạng cho sự nghiệp trong chiến tranh và trao huy chương danh dự cho bà Mary Edwards Walker (Medal of Honor ). Bà ta là phụ nữ đầu tiên được trao huy chương này và đeo mỗi ngày đến khi qua đời. 


Sau nội chiến bà ta vẫn không được chấp nhận như vị y sĩ nên không mở phòng mạch nên viết văn, diễn thuyết về phụ nữ được quyền bỏ phiếu mãi đến sau đệ nhị thế chiến năm 1920, phụ nữ Hoa Kỳ mới có quyền bầu. Hay thời trang khiến phụ nữ bị ràng buộc mất tự do nên ngày nay bên pháp có sáu bà buồn đời cởi trần vẽ bừa xua lên ngực. Đứng cho thiên hạ xem ngực xẹp lép. Quyền lợi cho phụ nữ được sở hữu tài sản vì có nhiều tiểu bang có luật cấm phụ nữ sở hữu nhà cửa đất đai.

 

Lên tiếng chống rượu vì rượu làm tăng gia bại sản, phá hoại hạnh phúc gia đình nền tảng của xã hội. 

Bà bị bắt nhiều lần vì bận áo quần đàn ông vì dạo đó phụ nữ bị cấm không được bận quần tây. Mình có kể trên bờ lốc. Ra toà bà ta đeo huân chương danh dự được tổng thống Hoa Kỳ trao tặng, lợi dụng đám đông để nói lên quyền phụ nữ trong chế độ phụ hệ.


Năm nào đó quên rồi, quốc hội Hoa Kỳ xem lại các tiêu chuẩn để trao huân chương danh dự. Họ muốn dành riêng cho những chiến sĩ tham chiến, có công đánh giặc tạo mẫu hình ảnh anh hùng và phế bỏ 911 huân chương đã được trao trước đây. Đa số các huy chương bị huỷ bỏ được trao tặng trong thời gian nội chiến và bà Mary nằm trong số này. 


Quân đội Hoa Kỳ gửi cho bà lá thư kêu hoàn trả lại huy chương bà ta kêu Không. Bà ta đeo huy chương mỗi ngày khi ra đường diễn thuyết như thách thức xã hội do đàn ông nắm quyền hành.


Bà ta qua đời ngày 21 tháng 2 năm 1919 thọ 86 tuổi.  Khi đám tang họ gắn hủy chương trước ngực bà ta. 1 năm sau phụ nữ Hoa Kỳ được đi bầu lần đầu tiên tại Hoa Kỳ.


Năm 1977, một phong trào bởi hậu duệ và người hâm mộ kêu gọi tổng thống Jimmy Carter và ông ta sau khi xem xét quá trình làm việc của bà và ký đạo luật trả lại cho bà ta huy chương danh dự 58 năm sau khi bà ta qua đời.  Bà ta là phụ nữ Hoa Kỳ độc nhất nhận được huy chương này. Bới tiêu chuẩn mới thì phải xông pha chiến trận dưới làn mưa đạn của quân thù để cứu đồng đội hay sao đó mới đủ tiêu chuẩn cho danh hiệu này nên chả có bà nào đi lính xung trận cả hay bận váy hay lính woke. 


Bà ta đi trước thời đại nên bị chỉ trích cả nam lẫn nữ nhưng dần dần xã hội tiến hóa thấy tư tưởng của bà ta khi xưa bình thường. 


Cho thấy tự do mà chúng ta được hưởng ngày nay là nhờ những người đi trước, hy sinh, bị xã hội nguyền rủa vì họ đi trước thời đại. Lên mạng thấy thiên hạ chửi nhau ngu dốt khiến mình nghĩ đến bà bác sĩ này, khi xưa cũng bị đàn ông ngay cả phụ nữ kêu ngu dốt này nọ. 


Người thông minh không bao giờ kêu người khác, không nhất trí với mình là như dốt cả. Có thể họ chưa nghĩ được như người khác và trong tương lai thế hệ tiếp theo sẽ hiểu. 

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 


Nguyễn Hoàng Sơn 

CIA tuyển dụng nhân viên

 CIA tuyển dụng nhân viên


Có một ông tên John Kyriakou, gốc hy-lạp, cựu nhân viên CIA, sau này ông ta lên đài truyền hình báo động cơ quan CIA tra tấn tù binh, nhấn nước để khai thác tin tức, trái với hiến pháp Hoa Kỳ. Ông ta bị bắt và lên án và cuối cùng luật sư nổi tiếng Hoa Kỳ, kêu ông ta nhận tội để ở tù 5 năm thay vì cả đời. Cuối cùng ông ta ở tù có 23 tháng và có ra cuốn sách “The Reluctant Spy: My Secret Life in the CIA’s War on Terror. Sách bán hết nhưng nhà in không chịu in lại, chỉ có bên Hy Lạp và Tây Ban Nha là họ in lại lần thứ 2. Chính ông ta là người lên tiếng báo động là Sadam Hussein sẽ tấn công Kuwait nên được CIA tôn trọng.

Ông ta kể là khi học ở đại học George WỨahington, có theo học lớp của một giáo sư có bằng cấp tiến sĩ, y khoa, tâm lý,… một hôm, nộp bài tiểu luận thì khi được giáo sư trả lại, cho điểm A, và có ghi chú gặp ông ta sau giờ học. Sau giờ học, ông giáo sư kêu vào văn phòng ông ta và gọi một tên nào ở CIA, văn phòng tuyển dụng. Ngồi nhìn rolodex của ông thầy, ông ta thấy số điện thoại của đại tá Oliver North. Ông này nổi tiếng tỏng vụ xì căng đan về vũ khi cho nhóm COntra ở Nicaragua. Sau đó ông thầy thú thật ông ta làm việc cho CIA, đi dạy để tìm kiếm sinh viên giỏi, xuất sắc cho CIA tuyển dụng.


Sau đó ông thầy kêu đi tới một địa chỉ hỏi gặp Bob. Đến địa chỉ lên lầu 6, vào thấy an ninh, rồi có một phụ nữ hỏi đến gặp Bob. Ông Bob kêu thứ 7 đến đại học John Hopkins, phòng X. Tại đó có độ 300 người, và phải làm test, trả lời 300 câu hỏi này nọ. Sau đó thì ông Bob gọi điện thoại, kêu làm test hay lắm rồi phải test thêm , phỏng vấn nữa với các bác sĩ về tâm lý học, … cuối cùng thì nói đợi. Trong khi đó thì họ test máy xem nói thật.

https://en.wikipedia.org/wiki/John_Kiriakou

Cuối cùng ông ta được bổ nhiệm về văn phòng Iraq và hồi giáo. CIA bắt đầu dạy tiếng ả rập. Bắt đầu làm việc phản gián. Rồi mấy tháng sau mới được đi học, thụ huấn chương trình mà trong giới CIA gọi là Farm. Học tập cách viết bản tường trình sau khi nhận được tin tức của đối phương qua các người địa phương chấp nhận làm gián điệp, cung cấp tài liệu cho CIA. Ông ta tìm khẻ hở của đối tượng, như một ông có vợ bé nên tốn tiền, ông ta đưa tiền cho mướn nhà cho vợ bé này nọ, có người thì con đau ốm, hay muốn con qua Hoa Kỳ du học. CIA bảo đảm muốn học trường đại học nào là được vào và trả tiền hết.


Ông ta nói một điểm quan trọng vụ Iraq xâm chiếm Kuwait. Là Kuwait khoan dầu ngầm qua biên giới Iraq khiến Sadam nổi điên. Tin tức mà ông ta nhận được thì chắc chắn, Sadam sẽ tấn công Kuwait. CIA gửi điện cho một người ở toà đại sứ Hoa Kỳ tại Iraq, chạy xe ra phía biên giới Kuwait thì khám phá ra 300,000 binh sĩ iraq đang được chuyên chở ra biên giới. Ngoại trưởng James Baker, kêu đại sứ mỹ tại Iraq đến gặp Sadam và nói Hoa Kỳ sẽ không dính dáng vào nội bộ các quốc gia ả rập khiến Sadam vui vẻ cười và ra lệnh tấn công Kuwait.


Chả hiểu tại sao khi Sadam đánh chiếm Kuwait thì mỹ và đồng minh, đổ bộ về phia bắc và giết hết lính Sadam. Lý do đó người Iraq căm thù người Mỹ. Có thể Saudi Arabia lo sợ Sadam chơi sang, quay qua tấn công vương quốc này nên trả tiền cho Hoa Kỳ đánh ông thần Sadam. Hình như sang năm quân đội Hoa Kỳ sẽ rút khỏi Iraq theo chương trình ký kết với chính quyền này. Ông ta giải thích lý do Hoa Kỳ không tiến vào Bagdad luôn, là sợ Saudi Arabia và Syria, nhất là Ai Cập vì mấy nước này tham dự cuộc chiến đánh Sadam. Nhưng Hoa Kỳ phạm một lỗi lầm là không để ý tới người hồi giáo theo giáo phái Shiites. 


Cấm Sadam bay máy bay nhưng không cấm trực thăng nên Sadam cho trực thăng thả hơi ngạt khiến dân chết khác nhiều. Cho thấy chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ xen vào nội bộ nước khác nhân danh dân chủ này nọ đã làm cho mấy xứ này rối như canh hẹ. Điển hình là Việt Nam, họ trừ khử ông Diệm xong, người chúng lại để lính mỹ tham chiến tại Việt Nam. Ồ ạt đem quân sang Việt Nam thì lại không dám đụng anh ba tàu, vì theo tài liệu người Tàu cho biết là có đến 300,000 quân lính của tàu có sang Việt Nam giúp cầm cự hậu phương xây dựng lại các đánh phá của máy bay mỹ.


Người Mỹ lên tiếng về vũ khí hoá học này nọ thì Sadam đã cho loại bỏ hết nên khi thiên hạ đến Iraq để xem xét thì không thấy nên Hoa Kỳ phải bựa ra để có cớ đánh Iraq sau 9/11. Tỏng một buổi họp tại toà Bạch Cung, có một ông nói là tháng 8 sẽ đến Ba Tư nên xếp ông ta quay lại hỏi có nghe lộn hay không. Điều này hợp với lời kể cảu tướng Weasley Clark, cựu tổn thư lệnh NATO, cho rằng sau 9/11 ông ta được một ông tướng ở Ngũ Giác Đài cho thấy chương trình chiếm đóng 7 xứ Ả rập.


Sau khi được huấn luyện, ông ta được gửi sang Hy Lạp và Bahrain để lo về phản gián, và tuyển dụng người dân sở tại làm việc cho CIA. Ông ta kể dạo đó ở Hy Lạp có một nhóm khủng bố, như 17N, kiểu Andreas BAader, Meinhoff bên Đức quốc, hay Red Brigades ở Ý Đại Lợi ,… và ông ta suýt bị ám sát. Có lần nói chuyện với một MI6 của Anh quốc, ông ta nói lo ngại về ám sát, ông thần MI6 kêu quá lo xa. Một hôm ông ta đi làm chạy lên xa lộ thì bị kẹt xe. Ông ta kể là không đi xe có bản số ngoại giao vì an ninh nhưng người Hy Lạp lại đưa bảng hiệu số xe XYD, để dễ nhận và nhóm khủng bố biết nên một hôm ông ta chạy trên xa lộ thấy kẹt xe rồi mở radio. Ông ta cho biết là vi phạm an ninh vì phải chú tâm vào xe cộ xung quanh. Nhưng hôm đó hứng sao ông ta mở đài radio và nghe nói có người bị ám sát trên xa lộ. Lúc xe ông ta chạy ngang thì thì đúng ngay xe của ông MI6 nên gọi điện thoại cho toà đại sứ để họ báo cho MI6. Sau vụ này thì vợ ông ta bỏ vì không chịu nổi sự lo sợ bị ám sát, bắt cóc từng ngày. Ông ta cho biết là tỷ lệ ly dị của nhân viên CIA là 78.2%.


Ông ta cho biết là xếp của ông suy tính trước 9/11 là sẽ có một vụ khủng bố xẩy ra nhưng chưa biết là gì và có báo cáo cho bà Condi Rice nhưng bà này phớt lờ không để ý. Bây giờ mình mới hiểu lý do bà này bị chìm luôn khi Bush con về hưu. Ông ta có công lùng kiếm Abu Zubaydah (2001–2002), được xem là al-Qaeda #3. Ông ta kêu là phải bắt sống nhưng lính Pakistani, lấy súng bắn tên này gãy giò. May là chưa chết. Tên khủng bố này bị bắt và đưa qua Thái Lan để tra khảo tin tức. Ông thần này bị tra tấn 83 lần, ông ta không có mặt nhưng được báo cáo, kêu không hiệu nghiệm vì tên khủng bố không khai. Hình như Ý Đại Lợi có bắt giam vài nhân viên CIA của Hoa Kỳ khi họ sử dụng các nhà mật để tra khảo các tù nhân bắt được xứ Ả Rập đem về đây để lấy tin tức. Lâu quá không nhớ rõ.


Sau này ông ta làm việc cho thượng nghị sĩ John Kerry. Ông ta kể là Obama hứa 4 người như John Kerry, nói ông ta ủng hộ với kêu dòng họ Kennedy ủng hộ thì ghế ngoại trưởng sẽ bổ nhiệm cho ông ta, tương tự thống đốc tiểu bang New Mexico Richardson. Cuối cùng là đưa cho bà CLinton. Ông ta bị lên án phản quốc vì trả lời trên đài truyền hình ABC là CIA tra tấn tù nhân, đi tù được 23 tháng thì có một thành viên của ban nhạc Pink Floyd mà ông ta chưa bao giờ gặp mặt đã trả đứt nợ ngân hàng của căn nhà để vợ con không bị mất nhà trong khi ông đi tù. ông ta kể đi tù vui lắm, tiếng đồn là ông ta thuộc biệt đội ám sát cho CIA nên tù nhân hỏi nên ông ta cũng bựa theo nên yên chuyện trong tù và được nhóm gốc Ý Đại Lợi, MAfia bảo kê nên tương đối đỡ khổ.


Đọc hồi ký của ông ta mới hiểu sau 9/11 tiền của chính phủ tuông ra như nước nên ai cũng lấy hết. Các cựu nhân viên CIA, được mời về làm cố vấn kiếm mấy triệu nên tiền mà chính phủ BUsh bung ra để thực hiện cuộc chiến chống khủng bố vô bờ vô bến khiến ngân sách quốc gia càng thâm thủng.


Ngày nay thiên hạ kêu ông Trump tha bổng xá tội Ed Snowden vì có công báo động là NSA lấy tin tức của người Mỹ. Ra tù lấy vợ khác, cũng dân làm cho CIA nên tương đối đỡ hơn về mặt tinh thần. Hình như ly dị lần thứ 2 và nay thì có cô bạn gốc Ba Tư, cô ta đi về xứ một năm mấy lần, kể là dân tình vui vẻ vì bán dầu hoả cho Trung Cộng, Ấn Độ này nọ.


Ông ta kể có nhờ ông Rudy Giuliani xin ông Trump ân xá, thì ông Giuliani kêu trả tao 2 triệu nên ông ta đi ra cửa. Kêu thứ nhất là không có 2 triệu thứ 2, là bỏ 2 triệu để lấy lại lương hưu có $700,000 thì không đúng. Cho thấy khi tổng thống rời nhiệm kỳ, ân xá cho thiên hạ chắc vớt tiền cũng bộn về hưu. Ông cho biết là Hoa Kỳ, các đại biểu mỹ đều bị Do Thái, nhóm APAC do thái lũng đoạn. Obama, Biden không dám thả bom xứ BA Tư trong khi ông Trump chơi liền nên sau này khó mà thương lượng với mấy xứ khác. Ông Giuliani này chắc sẽ bị tù lâu năm nếu ông Trump không ân xá 3 năm tới. Mình nghĩ mấy tên này nên cho ngồi tù để làm gương. Xưa kia ông ta làm Attorney general cho thành phố New York, hốt bạc khá nhiều rồi.


https://www.justice.gov/usao-edva/pr/former-cia-officer-sentenced-30-months-revealing-identity-20-plus-year-covert-cia


Ông ta có nói đến vấn nạn các Contractor, cựu binh sĩ lực lượng đặc biệt được CIA mướn để bảo vệ an ninh như công ty Blackwater,…. Giết người vô tội vạ. Mỗi tuần CIA hay toà Bạch Cung có danh sách khủng bố cần được loại trừ. Ông Obama là người chơi vụ này nhiều nhất dù đoạt giải thưởng Nobel. Ông ta nói phó tổng thống Dick Cheney mới qua đời mà chả thấy ai thương tiếc gì cả. Là người cầm quyền thật sự trong thời gian Bush con làm tổng thống. Mình nghĩ ông Cheney này và Donald Rumsfell là hai tên đồ tể làm giàu cho công ty của họ trong khi đưa lính nghèo ra trận chết như mưa bay.


Thật ra Hoa Kỳ có dựng lên vài nước theo Hoa Kỳ, được dân chủ hoá như Nam Hàn, Nhật Bản, Tân Gia BA,… còn thì đều thất bại khi đưa quân vào dựng một chính phủ khác lên. Ông ta cho biết người Mỹ mù quáng không hiểu văn hoá của người sở tại nên cứ tưởng người dân sẽ tặng vòng hoa chiến thắng như các cô gái ở Đà Nẵng treo vòng hoa cho binh sĩ mỹ cập bến Đà Nẵng khi xưa. Người dân sở tại xem lính Mỹ như các đội quân chiếm đóng nên gia nhập các tổ chức kháng chiến nhất là mấy sư đoàn của Sadam bị mỹ dội bom chết hết khi chiếm Kuwait.


Có một chi tiết rất hay là Á Phũ Hãn khi xưa trồng rau cải đến khi mỹ nhảy vào thì cho phép trồng thuốc phiện. Lý do là để dân xứ này bán qua Nga và Trung Cộng để đầu độc thanh niên của mấy xứ này. Tương tự Trung Cộng cũng sản xuất Fentanil để bán cho người Mỹ sử dụng, đầu độc cả thế hệ trẻ ngày nay. Nên nhớ là chính CIA dưới thời tổng thống Reagan, đã chở cocaine về Hoa Kỳ để bán hầu kiếm tiền để mua súng đạn cho lực lượng Contra chống lại lực lượng mát xít ở Nicaragua.

 (Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

ngày cựu chiến binh có ai nhớ

 ngày  cựu chiến binh

Tuần tới ngày 11/11 là ngày lễ cựu chiến binh Hoa Kỳ khiến mình nhớ đến mấy người lính Việt Nam Cộng Hoà vì mấy ngày này mình đọc tin tức về thương phế binh khi xưa cắm dùi, mới nghe nhắc đến thân phận của họ sau ngày 30/4/75.

Tại Hoa Kỳ thì mình hay tham dự các lễ họp mặt các cựu chiến binh Việt Nam Cộng Hoà xưa do thân hữu rủ đi gây quỹ. Tuần này đọc tài liệu về thương phế binh Việt Nam Cộng Hoà thì mình không biết các người lính còn lại Việt Nam nghĩ gì về ngày Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà, hay như các con thú bị thương tìm một nơi an lành để chữa lành vết thương một đời người. Đọc đâu đó nói có trên 1 triệu quân công cán chính của miền Nam bị đi tù cải tạo. Ông Phạm Văn Đồng trả lời tờ Paris Match, cho rằng có trên 3 triệu người miền Nam bị đưa đi cải tạo. Cho nên cũng không biết ai đúng.


Mình không nghĩ là số người thuộc chế độ cũ, được đi định cư hết tại nước ngoài. Một số sĩ quan ở tù trên 3 năm mới được đi theo diện H.O., nhưng cũng có nhiều người hội điều kiện nhưng lại không đi. Mình có gặp tại Việt Nam mấy người lính Việt Nam Cộng Hoà xưa, nay an phận làm rẩy rồi truyền cơ ngơi lại cho con cháu trên các vùng kinh tế mới khi xưa.


Có lần mình gặp một thượng tá bộ đội bác hồ, ở gần vịnh Hạ Long. Ông ta làm chủ một nhà hàng, kêu khi xưa vào nam đánh cho mỹ cút nguỵ nhào, nay về hưu mở quán lại phải phục vụ du khách, bọn đế quốc mỹ và con cháu nguỵ quân nguỵ quyền như anh, mà phải phục vụ tốt nếu không thì không được tiền boa. Đời quái thật. Nếu biết trước đánh cho mỹ cút rồi lại phải xin mỹ trở lại, bỏ cấm vận, mở công ty bán coca cola, giày Nike ,..cho có công ăn việc làm cho người Việt , không phải cầm cố nhà cửa đi lao động quốc tế.


Theo mình hiểu thì khi Sàigòn mất thì có độ trên 120,000 người miền nam, cả gia đình được di tản qua mỹ. Đa số là các người có địa vị trong xã hội, làm lớn hay giàu có,… sợ Việt Cộng tắm máu nên bỏ chạy trước qua chiến dịch Operation Frequent Wind. Có nhiều người không muốn đi nhưng lại bị di tản. Như chồng của một chị hàng xóm khi xưa. Anh ta kể là đưa gia đình ông anh ra toà đại sứ Hoa Kỳ, anh ta ôm đứa cháu rồi thiên hạ xô anh ta ra sao lại lọt vào cổng toà đại sứ, đúng lúc đó thuỷ quân lục chiến mỹ đóng cửa cổng, anh ta ra dấu muốn đi ra nhưng lính mỹ không cho, trong khi ngoài cổng thiên hạ gầm thét, muốn vào. Anh ta chỉ biết ôm mặt khóc nhớ vợ con ở nhà. 10 năm sau mới đoàn tụ.


Phần còn lại độ 1 triệu người lính và công chức phải đối mặt với những biến cố lịch sử đầy bi kịch. Họ được chính quyền mới mời đi học tập chính trị để cải tạo tư tưởng từ 10 ngày đến 1 tháng nhưng có người kéo dài đến 17 năm trời.

Hạ sĩ quan thì vài tuần rồi cho về. Ông cụ mình công chức thường nên đi học tập mấy tuần được về sau bị bắt lại lên án 18 năm, ở trại cải tạo mất 15 năm đến khi hết học viên mới được thả ra.

Sĩ quan cấp trung tá trở xuống thì 2-5 năm. Ông cậu mình thì bị 6 năm, anh vợ mình thì 3 năm, đủ điều kiện sau này đi H.O.

Cấp đại tá trở lên thì 10-17 năm như tướng Nguyễn Hữu Có bị tù đến năm 1991. Kinh


Còn cậu ruột của vợ mình đi tập kết, sau 75 về, cho biết là sĩ quan tuỳ viên của võ đại tướng, kêu cháu , gia đình đi vượt biển hết đi. Nên cả dòng họ thay phiên nhau vượt biên, nay xem như đại gia đình đều ở Hoa Kỳ, ngoại trừ gia đình ông cậu. Thật ra phân nữa gia đình ông cậu từ Hà Nội cũng bỏ nước ra đi. Đi du học rồi lấy vợ lấy chồng ở Hoa Kỳ để ở lại luôn.


Vấn đề là sau khi được thả như ông cụ mình thì mỗi tuần phải lên làm việc với công an khu vực, cho biết trong ngày gặp ai này nọ,… lâu lâu con cháu dúi cho chút tiền, mời công an ăn phở, uống cà phê. Tìm kiếm công ăn việc làm cũng khó. Gia đình lính Việt Nam Cộng Hoà bị tịch thu tài sản, đuổi đi kinh tế mới. Gia đình mình suýt bị đuổi đi kinh tế mới nhưng nhờ mấy bà khi xưa gia nhập việt minh với mẹ mình, sau 75 làm lớn đỡ đòn dùm nên vẫn tồn tại tại Đà Lạt. Ngoài ra còn vượt biển mà theo uỷ ban tỵ nạn quốc tế thì chỉ có 50% thuyền đến bờ.


Không biết giấy ra trại của ca sĩ nào đây. Mình nghe kể là giấy ra trại của ông cụ, đề phản động. Lần đầu ông cụ đi xin , làm sổ thông hành, thì đụng ngay tên quản giáo trong trại nên không làm được nên phải đời cả năm sau, tên này bị đổi đi đâu mới lên làm sổ thông hành đi mỹ chơi một năm rồi về.

Trong chiến tranh, Việt Nam Cộng Hoà có từ 250,000-315,000 lính tử trận. Mình có viếng nghĩa trang quân đội Biên Hoà, nghe đâu có 16,000 lính được chôn tại đây. Còn lính chết mất tích thì khỏi tìm. Tới đây thấy ớn, vì nhìn mộ bia toàn là lính nhảy dù , chết rất trẻ, 19 hay 20 tuổi. Mình muốn lần sau sẽ đi đến đồi Charlie để thắp hương vì lính hai bên chết tại đây nhiều lắm. Cách đây mấy năm có chương trình tưởng niệm mấy quân nhân nhảy dù bị rớt máy bay. Sau họ tìm được hài cốt và Hoa Kỳ điều đình với Hà Nội được mang hài cốt họ sang Hoa Kỳ. Mình có đi dự buổi lễ hôm đó rất cảm động. Có một chị có chồng chết trong số đó, kêu mình dắt chị ta đi vì lớn tuổi từ bãi đậu xe.

Nghĩa trang quân đội Việt Nam Cộng Hoà tại Biên Hoà

Chính sách lý lịch khiến đa số con cháu thuộc gia đình đi lính hay công chức miền nam không được đi học đại học như mấy người em của mình. Có anh bạn đậu thủ khoa Huế, được giấy tờ cho du học Liên Xô, không có nợ máu nhân dân gì cả, được đưa về Võ Văn Tần học tiếng nga một năm chuẩn bị đi Liên Xô nhưng cuối cùng thì mấy cán bộ lớn từ bắc vào đá đít ra khỏi danh sách để con họ đi, nuôi các hạt mầm giống đỏ. Anh ta phải vượt biển trong khi một thủ khoa miền nam tự tử.


Mình về quê, nói chuyện với mấy chú họ bà con vì chú mình thì bị B52 dập chết trên đường mòn Hochiminh, một ông thì bị tây bắn chết. Có một chú bị thương, thoát chết tại miền Nam, kể tình hình khiến mình thất kinh.


Lâu lâu mình xem chương trình “bạn muốn hẹn hò” thì ngạc nhiên vì có nhiều người tự kêu là quê quán ở Gia Lai, Lâm Đồng, Đắc Nông này nọ mà nói giọng bắc, giọng sơ tán. Đọc tài liệu mới khám phá ra là 1 triệu bộ đội bác hồ vào nam đánh mỹ cút ngụy nhào như chú mình. Sau chiến tranh, họ không phải đối mặt với sự kỳ thị như lính miền Nam, họ được xem là anh hùng nhân dân, và được tái hoà nhập vào đời sống dân sự. Tuy nhiên họ vẫn phải đối mặt với cái chết, cảnh chiến tranh khi xưa như ông chú họ mình kể như muốn khóc. Đại đội chết gần hết, còn vài người. Mấy người con của chú vào Lâm Đồng làm ăn từ bé.


  Sau chiến thắng Mùa Xuân, hầu hết binh sĩ được giải ngũ dần dần và trở về quê nhà ở miền Bắc hoặc được cử vào miền Nam để tham gia “xây dựng chủ nghĩa xã hội”. Nhiều người được phân công vào các hợp tác xã nông nghiệp, công trường xây dựng, hoặc lực lượng công an địa phương. Chính quyền ưu tiên họ với khẩu hiệu “tự nguyện” di cư, nhưng thực tế là một phần của chương trình “kinh tế mới”, khoảng 800.000-1 triệu người (bao gồm dân thường và cựu binh) được đưa từ Bắc vào Nam để khai hoang, trồng lúa, cà phê ở Tây Nguyên và đồng bằng sông Cửu Long. Do đó ngày nay, mình thấy mấy người lên chương trình bạn muốn hẹn hò, nói giọng nam mà khi hỏi bố mẹ thì ai nấy đều nói giọng bắc sơ tán.


Thiếu lương thực, bệnh sốt rét, và xung đột với dân địa phương (nhiều người miền Nam coi họ là “người Bắc xâm lược”). Một cựu binh kể: “Chúng tôi thắng trận nhưng đói meo, phải ăn cả… lá cây.”  Theo hồi ức của cựu binh miền Bắc sau 42 năm (RFA, 2017), nhiều người cảm thấy “triệu người vui, triệu người buồn”. chiến thắng mang lại niềm tự hào, nhưng thực tế là nghèo khó triền miên. Họ nhận trợ cấp nhỏ, ưu tiên việc làm nhà nước, và được tuyên dương. Tuy nhiên, với nền kinh tế kế hoạch hóa tập trung, nhiều người phải lao động nặng nhọc mà không có kỹ năng dân sự, dẫn đến tỷ lệ thất nghiệp ngầm cao.


Ngoài ra họ tham gia các cuộc chiến mới: Biên giới và Campuchia (1979-1989). Đây là giai đoạn bi kịch nhất đối với thế hệ lính miền Bắc. Sau 1975 chỉ vỏn vẹn 4 năm, họ bị huy động trở lại chiến trường:


Chiến tranh biên giới Việt-Trung (1979): Khoảng 200.000-600.000 lính QĐNDVN được điều động để chống lại cuộc xâm lược của Trung Quốc. Địa hình miền núi phía Bắc phức tạp, với sốt rét và bom đạn, dẫn đến 20.000-60.000 lính Việt Nam thiệt mạng theo ước tính của quốc tế chớ Hà Nội thì không cho biết.   Nhiều cựu binh từ chiến tranh chống Mỹ nay phải cầm súng bảo vệ biên giới quê nhà, với khẩu hiệu “bảo vệ Tổ quốc”.


Ngoài ra lại có vụ anh em thế giới đại đồng choảng nhau. Việt Nam được Khờ Me đỏ giúp trong thời gian chiến tranh với Việt Nam Cộng Hoà, nay lại choảng nhau. Hơn 200.000 lính Việt Nam (chủ yếu từ miền Bắc) được gửi sang để lật đổ Khmer Đỏ và duy trì chính quyền thân Hà Nội. Cuộc chiến kéo dài 10 năm, với địa hình rừng núi, mìn và du kích, gây ra khoảng 25.000-30.000 lính Việt thiệt mạng. Theo Atlantic (2015), nhiều lính miền Bắc coi đây là “cuộc chiến không mong muốn”, nhưng họ vẫn tuân thủ lệnh. 


Đồng chí gái có cô bạn học ở đại học tổng hợp Sàigòn, hô hào tham gia, làm đối tượng đoàn này nọ, đi công trường thuỷ lợi rồi khi được lệnh đi sang Campuchia làm nghĩa vụ quốc tế thì gia đình cho vượt biển và mất xác trên biển. Từ 1975-1989, QĐNDVN mất thêm khoảng 50.000-100.000 lính, chủ yếu từ lực lượng cốt cán miền Bắc. Những người sống sót thường mang thương tật vĩnh viễn, như mất chi hoặc PTSD, nhưng ít được hỗ trợ y tế đầy đủ do kinh tế khó khăn.


Được cái là khoảng 300.000-400.000 thương binh miền Bắc nhận trợ cấp từ Nhà nước, nhưng mức sống thấp, chỉ vài trăm nghìn đồng/tháng vào những năm 1980. Nhiều người sống ở nông thôn, buôn bán nhỏ lẻ sau Đổi Mới (1986). Con cái họ được ưu tiên học hành, nhưng vẫn chịu ảnh hưởng từ nghèo đói hậu chiến.

Vết thương tâm lý: Hồi ký cựu binh thường kể về “giấc mơ chiến tranh” – cô đơn, hối hận vì mất bạn bè. Một bài trên RFA (2017) trích lời cựu binh: “Chiến thắng 1975 là đỉnh cao, nhưng sau đó là những năm tháng dài đằng đẵng của đói nghèo và mất mát.” 


Kỳ thị và hòa hợp: Không bị kỳ thị như lính miền Nam, nhưng một số cựu binh Campuchia bị xã hội xa lánh vì “đi xâm lược”. Trên mạng xã hội, các bài đăng gần đây (2025) vẫn tranh cãi về vai trò của họ, với một số gọi là “anh hùng”, số khác chỉ trích là “nạn nhân của chế độ”. Mình có gặp một anh chàng ở Sàigòn, từng sang Cam Bốt làm nghĩa vụ quốc tế. Không muốn nhắc đến sự việc.


Hầu hết cựu binh miền Bắc nay trên 70-80 tuổi, khoảng 200.000-300.000 người còn sống, sống rải rác ở Hà Nội, các tỉnh miền núi, và một số ở miền Nam. Họ tham gia các hội cựu chiến binh, nhận lương hưu (khoảng 5-10 triệu VND/tháng), và được mời trong các lễ kỷ niệm 30/4. Đổi Mới đã cải thiện cuộc sống, nhưng nhiều người vẫn nghèo, với các chiến dịch tìm hài cốt (hơn 200.000 liệt sĩ chưa tìm thấy) do Nhà nước hỗ trợ.


Họ là biểu tượng của “thống nhất dân tộc”, nhưng các nguồn tin độc lập (như Al Jazeera, 2025) nhấn mạnh bi kịch cá nhân: “Chiến thắng lớn, nhưng cái giá là cả một thế hệ.”  Nghĩa trang liệt sĩ Bắc Việt Nam được chăm sóc tốt hơn so với Biên Hòa, nhưng vấn đề Agent Orange vẫn ảnh hưởng hàng nghìn gia đình. Hàng ngày, mình đọc tin tức từ các nhóm cựu chiến binh mỹ tại Việt Nam, đa số có nói đến vấn đề thuốc khai quang, ảnh hưởng đến sức khoẻ của họ đến bây giờ. Ảnh hưởng thuốc khai quang là có thật. Có lần Hà Nội đi kiện Hoa Kỳ về thuốc khai quang nhưng bị thất bại vì mướn luật sư không giỏi nên ra toà các chứng nhân nói ú ớ, toà dẹp tiệm luôn.

Số phận của lính miền Bắc sau 1975 là sự pha trộn giữa vinh quang chính trị và bi kịch cá nhân – họ xây dựng đất nước nhưng cũng gánh chịu hậu quả của các cuộc chiến liên miên. Còn lính Việt Nam Cộng Hoà thì miễn bàn còn te tua hơn nữa. Đà Lạt có một anh đi lính 302, tên Ngà thì phải. Nghe kể khi xưa, lúc nào cũng xung phong đi hành quân. Sau 75, không vâng lời ông Dương Văn Minh đầu hàng, thêm vài người lính 302, trốn trong rừng. Sau hết lương thực, bị Việt Cộng bắt nhốt đâu 17 năm. Ra tù, chỉ sống bám với vợ con qua ngày. Hình như anh ta qua đời rồi.


Ngày cựu quân nhân của Hoa Kỳ thường rất cảm động với hình ảnh con cháu thăm viếng mộ cha ông cũng như cựu quân nhân ra trước đài tưởng niệm chiến tranh Việt Nam để đọc tên những đồng đội đã nằm xuống tại chiến trường Việt Nam. Mỗi lần đi dự các buổi gây quỹ cho cựu quân nhân còn tại Việt Nam hay thương phế binh thì mình sợ nhất là giây phút mật niệm, chiến sĩ trận vong, đưa mình về miền ký ức của chiến tranh ngày xưa.


Chán Mớ Đời 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn