Hiển thị các bài đăng có nhãn Hướng nghiệp. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hướng nghiệp. Hiển thị tất cả bài đăng

Người á châu bị kỳ thị tại Hoa Kỳ?

 DEI và chủ nghĩa Thức Tĩnh


Đi chơi nhưng lâu lâu ghé bờ lốc, thấy thiên hạ chửi mình đủ thứ trò. Mình thì không bênh ai cả. Không theo Cộng Hoà cũng không theo Dân Chủ vì đối với mình nền Cộng Hoà của Hoa Kỳ được chia thành lưỡng đảng nhưng trên nguyên tắc chỉ là một đảng duy nhất. Chỉ khác nhau bên thì cho phép phá thai bú xua la mua, bên thì chống phá thai này nọ.

Vấn đề mình lo các bác, cứ tưởng mình là mỹ trắng hoàn toàn nên bắt chước mỹ trắng chửi nhau này nọ. Nếu họ chịu khó theo dõi tin tức khác thì sẽ thấy người Mỹ gốc á châu bị kỳ thị rất nhiều. Nếu chúng ta không đồng hành chống lại thì tương lai của con cháu chúng ta khó chọi lại các cộng đồng khác.

Điển hình là vụ một học sinh gốc á châu có GPA 4.4, thi điểm SAT 1590. Chỉ thiếu 10 điểm là xem như được điểm hoàn toàn. Anh học sinh này ghi danh 18 đại học, 16 đại học bát đơn trong đó có 5 đại học California như Davis, Berkeley, UCSD, UCSB và UCLA. Vấn đề là anh ta được công ty Google nhận thẳng vào làm việc ở trình độ một tiến sĩ. Không cần học đại học như mấy ông thần được ông Musk mướn làm cho Doge. Mình có anh bạn kể cô con gái được nhận vào Google ở tuổi 24, lương trên 300K. Nay anh học sinh da vàng kiện các đại học Cali kỳ thị chủng tộc. Mình nghĩ người Mỹ gốc á châu thay vì chửi nhau, bênh vực ông Trump hay ghét ông Trump. Hợp tác với nhau để tranh đấu để con cháu chúng ta có cơ hội trong tương lai. Ai cũng nói thực dân tây khi xưa, dùng chính sách “chia để trị”. Ngày nay chúng ta cũng chửi bới nhau theo chính sách của người da trắng. 

Nếu chúng ta chịu tìm hiểu thêm thì có tin của National Study of College Experience cho biết là học sinh á châu vào đại học bị thua thiệt rất nhiều. Điển hình điểm SAT phải hơn học sinh da trắng, trên 140 điểm, mới được nhận vào đại học, phải hơn học sinh gốc châu mỹ la-tinh 270 điểm, và phải hơn học sinh da đen đến 450 điểm mới được nhận vào đại học. Như mình đã kể, ở trung học học sinh á châu phải đạt điểm A hoàn toàn cho 4 tam cá nguyệt mới được lãnh bằng khen trong khi học sinh gốc la-tinh hay da đen chỉ cần 2 điểm C, là được khen thưởng.

Đây chưa kể vào các đại học y khoa hay luật khoa còn khó khăn hơn nữa.

Mình là nông dân, chỉ nghĩ trồng cái gì cho ra trái đến bán kiếm tiền. Cho nên mình rất lo ngại cho thế hệ con cháu sau này, bị lép vế bởi các cộng đồng khác. Có anh bạn khi xưa tốt nghiệp MIT và có theo học MBA của đại học Harvard, kêu nếu xét đơn theo kiểu ngày nay thì chắc chắn anh ta không được vào mấy trường kể trên.

Nghiên cứu của PEW về người gốc á châu và mỹ trắng có bằng đại học. Đó là các chủng tộc khác đã đãi ngộ hơn người á châu.
Nhiều người còm ủng hộ DEI, và chủ nghĩa thức tĩnh, chửi mình vì mình chống vụ kỳ thị qua học đường. Tại sao họ có thể làm vậy. Cộng đồng á châu quá nhỏ bé. Gần như không có tiếng nói chính trị trong hệ thống chính trị Hoa Kỳ. Chỉ có 19.6 triệu người gốc á châu so với 360 triệu dân số Hoa Kỳ. Trên nguyên tắc người mỹ gốc á châu là thiểu số nhưng tại sao vào đại học lại bị kỳ thị. Nếu DEI được áp dụng đúng đắn thì có lẻ á châu vào hết các đại học danh tiếng Hoa Kỳ.

Lịch sử đã chứng minh đạo luật về cựu chiến binh G.I. Act đã giúp người Mỹ da trắng giàu sang hơn các chủng tộc khác. Điển hình ông phó tổng thống JD Vance, xuất thân từ một gia đình nghèo, mẹ nghiện ma tuý này nọ. Ông ta xong trung học thì gia nhập quân đội rồi đến khi xuất ngủ được chính phủ, qua chương trình của cựu chiến binh, giúp đỡ học đại học, rồi luật khoa. Sau đệ nhị thế chiến người Mỹ da trắng đã sử dụng luật này để vươn lên trong xã hội Hoa Kỳ như trường hợp kể trên của ông phó tổng thống Vance. Trong khi đó chỉ có 5% cựu chiến binh da đen sử dụng luật này. Giáo sư Thomas Sowell , người da đen giải thích trước thế chiến thứ 2, đời sống của người da đen cao nhưng vì sự tuyên truyền, khiến tinh thần người da đen tự kêu là nạn nhân của chế độ nô lệ và đã làm hư hỏng hết mấy thế hệ.

Đây là biểu đồ về lợi tức các chủng tộc tại Hoa Kỳ.

Mình có một ông thợ người Việt, sang Hoa Kỳ ăn oe-phe, nhưng đi làm lấy tiền tươi. Được chính phủ cho housing, food stamps này nọ. Có tiền rủng rỉnh. Vấn đề là con của ông ta thấy cha mẹ ăn gian nên không chịu học hành gì cả. Con gái thì đang học trung học dính cái bầu, ở nhà, con trai thì chơi bời không học. Sau này ông ta hối hận, than với mình. Biết vậy, không ăn Oe-phe. Cuối cùng vợ chồng ông ta bỏ Oe-phe, mua nhà nhưng đã trễ.

Vấn đề là khi chúng ta nhìn dữ liệu, không cho chúng ta được sự thoả mãn về cảm xúc. Do đó chúng ta cần các anh hùng để hoan hô và các kẻ gian ác để chửi rủa. Như chúng ta thấy thiên hạ chửi nhau vì bênh ông Trump hay ghét ông Trump. Quan trọng là những ai sau lưng ông ta đang hoạch định chương trình gì. Lần mò để xem làm cách gì có lợi cho mình và cộng đồng.


Hôm trước, ngồi nói chuyện với thằng con, nó bức xúc vì người chị họ có thể bị sa thải. Mình nói gốc da vàng yếu thế trong xã hội Hoa Kỳ. Chỉ có 5% dân số Hoa Kỳ. Nên tìm hiểu rõ chương trình của mỗi tổng thống rồi nương theo đó mà làm lợi cho chúng ta. Giúp có một cuộc sống tốt. Khi xưa ở Việt Nam, sáng nghe gà trống gáy thì mấy con gà khác trong xóm gáy theo làm ồn, phá giấc ngủ. Buồn buồn chủ cho lên bàn thờ cúng ông bà. 

Những năm dưới thời tổng thống Obama và Biden, chủ nghĩa thức tĩnh và DEI được áp dụng. Chúng ta thấy có lý nhưng người á châu vẫn bị kỳ thị. Đây là những dữ liệu của các cơ quan thuộc nhóm dân chủ đưa ra. Hình như đại học Harvard có bị thưa kiện bởi học sinh á châu. Nhưng họ cũng không thay đổi, á châu vẫn bị giới hạn, nay họ lại ra chiêu sợ sau này sinh viên á châu làm gián điệp cho Trung Cộng. Thế là ngọng. Con cháu sau này hết mong vào các đại học lớn. Chán Mớ Đời 

Thời Obama mỗi năm Hoa Kỳ đuổi độ 2.3 triệu người đi dân bất hợp pháp, thời Trump 1.5, thời Biden 1.8 triệu nay thời Trump 2.0 thì không biết. Chắc sẽ hơn thời Obama một chút. Thời nào cũng đuổi. Rảnh mình kể chớ đừng tưởng thời dân chủ là không có ai bị đuổi về nước. Ai buồn đời thì đọc đường dẫn dưới của ACLU. Trên 2 triệu người đi dân lậu bị đuổi về nước. Hoa Kỳ có hai đảng nhưng đều giống nhau. Chán Mớ Đời 

https://www.aclu.org/news/immigrants-rights/exiled-obama-administrations-horrifying


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Quảng cáo sai sự thật

Trong đời sống thường ngày, chúng ta sống với những điều được xem là hiển nhiên vì văn hoá lâu đời hay những tin tức mà chúng ta nghe trên đài hay đọc báo chí, hoặc ai  đó nói mà chúng ta không đặt lại câu hỏi có đúng hay không. Chúng ta tin tưởng tuyệt đối và cho đó là sự thật. Trở thành kim chỉ nam của cuộc sống và nếu người khác, không có chung lối suy nghĩ cũng như trải nghiệm thì lại cho là không đúng.


Điển hình khi mới sang Hoa Kỳ, mình nghe nói không nên ăn trứng gà vì cholesterol nên nghe theo và không hiểu nguyên nhân. Để rồi 30 năm sau đọc tài liệu thậm chí các bác sĩ ngày nay còn tuyên bố là họ ăn mỗi ngày 4 quả trứng gà vì có nhiều sinh tố cần thiết cho cơ thể. Hoá ra mình sống suốt 30 năm qua với tư duy không ăn trứng. Buồn đời mình tìm tài liệu thêm để xem mình đã sai ra sao từ 30 năm qua.


Có dạo tại Hoa Kỳ họ quảng cáo sữa. Cứ chạy trên xa lộ là thấy hình ảnh con bò hay câu châm ngôn: “không uống thì ăn sữa” với những hình ảnh phô mát là sản phẩm của sữa. Hay khi bạn bè gặp nhau, ăn uống thì có người nói không nên ăn cái này vì gây ung thư nên ăn đông trùng hạ thảo để trị bệnh ung thư. Hôm trước đọc bài của chị nào rên là ông bố 81 tuổi bị tai biến, nằm nhà nghe radio quảng cáo tùm lum nên cứ gọi hỏi mua dù chả biết là có tốt thật sự hay không. Ngày nay chúng ta bị định hướng, điều kiện hoá bởi các quảng cáo. Do đó chúng ta sống cuộc sống bởi những tin tức thu nhặt không do chúng ta tự chọn mà chọn bởi quảng cáo và ảnh hưởng của mạng xã hội,…

Lấy thí dụ, từ ngày sang mỹ nhất là khi có con, mình tin tưởng vào tư duy: “ bữa ăn sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày” nên mua thức ăn mà họ quảng cáo để tọng cho hai đứa con mỗi sáng. Sau này đọc tài liệu thì mình khám phá ra chúng ta bị điều kiện hoá, tin rằng bữa ăn sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày. Sau này đọc tin tức về thực phẩm thì khám phá ra từ “breakfast” trong anh ngữ là chữ được ghép bởi hai chữ “break” và “fast”, nghĩa là “gián đoạn” và “vô thất”. Là bữa ăn gián đoạn thời gian nhịn ăn. Chúng ta có thể nhịn ăn vài giờ, vài ngày và khi bắt đầu ăn lại, bữa cơm đầu tiên ấy được gọi là Breakfast. Do đó chúng ta có thể ăn bữa cơm đầu tiên sau khi nhịn ăn một thời gian, có thể là 11 giờ, 4 giờ chiều hay 12 giờ đêm như các theo hồi giáo, ăn sau khi mặt trời lặn khi họ tuân theo lễ Ramadan.


Trên thực tế chúng ta bị tuyên truyền, tiếp thị. Cứ mở đài truyền hình, thấy họ tiếp tục bắn các quảng cáo liên tục, từ từ chúng ta tin là đúng, không cần đặt lại câu hỏi nhất là nghe một người nào nổi tiếng lên tiếng. Như câu chuyện của Tăng Sâm khi xưa.


Nhất là ngày nay tin tức bố láo rất nhiều, người ta dùng kỹ thuật để chỉnh sữa hình ảnh, video tiếng nói để làm. 4 năm qua nghe tin tức chống tổng thống Biden, nay thì nghe tin tức chống tổng thống Trump đến 4 năm tới. Chán Mớ Đời nhưng đó là trò chơi dân chủ, còn không thì phải chấp nhận chế độ đi tù nếu chửi lãnh đạo. Chúng ta có thể tin vào một niềm tin tôn giáo nào đó hay một đảng phái nào cũng như tổng thống để ca tụng đó là quyền riêng tư cá nhân. Không nên chửi người không đồng ý với mình.

Edward Bernays, thường được gọi là “cha đẻ của quan hệ công chúng,” đã sử dụng các kỹ thuật tiếp thị và quan hệ công chúng sáng tạo để gây ảnh hưởng đến hành vi người tiêu dùng và tăng doanh số bán hàng. Ông kết hợp tâm lý học, xã hội học và tuyên truyền để tạo ra các chiến lược định hình ngành quảng cáo hiện đại. Dưới đây là một số chiến dịch và kỹ thuật nổi bật của Bernays nhằm thúc đẩy doanh số:


1. Tạo kết nối cảm xúc

Bernays nhấn mạnh việc đánh vào cảm xúc thay vì lý trí để thúc đẩy doanh số. Ông tin rằng sản phẩm nên được liên kết với khát vọng, mong muốn và bản sắc hơn là chỉ chức năng của chúng. Đây là cách tiếp thị giúp phụ nữ mua sắm nhiều hơn xưa.

Ví dụ: Ông đã hợp tác với hãng sản xuất xà phòng Procter & Gamble và quảng bá sản phẩm xà phòng Ivory Soap bằng cách liên kết nó với sắc đẹp và sức khỏe. Ông tổ chức các cuộc thi điêu khắc xà phòng quốc gia, tạo nên sự kết nối cảm xúc và văn hóa với sản phẩm.


2. Chiến dịch “Ngọn đuốc tự do”
Năm 1929, Bernays giúp tăng doanh số thuốc lá ở phụ nữ cho American Tobacco Company bằng cách phá bỏ định kiến phụ nữ không được hút thuốc nơi công cộng. Ông biến việc hút thuốc trở thành biểu tượng của sự tự do và độc lập của phụ nữ. Bernays thuê các nhân vật nữ nổi tiếng hút thuốc nơi công cộng trong cuộc diễu hành Lễ Phục Sinh ở New York, biến thuốc lá thành “ngọn đuốc tự do.” Đúng lúc người ta hổ trợ và đẩy mạnh nữ quyền để bán thêm các sản phẩm.

3. Người nổi tiếng chứng thực

Bernays hiểu được sức ảnh hưởng của các nhân vật nổi tiếng và sử dụng họ để quảng bá sản phẩm, khiến sản phẩm trở nên hấp dẫn hơn nhờ liên kết với họ.

Ví dụ: Để quảng bá sách, ông tổ chức các sự kiện nơi người nổi tiếng, trí thức và lãnh đạo giới thiệu ý tưởng về việc sở hữu thư viện cá nhân. Khi xưa, người Mỹ chỉ vào thư viện mượn sách về đọc, nay thì cứ mua sách về nhưng lại không đọc nhưng giúp nhà xuất bản bán thêm sách. Cứ cuốn phim nào nổi tiếng được trình chiếu là có cuốn sách về cuốn phim được gầy dựng, người ta mua về để làm kiểng, ít ai đọc.


4. Tận dụng xu hướng xã hội

Bernays liên kết sản phẩm với các phong trào văn hóa hoặc xu hướng rộng lớn hơn để khiến sản phẩm trở thành yếu tố cần thiết trong lối sống hiện đại.

Ví dụ: Để quảng bá thịt xông khói cho Beech-Nut Packing Company, Bernays tham vấn các bác sĩ, những người khuyến nghị một bữa sáng “đầy đủ” là tốt cho sức khỏe hơn. Ông công khai các khuyến nghị này, giúp thịt xông khói và trứng trở thành tiêu chuẩn bữa sáng tại Mỹ.

Sau này hãng Kellogg đã sản xuất các loại oatmeal cho bệnh nhân danh tiếng của họ dùng trong khu nghỉ dưỡng của họ và từ đó đẩy mạnh bán oatmeal vào bữa ăn sáng, khiến thiên hạ như mình nghĩ là tốt cho con nên mua đủ thứ loại để cho chúng ăn. Để rồi sau này được biết là chả có giá trị về dinh dưỡng ngoài đường và đường khiến trẻ em Hoa Kỳ béo phì. Ngày nay, 60% người Mỹ bị bệnh béo phì vì các quảng cáo oatmeal, cho con nít ăn từ bé nên chúng nghiện đường và ăn toàn những thức ăn có nhiều đường.


5. Đặt sản phẩm trong phim và sự kiện

Ông giới thiệu khái niệm tích hợp sản phẩm vào văn hóa đại chúng thông qua các sự kiện, bài viết trên báo chí và phim ảnh. Ví dụ: Bernays đã giúp tái định vị ballet như một hoạt động sang trọng dành cho giới thượng lưu bằng cách tài trợ cho các buổi biểu diễn và liên kết chúng với phong cách sống xa hoa. Khi mình sang Hoa Kỳ, đi nghe nhạc thính phòng hay xem ballet, giá dắt không tưởng tượng được. Khi xưa, ở Paris, mình mua thẻ xem kịch hàng năm với giá sinh viên rất rẻ. Qua Anh quốc, mua vé hàng năm xem Opera, giá rất rẻ nhưng khi sang Hoa Kỳ thì hết dám đi vì quá đắt. Ở nhà mở BBC xem các opera hay nhạc rồi ngủ đỡ tốn tiền.

Khi xưa người ta chống ăn trứng, nay thì bác sĩ kêu ăn rất tốt 

6. Tạo nhu cầu

Bernays không chỉ bán sản phẩm, mà còn bán các lối sống và ý tưởng khiến sản phẩm trở nên không thể thiếu. Ví dụ: Để quảng bá cốc giấy dùng một lần của Dixie, ông nhấn mạnh đến nguy cơ sức khỏe khi uống từ cốc chung, liên kết sản phẩm của khách hàng với vệ sinh và an toàn công cộng. Ngày nay khắp thế giới sử dụng ly bằng nhựa hay giấy để ăn uống, thay vì bằng thuỷ tinh, gây nên vấn nạn tàn phá môi trường.


Các phương pháp của Bernays đã cách mạng hóa tiếp thị và quan hệ công chúng, cho thấy sức mạnh của việc định hình nhận thức và hành vi của người tiêu dùng. Mặc dù các chiến lược của ông rất hiệu quả, chúng cũng gây ra nhiều tranh cãi về đạo đức trong việc thao túng dư luận. Ngày nay, các nguyên tắc của ông vẫn tiếp tục ảnh hưởng đến quảng cáo, xây dựng thương hiệu và các chiến dịch chính trị như bầu cử, định hướng cử tri.


Mình đưa thêm những thí dụ khác như chủng ngừa mà gần đây người ta lên án vụ ép buộc người Mỹ chích ngừa trong giai đoạn đại dịch Covid. Chủng ngừa có thể đúng để phòng ngừa các bệnh tật lan ra nhưng họ cho rằng việc kiểm soát, áp buộc quá đáng nhất là để làm giàu cho các công ty dược phẩm bán thuốc chích ngừa mà ngày nay người ta khám phá ra có nhiều hệ quả. Như bệnh tự kỷ, tỷ lệ con nít Hoa Kỳ bị bệnh tự kỷ lên đến 20%. Họ cho biết là vì bị bắt buộc chích ngừa. Nhớ mấy đứa con hồi bé đi bác sĩ chích ngừa có nguyên một cuốn sổ dầy cộm. Hình như chính phủ Trump đã huỷ bỏ luật bắt buộc chích ngừa này.

Các dữ liệu của người tiêu dùng là một loại tiền tệ mới. Khi người ta cho chúng ta sử dụng miễn phí các ứng dụng của họ, tạo cho chúng ta ảo tưởng là miễn phí, hiệu lá Bồ đề nhưng trên thực tế họ dùng kỹ thuật toán thâu dụng tất cả các hành vi của chúng ta khi nhấn Like, không thích hay vào các trang nhà được họ gợi mời để bán lại cho các công ty khác. Nay có luật bắt họ phải hỏi người tiêu dùng trước khi thâu thập dữ liệu cá nhân. Nếu chúng ta không chấp thuận để họ sử dụng các dữ liệu cá nhân thì sẽ không được đọc tiếp này nọ.


Khí hậu toàn cầu thay đổi không khí. Khi về âu châu năm vừa rồi thì mình thất kinh vì tôn giáo mới về quả địa vầu được hâm nóng lên đến cao đỉnh vì người dân đi xe đạp, và trở nên bạo lực khi thấy ai đi xe hơi lớn, họ cho biết không dùng máy bay vì thải khí độc nhiều. Trong khi đó một trận cháy ở Cali là huỷ diệt mấy năm trời người dân đi xe đạp. 

Thật sự chúng ta cần để ý đến phá hoại môi trường và tìm cách giảm thiểu sự phá rừng, tàn phá môi trường với những độc tố. Nhưng từ đó để khai thác thêm về mặt chính trị và kinh tế thì hơi quá. Ngày nay các xứ được xem là ô nhiễm môi trường nhiều nhất như Pakistan, ấn Độ, Trung Cộng,… nếu âu châu và Hoa Kỳ tìm cách giảm thiểu sự ô nhiễm không khí môi trường mà các nước nói trên không thực thi thì bù trớt vì không khí ô nhiễm từ các xứ này sẽ được gió thổi qua các nước lân cận hay xa hơn. Dạo cháy rừng ở Nam Dương, khói bay đến Tân Gia Ba, MÃ Lai, thậm chí đến Việt Nam. Đi chơi ở Phi lUật Tân, thì khám phá ra rác như mấy chai nhựa trôi dạt đến Phi Luật tân rất nhiều từ Trung Cộng, Việt Nam, thậm chí Nam Dương. Mình đoán rác từ các xứ nói trên cũng trôi dạt vào bờ biển Việt Nam.


 Chất Fluoride được cấm sử dụng tại âu châu nhưng tại Hoa Kỳ thi vô tư. Họ quảng cáo fluoride cho nước uống và các sản phẩm nha khoa, không phải vì họ chăm sóc hay lo cho sức khoẻ của người dân mà vì lợi nhuận. Họ tiếp thị, tạo dựng sẽ làm răng của chúng ta đẹp như hàm răng của anh Bảy chà da đen Hynos. Nay thì các khoa học gia lên tiếng nên họ bắt đầu cấm sử dụng chất fluoride. Về Đà Lạt, thấy nước máy hôi mùi javel rất nhiều.


Đi Ba Vì mình thấy quảng cáo về sữa và tốt da chắt xương. Y chang như họ đã làm tại âu châu cũng như Hoa Kỳ. Họ cho rằng muốn có xương chắt, to cao thì phải uống sữa. Nhưng họ không nói đến người Mỹ già đều bị bệnh loãng xương. Mình có kể về cuốn sách của một y sĩ người Nhật. Có phòng mạch tại Hoa Kỳ và Nhật Bản, kể về nghiên cứu của ông ta về các bệnh nhân người Nhật tại Nhật Bản và Hoa Kỳ. Ông nhận thấy bệnh nhân tại Hoa Kỳ bị bệnh loãng xương trong khi tại Nhật Bản thì rất ít. Buồn đời ông ta nghiên cứu thêm về dinh dưỡng của họ thì khám phá người Nhật tại Nhật Bản ít uống sữa trong khi tại Hoa Kỳ thì họ bị ảnh hưởng của quảng cáo tiếp thị của công ty bán sữa nên uống rất nhiều sữa.

Qua nghiên cứu của ông ta thì khi uống hay ăn thực phẩm được biến chế bởi sữa, có rất nhiều acid vào thì cơ thể tự động tìm kiếm chất calcium để bảo hoà pH của cơ thể. Và nơi dễ tìm calcium nhất là xương do đó lâu ngày người Mỹ bị loãng xương vì cơ thể rút chất vôi để bảo hoà pH. Trong khi tại Nhật Bản, người Nhật ít tiêu thụ sản phẩm của sữa. Do đó không có vấn đề loảng xương khi về già.


Hay chúng ta thường chấp nhận sự việc ánh mặt trời tạo nên ung thư mà không hỏi lý do tại sao. Lý do chính là các công ty dược phẩm đưa ra các tin tức này để bán mỹ phẩm chống da ăn nắng. Có chị bạn bác sĩ kể, người Mỹ ở các vùng lạnh nên mặt trời rất ít, nhưng lại cần ánh sáng mặt trời để tạo dựng chất vôi trong cơ thể. Ngược lại người Mỹ ở các tiểu bang như Cali có nhiều ánh sáng mặt trời, nhưng lại vẫn thiếu Calcium. Lý do là tại họ bôi kem chống nắng khi ra ngoài trời. Do đó vẫn bị ung thư hay thiếu chất vôi.

Mình đi chơi với đại gia đình thì khám phá ra em hay cháu đều đeo mặt nạ khi ra nắng vì sợ da ăn nắng. Không biết vì muốn có làn da trắng như tây hay bị điều kiện hoá bởi quảng cáo.

Mình dang nắng nhiều nhưng được cái là xương mình rất chắc nếu không khi mình bị ngã trên núi 7 năm về trước chắc bị gãy chân thay vì bị nức nên hay lành. Trong đông y họ cũng nói đến dưỡng khí bằng cách phơi nắng xương sống để mùa thu và đông đến, giúp khí lực trong cơ thể. Ngày nay ở á châu họ quảng cáo các mặt nạ để chống nắng, có làn da đẹp này nọ, che nắng hết khiến đau ốm nhiều hơn trước.


Thống kê cho biết 70% người Mỹ trên 65 tuổi chết vì bị ngã nhiều hơn bệnh ung thư. Lý do là xương họ bị loãng nên đi đứng lộn lộn là ngã và thường là gãy đĩa đệm hay xương bánh chè. Hay ngã xuống đầu đập vào sàn nhà, gây lộn xộn cho não bộ rồi qua đời. Mình thà đen và chắt xương còn hơn trắng mà ngồi ghế xe lăn.


Hồi nhỏ phải học nhị thập tứ hiếu thì khám phá ra 24 người được mệnh danh là có hiếu với cha mẹ đều nghèo. Nên thiên hạ cứ tự than mình là nghèo, cho có vẻ theo thời đạo hiếu làm con. Qua Tây thì lại khám phá giàu không mang lại hạnh phúc, vấn đề bao nhiêu năm sinh viên nghèo em chả thấy hạnh phúc ở đâu cả. Không có tiền thì không mời đầm đi ăn hay uống cà phê. Nên đến gần 40 tuổi mới có người yêu.

Từ bé em hay cắc cớ hỏi thầy cô khi nghe giảng bài nên thường được xem là ngu lâu dốt thêm nhưng về già cái tính vẫn ngu lâu dốt sớm khiến em đặt lại câu hỏi tại sao, lý do nhưng may mắn là có Internet nên mò khá nhiều tin tức để trả lời cái ngu của em.


Chúng ta sống trong các nền văn hoá nơi mình cư ngụ nên nhiều khi cứ chấp nhận những gì được cộng đồng chấp thuận, được xem là đúng không cần chỉnh. Tư duy này rất nguy hiểm vì sẽ cản trở sự tiến bộ, không giúp chúng ta trở nên một người tốt. Nếu chúng ta trở thành người tốt thì cộng đồng sẽ tốt hơn và quốc gia sẽ tốt hơn.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Một Phút huy hoàng rồi chợt tắt

 Ngày tàn của các ngôi sao


Mình có kể vụ một giáo sư người Ý tại Hoa Kỳ tìm cách dạy các ngôi sao thể thao về tài chánh để họ biết đường mà lần, không phạm những lỗi lầm về những quyết định đầu tư hay tiêu xài vô tội vạ. Nhất là thời gian của một thể tháo gia, lực sĩ chỉ có vỏn vẹn 10-15 năm để có thể làm tiền, sau đó thì tịt ngòi hay bị chấn thương. Nếu không chuẩn bị hưu trí làm việc gì khác như huấn luyện viên, hoặc nghề ngỗng gì khác thì xem như chỉ biết hát đời em cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn.


Có ông cầu thủ chơi bóng rổ nổi tiếng kể khi có tiền thiên hạ dụ mua xe Ferrari đắt tiền mà ông ta không biết chạy xe có số tay nên cứ để trong garage cả chục chiếc. Sau hết còn chơi nhà nghề nữa thì hết tiền, bán rẻ mấy chiếc xe không bao giờ chạy. 

Huấn luyện viên của Manchester City cũng bị vợ đá, vớt tiền nên chỉ biết khóc cho vơi đi những nhục hình


Ngoài ra các người danh tiếng quên một điều, một mối nguy hiểm hơn là Đàn Bà. Với luật lệ ngày nay ưu tiên hóa phụ nữ khiến cơ nghiệp mất hết khi người đàn bà thấy họ không cần thiết nữa.


Khi mấy cầu thủ này nổi tiếng, chơi cho đội banh danh tiếng, đoạt giải vô địch này nọ là thiên hạ bu vào như ruồi, nhất là mấy cô rồi một khi hết chơi chuyên nghiệp, nợ nần tùm lùm phải ngủ đường xó chợ như ông cầu thủ chơi cho đội bóng rổ Lakers. Buồn đời, Kim Un mời qua bên Triều tiên nên được thiên hạ cho tiền, nay đỡ khổ. Hay ông Mike Tyson phải lên võ đài lại, cứ vờn vờn để tên kia đánh kiếm chút tiền vì mấy trăm triệu bay hết.


Khi có tiền nổi tiếng thì gái bu rồi làm đám cưới rồi cái bệnh của người nổi tiếng là hay ngoại tình vì có nhiều cô gái đẹp muốn chài. Ông Arnold Schwarzenegger kể trong hồi ký khi ra tranh cử thống đốc tiểu bang Cali, đang ăn cơm với bà vợ trong tiệm ăn, bổng nhiên có cô gái đẹp bốc lửa, đến bàn, vạch áo ra khoe bộ ngực vĩ đại trước mặt ông ta rồi đưa số điện thoại kêu gọi cho cô ta. Sau này hình như ông ta ngoại tình với bà vú nuôi thằng con, gốc Mễ. 

Cựu cầu thủ Ryan Giggs bị vợ đưa ra toà ly dị, mất 40 triệu bản anh cho bà vợ cũ về tội hành hung

Trên mạng họ đưa ra các cầu thủ đá banh như Ryan Griggs của đội Manchester United khi xưa, ông này bị vợ thưa ra toà về tội bạo hành, mất chức huấn luyện viên quốc gia, bù thêm phải giao cho bà vợ cũ tài sản, nhà cửa, xe cộ sau khi ly dị. Nghe nói đâu ông ta phải trả trên 40 triệu bản Anh cho bà vợ cũ. Kệ chịu khó làm vợ của tên nổi tiếng rồi sau này đá một cái kiếm vài chục triệu.

Cầu thủ El Hadji Diouf, gốc Senegal chơi rất hay khi xưa, cũng lơi bơi, ly dị bị vợ vớt hết tiền và tài sản nay nghe nói gặp khó khăn về tài chánh. Hay Roberto Carlos, người có cú đá phạt danh tiếng, gốc Ba Tây. Ly dị tùm lum nên phải trả tiền trợ cấp cho mấy bà vợ hay Bồ bịch nên nghèo.

Cầu thủ danh tiếng một thời tên Ronaldinho, khi bỏ cô Bồ khiến cô ta thưa kiện chi đó lên đến 136 triệu Mỹ kim. Buồn đời ông thần dùng sổ thông hành giả để qua xứ nào đó ở Nam Mỹ bị bắt bỏ tù mấy năm, hình như mới được thả năm vừa rồi. Xem như tài sản bay hết. Anh ta chỉ biết bắt thang lên hỏi cái ông trời, lấy tiền cho gái đòi lại được không. Ông trời ông bảo là không, tao còn bị gạt huống chi là mày.

Hay ông hậu vệ khét tiếng da đen, người Anh quốc Ashley Cole, ly dị vợ bay mất 4.5 triệu bản anh hay Maradona thần tượng của Á Căn Đình, mà khi viếng thăm xứ này, thấy toàn là hình ảnh của ông này được vẽ treo khắp phố phường. Ông ta rên bà vợ cũ lấy mất 7.5 triệu Euro. Dạo ấy tiền rất nhiều.

Hay ông Gerd Mueller, trung phong số 1 của Đức quốc. Cũng ly dị hết tiền đâm ra nghiện ngập, khiến đồng đội phải hùn tiền cho ông ta rồi chết sớm. Tương tự George Best, thần đồng túc cầu của Anh quốc, cũng bị bà vợ vớt hết tiền nên Chán Mớ Đời, nghiện ngập rồi chết sớm. Hay ông Tây đen Louis Saha, có dạo đá cho Manchester United, cũng cúng cho bà vợ khi ly dị phân nữa tài sản.

Mình thích đội banh Manchester United nên hay theo dõi thì cảm thấy buồn khi các cựu cầu thủ sau khi giải nghệ, bay hết tiền vì gái gú. Như Wes Brown, cũng khai phá sản sau khi chia tay với vợ.

Trong các cầu thủ của Manchester United, có ông Beckham là không bị gì, dù đẹp trai. Ông ta có thể lấy bà vợ khôn nên biết cách đầu tư, mua mấy đội đá banh hay thành lập đội banh ở Hoa Kỳ. Có thể trở thành tỷ Phú trong tương lai.

Còn ông Hakimi, của đội Paris Saint Germain, buồn đời bà vợ nghe lời bạn bè hay mấy bà vợ cũ của các cầu thủ khác, đòi ly dị nhưng chả được gì. Lý do ông này tính ra tài sản có đến 70 triệu Euro, lương mỗi tuần lên đến $275,000, cứ nhân lên 52 tuần cho một năm là choáng. Có bà mẹ khôn nên bao nhiêu tài sản để tên bà mẹ đứng tên nên khi bà vợ kiện ra toà, tưởng kiếm được mớ tiền. Ai ngờ chả có đồng nào. Chỉ biết hát buồn vào hồn không tên khi tui bước đi xa chốn thành đô. Thậm chí tiền lương cũng đứng tên bà mẹ. Thế là ngọng, không tiền thì đòi cái gì. Chán Mớ Đời 

Hình như bà này hơn ông Hakimi đến 1 con giáp cho nên bà mẹ sợ con trai bị gái già chài nên thủ trước.

Mình có ông bạn người Mỹ, khi xưa là vô địch thế vận hội về bơi lội. Bơi lội không có tiền nhiều, dạo ấy không như ngày nay. Ra trường thì đi bán nhà bán cửa vậy thôi. Ông ta nói vấn đề của lực sĩ là chỉ có thể chơi được độ 10 năm là hết sức. Không cho chương trình nào để giúp cho họ giữ tiền vì bạn bè lợi dụng thêm gái cò mồi, dễ bị sa ngã. Cuối cùng chả còn gì cho tôi, trả lại hết về người, chuyện cũ đẹp trời này nọ. 


Khi xưa, còn trẻ, thấy mấy cầu thủ chụp hình với Bồ bịch hay vợ, toàn là mấy cô chân dài, người mẫu. Thấy ham. Thật ra chỉ có mấy cầu thủ nổi tiếng mới có khả năng tài chánh bao mấy cô chân dài này. Khi hết đá banh thì mấy cô này chọn cách vớt tiền, rồi tìm người yêu mới. Xong om


Người ta nói ai giàu ba họ, ai khó ba đời mà mấy cầu thủ này chỉ mới giàu có 10 năm tình cũ lại phải hát người yêu cô đơn.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Vô gia cư bất thành phu phụ

Hôm qua và hôm nay gió Santa Ana khiến cháy ở Nam Cali, vùng Palisades, khu nhà giàu. Lại thấy thiên hạ bị di tản để tránh nạn, lại khiến dân tình mất nhà. Các hãng bảo hiểm không dám bán cho thị dân ở Cali nên phải mua bảo hiểm do các công ty ở tiểu bang khác bán với giá trên trời. Hôm qua mình mới mua 2 cái bảo hiểm, giá gần gấp đôi.

Hôm trước mình kể về tham nhũng trong trong việc kiểm soát về nạn vô gia cư, gia tăng tại Cali từ 6 năm qua thì bị Facebook chặn. Lý do nói đến tham nhũng của chính quyền địa phương. Mình xem một tài liệu tại Phần Lan, thành công trong việc giải quyết vấn nạn vô gia cư. Họ cho xây các trung tâm giúp phục hồi các người vô gia cư bị nghiện, hay bệnh tâm thần. Rồi từ từ huấn luyện họ lại, học hành các nghề rồi kiếm công ăn việc làm cho họ, từ từ trở lại đời sống bình thường, lập gia đình,.. ai buồn đời muốn biết sự thật về tham nhũng của chương trình giúp vô gia cư tại Cali khi thống đốc tiểu bang Cali kêu không biết số tiền 24 tỷ đô la đi về đâu, mà số người vô gia cư từ 35,000 lên hơn 181,000 sau 6 năm trời, áp dụng chương trình giúp dưỡng người vô gia cư. 

Hôm nay gió thổi mạnh không biết mấy người Việt vô gia cư nằm trong lều có lạnh không. Vùng Bolsa có nhiều nơi, có người vô gia cư sống lây lất. Hôm tước, mình có đem cho họ mấy túi ngủ của mấy đứa khi xưa đi hướng đạo, cắm trại.

Họ có thể tăng số cử tri “ma” đi bầu thì số người vô gia cư gia tăng để họ bỏ túi rất dễ làm. Ông thống đốc lương có $220,000/ năm mà có một biệt thự giá $3.5 triệu ở Sacramento, và nay mới mua thêm một căn khác để chuẩn bị hết nhiệm kỳ, giá 9.1 triệu đô la. Với mức lương của ông ta chỉ có thể trả được 3 tháng tiền nhà. 

Người Việt mình hay hỏi các quan nhớn ở Việt Nam lương ít mà sao lại cho con du học, ở nhà biệt phủ nhờ mẹ đi bán thóc giống. Mình thì hay hỏi các chính trị gia nhà nghề Mỹ, tiền đâu ra. Ai buồn đời thì đọc đường dẫn https://www.muctimsonden.com/2024/12/24-ty-o-la-cali-danh-cho-vo-gia-cu-i-ve.html


Mình nghĩ không ai muốn ra đường ngủ bờ ngủ bụi ngoại trừ đi Giang hồ. Mình ngủ ở công viên một đêm ở Thuỵ Sĩ vì trễ xe lửa. Lạnh kinh khủng. Thường những người vô gia cư bị bệnh, mất việc, không tiền trả tiền nhà phải ra đường ở. Thậm chí có công ăn việc làm nhưng nhà cửa đắt quá nên họ phải sống trong các xe hay RV… mình xem tài liệu thì thấy ở vùng San Jose, nhiều người đi làm, nhưng nhà cửa ở vùng này rất đắt nên không có khả năng mướn nên họ ở trong các xe của họ. Tối đi làm về, kiếm chỗ nào cho phép đậu xe qua đêm. Tắm rửa thì vào câu lạc bộ thể thao. 


Nay một số công ty dời về phía đông của San Jose, gần Modesto nên hy vọng nhà cửa sẽ bớt lên giá. Nói cho đúng thì có rất nhiều cựu quân nhân, trở về từ chiến trường, bị hội chứng chiến tranh và bị ám ảnh của sự chết chóc nên họ không hội nhập được vào đời sóng dân sự và từ từ bị nghiện thuốc an thần, sì ke ma tuý,… có lần mình gặp một ông vô gia cư, hỏi chuyện thì mới biết ông ta là cựu chiến binh chiến trường Á Phũ hãn. Mình hỏi vậy có tiền hàng tháng do chính phủ trợ cấp. Ông ta gật đầu kêu có $1,000. Khi nhận đầu tháng thì ông ta vào mướn motel ngủ, tắm rửa rồi khi hết tiền thì ra công viên nắng ấm cắm dùi ở tới cuối tháng. Mình không biết có thật hay không vì nghe kể trên mạng là các tiểu bang theo Dân CHủ, cho các người nhập cư lậu ở khách sạn, cấp thẻ để họ đi mua thức ăn hay kiếm việc này nọ. Hay chỉ là tuyên truyền của phía Cộng Hoà. Cử tri nghe như vậy, chưa kiềm chứng rồi tin bầu cho đối lập. Xong om


Mình hay ra bờ biển ở Huntington Beach hóng gió biển. Thấy nhiều người về hưu, ở trong xe RV. Sáng chạy ra bãi biển trả $35/ năm đậu cả ngày. Đi vệ sinh hay tắm rữa, ăn uống. Chiều đóng cửa bãi đậu xe thì họ chạy đâu, đậu qua đêm. Ban ngày chạy ra biển, đậu xe ngủ rồi đem đồ ra nấu nướng ăn cho qua ngày. 


Sáng mình đi tập ở Đông Phương Hội thì thấy lều của người vô gia cư khá nhiều nhất là xe đậu khắp nơi và có người ngủ ở trong. Họ lấy tấm carton, che cửa sổ để không ai nhìn thấy. Có thể trong ngày họ chạy xe chỗ nào khác đậu nhưng tối lại về khu đường Moran, có vẻ an ninh hơn. Cho thấy cũng có nhiều người việt sang đây, không hội nhập hay bị vấn đề gì đó, như mất việc làm hay bị vợ bỏ nên đâm ra Chán Mớ Đời, rồi hết tiền, ra đường ở.


Từ ngày tối cao pháp viện không mạnh tay với luật về vô gia cư thì nhiều thành phố đã mạnh tay, đuổi người vô gia cư. Ở thành phố Westminster cách đây mấy tháng cảnh sát đến đuổi người vô gia cư, vì có tin bà Kamala sẽ đến Quận Cam, gặp cử tri người Việt. Rồi 10 ngày sau lại thấy họ lục tục trở lại bằng xe hơi hay xe đạp. Các lều lại mọc lên lại. Vấn đề là đuổi họ đi mà không có chỗ nào đến tiếp đón. Mình mới mua cổ phiếu công ty của công ty chuyên về nhà tù tư nhân, chuẩn bị cho vụ cưỡng bách hồi hương của chính phủ Trump. Tuần rồi, cổ phiếu công ty này lên kinh hoàng. 


Người ta cho biết tỷ lệ người vô gia cư gia tăng từ năm ngoái lên đến 12% hay có trên 650,000 người không nhà. Tiểu bang Cali chiếm giải nhất về số vô gia cư, gần phân nữa của Hoa Kỳ.


Luật cấm ngủ trong xe, và dời xe đi ít nhất 300 bộ anh mỗi tiếng đồng hồ. Khi xưa, họ còn cho chăn mềm nay thì tiệt luôn. Các chương trình giúp vô gia cư như là con bò to đùng, để mấy tên công chức và thân hữu vắt sữa. Họ mong muốn lượng vô gia cư càng tăng thì họ càng có tiền cũng như có việc làm muôn đời. Nghe nói nếu ai cắm dùi sẽ bị tù và bị phạt $1,000. Không tiền thì cũng bù trớt.


Những chương trình về vô gia cư là miếng mồi ngon cho những người có quyền lực tại Hoa Kỳ. Điển hình ở Quận Cam, ông giám sát viên của Quận, gốc Việt, hình như thuộc Đảng Cộng Hoà, khơi khơi vớt mấy triệu, qua cách thành lập một tổ chức vô vụ lợi, do con gái đứng đầu. Thế là cứ rót tiền vào cho tổ chức này, con gái đứng ra mua mấy căn nhà để giúp người vô gia cư nhưng trên thực tế thì khác. Còn Đảng Dân Chủ thì nhiều không tả. Có lần, mình được giới thiệu liên lạc với một hội vô vụ lợi người Việt tại Quận Cam. Họ kêu mình viết cho họ lá thư để họ cho mượn một căn phòng để giúp mấy người lớn tuổi tập dưỡng sinh. Họ chỉ cái mái hiên ngoài trời, nhỏ xíu. Trời mưa gió lạnh mấy người già làm sao tập ngoài trời. Thế là họ gửi thư của mình viết cho tiểu bang Cali và vớt thêm tiền bỏ túi vì giúp thêm 1 tổ chức của cộng đồng. Mình thì đâu có thể sử dụng chỗ ngoài trời để hướng dẫn thiên hạ tập. Chưa tập mấy người già lăn đùng ra trúng gió rồi. Họ bỏ tiền túi xài nhân danh giúp đỡ cộng đồng. Chỗ tụi này mượn tập khi xưa, họ cũng là tổ chức vô vụ lợi nhưng thấy họ lấy tiền thiên hạ mượn chỗ để sinh hoạt, mà tiền thì không thấy giải quyết ra sao vì trả tiền mặt. Từ từ người Việt sống bám vào cộng đồng rất nhiều, cứ xin giấy tờ hợp thức hoá cho hội vô vụ lợi của họ dù chỉ có vợ chồng đứng tên rồi đi xin tiền chính phủ.


Tại sao họ khui ông ta vì cộng đồng người Việt rất yếu về chính trị. Mình bảo đảm các cộng đồng khác cũng nhảy vào xé xác con mồi 24 tỷ đô la dành cho vô gia cư nhưng họ chỉ khui ông người Việt. Vì người Việt sẽ im tiếng như cách đây mấy chục năm họ bắt bác sĩ, nha sĩ gốc việt gian lận Medicare. Trong cộng đồng, người Việt hăng hái chửi nhau lắm nhưng khi ra ngoài dòng chính thì câm họng hết. Nhớ khi xưa, mình hay đi họp với các hội thương gia gốc Hispanic. Mấy tên này hay than là bọn người Việt chúng mày chả giúp chúng tao lên tiếng chung để bảo vệ quyền lợi. Tụi tao xuống đường với chúng bây để ủng hộ mà khi tụi tao cần thì tụi mày im rơ, không lên tiếng dùm. Có tài liệu cho thấy bác sĩ và nha sĩ gốc Do Thái, Ba Tư, Mễ ,…ăn gian Medicare nhiều mấy chục lần bác sĩ nha sĩ gốc Việt. Họ chỉ kiếm công đồng nào yếu về chính trị để đánh như doạ các cộng đồng khác.


Năm 2018, tối cấp pháp viện, từ chối nhận vụ xét vụ đuổi người vô gia cư, nên các tiểu bang ngọng vì muốn đuổi thì phải có chỗ cho người ta ở. Mà xây nhà cho họ ở thì ở Cali là ngọng vì xây cất rất đắt tiền. Họ bắt phải sử dụng công nhân của công đoàn, giá cao, thêm các thuế, tiền phí tổn này nọ.


Cali cần thêm 5.5 triệu căn hộ, mà giá xây cất, đất đai rất đắt cho nên khi xây xong thì chỉ có người làm lương cao mới có khả năng mua được nhà. 


Có nhiều quận đưa mấy người vô gia cư vào các motel ở, và thành phố trả tiền, giúp giảm số lượng vô gia cư ngoài đường nhưng đó chỉ tạm thời. Vì người vô gia cư nghe đến hay các công chức sẽ đem xe buýt hốt các người này và chở đến thành phố có lòng hảo tâm. Mình nhớ khi xưa, thành phố Los Angeles hốt người vô gia cư lên xe búyt, cho họ 50 đô, chở họ đến thành phố San Bernardino. Thành phố San Bernardino cho $50, chở họ về Los Angeles. Ngày nay thành phố San Bernardino, bị phá sản.


Năm 2024, tối cao pháp viện cho phép thành phố Los Angeles cấm các người cắm trại ngoài đường để chuẩn bị cho thế Vận Hội 2028. Thành phố Long Beach bắt đầu đuổi các người cắm trại trong các công viên khiến các người dân bình thường không dám đến công viên mà họ đóng thuế hàng năm.

Vấn đề đuổi người vô gia cư không giải quyết vấn đề. Theo mình trong tương lai còn gia tăng vấn nạn vô gia cư. Lý do là xã hội Hoa Kỳ đang chuyển mình, người máy và kỹ thuật số bắt đầu thay thế con người trong công việc sản xuất.


Chúng ta nghe các khẩu hiệu qua cuộc bầu cử vừa qua, nào là đem công việc sản xuất về Hoa Kỳ,… lý do họ đem về vì thuế hứa sẽ giảm và công việc sản xuất sẽ do người máy thực hiện. Họ chỉ cần vài kỹ sư để kiểm soát quá trình sản xuất. Đi chợ ngày nay, chúng ta thấy máy tính tiền tự động. Hôm trước mình vào Smart & Final, có 6 cái máy tính tiền tự động và một thâu ngân viên. Thiên hạ đợi lâu nên phải đẩy xe lại chỗ tự trả tiền. Khi xưa, là có một ông già về hưu, cần tiền nên ra đứng cạnh cô thây ngân viên, hỏi “papers or Plastic” để ông ta lấy bao nylon hay bao bằng giấy, bỏ thức ăn mình mua vào bao. Nay ông này biến mất, bà thâu ngân viên biến mất và phải trả tiền bao nylon. Những người này có thể đi học lại để trở thành kỹ sư? Ngay kỹ sư, bác sĩ sẽ bị thay thế bởi người máy.


Những người không kiếm được việc sau khi bị người máy và kỹ thuật toán thay thế sẽ ra sao? Họ sẽ thành lập một giai cấp vô dụng (useless class). Đó là mối quan tâm của chính quyền hiện tại trên khắp thế giới. Giai cấp này sẽ nổi loạn. Chúng ta thấy tại Hoa Kỳ có một thiểu số khởi phát với cái tên Antifa, ở Âu châu như Pháp quốc, người gốc ả rập tìm không được việc làm hay người da đen, nổi loạn đốt nhà cửa xe cộ. Một người không phải da trắng bạo loạn hay giết người được báo chí làm rùm beng để tạo nên căng thẳng, khiến người dân ủng hộ việc cưỡng bách hồi hương họ dù sinh trưởng tại các xứ Âu châu.


Hay kêu chích ngừa như COVID để khiến họ không sinh con được nữa.

Giáng sinh vừa qua, mấy đứa cháu đến nói chuyện với mình nhiều hơn mọi lần. Chúng hỏi có nên làm đám cưới hay mua nhà. Mình nói tụi bây cứ sống với nhau, làm đám cưới dân sự thôi, còn tiền để làm tiệc đám cưới dùng để mua nhà cho thuê. Mình đoán là hai đứa con mình mới hùn tiền mua được căn nhà cho thuê. Nên máy anh em họ hàng thắc mắc và bắt đầu suy nghĩ khác với dòng chính là tổ chức đám cưới linh đình để rồi âm thầm ly dị. Mình nói mấy đứa con. Là cố gắng làm việc, tiêu xài hạn chế lại, dùng tiền đó đi mua nhà cho thuê để mai sau khi bị sa thải, mình vẫn có lợi tức mà sống. Thay vì bận đồ hiệu, đi xe xịn này nọ với tinh thần một phút huy hoàng rồi chợt tắt.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn