Trang

Bích Câu kỳ ngộ 2015

Nguyễn Hoàng Sơn

Hắn vừa dọn nhà xong nên ra chợ trời xem có cái gì re rẻ thì mua trang trí căn phòng. Hắn thay đổi chỗ ở, chỗ làm, thành phố đều đều nên gia tài hắn chỉ vỏn vẹn có cái ba lô, cái túi ngủ và cây đàn thêm vài bộ đồ.

May là tên ở trọ trước hắn để lại cho cái nệm, nếu không thì tối lại kéo túi ngủ ra nằm như thời ở trại tị nạn vì mỗi lần chuyển nhà rất tiện, chỉ gom vài thứ rồi nhảy lên xe lửa hay máy bay.

Hắn đi lòng vòng chả có gì re rẻ cả nên tính bỏ về thì bỗng thấy một bức tranh cũ kỹ được treo lơ lửng ở một gian hàng. Hắn ngạc nhiên vì tấm tranh có hình một thiếu nữ giống một cô bé mà hắn từng gặp ở trại Pulau Bidong. Cô bé không ai biết tên, chỉ biết là người độc nhất sống sót sau cuộc hải trình tìm Tự Do. Ngày nào cũng vào nhà thờ cầu nguyện, không giao thiệp với cả. Ngoài những giờ đi lễ cầu nguyện, cô bé cứ ra biển nhìn về xa xăm mênh mông như ngọn hải đăng tìm các con tàu trong đêm tối bảo bùng. Dân tị nạn trên đảo hay gọi cô bé là Thánh Nữ Pulau Bidong.

Hắn hay theo cô bé vào nhà thờ. Mỗi lần như thế hắn ngồi phía sau như một tín đồ ngoan đạo, trông về cô bé đang quỳ trước Chúa. Tuy không phải tín đồ nhưng hắn hay lâm râm cầu nguyện như bài hát ngày nào.

“Con quỳ lạy Chúa trên trời sao cho con lấy được người con thương”.

Mấy tên trong trại cứ chọc hắn, bảo là “đến giờ bảo vệ Thánh nữ đời tôi”, nhưng hắn mặc kệ bọn ganh tị không hiểu tình yêu là gì. Nhiều lần hắn ao ước được cô bé thánh nữ ban cho hắn một cái nhìn dù chỉ tíc tắc, nhưng tuyệt nhiên cô bé không bao giờ nhìn hắn, lúc nào cũng vênh vênh váo váo nhìn lên trời.

Rồi hắn được giấy tờ định cư sang Hoa Kỳ. Đêm chia tay, hắn buồn vời vợi, cả trại xúm lại làm cơm tiễn hắn lên đường. Hắn bắt chước Duy Khánh, 30 năm về trước, đêm cuối cùng ở Lào, đã hát trong nước mắt "Xin anh giữ trọn tình quê". Hắn đưa mắt nhìn xem, coi có bóng dáng cô bé Thánh nữ nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng vía cô nàng chắc đang cầu nguyện.

Hắn dừng lại xem, càng xem thì hắn càng bị thu hút bởi cặp mắt của người phụ nữ như mời gọi, hồi tưởng về một thời gánh dầu ra biển để chôn, chuẩn bị vượt biển như chôn mối tình học trò, chôn những nhục nhằn của kẻ bại trận. Hắn đang xem thì tên Mễ kêu:” Cien dólares, amigo”.

Thông thường hắn ít khi mua ba thứ này nhưng không hiểu vì sao, có một tiếng nào vang vang bên tai hắn, bảo hắn phải mua.

Hắn treo tấm tranh trên tường ngay trong phòng khách của hắn, đứng ngắm nghía xem có xiên hay xẹo rồi ra nấu ấm nước và làm tô mì ramen. Đang ngồi ăn tô mì ăn liền thì có ai như bảo hắn phải nhìn tấm tranh, hắn lại thấy cô bé mặt có vẻ buồn rầu như hờn trách hắn, ăn mà không mời nên hắn lấy thêm cái tô rồi làm thêm tô mì ăn liền rồi để nơi bàn cộng thêm đôi đũa. Mặt Cô bé như vui reo như vừa được quà.

Ăn xong hắn quăng hai tô mì trong cái bể nước của kitchennette rồi lăn dưới đất, ôm cây đàn rồi hát mấy bài nhạc kỷ niệm một thời ở trại tị nạn.

Hắn nhớ những đêm phải gánh dầu, đem ra biển để chôn ở bãi hẹn. Hắn không có tiền nên phải chịu lén lén khi công an ngủ, gánh dầu để chủ ghe cho đi miễn phí. Nhiều đêm bị công an rượt bắn, chạy mệt thở.

Đêm nay anh gánh dầu ra biển anh chôn
Anh chôn, chôn hết cả những gì của yêu thương
Anh chôn, chôn mối tình chúng mình
Gửi lại em trăm nhớ ngàn thương
Hò ơi! Hò ới! tạm biệt nước non.

Hôm sau, tan sở hắn ghé vào tiệm tạp hoá á châu, vác thùng mì gói và ổ bánh mì mang về. Hắn có tật là ăn mì gói với bánh mì baguette như thời còn ở quê nhà. Hắn hay mua ổ bánh mì Vĩnh Chấn ở khu Hoà Bình rồi đem về nhà làm tô mì gói, dùng bánh mì chấm nước lèo bột ngọt. Bột ngọt làm khát nước nên chơi thêm cốc nước là no căng cái bụng. Sang Mỹ tuy đồ ăn rẻ, nhưng cái thói quen xưa vẫn không rời bỏ hắn được.

Bạn bè bảo ăn mì gói nhiều sẽ bị tóc gió thôi bay nhưng hắn cũng kệ, chỉ biết cười cười hề hề. Hắn ghé vào quán phở Pasteur làm tô tái nạm, hành trần nước trong rồi bò về nhà.

Vừa bước vào nhà thì hắn rất ngạc nhiên vì trên bàn có mâm cơm đủ 3 món cơm đang còn nóng. Hắn liếc vào bếp thì tô chén, ly tách đều được rữa sạch sẽ, xếp ngăn nắp. Tuy mới ăn xong tô tái nạm, nhưng hắn vẫn ngồi xuống ăn thì cô bé trong trăng lại nhìn hắn trách móc như hôm qua, hắn đi lấy cái tô và đôi đũa đem lại bàn. Hắn ăn tự nhiên vì thói quen ăn chực nhà người quen. Lâu lâu hắn ghé lại nhà mấy người quen, hắn hay chọn những giờ ăn cơm vì đa số thường ở nhà, thêm họ hay mời mà lạy trời đừng ăn. Hắn hỏi có cay không thì gia chủ bảo cay thì hắn ngồi xuống bàn còn nếu không cay thì hắn kéo ghế ngồi xuống cầm đũa. Ăn xong, hắn lại quăng chén bát trong lavabo rồi lăn ra cầm đàn hát. Hắn để ý cô bé trong tranh như đang gật gù khiến hắn ngạc nhiên, tự hỏi chỉ mới có một chai bia mà đã say.

Từ độ ấy hắn không đi ăn phở nữa, đi làm về là thấy có đồ ăn làm sẵn, mỗi bữa đều đổi món như mấy nhà nấu cơm tháng đem lại. Có dạo hắn nhờ người ta nấu cơm tháng, sáng trước khi đi làm hắn để cái gà mèn trước cửa, chiều về lấy đồ ăn mới vào, làm nồi cơm là xong. Mỗi ngày 3 món nhưng ăn riết cũng ớn nên trở về với mì ăn liền.

Hắn thắc mắc là không biết ai bỏ công nấu ăn cho hắn. Ở quê hắn người ta có lệ để thêm cái chén và đôi đũa cho người khuất mặt khi ăn cơm nên qua mỹ hắn cũng đem theo tinh thần ấy nên hay để thêm cái bát cho thổ thần thổ trạch hay thần khu vực ghé lại bồi dưỡng hương đồ ăn hầu bảo vệ dân làng gia chủ tránh bom đạn.

Cuối cùng hắn nghĩ ra một cách là để cái IPad của hắn trong phòng, mở cái app Skype, rồi từ sở sẽ xem ai vào nhà hắn, thổi cơm. Đúng 4 giờ chiều, skype hiện lên cô bé trong tranh chui ra khỏi khung rồi biến thành một phụ nữ 3 chiều. Cô vào bếp rửa đống chén bát của hắn rồi dọn nhà cửa, hút bụi rồi lăn vào bếp nấu ăn, chiên xào khói bay mịt mù như ở Panda Express. Độ 5 phút sau thì cô bé trong tranh đem đồ ăn lại bàn.

Xong xuôi thì cô bé chui tọt vào khung tranh như cũ.

Tối về sau khi ăn hắn ghé lại tấm tranh rồi mi một cái chụp cô bé trong tranh. Hắn hả hê là đã khám phá ra quý nhân nhà bếp. Thế là từ dạo đó hắn không còn gầy còm như xưa, hắn bắt đầu béo ra, hắn giã từ mì ăn liền, ngày nào cũng filet thịt bò, cá kho tộ. Hết bò né thì đến bò đất, bò tránh, ôi thôi đủ món. Sau khi ăn cơm, Hắn không hát nữa, chỉ xem mấy chương trình đầu bếp trứ danh, thế là hôm sau hắn được toại nguyện, món mới được nấu sẵn để trên bàn. Mỗi sáng trước khi đi làm, hắn không quên mi cô bé trong tranh. Đi thử máu thì Bác sĩ bảo hắn phải kiêng cử, lên kế hoạch ăn uống cho có điều độ nhung hắn không nghe vì Thánh Nữ nấu ăn quá ngon.

Một hôm hắn đi về thì thấy có cái bánh sinh nhật để trên bàn và một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật hắn. Chu choa mạ ơi, từ ngày ra đời tới giờ mới có người nhớ đến sinh nhật của hắn. Hắn cám ơn cô bé trong tranh bằng nụ hôn rồi viết trên tấm thiệp, hỏi cô bé có thể ra thổi đèn cầy chung với hắn. Đột nhiên những dòng chữ hiện lên trên tấm thiệp, yêu cầu hắn tắt đèn.

Khi đèn bật lại thì hắn thấy cô bé Thánh Mẫu đứng trước hắn bằng xương bằng thịt, bận bộ đồ trắng như Tiểu Long Nữ của Dương Hoá.

Hắn vui mừng reo lên, có phải em là cô bé ở Pulau Bidong. Cô bé dịu dàng gật đầu. Hắn kể là trước khi lên đường đi định cư, hắn đi tìm để cho cô bé địa chỉ của thằng bạn nối khố bên Mỹ để liên lạc nhưng không thấy cô bé. Hắn hỏi cô bé có biết là hắn đi theo nàng mỗi khi có lễ và vái trời cho hắn lấy được nàng. Cô bé chỉ cười rồi gật đầu. Hắn nói nếu lúc đó biết cô bé để ý đến hắn thì có lẽ mình gặp lại nhau sớm hơn. 10 năm qua hắn không bao giờ quên mối tình hữu nghị đơn phương với Thánh Nữ như Trần Quảng Nam với 10 năm tình cũ.

Thánh nữ buột miệng kêu hắn là đồ ngu khiến hắn ngơ ngác. Như hiểu hắn, cô nàng giải thích, cô bé đi lễ để hắn đi theo tìm cách nói chuyện với cô nàng nhưng hắn lúc nào cũng ngồi phía sau. Hắn bảo hắn nhát gái thêm thấy ông Giê Su trên thánh giá, như đang bảo hắn bỏ cái tính gian tham, tu mau kẻo trễ nên không dám nói gì.

Hắn lấy làm lạ là đàn bà hay gọi hắn là đồ ngu. Nhớ dạo hắn học trung học, có lần ra chơi thì hắn ở lại trong lớp tán gẫu với thằng Hải Bò, thằng này thích nhảy hip hop, cứ bò lăn bò càng như Linda Trang Đài biểu diễn màn mò lượm bạc cắc trên sân khấu nên bạn bè đặt cho hắn cái tên Hải Bò. Hắn nói với tên bạn, ước gì có xôi nếp than ăn vì buổi sáng đi học, hắn không ăn sáng. Nhà hắn đông anh em nên mấy đứa em dành phần của hắn. Hôm sau, ra chơi xong, khi vào lớp hắn tính lấy vở ra ôn bài để chuẩn bị cho lớp tới thì thấy có gói xôi, gói bằng lá chuối của ai bỏ trong hộc bàn của hắn.

Hắn lấm lét nhìn quanh không thấy ai thì bốc ra ăn như điên như dại như sợ tên nào ả nào vào lớp, hô hoán là của chúng thì khốn. Ra về thì thấy cô học chung lớp hỏi xôi có ngon không. Hắn chả biết ất giáp nào, dạo ấy "xôi" được bọn con trai diễn tả là ngực của con gái mà hắn thì có bao giờ biết con gái đâu mà bảo ngon hay không ngon. Hắn đứng như Từ Hải bị Hồ Tôn Hiến bắn khiến cô bé kêu Đồ Ngu rồi bỏ xuống cầu thang. Sau này lớn thêm một tí thì mới hiểu câu hỏi của cô bé nhưng không biết ở phương trời mà cám ơn.

Cô gái bảo cô bé là cung nữ trên Thiên đình, em của Chức Nữ, có anh rể kiếp trước là con trâu tên Ngưu, nhưng vì Chức Nữ thích mua sắm quần áo đẹp nên mượn tiền mua sắm nhưng không trả nổi. Ngọc Hoàng mới đầy Ngưu Lang đi trại cải tạo, hoá thành con trâu đi cầy thuê cho nhân dân để trả nợ nên mỗi năm chỉ được thăm nuôi một lần nên phải bôi trơn bọn quạ để làm cái cầu Ô Thước cho Chức Nữ gặp chồng ở trại cải tạo, cầy cấy mỗi ngày. Mỗi lần gặp chồng là Chức Nữ thấy chồng ốm yếu, lao động vinh quanh để trả nợ cho mình mua áo quần nên khóc Ngưu Lang như mưa nên người ta gọi là mưa trâu, mưa ngưu nhưng dân chúng sợ thần trâu đạp chết nên nói trại đi là mưa ngâu.

Một hôm đi theo Chức Nữ thăm nuôi Chồng Trâu thì thấy anh đang lao động vinh quang thì cái khăn choàng của em bị gió làm rơi xuống ruộng của anh nên em xin Chức Nữ cho em đi theo mỗi lần thăm nuôi để có thể gặp lại anh. Ai ngờ anh đi vượt biển nên em bay đến Pulau Bidong để kiếm cớ để gặp anh. Hắn hỏi cô bé Thánh Nữ sao không nói cho hắn hay khi ở đảo thì cô bé lại bảo đồ Ngu, trâu đi tìm cột chớ có bao giờ cột đi tìm trâu đâu. Hắn thắc mắc hỏi kiếp trước hắn là trâu thì cô bé chỉ mỉm cười không đáp.

Hắn nói bây giờ mình trùng phùng rồi thì em khỏi phải ở trong tranh nữa. Cô nàng bảo là không được, em không có visa nhập cảnh, khi khai lý lịch để đi định cư thì em khai quê quán ở Thiên Đình nên họ không cho em đi định cư. Nhớ hắn quá nên trốn trong tấm ảnh, đi theo một gia đình định cư xong họ bán garage sale nên được tên Mễ mua, đem ra chợ trời bán. Thánh nữ mà ra khỏi tranh thì coi như di dân lậu sẽ bị La Migra tống cổ về trời mà Hoa Kỳ không có quan hệ ngoại giao với Thiên đình, nên hắn không thể bảo lãnh Thánh Nữ dù có Công Hàm Độc Thân. Hắn nói hay em sinh con rồi làm giấy tờ hoàn chỉnh tình trạng cư trú. Con mình sẽ có Quốc tịch, sẽ bảo lãnh em sau.

Cô bé Thánh Nữ bảo không được vì theo Bác sĩ Phạm Thị ở Buôn thì DNA của hắn và của Thánh Nữ không giống nhau, bên là Chromosome Cao Cấp CC, cung nữ Thiên đình còn của hắn là XY, là người nên không thể đẻ con chung được. Thánh Nữ bảo khi xưa bà Cố là gốc Chim (Tiên) bay dạo chơi ngoài biển thì bị bão đánh ướt cánh nên rớt xuống biển lọt vô lưới chài của một tên chài lưới tên Rồng ở làng đánh cá có tên Lạc. Để trả ơn cứu mạng, bà Cố gả cho ông cố tên Rồng xứ Lạc. Vì DNA của hai người không cùng giống nên sinh ra được trứng. Bà cố sinh ra được một cái bọc có 100 cái trứng, nhưng trứng phải ấp nên ông cố tìm mấy cái tổ chim để cho chim rừng ấp.

Từ ngày bà cố sinh ra 100 cái trứng thành 100 người con thì ông bà cố cải nhau hoài vì tối tối ông cố đi giang câu nên cuối cùng đâm đơn ly dị.

Ngọc Hoàng chia đôi gia sản nên 50 người con theo bà cố lên rừng và 50 con theo ông Cố xuống miền Nam. 50 người con xuống miền nam, vì đói nên đi lính cho đế Quốc Mỹ còn 50 người con theo bà cố lên rừng cũng đói nên đi lính cho Mao Trạch Đông.

Hắn nảy ra một ý nên nói với Thánh Nữ: “ Em ráng sinh ra một bọc có 100 cái trứng, anh sẽ mua một cái máy ấp trứng ở tiệm hột vịt lộn Long An. Sinh ra 100 đứa con như bà Cố em thì tuyệt. Nhà nước cho mỗi đứa $400.00/ tháng vị chi $40,000/ tháng, mỗi năm ngồi chơi đẻ trứng có $480,000.00 chưa kể là tiền Food Stamp, sữa, tả,... Nếu mình khéo tiếp thị thì truyền hình tứ xứ đến phỏng vấn mình lấy $10,000/ lần là khoẻ, khỏi cần đi làm. Em sẽ đạt kỷ lục Guiness chắc mình sẽ giàu to.

Hollywood sẽ làm phim "cheaper by the 100", em sẽ là người đàn bà nổi danh nhất thế giới hơn cả Hillary Clinton”.

Hắn và Thánh Nữ nhất trí cùng chung xây dựng ngôi nhà hạnh phúc nên mỗi ngày sau khi làm việc quần quật cả ngày, tối về hắn được Thánh Nữ cho ăn Gà Ác để thực thi kế hoạch gia đình, bồi dưỡng nghiệp vụ chức năng làm chồng. Ngày đầu tiên hắn ăn còn thấy mùi gà ác nhưng đến ngày thứ 3, hắn cảm thấy hắn còn Ác hơn con gà. Hắn mới nhớ đến câu thơ của tên bạn Hải Bò:

Ngày Xuân con lạy Phật Trời
Sao cho con bỏ được người con thương
Không phải tại nó bất lương
Mà vi` nó bắt "Mười Thương" tối ngày
Một thương giựt tóc đuôi ga`
Hai thương tay móc lưởi rà phía trên
Ba thương bịt miệng cấm rên
Bốn thương con phãi leo lên đầu giường
Năm thương con tựa vách tường
Sáu thương nằm dưới hết đường bó tay
Bảy thương phải ngoáy phải xoay
Tám thương qua nui' vác cày gảy xương
Chín thương phải thở bình thường
Mười thương bải cát sấu trường sấu nhai
Chúa ơi con sáu mươi ngoài
mà làm kiểu đó có ngày con die!
Xuân nầy nàng mới hai hai
Con hơn nàng tới bốn hai xuân thì

Đang thả hồn theo dòng thơ trữ tình của tên Hai Bò thì bỗng nhiên hắn nghe tiếng mụ vợ hắn ré bên tai. Dậy! dậy đi đón con, nó mới gọi bảo là Party xong rồi. Mau lên! Người chi mô mà ngồi đâu ngủ đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét